Điểu phục thú cùng (8) – Một gậy đánh rất đau, kẹo cũng đưa rất kịp thời.
Tịch Đình Vân âm thầm phòng bị. Y và Tiểu Sơn tuy rằng không có giao tình thân thiết, nhưng hai người gặp mặt không phải một lần hai lần, Tiểu Sơn quanh năm đi theo Phương Hoành Tà, thông thạo việc sát ngôn quan sắc, bản thân lại không hiểu nhiều về tác phong thường ngày của Khương Hà Đào, chỉ cần không cẩn thận một chút liền bị phát hiện ra kẽ hở ngay.
Cũng may Tiểu Sơn chỉ đến chuyển lời, “Đại nhân của các ngươi đang đợi các ngươi báo cáo đấy, đi thôi.”
Tịch Đình Vân không biểu lộ gì đi theo sau Tiểu Sơn, cố gắng khống chế tiếng bước chân ở mức độ cao thủ nhị lưu.
Tiểu Sơn dẫn bọn họ lên lầu các (gác lửng).
Lầu các khác biệt hoàn toàn, bốn bức bình phong bạch ngọc trang hoàng biến lầu các nhỏ hẹp thành một vùng trời cao xa, trong đó một chiếc bàn Bát tiên (1) lại thêm ý vị cổ xưa tao nhã, nhã trí đến mức khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Bên cạnh chiếc bàn Bát tiên có một người quen đang ngồi, nhưng không phải Phương Hoành Tà người mà Tịch Đình Vân đã nghĩ, mà là Văn Tư Tư.
Y thầm yên tâm. Nếu Văn Tư Tư đã ở đây, Phương Hoành Tà chắc hẳn sẽ không tới.
Đối diện Văn Tư Tư là một văn sĩ trung niên, diện mạo nho nhã tuấn tú, rất có phong thái tiên phong đạo cốt. Văn sĩ trung niên nhìn qua, khẽ mỉm cười với Tịch Đình Vân hỏi: “Văn Ba, tình hình ngoài kia thế nào?”
Tịch Đình Vân đoán người này chắc hẳn là Hình Kỳ Chương của Vọng Nam phủ, hành lễ đáp: “Thuộc hạ đã truyền tin tức ra ngoài, những người đó đều tin tưởng không chút nghi ngờ.”
Hình Kỳ Chương liếc nhìn Văn Tư Tư một cái, cười nói: “Văn Ba, Văn đại nhân là bạn tốt của ta, ngươi không cần câu nệ, nên thế nào cứ thế ấy.”
Tịch Đình Vân thầm kêu hỏng bét. Xem ra quan hệ giữa hai người Hình Kỳ Chương và Khương Hà Đào hết sức thân thiết, như vậy, khả năng mình bị lộ là rất lớn. Cũng may Hình Kỳ Chương cũng không tiếp tục truy vấn, quay đầu hỏi Văn Tư Tư: “Văn đại nhân xem, bước tiếp theo nên đi thế nào?”
Văn Tư Tư cười nói: “Nam Cương nhánh cây ngọn cỏ Hình đại nhân đều nắm rõ, cần quyết thắng vạn lý hay là thấy vừa liền rút đều nằm cả trong đầu đại nhân rồi.”
Hình Kỳ Chương ôm quyền nói: “Văn đại nhân quá khen rồi, bao năm nay nếu như không phải nhờ Tiểu Thiên phủ quan sát nhất cử nhất động của Nam Cương, chức tri phủ Vọng Nam phủ của ta đây chưa chắc đã vững vàng như thế này. Phương phủ chủ thân tại Kinh thành, nhưng mắt nhìn khắp thiên hạ, Văn đại nhân nói lòng ta ôm ấp Nam Cương chưa chắc đã thật, nhưng Phương phủ chủ tâm tàng thiên hạ thì không thể nào là giả. Tương lai Nam Cương rốt cuộc nên thế nào, vẫn cần một câu nói của Phương phủ chủ.”
Vạn Tư Tề động dung nói: “Lời nói hôm nay của Hình đại nhân, ta và Phủ chủ sẽ khắc ghi trong lòng!”
Hình Kỳ Chương gật đầu nói: “Nếu như có thể giúp Phủ chủ một tay, Hình Kỳ Chương ta không uổng công ở tại Nam Cương bao nhiêu năm như vậy.”
Tịch Đình Vân trong lòng khẽ chấn động, chợt thấy được động cơ phía sau sự thành thật của hắn. Xem ra Hình Kỳ Chương đã ở Nam Cương từ rất lâu rồi, muốn mượn tay của Phương Hoành Tà tiến một bước dài.
Quả nhiên, Văn Tư Tư rất hiểu ý cười nói: “Trong trời đất đời nào cũng có người tài, không biết dưới trướng Hình đại nhân đã có người nào có thể ủy thác trọng trách hay chưa?”
Hình Kỳ Chương thần sắc khẽ tươi tỉnh, cười nói: “Có hai người, đến lúc đó xin mời Văn đại nhân cùng xem xét cặn kẽ.”
“Hình đại nhân khách sáo rồi.”
Hai người cùng nhìn nhau cười.
Tú bà đích thân mang rượu và đồ ăn đến.
Tịch Đình Vân và Tiểu Sơn thị hầu bên cạnh hai người.
Văn Tư Tư cuối cùng cũng nói đến thế cục của Nam Cương, “Hình đại nhân xem, Nam Cương lúc nào có thể thống nhất?”
Tay gắp thức ăn của Hình Kỳ Chương chợt ngừng. Văn Tư Tư hỏi lúc nào chứ không hỏi có thể hay không, có thể thấy câu hỏi phía sau đã có đáp án khẳng định. Hắn nghĩ một lúc nói: “Hoắc Quyết tuổi tuy trẻ, nhưng võ công đã liệt vào hàng cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, tiền đồ không có giới hạn. Có điều, Bàng Tiểu Đại, Nhan Sơ Nhất và Bình Chủ cũng không phải hạng tầm thường. Nếu như ba người họ liên thủ, trợ giúp lẫn nhau, Hoắc Quyết chỉ sợ nhất thời cũng không thể làm gì được.”
Tịch Đình Vân nghe thấy hắn nhắc đến Bàng Tiểu Đại, thầm nghĩ: Cái chết của Bàng Tiểu Đại quả nhiên tin đồn thất thiệt làm dao động lòng dân.
Văn Tư Tư nói: “Bàng Tiểu Đại trầm ổn có thừa, nhưng không dám làm liều. Nhan Sơ Nhất hữu dũng hữu mưu, nhưng lại không chịu vào khuôn phép. Bình Chủ hay lưỡng lự, tâm chí không kiên định. Hoắc Quyết đối phó bọn họ chỉ cần mỗi người một đòn.”
Hình Kỳ Chương nói: “Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất là cậu cháu.”
“Bình Chủ và Nhan Sơ Nhất lại không hợp nhau.”
Hình Kỳ Chương chau mày nói: “Nếu như Văn đại nhân đã nhận định Hoắc Quyết có thể thống nhất Nam Cương, tại sao còn cần ta bỏ qua Bàng Tiểu Đại?”
Văn Tư Tư nói: “Thời cơ chưa tới.”
Hình Kỳ Chương nói: “Thời cơ mà Văn đại nhân nói là?”
Văn Tư Tư đáp: “Nếu như không có ngoại lực, Hoắc Quyết thống nhất Nam Cương là xu thế tất yếu.”
“Ngoại lực?”
Văn Tư Tư hỏi: “Hình đại nhân có chắc sẽ thâu tóm được Nam Cương không?”
Hình Kỳ Chương lắc đầu nói: “Nếu như triều đình chịu phái thêm ba vạn đại quân đến trợ giúp, Hình mỗ liền nắm chắc bảy phần, như hiện giờ chỉ nắm chắc ba phần.”
Văn Tư Tư cười khổ nói: “Triều đình hiện giờ đừng nói ba vạn, chỉ sợ ba ngàn cũng không phái đi nổi.”
Hình Kỳ Chương kinh ngạc hỏi: “Tình thế đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?”
Văn Tư Tư đáp: “Hình huynh không phải người ngoài, ta xin nói thật. Một vị vương gia trong kinh đã có động tĩnh.”
Hình Kỳ Chương biến sắc.
Văn Tư Tư thở dài: “Chỉ sợ chạm vào sẽ lập tức phát động.”
Hình Kỳ Chương hỏi: “Ý của Phủ chủ là?”
“Có Phủ chủ đích thân trấn thủ kinh thành sự việc còn có cơ hội chuyển biến, một khi Phủ chủ…”
Hình Kỳ Chương nhớ tới một chuyện, thăm dò nói: “Nếu như năm sau A Cừu lại đến…”
Văn Tư Tư không nói gì.
Không khí chầm chậm đông kết thành băng.
Hình Kỳ Chương rót rượu cho mình, lại một hơi uống cạn, “Như vậy, ta hiểu rồi.”
Văn Tư Tư nói: “Phủ chủ sắp bế quan, không rảnh lo nghĩ chuyện này, chuyện Nam Cương vẫn xin đại nhân hao tâm tổn trí nhiều hơn.”
Hình Kỳ Chương nói: “Có Văn đại nhân chỉ đường, Hình mỗ sẽ không đi sai phương hướng.”
Hai người lại nhìn nhau cười, không khí dần dần dịu đi.
Tịch Đình Vân nghe bọn họ nói chuyện, biết rằng Hình Kỳ Chương không đủ thực lực để thâu tóm Nam Cương, mà Phương Hoành Tà dường như cũng không có ý định đó, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Văn Tư Tư rất nhanh đứng dậy cáo từ.
Hình Kỳ Chương đích thân tiễn hắn tới khúc quanh cầu thang của lầu các, nhìn hắn đi khỏi, mới nói với Tịch Đình Vân: “Văn Ba, ngươi đi theo ta.”
“Vâng.” Tịch Đình Vân ngoan ngoãn đi theo sau hắn vào phòng.
Cửa được Hình Kỳ Chương đích thân đóng lại. Hắn quay người lại nói: “Chuyện đó nghe ngóng thế nào rồi?”
Tim Tịch Đình Vân thịch một tiếng, trên mặt không biểu lộ cảm xúc nói: “Vẫn chưa có tin tức.”
Hình Kỳ Chương lại thở dài nói: “Haizz! Hoắc Quyết làm việc quả nhiên chặt chẽ không để lộ sơ hở.”
Tịch Đình Vân nghe thấy hắn nhắc đến Hoắc Quyết, lưu tâm, cố ý mớm lời, “Có cần tiếp tục điều tra không?”
“Có chứ! Tất nhiên cần!” Hình Kỳ Chương nói, “Phương Hoành Tà và Văn Tư Tư đều tâng Hoắc Quyết lên tận mây xanh, ta tuyệt đối không tin! Chỉ cần tìm được đứa con trai của Nam Cương lão vương và lão vương phi, ta sẽ có cách khiến Hoắc Quyết phải nhường lại quyền lực!”
Tịch Đình Vân lúc này mới biết tin tức hắn muốn nghe ngóng là gì.
“Thế nhưng đến hiện giờ vẫn chưa có đầu mối gì…” Tịch Đình Vân khó xử nói.
Hình Kỳ Chương nghi hoặc nhìn y hỏi: “Văn Ba, hôm nay ngươi làm sao vậy? Ngày thường không phải ủng hộ ta tìm tung tích của hắn nhất sao?”
Tịch Đình Vân nói: “Ta nghe được lời Văn Tư Tư nói, trong lòng bất an.”
“Sợ cái gì!” Hình Kỳ Chương coi thường nói, “Ngươi cho rằng Văn Tư Tư thực sự đến để thành thật với nhau sao? Hắn chẳng qua đến để thăm dò thực hư của ta thôi, xem ta có thực sự không chút lưu luyến với Nam Cương hay không. Ta cố ý để lộ ý muốn thăng tiến vào kinh, chắc hẳn có thể đánh tan sự ngờ vực của hắn. Chỉ cần cho ta một chút thời gian, ta nhất định có cách bỏ Nam Cương vào túi mình.”
Tịch Đình Vân lúc này mới biết ý muốn thực sự của hắn chính là thay thế vị trí của Nam Cương vương. Có điều tại thời điểm Trang Triều đang lung lay trước gió, chư hầu các nơi cầm binh thận trọng, trong lòng nuôi ý định khác cũng không phải điều lạ. Y cười hùa theo: “Văn Tư Tư dễ bị lừa hơn ta tưởng.”
Hình Kỳ Chương nói: “Điều đó cũng chưa chắc. Tiểu Thiên phủ ở tại Nam Cương, ta vẫn luôn không thể hành động thoải mái.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Không bằng nhổ tận gốc Tiểu Thiên phủ?”
“Không thể.” Hình Kỳ Chương liếc y một cái, có vẻ rất bực mình, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi lông cánh chúng ta đầy đủ, tuyệt đối không thể xung đột chính diện với Thiên Cơ phủ. Những năm gần đây, Phương Hoành Tà đã sắp xếp biết bao thân tín trên dưới triều dã, nếu như chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, không đến một tháng, Vọng Nam phủ liền bị Phương Hoành Tà xử lý gọn!”
Tịch Đình Vân vẫn là lần đầu tiên nghe người khác nhắc đến thế lực của Phương Hoành Tà, tuy rằng nằm ngoài suy nghĩ của y, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Phương Hoành Tà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể đứng vững, thủ đoạn tuyệt đối không phải bình thường.
Hình Kỳ Chương nói: “Trước tiên chúng ta cứ làm theo lời Phương Hoành Tà, bỏ qua Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất, toàn lực làm suy yếu thế lực của Nam Cương vương phủ!”
Tịch Đình Vân đáp: “Vâng.”
Hình Kỳ Chương lấy ra một bức thư từ trong ngực, đưa cho Tịch Đình Vân nói: “Bức thư này gửi cho công chúa Tế Yêu của Vũ Nhiên.”
Tịch Đình Vân nhận lấy thư, không khỏi có chút nghi hoặc. Lúc Tế Yêu công chúa bị Nhan Sơ Nhất giết, bên cạnh còn rất nhiều người. Chẳng lẽ những người đó đều bị Nhan Sơ Nhất bịt miệng rồi sao? Cho dù những người đó bị bịt miệng, nhưng tin tức Vũ Nhiên tìm kiếm công chúa khắp nơi Hình Kỳ Chương chắc hẳn phải nghe nói rồi chứ? Tại sao còn chỉ rõ gửi thư cho công chúa Tế Yêu?
Hình Kỳ Chương không biết những suy nghĩ trong lòng y, thấy y đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu không phản ứng, chau mày hỏi: “Còn không mau đi?”
Tịch Đình Vân lúc này mới cầm thư ra khỏi phòng. Nếu như Hình Kỳ Chương bảo y đi mau, y tất nhiên không thể chần chừ, trực tiếp đi ra khỏi thanh lâu, hướng về phía nam tiểu trấn mà đi khỏi.
Vừa đi khỏi tiểu trấn, liền nhìn thấy một chiếc thuyền mái bồng rất quen mắt đỗ bên bờ sông.
Tiểu Sơn đứng trên đầu thuyền cười hi hi vẫy tay về phía y.
Tịch Đình Vân thở dài.
Y đi đến bên thuyền, liền nghe thấy Tiểu Sơn đắc ý cười nói: “Ta quen biết Khương Hà Đào chỉ vẻn vẹn ba ngày, mỗi lần hắn nhìn thấy ta đều như nhìn thấy cha đẻ vậy, nịnh nọt cung kính khom lưng uốn gối hết mức. Tịch đại nhân nhìn thấy ta lại lạnh lùng như vậy, khiến ta không thể không nghĩ. Mà nhìn kỹ mặt Tịch đại nhân lại không thấy bất cứ kẽ hở nào, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến Tịch đại nhân mà thôi.”
Tịch Đình Vân nói: “Một gậy đánh rất đau, kẹo đưa tới cũng rất kịp thời.”
Tiểu Sơn lè lè lưỡi.
Tịch Đình Vân nhảy lên thuyền, Văn Tư Tư ngồi bên trong.
Tịch Đình Vân ngồi xuống đối diện hắn, nhấc bình trà đã nấu, ngửa đầu uống cạn.
Văn Tư Tư lắc đầu, lại rót một chén cho y, “Huynh muốn đối phó với Hình Kỳ Chương sao?”
Tịch Đình Vân hỏi: “Nếu như ta bảo ta chỉ tình cờ tạt qua nhìn thấy, ngươi nhất định sẽ không tin đúng không?”
“Huynh có thể không nói gì.”
“Ta không cẩn thận giết chết Khương Hà Đào.”
“Người đó giết cũng tốt.” Văn Tư Tư dường như cũng chẳng có hảo cảm với Khương Hà Đào, “Kẻ đó tâm tư cẩn mật, hạ thủ độc ác, Hình Kỳ Chương rất coi trọng hắn.”
Tịch Đình Vân nói: “Ta có chuyện muốn hỏi.”
“Giữa ta và huynh có gì phải khách khí? Nếu như có thể nói, ta nhất định sẽ nói.”
“Công chúa Tế Yêu ở đâu?”
Văn Tư Tư ha ha cười nói: “Huynh nói đến Tế Yêu nào?”
Tịch Đình Vân hỏi: “Có rất nhiều Tế Yêu ư?”
Văn Tư Tư đáp: “Chết trong tay Nhan Sơ Nhất là một người.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Người kia thì sao?”
——————
(1) Bàn Bát tiên: Bàn gỗ cao hình vuông, đủ cho tám người ngồi, thường đặt trong phòng khách.
Điểu phục thú cùng () – Ta đã thành gia, là chủ một gia đình rồi.
Vọng Nam phủ và Vũ Nhiên đồng thời phát binh, nam bắc tiến công, Nam Cương trước và sau đều gặp địch, lại thêm Huống Chiếu giở trò bên trong, Bàng Tiểu Đại, Nhan Sơ Nhất và Bình Chủ mỗi người đánh một ngả, hình thế không hề lạc quan.
Chuyện này tuy Hoắc Quyết không nhắc tới, nhưng không có nghĩa là Tịch Đình Vân không biết.
Ngày hôm sau, Hoắc Quyết sáng sớm đã dậy sửa soạn quần áo.
Tịch Đình Vân nằm dài trên giường vờ ngủ.
Trước lúc đi, Hoắc Quyết nhịn không được kéo y dậy, hôn một cái thật sâu.
Mắt Tịch Đình Vân khép hờ nhìn hắn.
“Đợi ta trở về.” Hoắc Quyết nói.
Tịch Đình Vân xoa xoa tóc hắn, “Sao không buộc đuôi sam dựng nữa?”
Vẻ mặt Hoắc Quyết vừa đắc ý vừa ngạo mạn, “Ta đã thành gia, là chủ một gia đình rồi, thiên hạ còn kẻ nào dám xem thường ta?”
Tay Tịch Đình Vân thuận theo trán hắn trượt xuống bên má, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, “Thiên hạ vốn không có kẻ nào dám coi thường ngươi.”
Hoắc Quyết nhìn thần sắc lười nhác của y, hận không thể đè y xuống lần nữa, đáng tiếc Dương Vũ Hi cực kỳ đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng. “Đợi ta trở về, chúng ta cùng đến núi Bình Đỉnh, rồi cùng trở về Nam Cương.”
Tịch Đình Vân mím môi, một lúc lâu không nói.
Dương Vũ Hi bắt đầu nhỏ giọng gọi trước cửa.
Hoắc Quyết thấy Tịch Đình Vân không nói gì, trong lòng nhất thời có chút sốt ruột, bàn tay nắm tay y khẽ siết chặt, sắc mặt trầm xuống, “Huynh không chịu sao?” Hắn bất ngờ nhặt lên y phục tối qua ném trên đất của Tịch Đình Vân lên, nhét vào lòng y.
Tịch Đình Vân nghi hoặc nhìn hắn.
“Chúng ta cùng đi.” Hoắc Quyết nói.
Tịch Đình Vân thở dài nói: “Rất bất tiện.”
Hoắc Quyết càng tỏ ra không vui, “Bất tiện chỗ nào?”
“Ngươi muốn đánh Vọng Nam phủ, ta lại là tổng quản đại nội. Nếu như ta xuất hiện trong quân doanh, khó tránh khỏi tạo cơ hội cho kẻ xấu công kích.”
Hoắc Quyết híp mắt lại, “Huynh không tin ta?”
“Ta hứa với ngươi.” Tịch Đình Vân thấp đầu nắm lấy tay hắn, “Đợi ngươi trở về.”
Hoắc Quyết không dễ bị lừa, truy vấn: “Sau đó thì sao?”
“Cùng đi núi Bình Đỉnh, rồi lại cùng trở về…” Tịch Đình Vân ngẩng đầu lên, trên mặt tỏ ra hoàn toàn hướng tới viễn cảnh hắn đã vạch ra, “Sau đó ở lại Nam Cương vương phủ.”
Hoắc Quyết bổ sung: “Vĩnh viễn.”
“Ừm.”
“Ừm cái gì?” Hoắc Quyết cố chấp từng chữ.
Không biết có phải do tối qua hai người triền miên quá mức hay không, Tịch Đình Vân mệt đến nỗi không có sức lực để phản bác nữa, ngoan ngoãn nghe theo lời Hoắc Quyết, hắn hỏi như thế, y liền ngoan ngoãn trả lời: “Vĩnh viễn.”
Hoắc Quyết hài lòng, lấy chiếc nhẫn bản ngọc ra đeo vào ngón tay cái của Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân khẽ cứng người.
“Nhẫn bản ngọc này thế gian chỉ có một đôi. Ta và huynh cũng vậy.” Ngón tay của Hoắc Quyết nhè nhẹ vuốt qua chiếc nhẫn một lúc, dường như muốn để lại sự lưu luyến khôn cùng của mình đối với y, đến tận lúc Dương Vũ Hi không nhịn được nữa thúc giục lần nữa mới đứng dậy đi ra ngoài.
“A Quyết.” Tịch Đình Vân bất ngờ gọi.
Hoắc Quyết quay đầu lại.
“Chúc cho kỳ khai đắc thắng.” (Thắng từ ngay trận đầu.)
Hoắc Quyết tự tin cười nói: “Điều đó là tất nhiên.”
Nhìn theo bóng lưng dời đi của hắn, Tịch Đình Vân bất chợt cảm thấy bản thân đã chứng kiến sự trưởng thành của một vương giả. Nhớ lúc đầu mới gặp, Hoắc Quyết một thân thiếu niên ngạo khí, sự sắc bén tỏa ra tứ phía, không để ai trong mắt, mà hiện tại, hắn đã học được cách giấu đi sự sắc bén của mình.
Y nhớ đến thanh kiếm truyền nhiều đời của Nam Cương vương phủ.
Ách Thanh.
Sau khi lặng lẽ vô thanh, lúc cất tiếng liền khiến người đời sợ hãi.
Hoắc Quyết xuất chinh, Xá Quang đi theo, Dương Vũ Hi được để lại hậu phương tiếp viện.
Tịch Đình Vân như thường lệ rời giường rửa mặt.
Dương Vũ Hi cho người an bài mọi việc chu đáo gọn gàng, cho đến lúc y ăn xong bữa sáng, mới chạy đến hỏi: “Tịch đại nhân định lúc nào khởi hành về vương phủ?”
Tịch Đình Vân mỉm cười nói: “Cứ theo ý Dương tổng quản là được.”
Trong lòng Dương Vũ Hi đã có chủ ý từ trước, hỏi một chút chẳng qua là để bày tỏ sự tôn trọng mà thôi. Quả nhiên, ông ta nghe thấy y trả lời như vậy, lập tức nói: “Nếu như Tịch đại nhân thấy không có vấn đề, sáng sớm mai chúng ta xuất phát được chứ?”
Tịch Đình Vân đáp: “Rất tốt.”
Dương Vũ Hi hài lòng rời khỏi.
Tịch Đình Vân đóng cửa lại, lấy hai lọ nhỏ từ trong ngực, rồi lấy chậu rửa mặt lại, bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ lên mặt.
Rời khỏi Nam Cương, rời khỏi vương phủ, rời khỏi Hoắc Quyết.
Ngày hôm đó y đã lãnh tĩnh hơn rất nhiều trong làn nước lạnh, lòng liền đưa ra quyết định này.
Quyết định lúc đó mang theo sự oán trách và hối hận. Sự rời đi lúc đó là bởi vì đã bị tổn thương.
Nhưng hiện giờ…
Tịch Đình Vân vuốt ve chiếc nhẫn ngọc, trong lòng khẽ xót xa.
Cho dù điều Hoắc Quyết nói là thật hay giả, đời này y cũng không có gì để tiếc nuối. Kỳ thực là giả cũng tốt, như vậy sau khi rời khỏi, Hoắc Quyết mới có thể yên tâm là Nam Cương vương, lòng không vướng bận. Nếu như là thật… vậy thì tất cả những gì mình làm càng xứng đáng.
“Quân gia từ đâu đến vậy?”
Hai bàn phía sau bất chợt nhiệt tình bắt chuyện.
Tịch Đình Vân quay đầu lại.
Một bàn là thương nhân lang bạt, một bàn là binh sĩ dáng vẻ nhếch nhác.
Binh sĩ ừng ực ừng ực uống từng ngụm rượu lớn, “Từ đâu á? Còn có thể từ đâu nữa? Còn không phải từ Tả Lâm thành!”
Đồng bạn đá đá chân hắn, không muốn hắn nói nhiều. Thế nhưng binh sĩ đó hoàn toàn không hiểu, hung hăng đá lại một cái, “Nói một chút thì chết ai, Bàng Tiểu Đại cũng chết trận rồi, ai quản chúng ta nữa?”
Quán trà ồn ào.
Thương nhân vội hỏi: “Huynh nói thủ lĩnh Bàng Tiểu Đại làm sao cơ?”
Binh sĩ kêu lớn: “Chết rồi chết rồi, bị Vọng Nam phủ đánh chết hết rồi.”
Lòng Tịch Đình Vân sửng sốt, không khỏi bắt đầu đánh giá mấy người binh sĩ kia. Chỉ thấy bọn họ mặt mũi đầy bùn đất, bụi bặm, giống như vừa lăn trong bùn ra. Trên mặt có vài vết thương nhỏ, nhưng không sâu.
Tên binh sĩ thấy có người nghe, càng có hứng nói, rêu rao: “Đánh thế nào á, Vọng Nam phủ tên nào tên nấy đều là thần binh, bọn ta căn bản không thể tiến nên nổi, vừa tiến lại gần, thân thể liền bị bật ra ngoài. Tay muốn nhấc đao, thân thể lập tức đã bị giữ chặt rồi, giương mắt nhìn bọn hắn cắt đầu người như gặt lúa. Tình cảnh đó khủng khiếp vô cùng!”
Thương nhân chất vấn: “Vậy ngươi làm sao thoát ra được?”
Đồng bạn của binh sĩ pha trò: “Giả chết chứ sao nữa.”
Trong quán trà lại không ai có thể cười nổi.
Bàng Tiểu Đại chiến bại, bình phong của Nam Cương liền bị phá tan hoàn toàn, lúc đó, cả Nam Cương đều sẽ mặc cho Vọng Nam phủ ức hiếp.
Thương nhân uống trà xong, vội vàng rời khỏi, phương hướng chính là đường lúc tới, có lẽ muốn về nhà thu xếp.
Đám binh sĩ rất nhanh liền cáo từ, tên uống nhiều nhất được đồng bạn dìu đỡ, có chút loạng choạng. Những người khách còn lại trong quán trà nhìn theo bóng lưng rời khỏi của họ, trong ánh mắt lộ vẻ xem thường.
Tịch Đình Vân lấy xu bỏ trên bàn, thong thả ra khỏi quán trà, không xa không gần đi theo sau bọn chúng.
Đi khoảng mười xích, tên binh sĩ uống say kia bất ngờ rút đao ra chém tới.
Đường đao của người này sắc bén, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Thân thể Tịch Đình Vân khẽ nghiêng đi, một chiêu tay không đoạt đao cướp được đao từ trong tay hắn, xoay tay gác lên cổ hắn, thản nhiên hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Những tên binh sĩ khác lần lượt vây lại, vừa ngạc nhiên vừa sợ nhìn y.
Tịch Đình Vân nói: “Các ngươi không phải người Nam Cương.”
Tên binh sĩ bị khống chế ha ha cười lớn: “Bọn ta tất nhiên không phải người Nam Cương, chẳng lâu nữa, bọn ta đều trở thành chó của Vọng Nam phủ rồi.”
Tịch Đình Vân gật đầu nói: “Thì ra ngươi là người của Vọng Nam phủ.”
Tên binh sĩ ngây ra một lúc nói: “Nói bậy!”
“Ngươi vừa rồi thừa nhận rất dứt khoát mà, sao chớp mắt đã đổi ý rồi?”
“Ta tuy rằng là quân đào ngũ, nhưng không bị bắt làm tù binh, đương nhiên không thể coi là người của Vọng Nam phủ!” Tên binh sĩ ngừng một lát, dùng tiếng địa phương của Nam Cương bắt đầu chửi bới.
Tịch Đình Vân chẳng thèm để ý, đợi hắn chửi bới thoải mái xong mới thu đao lại, nói: “Phản ứng của ngươi tuy rằng không tồi, thế nhưng quá dễ bị kích động. Đã là đào ngũ, đáng ra phải ham sống sợ chết, chứ sao lại dũng cảm không sợ sệt gì châm chọc người cầm đao muốn giết mình?”
Tên binh sĩ sửng sốt.
Tịch Đình Vân thu đao lại, nhấc hắn lên, nhảy lên nhảy xuống vài cái lui vào trong bụi rậm bên đường, tìm được một chỗ yên tĩnh, móc ra một tấm lệnh bài trước mặt tên binh sĩ còn đang hoảng sợ.
Binh sĩ mờ mịt nhìn y.
Tịch Đình Vân nói: “Ta đến từ đại nội hoàng cung.”
Binh sĩ vẻ mặt chấn kinh. Nơi Nam Cương vương ở gọi là vương phủ, tại Trang Triều, có thể gọi là hoàng cung đại nội chỉ có một nơi, chính là nơi ở của hoàng đế.
Tịch Đình Vân nói: “Bao nhiêu năm như vậy, Hình đại nhân không chút chí tiến thủ, ngồi yên nhìn Nam Cương vương lớn mạnh, khiến Hoàng thượng cực kỳ không hài lòng. Nếu như không phải có Phương đại nhân bảo lãnh cho Hình đại nhân, hừ, Hình đại nhân lúc này chỉ sợ đã trên đường áp giải đến kinh thành rồi.”
Binh sĩ cục xúc hỏi: “Ngươi nói những điều này với ta làm gì?”
“Ta vừa từ Vọng Nam phủ đến, Hình đại nhân nói ông ta đã phái tinh binh rêu rao tin đồn, lay động hậu phương, thâu tóm được Nam Cương chỉ trong nay mai. Bởi vậy ta mới tới kiểm tra, không ngờ gặp được các ngươi.” Tịch Đình Vân chỉ chỉ vào cái cằm bị cứa hai đường mảnh nói, “Sau này đóng giả quân đào ngũ, đừng sửa soạn cằm sạch sẽ như vậy.”
Mặt binh sĩ khẽ đỏ lên, lúng ta lúng túng hỏi: “Chẳng lẽ ngài là Giám quân?” Hoàng đế Đại Trang tính tình đa nghi, phái thân tín bên người đi giám sát tướng soái dẫn quân bên ngoài cũng là chuyện thường. Tên binh sĩ bán tín bán nghi.
Tịch Đình Vân hỏi: “Lệnh bài đại nội ngươi không nhận ra, chắc cái này phải nhận ra chứ?” Y lại lấy ra một tấm lệnh bài khác, là tấm lệnh bài Vọng Nam phủ Phương Hoành Tà tặng cho y trước lúc đi, nghe nói có thể dùng cái này để điều động nha môn địa phương. Tịch Đình Vân vốn không muốn dùng, nhưng để lấy được lòng tin của binh sĩ, đành phải lấy ra.
Tên binh sĩ quả nhiên không nghi ngờ gì nữa, vội ôm quyền nói: “Mạt tướng Khương Hà Đào, bái kiến Giám quân đại nhân.”
Tịch Đình Vân hơi ngạc nhiên, không ngờ vận khí của bản thân lại tốt như vậy, gặp đúng một tên sĩ quan. “Nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi?”
Khương Hà Đào đáp: “Mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch. Mạt tướng đã rêu rao tin tức Bàng Tiểu Đại binh bại bị giết dọc sông Thanh Hoa theo lời dặn, không lâu nữa sẽ truyền đến tai Nhan Sơ Nhất. Nhan Sơ Nhất là cháu họ của Bàng Tiểu Đại, sau khi biết tin nhất định sẽ rối loạn tâm trí. Mạt tướng sẽ sách động nội ứng, nội ứng ngoại hợp với Huống Chiếu, nhất định một phát trúng đích!”
Tịch Đình Vân trong lòng chấn động, không ngờ bọn chúng đã liên kết với Huống Chiếu, hơn nữa đã vạch sẵn kế hoạch phản công. Tên Hình Kỳ Chương này quả nhiên không hành động thì thôi, một khi hành động thì nhất định trí mạng! “Rất tốt. Đợi ta trở về gặp Hình đại nhân, nhất định sẽ nói tốt cho ngươi.”
Khương Hà Đào nhỏ giọng hỏi: “Không biết Giám quân đại nhân tiếp theo có dự định gì?”
Tịch Đình Vân nói: “Tất nhiên là quan sát xem kế hoạch của các ngươi thực hiện thế nào rồi.”
Khương Hà Đào cười đáp: “Vậy thì tốt. Có ngài ở đây, mối lo của Hình đại nhân bớt đi phần nào rồi.”
Tịch Đình Vân dựng đứng hai tai: “Mối lo của Hình đại nhân?”
“Chính là…” Khương Hà Đào thận trọng nhìn trái nhìn phải, tiến lên một bước.
Tịch đình vân phối hợp khom người xuống.
Khương Hà Đào bất ngờ rút đao, chém tới eo của Tịch Đình Vân, thân thể Tịch Đình Vân nhanh chóng lùi lại, Khương Hà Đào một đao chém vào khoảng không, cũng không định tiếp tục, quay người chạy đi.
Tịch Đình Vân sợ hắn để lộ tin tức, nhặt hòn đá làm ám khí ném vào mắt cá chân của hắn.
Khương Hà Đào võ công tuy không bằng Tịch Đình Vân, nhưng cũng có chút bản lĩnh, trong chớp mắt xoay người một cái liền tránh được, giơ đao lên liền chém tới cần cổ của Tịch Đình Vân đang xông tới. Tịch Đình Vân nghiêng người tránh khỏi, xoay cổ tay nắm được đao, thuận thế chém tới, cổ Khương Hà Đào máu phun như suối.
Tịch Đình Vân vứt đao xuống, lấy ra khăn tay lau mặt mũi của Khương Hà Đào, sau đó móc ra lọ lớn lọ bé, bắt đầu loay hoay với thi thể.
Lúc đầu y không hề có ý định đóng giả Khương Hà Đào, thế nhưng phản ứng của Khương Hà Đào khiến y thấy kỳ lạ. Y tự thấy trong lời nói của bản thân vừa rồi không để lộ bất cứ kẽ hở lớn nào, tại sao Khương Hà Đào không nói hai lời đã hạ độc thủ, dường như biết chắc rằng y đang nói dối. Trong này nhất định còn có chuyện y chưa biết.
Sau khi y dịch dung xong, đổi y phục với Khương Hà Đào, mới cầm lấy đại đao dính máu, học theo dáng vẻ đi lại của Khương Hà Đào, ngang tàng đường hoàng trở về tìm đồng bạn.
Toàn thân y thấm đẫm máu, bộ dạng dữ dằn dọa người, không chỉ người đi đường tránh né, ngay cả đồng bạn nhìn thấy y cũng phải sửng sốt, nhao nhao tiến lên hỏi han.
Tịch Đình Vân nói: “Tên đó lừa ta, ta giả vờ mắc lừa, nhân lúc hắn không phòng bị liền giết chết hắn rồi.” Nói lại y nguyên nôi dung cuộc nói chuyện giữa mình và Khương Hà Đào một lượt, chỉ giấu đi tình tiết hai tấm lệnh bài, quan sát phản ứng của bọn chúng.”
Những người khác nhìn thấy bả đao đẫm máu đều tin tưởng không chút nghi ngờ. Một người trong đó cười nói: “Tên đó thật không có mắt! Những lời này gặp phải người khác còn có thể gạt được, nhưng Khương đại nhân là hộ vệ thiếp thân của Hình đại nhân, tên đó tìm tới đại nhân, không phải là tự tìm đường chết rồi sao?”
Tịch Đình Vân lần này mới biết thì ra bản thân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không ngờ lại đụng phải thị vệ thiếp thân của Hình Kỳ Chương.
Người khác nói: “Đúng vậy, còn nói trở về sẽ nói tốt với Hình đại nhân, đúng là mắc cười! Hình đại nhân không phải đang ở đây sao?”
Những người khác cũng cười lớn.
Tịch Đình Vân trên mặt cũng cười theo, trong lòng lại dậy sóng. Như lời hắn nói, lời nói dối của mình từ đầu đã đầy rẫy lỗ hổng rồi, chẳng trách đối phương không tin. Có điều bọn chúng nói Hình Kỳ Chương đang ở đây… Chẳng lẽ là nói trong số những binh sĩ này có một người là Hình Kỳ Chương?
Ánh mắt y liếc nhanh qua khuôn mặt những người khác, dường như muốn tìm ra dấu vết của “Hình Kỳ Chương”, thế nhưng biểu cảm của người nào cũng đều rất chất phác bộc trực, thực sự không có chút nào giống với Hình Kỳ Chương biết co biết duỗi năng văn năng võ trong truyền thuyết.
Cũng may, rất nhanh có người đã giải nỗi nghi hoặc của y, “Đại nhân, chỗ này người đông phức tạp, chúng ta vẫn nên sớm trở về gặp Hình đại nhân thôi?”
“Được.” Tịch Đình Vân thu đao về, trà trộn vào giữa bọn họ, thuận theo đường lớn, đi xuống thị trấn dưới. Nếu như y nhớ không nhầm, hẳn là trấn Giang Liễu.
Trần Giang Liễu vẫn đẹp như trước. Nhìn non nước nơi đây tuyệt không ngờ được Nam Cương đang khói lửa ngày đêm.
Tịch Đình Vân khệnh khạng theo bọn họ đi vào thanh lâu thị trấn.
Đây là lần thứ hai y tới, cũng mang diện cụ, nhưng bên cạnh lại không có Hoắc Quyết.
Tịch Đình Vân tự giễu cười cười. Đã lựa chọn rồi, sao còn mãi trăn trở?
Tú bà đi ra chào mời, cười tủm tỉm đưa bọn họ lên lầu vào một gian phòng riêng.
Tịch Đình Vân cảm thấy hiếu kỳ với vị tú bà này. Lúc trước y và Hoắc Quyết nghe trộm Na Phi Long giao dịch, tú bà rõ ràng biết nhưng làm ra vẻ không biết, y còn tưởng rằng tú bà là người của Nam Cương vương phủ, lúc này nhìn lại, chỉ sợ không đơn giản như thế.
Tú bà lại đưa y phục đến, Tịch Đình Vân ngay trước mặt tất cả mọi người, thoải mái thay y phục.
Có đồng bạn hỏi: “Không thay đồ trong sao?”
Tịch Đình Vân không để tâm phất phất tay nói: “Đàn ông con trai sạch sẽ như thế làm cái gì?”
Người người khác cười lớn.
Cửa bất ngờ bị mở ra, một cái đầu thò vào, cười hi hi nói: “Các ngươi đều ở hết đây à.”
Tịch Đình Vân nhìn thấy hắn, trong lòng chợt trầm xuống.
Tiểu Sơn. Nếu như hắn ở đây, Phương Hoành Tà còn ở xa sao?