“Triệu thẩm,” ánh mắt Tần Húc Cẩn quét về phía Triệu thẩm đang tủm tỉm cười, “Xuống dưới chuẩn bị cơm đi.”
Triệu thẩm nhìn mắt cười cứng ngắc của Ngôn Tư Diễn, “Vâng”, xoay người sang chỗ khác, ý cười trong mắt đã hóa thành lãnh ý.
Tần Húc Cẩn sờ sờ đỉnh đầu Ngôn Tư Diễn, “Cậu ngồi đây trước đi, tôi xuống dưới một chút.”
Tư Diễn nhìn theo hướng đi của Tần Húc Cẩn là hướng Triệu thẩm vừa rời đi.
Triệu thẩm thấy Tần Húc Cẩn đi vào phòng bếp, trên mặt thoáng hiện nét kinh ngạc, sau thấy sắc mặt lạnh lùng của anh không tự giác lui về sau một bước.
Tần Húc Cẩn cũng không tới gần Triệu thẩm, mà dừng trước cửa, mặt anh chìm trong phần tối phía sau cửa lại mang theo vài phần áp bách, “Lời ta nói ngày hôm qua, ngươi đã quên.”
“Chủ tử, hắn chỉ là con người…”
“Ta hiện tại làm gì không phải chuyện của ngươi,” Tần Húc Cẩn lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Táo thần tùy ý có thể thấy được, nhưng Ngôn Tư Diễn chỉ có một, ta không muốn phải nói một lần thứ ba nữa.”
Triệu thẩm sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, yếu tựa hồ như bị cái gì nhéo ở giữa, khô khốc khó chịu, một lúc lâu mới gian nan nhổ ra hai chữ, “Vâng, chủ tử”. Bà cúi người, một chút tâm tư phản kháng đều không có, xem ra lần này là bà tính sai, thật không ngờ chủ tử thế mà lại coi trọng một con người.
Lúc Tần Húc Cẩn đi xuống phòng khách thấy Ngôn Tư Diễn một bộ dáng suy nghĩ sâu xa đang nhìn nhìn đồ trong chén trà, tựa hồ muốn đem toàn bộ phần tử hóa học trong đó ra phân tích, đuôi mày anh chau lên, “Cậu có nghiên cứu lá trà?”
Ngôn Tư Diễn ngồi thẳng người, ho vội một tiếng, chẳng lẽ nói là muốn nhìn có vật thể kì quái gì trong lá trà hay không ư, cậu trầm mặc sau nửa ngày mới nói, “Tổng giám đốc đồ ăn yêu thích trong nhà ngài rất đặc biệt, tôi cảm thấy có thể tôi không hợp với khí hậu nơi đây, nếu không tốt nhất tôi nên quay về phòng ở của mình tự sinh tự diệt?”
Tần Húc Cẩn ngồi xuống bên cạnh cậu, mặt trầm như nược, tuy nhìn không ra cảm xúc nhưng Ngôn Tư Diễn lại cảm thấy hiện tại đối phương có một loại cảm xúc tên là tức giận.
“Cậu là đang phàn nàn tôi đối khách không chu toàn?” Tần Húc Cẩn nhìn Tư Diễn.
Biểu tình trên mặt Tư Diễn thoáng chốc cứng đờ, “Tổng giám đốc, ngài hiểu lầm a.” Kỳ thật là ra đãi khách rất không chu toàn, cậu yên lặng đâm đâm ly nước trước mặt, giai cấp bóc lột thật ác mà.
“Triệu thẩm chỉ là đùa với cậu một chút, cậu không cần để ý,” Tần Húc Cẩn biết rõ người nọ thực sự có điểm không vừa mắt, con mèo nhỏ xù lông không phải phải vuốt lông sao? Anh đã hiểu vỗ vỗ đầu Tư Diễn, “Tốt rồi, đi ăn cơm với tôi.”
Ngôn Tư Diễn gãi gãi đỉnh đầu mình, tổng giám đốc từ lúc nào có thói quen đập đầu người khác a? Ông đây là đàn ông trưởng thành không phải sủng vật, có tiền còn không biết đi mua lấy một con cún? Cứ thích đập đập đầu ông đây là tính toán cái gì?
Đi theo Tần Húc Cẩn đến nhà ăn, trên mặt bàn đã sắp sẵn mấy món ăn, đủ màu sắc hương vị, chỉ là Ngôn Tư Diễn cảm thấy một chút khẩu vị đói khát đều không có.
Nhìn dáng vẻ Ngôn Tư Diễn, Tần Húc Cẩn cũng trầm trầm sắc mặt, vừa vặn Triệu thẩm bưng đồ ăn ra, toàn thân cứng đờ co rúm dừng bước.
Ngôn Tư Diễn sau khi ngồi xuống bàn ăn, nghe mùi thơm khẩu vị vốn mất đi tựa hồ lại từ từ trở về, cậu đối với Triệu thẩm đang đứng ngoài cửa sắc mặt không rõ cười tươi:
“Thoạt nhìn ăn thật ngon” Ngửi ra có hương vị của gia đình.
Triệu thẩm lập tức cảm thấy cỗ hàn ý kia trên người mình tiêu tan như vô hình, nhìn thiếu niên cười toe kia bà có chút không tự nhiên đi qua bưng đồ ăn đặt tới trên bàn cơm, lại cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài. Sau khi ra ngoài, bà mới thở dài nhẹ nhõm, hóa ra vì con người này mà liên hệ với Táo thần để học làm thức ăn, quả nhiên là một việc làm sáng suốt.
Tần Húc Cẩn nhìn thấy sắc mặt Ngôn Tư Diễn đích xác không có gì không khỏe, cầm lấy chiếc đũa nói, “Nếu cảm thấy thơm thì ăn nhiều một chút.”
Ngôn Tư Diễn bị một câu tràn ngập nhu tình như vậy làm sợ tới mức toàn thân run rẩy, không biết vì cái gì, tổng giám đốc chỉ cần xuất ra cái loại lời nói nhu tình này, cậu sẽ có một loại cảm giác toàn thân run rẩy, loại cảm giác khó hiểu này chính cậu cũng không thể giải thích đến tột cùng là vì cái gì.
Ngôn Tư Diễn và cơm, Triệu thẩm tuy làm một trò đùa không tính là hữu hảo với cậu, nhưng mà đồ ăn này cũng thật không tệ lắm, cậu là một thanh niên trẻ tuổi đương nhiên sẽ không cùng trưởng bối so đo, vì vậy chỉ sau một bữa cơm, Ngôn đồng học rất là sung sướng, hoàn toàn quên đi lời nói vui đùa kinh hãi mới rồi, khẩu vị nhìn cũng rất không tồi.
Thấy Ngôn Tư Diễn không còn ảnh hưởng bởi mấy lời của Triệu thẩm, Tần Húc Cẩn từ từ ăn thức ăn trong bát, thần sắc giống như căn bản không để ý mình đang ăn cái gì, chỉ như đang làm một chuyện rất chi nhàm chán, tầm mắt anh yên tĩnh rơi vào trên thân người đang bới cơm ra ra vào vào kia, hơi hơi chuyển, vẫn như cũ là người sắc mặt lạnh như băng kia.
Cơm nước xong xuôi, Ngôn Tư Diễn buông bát đũa, liền có một chiếc khăn mặt trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt, cậu cầm lấy khăn mặt, mỉm cười ngẩng đầu nói cảm ơn, nhìn đến chính là một người đàn ông khuôn mặt thanh tú, đeo mắt kiếng gọng vàng, người đàn ông này tuy bộ dạng cũng không phải quá đẹp mắt, nhưng lại làm cho người ta thấy hết sức thoải mái, Ngôn Tư Diễn cứ như vậy mà ngây người trong nháy mắt.
“Tôi là thợ tỉa hoa trong biệt thự, Mạt Lan,” Anh ta mỉm cười, ngay cả đuôi mày khóe mắt đều mang tình cảm ấm áp, “Ngôn thiếu gia nếu thích hoa gì có thể nói cho tôi, tôi có thể trồng chúng ngoài sân.”
Ngôn Tư Diễn bản thân kỳ thật đối với hoa hoa thảo thảo không có bao nhiêu yêu thích, nhưng mà đối mặt với người trước mắt, cậu lại nói không ra một lời không thích, vì vậy cậu méo miệng nói, “Hoa lan không tồi.” Hoa lan là hoa quý tộc, cậu nói loại lời này hẳn là sẽ không mất mặt hay thất lễ chứ?
“Hoa lan sao?” Mạt Lan phảng phất như vừa nghe được sự tình gì vui vẻ, nụ cười càng thêm sáng lạn, “Tôi về sau sẽ trồng thêm một ít hoa lan.” Nói xong, cúi đầu lùi về sau ba bước.
Tần Húc Cẩn nhìn nhìn Ngôn Tư Diễn cùng Mạt Lan, đứng lên nói với Ngôn Tư Diễn: “Nếu đã ăn xong rồi, vậy đi lên lầu làm bảng kế hoạch.” Nói xong, anh nhìn Mạt Lan đang mỉm cười kia, trong mắt mang theo vài phần tức giận mơ hồ, đến khi quay đầu lại nhìn về phía Ngôn Tư Diễn vẫn là bộ dáng không cảm xúc như cũ.
Ngôn Tư Diễn sau khi bị Tần Húc Cẩn mang lên lầu, Mạt Lan mới tủm tỉm cười đấy đẩy gọng kính trên sống mũi, vậy mà thích hoa lan, anh có phải nên hỏi một chút lý do con người này lại thích hoa lan hay không? Chẳng qua nhìn ánh mắt kia của chủ tử, anh cảm giác mình vẫn là không nên trêu chọc quá đáng.
Quản gia trốn ở nơi hẻo lánh cắn khăn mặt trong tay, ngày thường đều là mình lần lượt đưa khăn mặt, hôm nay vậy mà lại bị chủ tử ghét bỏ rồi, Mạt Lan trừ bỏ bộ dạng đẹp một chút, tuổi trẻ một chút thì còn có gì lợi hại? Ông tướng mạo cơ trí như vậy thế mà còn không sánh bằng một tên mao đầu tiểu tử.
Mạt Lan đi đến bên cạnh Mai quản gia, đẩy đẩy kính mắt, cười tủm tỉm mở miệng, “Mai quản gia đây là đang làm cái gì đấy?”
Mai quản gia bình tĩnh đem khăn mặt đắp lên trên cánh tay mình, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc nói, “Không có, kiểm tra đo lường một chút xem chất lượng khăn mặt của con người thế nào, hiện tại mấy sản phẩm làm nhái nhiều quá.”
Mạt Lan cười cười, mắt nhìn về phía thư phòng trên lầu, “Mai quản gia nghĩ sao về con người kia?”
Trên khuôn mặt già nua của Mai quản gia xuất hiện một tia trào phúng, “Con người cuối cùng cũng chỉ là con người, chủ tử cho dù nhất thời có hứng thú với cậu ta thì thế nào, trăm năm sau, cuối cùng cũng chỉ là một đám xương trắng thôi.”
Mạt Lan cười nhạo ra tiếng, “Nói như vậy, quản gia cũng không chán ghét con người kia đứng bên cạnh chủ nhân?” Vừa nói lời khinh thường, nhưng lại cũng nhận thức sự tồn tại của người kia, Hàn Mai ơi là Hàn Mai, luôn không tự nhiên lại cao ngạo, không phải thời điểm hoa nở là lúc tuyết rơi sao, còn không được tự nhiên thành bộ dáng gì nữa.
Mai quản gia vội ho một tiếng, “Cái gì mà ghét với không ghét, chuyện của chủ tử không đến phiên chúng ta nói xen vào”. Nói xong quay người rời khỏi.
“Nếu là chủ nhân nguyện ý, con người kia có thể làm bạn đến trăm năm.” Thanh âm Mạt Lan rất nhẹ, nhưng thật ra phân không rõ trong đó có loại cảm xúc gì.
Mai quản gia dừng bước, nhìn Mạt Lan, nghiêm túc rồi lại phảng phất giễu cợt nói, “Nhưng mà con người kia cũng có suy nghĩ của mình, chủ tử nguyện ý, cũng muốn cậu ta cùng nguyện ý, nếu không có tôn trọng làm sao tới nhau?”
Mạt Lan nhìn bóng lưng già nua của Mai quản gia biến mất ở chỗ rẽ, nhắm mắt dựa vào khung cửa, thật lâu sau mới “A” cười ra tiếng.
Trong thư phòng, Ngôn Tư Diễn nhìn một núi tư liệu về kế hoạch, cảm giác có chút đầu váng mắt hoa, cầm qua một bảng kế hoạch kiểu mẫu nhìn nhìn, cậu vốn không phải diễn viên trong phim thần tượng, bằng cấp không cao vậy mà lại tốt hơn so với cái mác tốt nghiệp đại học hàng đầu, cuộc sống không phải phim truyền hình, phim thần tượng sở dĩ gọi là phim thần tượng bởi đó là người ta ngẫu nhiên tưởng tượng ra thế.
Một phần bảng kế hoạch, bắt đầu làm so với biểu hiện của các diễn viên trong TV còn khó hơn nhiều, cậu một một mặt gõ chữ, một mặt ngáp ngáp, kỳ thật cậu tới đây không phải vì ăn chực, không phải vì tiết kiệm tiền xe, mà là tới giày vò bản thân a.
Mắt nhìn người nào đó đang ngồi một bên đọc sách, Ngôn Tư Diễn nhận mệnh rót cho mình một ngụm café cực không thích, tiếp tục đánh chữ, chỉ là chữ trên màn hình máy tính càng ngày càng mơ hồ, dần dần biến thành một chấm đen nhỏ, rốt cuộc Ngôn đồng học buồn ngủ lăn đùng ra trên bàn.
Tần Húc Cẩn khép lại quyển sách trên tay, nhìn thấy Ngôn Tư Diễn đang ngáy o o trên bàn máy tính, đi đến trước máy tính còn chưa đóng nhìn nhìn, rồi lại nhìn đến bảng kế hoạch trên mặt bàn, ngôn ngữ cùng cách trình bày rất được vận dụng rất chính thức, cũng không hề giống với bộ dáng không thể làm được.
Cùng anh ngồi một đêm tại thư phòng, vậy mà đối phương lại không hỏi mình lấy một vấn đề, không biết là bởi vì tự tôn hay thật sự không có vấn đề?
Đem mấy văn bản tài liệu chưa xong đặt vào trong tủ hồ sơ, nhẹ nhàng cúi người xuống ghế, xoay người ôm lấy, anh khẽ nhíu mày, người này tựa hồ không có đạt tới trọng lượng tiêu chuẩn.
Ôm Ngôn Tư Diễn đi ra ngoài, vào lúc đi ra gặp được Đào Dao, anh nói với Đào Dao, “Bảo Triệu thẩm về sau làm nhiều đồ ăn có lợi với thân thể một chút”.
“Vâng,” Đào Dao cung kính cúi người, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng căn bản cũng không có.
Trong đêm tối, bỏ đi ngụy trang ban ngày, làm cho hết thảy càng trở nên chân thật rõ ràng.
Mãi đến khi Tần Húc Cẩn rời đi, Đào Dao mới dám ngẩng đầu, cô nhìn bóng lưng chủ tử, nhớ lại bản thân vừa mới chứng kiến nét cười trên mặt con người kia, tuy chỉ là một con người nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét, nếu là chủ tử ưa thích, hy vọng người này có thể tốt đẹp cùng chủ tử.
Dù sao, bất tử chung quy cũng thật cô đơn.
“Triệu thẩm,” ánh mắt Tần Húc Cẩn quét về phía Triệu thẩm đang tủm tỉm cười, “Xuống dưới chuẩn bị cơm đi.”
Triệu thẩm nhìn mắt cười cứng ngắc của Ngôn Tư Diễn, “Vâng”, xoay người sang chỗ khác, ý cười trong mắt đã hóa thành lãnh ý.
Tần Húc Cẩn sờ sờ đỉnh đầu Ngôn Tư Diễn, “Cậu ngồi đây trước đi, tôi xuống dưới một chút.”
Tư Diễn nhìn theo hướng đi của Tần Húc Cẩn là hướng Triệu thẩm vừa rời đi.
Triệu thẩm thấy Tần Húc Cẩn đi vào phòng bếp, trên mặt thoáng hiện nét kinh ngạc, sau thấy sắc mặt lạnh lùng của anh không tự giác lui về sau một bước.
Tần Húc Cẩn cũng không tới gần Triệu thẩm, mà dừng trước cửa, mặt anh chìm trong phần tối phía sau cửa lại mang theo vài phần áp bách, “Lời ta nói ngày hôm qua, ngươi đã quên.”
“Chủ tử, hắn chỉ là con người…”
“Ta hiện tại làm gì không phải chuyện của ngươi,” Tần Húc Cẩn lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Táo thần tùy ý có thể thấy được, nhưng Ngôn Tư Diễn chỉ có một, ta không muốn phải nói một lần thứ ba nữa.”
Triệu thẩm sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, yếu tựa hồ như bị cái gì nhéo ở giữa, khô khốc khó chịu, một lúc lâu mới gian nan nhổ ra hai chữ, “Vâng, chủ tử”. Bà cúi người, một chút tâm tư phản kháng đều không có, xem ra lần này là bà tính sai, thật không ngờ chủ tử thế mà lại coi trọng một con người.
Lúc Tần Húc Cẩn đi xuống phòng khách thấy Ngôn Tư Diễn một bộ dáng suy nghĩ sâu xa đang nhìn nhìn đồ trong chén trà, tựa hồ muốn đem toàn bộ phần tử hóa học trong đó ra phân tích, đuôi mày anh chau lên, “Cậu có nghiên cứu lá trà?”
Ngôn Tư Diễn ngồi thẳng người, ho vội một tiếng, chẳng lẽ nói là muốn nhìn có vật thể kì quái gì trong lá trà hay không ư, cậu trầm mặc sau nửa ngày mới nói, “Tổng giám đốc đồ ăn yêu thích trong nhà ngài rất đặc biệt, tôi cảm thấy có thể tôi không hợp với khí hậu nơi đây, nếu không tốt nhất tôi nên quay về phòng ở của mình tự sinh tự diệt?”
Tần Húc Cẩn ngồi xuống bên cạnh cậu, mặt trầm như nược, tuy nhìn không ra cảm xúc nhưng Ngôn Tư Diễn lại cảm thấy hiện tại đối phương có một loại cảm xúc tên là tức giận.
“Cậu là đang phàn nàn tôi đối khách không chu toàn?” Tần Húc Cẩn nhìn Tư Diễn.
Biểu tình trên mặt Tư Diễn thoáng chốc cứng đờ, “Tổng giám đốc, ngài hiểu lầm a.” Kỳ thật là ra đãi khách rất không chu toàn, cậu yên lặng đâm đâm ly nước trước mặt, giai cấp bóc lột thật ác mà.
“Triệu thẩm chỉ là đùa với cậu một chút, cậu không cần để ý,” Tần Húc Cẩn biết rõ người nọ thực sự có điểm không vừa mắt, con mèo nhỏ xù lông không phải phải vuốt lông sao? Anh đã hiểu vỗ vỗ đầu Tư Diễn, “Tốt rồi, đi ăn cơm với tôi.”
Ngôn Tư Diễn gãi gãi đỉnh đầu mình, tổng giám đốc từ lúc nào có thói quen đập đầu người khác a? Ông đây là đàn ông trưởng thành không phải sủng vật, có tiền còn không biết đi mua lấy một con cún? Cứ thích đập đập đầu ông đây là tính toán cái gì?
Đi theo Tần Húc Cẩn đến nhà ăn, trên mặt bàn đã sắp sẵn mấy món ăn, đủ màu sắc hương vị, chỉ là Ngôn Tư Diễn cảm thấy một chút khẩu vị đói khát đều không có.
Nhìn dáng vẻ Ngôn Tư Diễn, Tần Húc Cẩn cũng trầm trầm sắc mặt, vừa vặn Triệu thẩm bưng đồ ăn ra, toàn thân cứng đờ co rúm dừng bước.
Ngôn Tư Diễn sau khi ngồi xuống bàn ăn, nghe mùi thơm khẩu vị vốn mất đi tựa hồ lại từ từ trở về, cậu đối với Triệu thẩm đang đứng ngoài cửa sắc mặt không rõ cười tươi:
“Thoạt nhìn ăn thật ngon” Ngửi ra có hương vị của gia đình.
Triệu thẩm lập tức cảm thấy cỗ hàn ý kia trên người mình tiêu tan như vô hình, nhìn thiếu niên cười toe kia bà có chút không tự nhiên đi qua bưng đồ ăn đặt tới trên bàn cơm, lại cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài. Sau khi ra ngoài, bà mới thở dài nhẹ nhõm, hóa ra vì con người này mà liên hệ với Táo thần để học làm thức ăn, quả nhiên là một việc làm sáng suốt.
Tần Húc Cẩn nhìn thấy sắc mặt Ngôn Tư Diễn đích xác không có gì không khỏe, cầm lấy chiếc đũa nói, “Nếu cảm thấy thơm thì ăn nhiều một chút.”
Ngôn Tư Diễn bị một câu tràn ngập nhu tình như vậy làm sợ tới mức toàn thân run rẩy, không biết vì cái gì, tổng giám đốc chỉ cần xuất ra cái loại lời nói nhu tình này, cậu sẽ có một loại cảm giác toàn thân run rẩy, loại cảm giác khó hiểu này chính cậu cũng không thể giải thích đến tột cùng là vì cái gì.
Ngôn Tư Diễn và cơm, Triệu thẩm tuy làm một trò đùa không tính là hữu hảo với cậu, nhưng mà đồ ăn này cũng thật không tệ lắm, cậu là một thanh niên trẻ tuổi đương nhiên sẽ không cùng trưởng bối so đo, vì vậy chỉ sau một bữa cơm, Ngôn đồng học rất là sung sướng, hoàn toàn quên đi lời nói vui đùa kinh hãi mới rồi, khẩu vị nhìn cũng rất không tồi.
Thấy Ngôn Tư Diễn không còn ảnh hưởng bởi mấy lời của Triệu thẩm, Tần Húc Cẩn từ từ ăn thức ăn trong bát, thần sắc giống như căn bản không để ý mình đang ăn cái gì, chỉ như đang làm một chuyện rất chi nhàm chán, tầm mắt anh yên tĩnh rơi vào trên thân người đang bới cơm ra ra vào vào kia, hơi hơi chuyển, vẫn như cũ là người sắc mặt lạnh như băng kia.
Cơm nước xong xuôi, Ngôn Tư Diễn buông bát đũa, liền có một chiếc khăn mặt trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt, cậu cầm lấy khăn mặt, mỉm cười ngẩng đầu nói cảm ơn, nhìn đến chính là một người đàn ông khuôn mặt thanh tú, đeo mắt kiếng gọng vàng, người đàn ông này tuy bộ dạng cũng không phải quá đẹp mắt, nhưng lại làm cho người ta thấy hết sức thoải mái, Ngôn Tư Diễn cứ như vậy mà ngây người trong nháy mắt.
“Tôi là thợ tỉa hoa trong biệt thự, Mạt Lan,” Anh ta mỉm cười, ngay cả đuôi mày khóe mắt đều mang tình cảm ấm áp, “Ngôn thiếu gia nếu thích hoa gì có thể nói cho tôi, tôi có thể trồng chúng ngoài sân.”
Ngôn Tư Diễn bản thân kỳ thật đối với hoa hoa thảo thảo không có bao nhiêu yêu thích, nhưng mà đối mặt với người trước mắt, cậu lại nói không ra một lời không thích, vì vậy cậu méo miệng nói, “Hoa lan không tồi.” Hoa lan là hoa quý tộc, cậu nói loại lời này hẳn là sẽ không mất mặt hay thất lễ chứ?
“Hoa lan sao?” Mạt Lan phảng phất như vừa nghe được sự tình gì vui vẻ, nụ cười càng thêm sáng lạn, “Tôi về sau sẽ trồng thêm một ít hoa lan.” Nói xong, cúi đầu lùi về sau ba bước.
Tần Húc Cẩn nhìn nhìn Ngôn Tư Diễn cùng Mạt Lan, đứng lên nói với Ngôn Tư Diễn: “Nếu đã ăn xong rồi, vậy đi lên lầu làm bảng kế hoạch.” Nói xong, anh nhìn Mạt Lan đang mỉm cười kia, trong mắt mang theo vài phần tức giận mơ hồ, đến khi quay đầu lại nhìn về phía Ngôn Tư Diễn vẫn là bộ dáng không cảm xúc như cũ.
Ngôn Tư Diễn sau khi bị Tần Húc Cẩn mang lên lầu, Mạt Lan mới tủm tỉm cười đấy đẩy gọng kính trên sống mũi, vậy mà thích hoa lan, anh có phải nên hỏi một chút lý do con người này lại thích hoa lan hay không? Chẳng qua nhìn ánh mắt kia của chủ tử, anh cảm giác mình vẫn là không nên trêu chọc quá đáng.
Quản gia trốn ở nơi hẻo lánh cắn khăn mặt trong tay, ngày thường đều là mình lần lượt đưa khăn mặt, hôm nay vậy mà lại bị chủ tử ghét bỏ rồi, Mạt Lan trừ bỏ bộ dạng đẹp một chút, tuổi trẻ một chút thì còn có gì lợi hại? Ông tướng mạo cơ trí như vậy thế mà còn không sánh bằng một tên mao đầu tiểu tử.
Mạt Lan đi đến bên cạnh Mai quản gia, đẩy đẩy kính mắt, cười tủm tỉm mở miệng, “Mai quản gia đây là đang làm cái gì đấy?”
Mai quản gia bình tĩnh đem khăn mặt đắp lên trên cánh tay mình, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc nói, “Không có, kiểm tra đo lường một chút xem chất lượng khăn mặt của con người thế nào, hiện tại mấy sản phẩm làm nhái nhiều quá.”
Mạt Lan cười cười, mắt nhìn về phía thư phòng trên lầu, “Mai quản gia nghĩ sao về con người kia?”
Trên khuôn mặt già nua của Mai quản gia xuất hiện một tia trào phúng, “Con người cuối cùng cũng chỉ là con người, chủ tử cho dù nhất thời có hứng thú với cậu ta thì thế nào, trăm năm sau, cuối cùng cũng chỉ là một đám xương trắng thôi.”
Mạt Lan cười nhạo ra tiếng, “Nói như vậy, quản gia cũng không chán ghét con người kia đứng bên cạnh chủ nhân?” Vừa nói lời khinh thường, nhưng lại cũng nhận thức sự tồn tại của người kia, Hàn Mai ơi là Hàn Mai, luôn không tự nhiên lại cao ngạo, không phải thời điểm hoa nở là lúc tuyết rơi sao, còn không được tự nhiên thành bộ dáng gì nữa.
Mai quản gia vội ho một tiếng, “Cái gì mà ghét với không ghét, chuyện của chủ tử không đến phiên chúng ta nói xen vào”. Nói xong quay người rời khỏi.
“Nếu là chủ nhân nguyện ý, con người kia có thể làm bạn đến trăm năm.” Thanh âm Mạt Lan rất nhẹ, nhưng thật ra phân không rõ trong đó có loại cảm xúc gì.
Mai quản gia dừng bước, nhìn Mạt Lan, nghiêm túc rồi lại phảng phất giễu cợt nói, “Nhưng mà con người kia cũng có suy nghĩ của mình, chủ tử nguyện ý, cũng muốn cậu ta cùng nguyện ý, nếu không có tôn trọng làm sao tới nhau?”
Mạt Lan nhìn bóng lưng già nua của Mai quản gia biến mất ở chỗ rẽ, nhắm mắt dựa vào khung cửa, thật lâu sau mới “A” cười ra tiếng.
Trong thư phòng, Ngôn Tư Diễn nhìn một núi tư liệu về kế hoạch, cảm giác có chút đầu váng mắt hoa, cầm qua một bảng kế hoạch kiểu mẫu nhìn nhìn, cậu vốn không phải diễn viên trong phim thần tượng, bằng cấp không cao vậy mà lại tốt hơn so với cái mác tốt nghiệp đại học hàng đầu, cuộc sống không phải phim truyền hình, phim thần tượng sở dĩ gọi là phim thần tượng bởi đó là người ta ngẫu nhiên tưởng tượng ra thế.
Một phần bảng kế hoạch, bắt đầu làm so với biểu hiện của các diễn viên trong TV còn khó hơn nhiều, cậu một một mặt gõ chữ, một mặt ngáp ngáp, kỳ thật cậu tới đây không phải vì ăn chực, không phải vì tiết kiệm tiền xe, mà là tới giày vò bản thân a.
Mắt nhìn người nào đó đang ngồi một bên đọc sách, Ngôn Tư Diễn nhận mệnh rót cho mình một ngụm café cực không thích, tiếp tục đánh chữ, chỉ là chữ trên màn hình máy tính càng ngày càng mơ hồ, dần dần biến thành một chấm đen nhỏ, rốt cuộc Ngôn đồng học buồn ngủ lăn đùng ra trên bàn.
Tần Húc Cẩn khép lại quyển sách trên tay, nhìn thấy Ngôn Tư Diễn đang ngáy o o trên bàn máy tính, đi đến trước máy tính còn chưa đóng nhìn nhìn, rồi lại nhìn đến bảng kế hoạch trên mặt bàn, ngôn ngữ cùng cách trình bày rất được vận dụng rất chính thức, cũng không hề giống với bộ dáng không thể làm được.
Cùng anh ngồi một đêm tại thư phòng, vậy mà đối phương lại không hỏi mình lấy một vấn đề, không biết là bởi vì tự tôn hay thật sự không có vấn đề?
Đem mấy văn bản tài liệu chưa xong đặt vào trong tủ hồ sơ, nhẹ nhàng cúi người xuống ghế, xoay người ôm lấy, anh khẽ nhíu mày, người này tựa hồ không có đạt tới trọng lượng tiêu chuẩn.
Ôm Ngôn Tư Diễn đi ra ngoài, vào lúc đi ra gặp được Đào Dao, anh nói với Đào Dao, “Bảo Triệu thẩm về sau làm nhiều đồ ăn có lợi với thân thể một chút”.
“Vâng,” Đào Dao cung kính cúi người, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng căn bản cũng không có.
Trong đêm tối, bỏ đi ngụy trang ban ngày, làm cho hết thảy càng trở nên chân thật rõ ràng.
Mãi đến khi Tần Húc Cẩn rời đi, Đào Dao mới dám ngẩng đầu, cô nhìn bóng lưng chủ tử, nhớ lại bản thân vừa mới chứng kiến nét cười trên mặt con người kia, tuy chỉ là một con người nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét, nếu là chủ tử ưa thích, hy vọng người này có thể tốt đẹp cùng chủ tử.
Dù sao, bất tử chung quy cũng thật cô đơn.