Bình địa phong ba (2) – Không cần để ý.
Nếu như không lần ra dấu vết dịch dung trên thi thể thì bị kiểm tra tiếp sẽ chính là Na Phi Long đang sống sờ sờ.
Tay Huống Chiếu đã lần đến phần eo của thi thể.
Rõ ràng biết thi thể đang nằm trên mặt đất không phải mình, nhưng nhìn thấy một thi thể mang khuôn mặt của mình nằm trên mặt đất, bị sờ tới sờ lui trước ánh mắt nhìn chăm chăm của bao nhiêu người thực sự vẫn cực kỳ ngượng ngùng.
Quần áo trên người thi thể càng lúc càng ít, mặt Na Phi Long cũng càng lúc càng đỏ hơn, đến lúc tay của Huống Chiếu lần đến đai lưng, hắn rốt cuộc cũng mở miệng, “Sao không dùng dao rạch ra thử xem?” Nếu thật sự là dán một lớp da, rạch lên mặt là có thể biết ngay.
Huống Chiếu vẫn chưa nói, đã nghe thấy Bàng Tiểu Đại nói: “Na thủ lĩnh một đời anh hùng, vô tội, chết không chút giá trị đã khiến người ta xì xào, sao có thể để ngài ấy chết không toàn thây?” Câu này nghe có vẻ như hắn đối với Na Phi Long tình thâm ý trọng, nhưng nếu như Na Phi Long không chết, mà còn đứng lù lù trước mặt hắn, thì những câu nói này nghe lại có ý vị khác.
Na Phi Long lại không hề tức giận, “Hắn chết vì vết đao trên bụng, có thể xuống tay ở đó. Bàng thủ lĩnh nhiều lần ngăn cản, phải chăng là đang chột dạ?”
Bàng Tiểu Đại chậm rì rì “ồ” một tiếng, nói: “Thì ra dịch dung lại có thể đến tận bụng, Bàng mỗ được mở mang tầm mắt rồi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Huống Chiếu đã cởi dây đai quần ra, kéo quần xuống vài thốn (1 thốn khoảng 3 milimet), vừa đủ lộ ra vết thương, máu đã đông lại, tỏa ra từng luồng tanh hôi. Huống Chiếu lấy từ trong ngực ra một chủy thủ, vạch vết thương ra, một lúc lâu, tách ra được một lớp da giả mỏng như tờ giấy.
“Hừ hừ!” Na Phi Long cố ý phát ra hai tiếng cười lạnh.
Nhan Sơ Nhất nói: “Thật không chờ nổi đến lúc nhín thấy bộ mặt thật, hy vọng không phải Na thủ lĩnh sợ lạnh, cho nên mới phải khoác một tấm da giả để giữ ấm.”
Tịch Đình Vân cảm thấy rất thú vị. Nhớ đến lúc ở trúc lâu Bình Chủ đã từng nói, Na Phi Long thích sát thất bại, dựa dẫm vào Bàng Tiểu Đại, nhưng bây giờ xem ra, hai người dường như đối lập như nước với lửa.
Bình Chủ cúi đầu xem Huống Chiếu rạch lớp da đó ra từng chút một, vẻ mặt như có suy nghĩ gì đó.
Da cuối cùng cũng rạch đến cằm, ánh mắt của mọi người đều trở nên sắc bén.
Huống Chiếu lại càng thêm cẩn thận, dùng đúng thời gian một nén hương mới rạch ra hoàn toàn.
“Quả nhiên là hắn!” Na Phi Long giận dữ đấm vào khung cửa.
Huống Chiếu trầm ngâm nói: “Nếu như ta nhìn không lầm, hình như hắn là đệ đệ của Na thủ lĩnh?”
Na Phi Long nói: “Đường đệ, Na Vị Tân!”
Tịch Đình Vân có nhớ tối qua hắn đã nói qua, người phản bội hắn chính là Na Vị Tân. Nếu như nói hắn phản bội Na Phi Long là để thế chỗ, vậy thì chạy đến Tỏa Cầm sơn trang là để làm gì? Trơ mắt nhìn Na Phi Long không còn đường nào để đi không phải càng tốt hơn sao? Chẳng lẽ việc kiểu như hỏi tội, hắn cũng muốn thế chỗ? Hoặc là, có mục đích khác?
Nhan Sơ Nhất nói: “Ta nghe nói, diện cụ có thể có hai tầng, thậm chí nhiều hơn.”
Nếu như ánh mắt có thể kết thành mũi tên, thì có lẽ hắn lúc này đã thủng lỗ chỗ dưới cung của Na Phi Long.
Huống Chiếu dường như không kiên nhẫn được nữa, dứt khoát dùng chủy thủy rạch một đường trên mặt thi thể, ngón tay lần mò trên miệng vết thương một lúc lâu, nói: “Không có.”
Nhan Sơ Nhất bất ngờ cười rộ lên.
Na Phi Long bất mãn hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Nhan Sơ Nhất đáp: “Cười chúng ta đường đường là thủ lĩnh sáu bộ lại mất từng ấy thời gian để xác định thân phận của một người như thế.”
Na Phi Long nói: “Tịch Đình Vân rời kinh, năm chữ đó chẳng lẽ không đủ để giải thích tất cả sao?”
Nhan Sơ Nhất lắc lắc đầu, ánh mắt như có như không quét qua Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân, cười nhạt nói: “Tịch Đình Vân danh xưng Thiên Diện Hồ, chứ không phải là Thiên Thủ Hồ (thủ: tay), tài nghệ dịch dung của hắn có cao cỡ nào cũng chỉ là một người mà thôi.”
Na Phi Long nói: “Hắn là một người, nhưng đằng sau hắn cả cả đại nội, cả một triều đình.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Nếu như thuật dịch dung dễ học như thế, người người đều có thể lấy mận thay đào, thiên hạ đã đại loạn từ lâu. Học dịch dung, ba thứ: thiên phú, kiên nhẫn và tướng mạo phù hợp thiếu một cái là không thể được.”
Na Phi Long nói: “Ngươi xem ra biết rất rõ.”
“Bởi vì sư phụ của ta cũng là một cao thủ dịch dung.”
Ánh mắt Na Phi Long nhìn hắn chợt thay đổi.
“Đáng tiếc,” Nhan Sơ Nhất thở dài một cái, nói: “Ta quá anh tuấn, không thể học được.”
“………”
Huống Chiếu ho khan một tiếng, nói với Na Phi Long: “Dù sao hắn cũng là đường đệ của Na thủ lĩnh, vậy xin Na thủ lĩnh hãy quyết định xem nên giải quyết thế nào.”
Bàng Tiểu Đại nói: “Thi thể không phải Na Phi Long, nhưng cũng không có nghĩa người kia nhất định là Na Phi Long.”
Na Phi Long sát khí hoàn toàn bộc lộ. Hắn lại không phải dạng hiền lành, bị hai người Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất làm khó suốt từ nãy đến giờ lửa giận đã tích đầy một bụng, nhịn được đến bây giờ chẳng qua là vì bây giờ không như trước kia, không dám làm loạn gây thù chuốc oán.
Tịch Đình Vân chú ý thấy ánh mắt của hắn và Huống Chiếu thoáng chạm nhau.
“Khửa khửa, như lời Nhan huynh vừa nói, dịch dung không phải là chuyện dễ dàng, Na Vị Tân là đường đệ của Na thủ lĩnh, ngoại hình của hai người vốn đã có vài nét giống nhau, ngày thường cũng thường xuyên qua lại, mới có thể đóng giả không một chút sơ hở nào. Nếu muốn tìm một người thứ hai giống như thế, tuyệt đối không phải chuyện dễ. Nếu không, mấy người chúng ta làm thế nào để chứng minh thân phận thật của mình bây giờ? Chẳng phải là náo loạn đến mức ai cũng tự đẩy mình vào chỗ khó sao?” Huống Chiếu nói, “Theo ta thấy, việc điều tra hung thủ, tốt hơn hết là giao cho quan phủ đi.”
Những người khác nghe hắn nói như vậy cũng không tiện truy cứu đến cùng.
Na Phi Long lạnh giọng nói: “Nói đi nói lại, còn không phải là việc do triều đình gây ra hay sao!”
Nhan Sơ Nhất cười hừ hừ, không hề che giấu ý trào phúng.
Na Phi Long nói: “Ta biết chư vị đến Tỏa Cầm sơn trang là vì chuyện gì, dù gì mọi người cũng đều ở cả đây, ta sẽ nói rõ ràng luôn!” Hắn nói lại một lần nữa câu chuyện tối qua đã kể với Dương Vũ Hi và Xá Quang.
Dương Vũ Hi và Xá Quang cho dù tối qua đã nghe qua, hôm nay vẫn ra vẻ như lần đầu nghe thấy, thần sắc thay đổi theo từng câu từng lời của hắn, hết sức nhập thần.
Sau khi hắn kể xong, Nhan Sơ Nhất nói: “Xem ra Na Vị Tân chết rất đúng lúc.”
Na Phi Long căm hận nói: “Ta còn ngại hắn chết quá sớm! Ta hận không thể tự tay lọc da cắt xương rút gân hắn để thỏa nỗi hận trong lòng!”
Huống Chiếu nói: “Việc này quả thật là không thể ngờ được! Nếu đã như vậy, vậy thì cái chết của Na Vị Tân khiến cho người ta quá mức nghi hoặc.”
Khóe miệng của Nhan Sơ Nhất khẽ động đậy, như nhớ ra cái gì, nhưng lại nhịn xuống.
Huống Chiếu thấy những người khác không nói gì nữa, liền phái người đến nha môn báo án, sau đó mời những người khác đến hoa đình nói chuyện.
Bình Chủ đi được vài bước, đột nhiên quay đầu nói với Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân: “Các ngươi đứng ở đây đợi, nếu như bên nha môn có tin tức gì thì lập tức bẩm báo.”
Tịch Đình Vân tuy không biết hắn có ý định gì, nhưng vẫn nghe theo.
Huống Chiếu cũng để lại vài gia đinh trông coi thi thể, chỉ là thi thể xích lõa nửa người, da giả lại xé được một nửa, nhìn đến liền thấy vừa cổ quái vừa dữ tợn. Bọn gia đinh đều không muốn ở lại trong phòng, chỉ còn lại Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân hai người bầu bạn với thi thể.
Tịch Đình Vân lặng lẽ ngồi một lúc, nhân lúc gia đinh ở ngoài không chú ý, nói nhỏ: “Trong lòng ngài chắc đã chấm được ai rồi?”
Tất nhiên là chỉ hung thủ.
Hoắc Quyết hạ thấp mắt, lúc lâu sau mới gật đầu.
Tịch Đình Vân hơi ngạc nhiên, gật đầu nói: “Như thế thì tốt rồi.” Y tuy rằng hiếu kỳ hung thủ là ai, nhưng hiểu rõ lập trường và thân phận của mình tuyệt không nên hỏi. Mặc dù y nhận nhiệm vụ là mời hắn xuống núi đối phó A Cừu, cũng không thể thay đổi sự thật là y nghe theo mệnh lệnh của triều đình, nếu như can thiệp quá sâu vào sự vụ của Nam Cương, đối với Hoắc Quyết hay đối với mình đều tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Y đột nhiên cười lên, nói: “Dường như Na Phi Long rất ghét tôi.”
Đôi mày của Hoắc Quyết khẽ chau lại, mang theo vài phần bất khuất và coi thường, thản nhiên nói: “Không cần để ý.”
Độp.
Một mũi tên cắm vào trên cánh cửa, trên đó còn buộc một tờ giấy nhỏ.
Gia đinh hoảng loạn, “Có thích khách!”
Lúc mũi tên bắn tới Hoắc Quyết đã nhích ra đến cửa, chỉ là phát hiện mũi tên chỉ nhằm thị uy, không định hại người, cho nên mới không giơ tay ngăn tên, mặc cho nó cắm vào khoảng giữa đầu hai tên gia đinh.
Thị vệ gần đấy chạy lại, vừa tìm kiếm thích khách, vừa bảo vệ sự an toàn của bọn họ.
Gia đinh báo cáo với Huống Chiếu, Huống Chiếu rất nhanh chạy tới, nhìn thấy trên mũi tên có gắn tờ giấy nhỏ, sắc mặt khẽ biến, lên trước một bước lấy giấy xuống, mở ra, thần sắc lo lắng bất chợt biến thành cổ quái, mặt đầy vẻ không thể hiểu nổi.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Bình Chủ đi tới.
Huống Chiếu hỏi: “Bình huynh sao lại đến đây?”
Bình Chủ đáp: “Ta đi giải quyết, thuận đường đến xem vợ chồng Trương Tam.”
Huống Chiếu hỏi: “Trương Tam?”
Bình Chủ chỉ Hoắc Quyết không có chút tự giác “Trương Tam” gì cả.
Huống Chiếu không để tâm lắm, “ồ” một tiếng, cúi đầu nhìn tờ giấy.
Bình Chủ nhìn tờ giấy trong tay hắn, hỏi: “Chẳng lẽ Huống huynh có phát hiện gì rồi?”
Huống Chiếu đưa tờ giấy cho hắn, cười khổ nói: “Bình huynh tự xem thì tốt hơn.”
Sau khi Bình Chủ đọc tờ giấy, cũng hết sức sửng sốt, thất thanh nói: “Sao… sao có thể như thế được? Không phải A Cừu trở về Cẩu Hạ rồi sao? Sao có thể hạ chiến thư với Huống huynh?”
Bình địa phong ba () – Biết người biết ta, đánh trăm trận không phải lo lấy một lần.
Sau khi ăn sáng cùng các thủ hạ khác của Bình Chủ, hai người họ được Bình Chủ gọi ra viện trước.
Hôm qua vào sơn trang, Tịch Đình Vân đã ghi nhớ hết những cảnh sắc ven đường vào trong óc, hôm nay nhìn lại, lại thấy cảnh sắc đã hoàn toàn đổi khác. Ngọn giả sơn bình thường không có gì đặc sắc bị đục đẽo muôn ngàn vẻ kỳ lạ, hết sức thú vị, dựng sừng sững giữa hồ nước cá vàng. Mái Lãnh Đình sơn đỏ tươi, nhìn từ xa xa, như một đám mây bốc lửa từ trên trời rơi xuống.
Đến gần rồi, các nhân vật trong đình nhìn rõ không sót một ai.
Nhan Sơ Nhất: “Hồng vận đương đầu, thật là dấu hiệu tốt.” (Bạn này ý bảo mái hiên màu đỏ mang lại điềm may.)
Bình Chủ xê dịch ly rượu đi một chút, tránh khỏi miệng hũ rượu Nhan Sơ Nhất vươn tới, quay đầu nhìn Huống Chiếu, nói: “Huống huynh thật là bản lĩnh, chỉ trong một đêm mà có thể thần không biết quỷ không hay sửa chữa nơi này lại như mới.”
Huống Chiếu đáp: “Để Bình huynh chê cười rồi, muội ta đi khỏi đã lâu, sơn trang vẫn để hoang phế đến tận bây giờ, là do ta không trông coi chu đáo. Bình thường muội ấy rất thích náo nhiệt, nếu như nhìn thấy chư vị tới làm khách, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.”
Bình Chủ hỏi: “Vương phi vẫn chưa có tung tích gì sao?”
Huống Chiếu cười khổ đáp: “Ngày đó lão vương gia đã tìm và hỏi hết lần lượt tất cả những người biết chuyện và những người không biết chuyện, có liên quan hay không có liên quan, đáng tiếc không thể lần được manh mối gì.”
Bàng Tiểu Đại nói: “Nghe nói vương phi mất tích trên đường từ sơn trang về Nam Cương vương phủ.”
“Đúng vậy. Trước khi mất tích mấy ngày ta còn nhận được thư của tỷ ấy, nói là hoàng đế tặng vài cống phẩm đến cho vương gia, đợi sau khi về phủ sẽ gửi qua, ai ngờ…” Huống Chiếu bi thương nhắm mắt lại.
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đi đến bên cạnh Bình Chủ.
Bình Chủ gật gật đầu với bọn họ, rồi cũng không để ý nữa.
“Ha ha, Huống lão đại thú vị thật, mới sáng bảnh mắt đã mời chúng ta đến uống rượu!” Giọng nói của Xá Quang sang sảng, bước chân nhanh nhẹn, vừa nói vừa đi, trong chốc lát đã vào đến đình, chọn chỗ ngồi gần Bình Chủ ngồi xuống, sau khi cung tay với mọi người, cầm lấy ly rượu của Bình Chủ một hơi uống cạn, cười nói: “Hoàn hồn tửu này đến thật đúng lúc.”
Huống Chiếu sắc mặt khôi phục lại như bình thường, nói: “Lão Xá hôm qua ngủ ngon không?”
“Ngon chứ!” Xá Quang nói: “Nhớ đến có một người ở chỗ này, tay ngứa ngáy đến phát hoảng.”
Huống Chiếu không ngờ được hắn nói thẳng thắn đến vậy, cười cười nói: “Nếu như ngươi muốn luyện tay, trong sơn trang này có rất nhiều người, ngươi cứ tùy ý chọn. Có điều bọn họ là người ta khổ công bồi dưỡng, ngươi hạ thủ lưu tình, đừng đánh hỏng mất đấy.”
Xá Quang đáp: “Hắc hắc, Xá Quang ta tuy không dám nhận là võ công cao cường, nhưng hiểu đạo lý, ai là người xấu ai là người tốt, hai con mắt ta nhìn cực kỳ rõ! Ý tốt của Huống lão đại ta xin nhận, oan có đầu nợ có chủ, ta cho dù có thô lỗ đến mấy cũng sẽ không giận cá chém thớt đâu.”
Huống Chiếu nói: “Có vài lời nói ra thì tốt.”
Bàng Tiểu Đại nói: “Sao không thấy Na huynh nhỉ?”
Huống Chiếu đáp: “Ta đã phái người đi mời, có thể đã trễ nải rồi.”
Những người khác cười ha ha tiếp tục nói những chủ đề khác.
Tịch Đình Vân lén nhìn Hoắc Quyết, sợ hắn tối qua ngủ trên ghế, đứng sẽ tê chân.
Hoắc Quyết lộ vẻ nghi hoặc.
Tịch Đình Vân len lén kéo gấu áo của hắn, kéo nhích hắn vào trong nửa bước. Như vậy, cột đình sẽ ở ngay sau lưng hắn, có thể đứng dựa vào. (Hiền thê a~:”> hí hí)
Hoắc Quyết nhìn y, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi dịch dung.
Rõ ràng chỉ là một khuôn mặt hết sức phổ thông, Tịch Đình Vân lại dường như nhìn thấy dáng dấp của thiếu niên đuôi sam hướng lên trời vô cùng ngạo mạn lúc ban đầu đã tan đi lớp băng sương.
“Đại nhân!” Một thị vệ vội vội vàng vàng chạy vào, đến trước đình liền dừng lại đột ngột, ôm quyền, nói: “Chư vị đại nhân xin thứ lỗi, tiểu nhân có việc cần bẩm báo với đại nhân.”
Huống Chiếu khẽ chau mày, dường như không thể nhận ra, đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa nói xin lỗi.
Thị vệ đó ghé vào bên tai của hắn to nhỏ vài câu, mà hắn sắc mặt khẽ biến, hỏi: “Người đang ở đâu?”
“Vẫn ở bên ngoài, tiểu nhân đã cho người trông coi.” Thị vệ nói.
Huống Chiếu quay đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Xá Quang hỏi: “Huống lão đệ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Dù sao huynh đệ chúng ta đều ở đây, có chuyện gì chúng ta cùng bàn bạc.”
Huống Chiếu trầm giọng nói: “Hạ nhân phụng mệnh đi mời Na Phi Long, lại phát hiện hắn chết ở trong phòng.”
“Cái gì?”
Những người khác mặt đều lộ vẻ kinh hoàng.
Tịch Đình Vân trong lòng kinh hoàng, càng lưu ý đến sắc mặt của mọi người. Thủ lĩnh của các thế lực lớn tại Nam Cương giờ phút này đều đang ở Tỏa Cầm sơn trang, hung thủ sợ là chỉ nằm trong số những người này!
“Trước tiên chúng ta xem xem rồi hãy nói.” Bàng Tiểu Đại cũng rất kinh ngạc, chỉ là từ trước đến nay hắn ta hỷ nộ không thể hiện trên nét mặt, so sánh với người khác, có thể coi là rất bình tĩnh.
Huống Chiếu gật đầu, đi trước dẫn đường.
Xá Quang nhanh chân chạy theo, sau đó là Bàng Tiểu Đại, Bình Chủ đi cuối cùng. Nhan Sơ Nhất vốn đi sớm hơn hắn một bước, nhưng lại cố ý đi chậm để cùng sánh vai với hắn. “Bình Chủ đại nhân tối qua ngủ ngon chứ?”
Bình Chủ đáp: “Không bằng ngươi đêm đêm sanh ca phong lưu khoái hoạt.”
Nhan Sơ Nhất cười nói: “Bình Chủ đại nhân quả là tri kỷ số một của ta ở kiếp này, đối với chuyện của ta… mọi thứ đều rõ như lòng bàn tay.”
Bình Chủ đáp: “Binh pháp có nói, biết người biết ta, đánh trăm trận không phải lo đến một lần.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Câu nói đó ta chỉ dùng trên tình trường thôi.”
Bước chân Bình Chủ chợt khựng lại, đợi Nhan Sơ Nhất đi được hai ba bước mới lại nhấc chân đi theo.
Cuộc đối thoại của hai người Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đi phía sau nghe rõ mồn một.
Hoắc Quyết bất ngờ hỏi: “Nàng thấy sao?”
Tịch Đình Vân trong chốc lát chưa hòa nhập được, “Thấy gì cơ?”
Hoắc Quyết im lặng suốt mấy bước chân liền, mới chậm rề rề nói: “Binh pháp ấy.”
Tịch Đình Vân lo lắng, trong đầu nảy lên một ý nghĩ mông lung, lại cảm thấy không đúng, trăn trở suốt đến tận lúc đứng trước cửa viện lạc nơi Na Phi Long ở.
Đám người Huống Chiếu một bước đi vào trước, Bình Chủ đứng ở ngoài cửa, khiến cho ngoài phòng trong phòng đều ách tắc.
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đứng sau lưng Bình Chủ, thấp thoáng nhìn được trên bàn có một người đang nằm ngửa, y phục chính là bộ tối qua Na Phi Long mặc vào dự tiệc.
Huống Chiếu nói: “Không thể ngờ, trong Tỏa Cầm sơn trang của ta lại có thể xảy ra việc như vậy!” Chư vị yên tâm, Huống Chiếu ta nhất định sẽ làm rõ cho mọi người.”
Bàng Tiểu Đại nói: “Na Phi Long ăn mặc chỉnh tề như vậy, rất giống như cả đêm không ngủ nhỉ.”
Nhan Sơ Nhất nói tiếp: “Hoặc cũng có thể chết trước lúc cởi đồ lên giường ngủ.”
Bình Chủ hỏi: “Tại sao không phải là hắn mặc nguyên đồ mà ngủ?”
Nhan Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn, liên tiếp gật đầu, nói: “Có lý, có lý.”
Ba người bọn họ tuy rằng đang bàn luận về nguyên nhân cái chết của Na Phi Long, nhưng thái độ lại rất vui vẻ, hài lòng, hoàn toàn là dáng vẻ việc không liên quan gì đến mình, dường như sự kinh ngạc lúc nghe tin đã biểu đạt hết sạch suy nghĩ và cảm nhận của bọn họ về cái chết của Na Phi Long.
Huống Chiếu nói: “Ta nghĩ, việc này giao cho quan phủ giải quyết là tốt nhất.”
Bàng Tiểu Đại cười nói: “Chỗ chúng ta không phải có một vị quan phủ hay sao?” Hắn nhìn về phía Xá Quang.
Xá Quang đứng bên cạnh thi thể của Na Phi Long, mũi chân hướng thẳng đỉnh đầu của Na Phi Long, cúi đầu đánh giá thi thể đến xuất thần, ngay cả ánh mắt của những người khác đều tập trung hết về phía mình dường như cũng không có cảm giác gì.
“Có phải lão Xá phát hiện ra cái gì rồi không?” Huống Chiếu hỏi.
Xá Quang đáp: “Ta đang nghĩ xem hắn đã chết như thế nào.”
Huống Chiếu nói: “Đợi ta giao vụ này cho quan phủ rồi, quan phủ nhất định sẽ tra rõ gốc rễ ngọn ngành.”
Bàng Tiểu Đại hỏi: “Dương tổng quản đâu rồi?”
Huống Chiếu đáp: “Vẫn chưa dậy, có điều ta đã phái người đi mời rồi.”
Tịch Đình Vân nghe vậy, bất động thanh sắc nhìn Hoắc Quyết một cái. Lúc này Dương tổng quản không có mặt là một điều cực kỳ không hay, chẳng may người khác lợi dụng cơ hội này mà đạt được sự đồng thuận, vẩy nước bẩn lên vương phủ, lúc đó ngay cả một người nói hộ cũng không có.
Xá Quang nói: “Dương tổng quản cũng đã lớn tuổi rồi…”
Lời hắn nói được một nửa thì ngừng, chỉ vì Dương tổng quản đã vội chạy vào viện tử, “Ai nói ta lớn tuổi rồi thế?”
Mọi người quay đầu định cười, nhưng rất nhanh liền sửng sốt.
“Dương tổng quản.” Huống Chiếu bị chèn ép ở sâu trong phòng đi ra, cũng sửng sốt theo.
Sau lưng Dương Vũ Hi, Na Phi Long đang đường đường chính chính đứng đó, quay lưng lại với mặt trời, sống động, chân thật.
Bàng Tiểu Đại thản nhiên nói: “Xem ra Na thủ lĩnh đã giở một trò đùa nho nhỏ với chúng ta rồi.”
Na Phi Long không ngừng cười lạnh, “Còn là một trò đùa khiến cho rất nhiều người thất vọng nữa!”
Huống Chiếu nói: “Cho dù là như thế nào, thì vẫn là một vụ án mạng, ta thấy vẫn nên phái người đi báo quan phủ, chư vị, xin hãy đợi ở hoa đình một lát, đợi tôi giải quyết xong việc này.”
“Huống huynh thong thả nào.” Nhan Sơ Nhất nói, “Hai vị Na thủ lĩnh, chúng ta vẫn chưa phân ra thật giả mà.”
Na Phi Long nhăn mày, nói: “Nhan Sơ Nhất, câu nói này của ngươi là có ý gì?”
Nhan Sơ Nhất nói: “Chính là… ta không tin ngươi là Na Phi Long thật.”
Na Phi Long sầm mặt.
Huống Chiếu hòa giải, nói: “Vừa hay chúng ta cũng nhìn xem xem thi thể này rốt cuộc là ai.” Hắn khụy gối xuống, ngón tay nhéo nhéo phần mặt của thi thể, sau đó lần mò ở bên cạnh từng li từng tí.
Tịch Đình Vân đứng xem ở bên cạnh. Thi thể này chính xác là Na Phi Long đã được dịch dung đó, nhưng thủ pháp hết sức cao minh. Thuật dịch dung nếu như làm cẩn thận, có thể gói cả người trong một tấm da, như vậy không những không sợ tắm rửa, ngay cả cho người khác lần mò khắp người cũng khó phân được thật giả. Thi thể trên mặt đất rõ ràng là loại đấy, tay của Huống Chiếu lần mò thẳng xuống dưới, ngay cả vạt áo cũng vươn vào, vẫn không thể tìm được mép da dán lên.
Bàng Tiểu Đại mặt không biểu cảm gì, lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật, kỳ lạ thật.”
Sắc mặt của Na Phi Long đã trở nên hết sức khó coi.