Trở lại New York, đường phố từng mòn mắt quen thuộc đột nhiên lạ lẫm như trôi qua hàng thế kỷ, thích ứng với những con đường rộng thênh thang đầy người da vàng tóc đen của đảo Hồng Kông, lòng trung thành với Manhattan lại phai nhạt.
Trương Thủ Huy không lập tức cho gọi ta, chỉ đánh một cú điện thoại: “Trần Thạc, cậu chờ đánh giá lại đã, cũng từ từ xem lại chuyện của mình đi, một tuần nữa tôi gọi.” Ý tứ rất rõ ràng: ta tạm thời không cần trở về Thành Nghiệp. Tốt, ông ta đủ tư cách dùng một câu nói đạp đổ người khác như vậy, rất tốt.
Ta sẽ không chọn cách chán chường nốc rượu, đêm ngày thác loạn tự bịt mắt mình, ta vẫn luôn có thể bình tĩnh ứng phó mọi biến cố, này coi như là ưu điểm duy nhất của ta. Trở lại căn hộ khu phía Tây bỏ không từ lâu, giật bỏ mớ vải trắng phủ đầy phòng, ta ngồi xuống hút thuốc, thầm phân tích lại tình hình.
Thủ hạ như ta dưới tay Trương Thủ Huy không ít, không có Trần Thạc ta, trái đất vẫn quay. Ta chợt cảm thấy mình như rơi trúng một hố sâu không đáy, nghĩ đến cùng chỉ càng lực bất tòng tâm.
Bắt đầu lại cuộc sống độc thân trước kia, đêm đến định đi tìm đại một cô em, rốt cuộc vẫn tự mình giải quyết, vừa thoáng nghĩ đến Trịnh Diệu Dương, dục vọng đã từ từ dấy lên, bắn nhễ nhại cả bàn tay. Vớ một cái gối nhét sau đầu, không khỏi cảm thấy mông lung.
Điện thoại trong phòng đột nhiên đổ chuông, ai hóng tin nhanh nhạy vậy, giờ đã biết ta về? Ta còn chưa gặp ai.
Hơi do dự nhấc máy: “Trần Thạc nghe, ai thế?”
“Còn tưởng anh chưa đến nơi.”
Ta chấn động cả người, cố giữ giọng bình tĩnh: “Sao cậu biết số điện thoại nhà tôi?”
“Cũng không khó lắm đâu~”
“Muốn gì hả?”
“Cách cả Thái Bình Dương, còn làm được gì?” Cậu ấy nói vậy, “Huống hồ muốn thích nghi được với giờ Mỹ như anh, cũng mệt chán.”
Ta bắt đầu thả lỏng một chút: “Đừng nói hai ngày không gặp đã nhớ tôi chứ.”
“Cũng có chút chút~” Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ, “Ông già bảo sao?”
“Chúc mừng cậu thắng lợi, tôi bị đuổi việc đến nơi rồi đây.”
“Tốt, dọn hành lý về Hồng Kông đi, tôi chờ anh.”
“Mẹ kiếp, cậu đừng có nói bừa! Tôi giờ không có đầu óc lộn xộn với cậu.” Ta bực bội chửi luôn bằng tiếng Anh.
“Không phải nói bừa, tôi nói chuyện với ông già rồi, có điều ba mươi triệu đô Hồng Kông ổng không chịu, muốn đổi thành tiền Mỹ kìa, tôi đã bảo anh có giá lắm mà.”
“Nhờ ơn cậu cả, có điều tôi không phải con lừa, để cho mấy người mua qua bán lại, tôi sẽ rời Thành Nghiệp.”
“Anh cho rằng anh sạch sẽ rút chân được?” Cậu ấy nói vậy, ta cũng không thể phản bác, “Bao lâu nay biết nhiều đến thế, giờ lại đòi chạy dễ dàng, mơ cũng dẹp đi.”
“Cậu tính lấy ba mươi triệu đô chuộc mạng giùm một nô lệ hả? Đủ vĩ đại a, đi kiếm vòng thánh đội đầu làm Chúa Jesus được rồi đó. Rồi vào khu ổ chuột Zambia cứu rỗi dân lành đi là vừa.”
“Trần Thạc, đừng có nói nhăng cuội, tôi không rảnh giỡn với anh, tôi nói nghiêm túc đấy.”
“Tôi cũng nghiêm túc đấy thôi.”
“Anh rốt cuộc muốn sao hả?!” Giọng điệu đã muốn nổi sùng.
Ta lạnh lùng nói rõ ràng từng chữ: “Trịnh Diệu Dương, cậu nghe cho kĩ, giờ Trần Thạc tôi và cậu không còn quan hệ gì hết, như cậu vừa nói ấy, cách cả Thái Bình Dương, cậu không có nghĩa vụ, cũng không có tư cách quản chuyện của tôi. Hiểu chưa? Còn gọi một lần nữa, tôi sẽ đổi số. Đây là Mỹ, không phải Hồng Kông.”
Ta quăng ống nghe xuống, rút luôn dây điện thoại. Kỳ thực ta vốn chỉ hơi bức bối, giờ lại bị Trịnh Diệu Dương làm tức điên. Từ giờ nhỡ gặp ăn cướp chắc phải nói: “Đừng đánh tao, tao đáng giá ba mươi triệu đô đây~”, Trịnh Diệu Dương sớm muộn cũng hại chết ta.
Tắm rửa thay đồ xong, đến Metropolitan Opera ở Trung tâm Lincoln giết thời gian, tan suất diễn lại ra bồn phun nước quảng trường phía Đông dạo bộ đến hơn 11 giờ, vừa định rẽ vào góc phố, cánh tay đã bị kẻ nào thô bạo túm lại, ta vùng ra theo bản năng, lại thấy đằng sau thêm hai tên vạm vỡ lù lù xuất hiện, vừa đánh vài đường đã biết toàn bọn gộc, tổng cộng bảy, tám tên, bản lĩnh thế này tuyệt đối không phải cướp đường bình thường, ta vội bỏ chạy lại quảng trường, bọn chúng vẫn đuổi, theo rất sát.
Thẳng đến khi không còn đường lui, ta dừng lại, thử mở miệng thương lượng với chúng: “Hey, ông anh, tôi đụng chạm gì mấy người đâu? Đây là nơi thưởng thức nghệ thuật, làm gì hùng hổ vậy.”
“Giờ múa mép không ăn thua đâu, thằng nhãi này! Kiếm mày cả tháng rồi, còn trốn biệt nữa, chân ông cũng phải tứa ra với mày.” Một gã cao lớn vừa cười độc địa vừa nói bằng giọng đặc âm Australia.
Thì ra không phải Trương Thủ Huy muốn thủ tiêu ta, ta bật cười: “Người nhà Festo phái đến hả?”
“Đầu óc cũng không phải loại ngu.”, một gã móc súng ra, dí vào thắt lưng ta.
“Muốn tôi hợp tác sao hả?” Ta mỉm cười hòa hoãn, hy vọng khẩu súng của hắn không dở chứng cướp cò.
“Đi gặp ông chủ.” Hắn nói ngắn gọn.
Sau đó ta lên xe của bọn họ, như heo chờ lên thớt bị chở đến khu phía Đông Manhattan, đại dinh thự của gia tộc Festo.
Bọn vệ sĩ rốt cuộc cũng buông ra, RandyMo Festo ung dung tiến về phía ta, đôi mắt màu lục trong suốt như pha lê lóe lên một tia không hề thiện chí: “Benjamin Trần, đợi cậu lâu rồi.”
“Lydia khỏe không?” Ta cười thản nhiên.
“Xem ra, cậu đúng không phải hạng bạc tình thường, thật tiếc cho em gái tôi một lòng si mê cậu.” Anh ta chìa ra một ly Whisky, ra hiệu cho ta ngồi xuống rồi hỏi, “Cậu nhất định không muốn cưới em gái tôi?”
“Nhà Festo không phải vẫn luôn khinh dân da vàng sao? Lạ thật, giờ tư tưởng lại tiến bộ vậy.”
“Cậu phải cảm ơn Lydia, ý chí phản kháng của nó làm chúng tôi cũng kinh ngạc.”
“Các anh thỏa hiệp rồi sao?”
“Không phải thỏa hiệp với Lydia, cũng không phải với cậu… mà là với đứa con trong bụng nó.”
Ta đứng bật dậy: “Anh nói cái gì?!”
“Đương nhiên, nếu cậu có cách thuyết phục nó bỏ đứa nhỏ đi, chúng tôi tuyệt đối tán đồng, vì nhà Festo luôn bài xích huyết thống tầm thường, có điều chúng tôi cũng phản đối bạo lực, giết chóc, vì thế, sẽ không có chuyện chúng tôi tự tay ép chết con đẻ của bất cứ một thành viên nào trong gia tộc, dù nó là tạp chủng.” RandyMo chiếu cặp mắt lạnh lẽo, không một tia tình cảm về phía ta.
Trở lại New York, đường phố từng mòn mắt quen thuộc đột nhiên lạ lẫm như trôi qua hàng thế kỷ, thích ứng với những con đường rộng thênh thang đầy người da vàng tóc đen của đảo Hồng Kông, lòng trung thành với Manhattan lại phai nhạt.
Trương Thủ Huy không lập tức cho gọi ta, chỉ đánh một cú điện thoại: “Trần Thạc, cậu chờ đánh giá lại đã, cũng từ từ xem lại chuyện của mình đi, một tuần nữa tôi gọi.” Ý tứ rất rõ ràng: ta tạm thời không cần trở về Thành Nghiệp. Tốt, ông ta đủ tư cách dùng một câu nói đạp đổ người khác như vậy, rất tốt.
Ta sẽ không chọn cách chán chường nốc rượu, đêm ngày thác loạn tự bịt mắt mình, ta vẫn luôn có thể bình tĩnh ứng phó mọi biến cố, này coi như là ưu điểm duy nhất của ta. Trở lại căn hộ khu phía Tây bỏ không từ lâu, giật bỏ mớ vải trắng phủ đầy phòng, ta ngồi xuống hút thuốc, thầm phân tích lại tình hình.
Thủ hạ như ta dưới tay Trương Thủ Huy không ít, không có Trần Thạc ta, trái đất vẫn quay. Ta chợt cảm thấy mình như rơi trúng một hố sâu không đáy, nghĩ đến cùng chỉ càng lực bất tòng tâm.
Bắt đầu lại cuộc sống độc thân trước kia, đêm đến định đi tìm đại một cô em, rốt cuộc vẫn tự mình giải quyết, vừa thoáng nghĩ đến Trịnh Diệu Dương, dục vọng đã từ từ dấy lên, bắn nhễ nhại cả bàn tay. Vớ một cái gối nhét sau đầu, không khỏi cảm thấy mông lung.
Điện thoại trong phòng đột nhiên đổ chuông, ai hóng tin nhanh nhạy vậy, giờ đã biết ta về? Ta còn chưa gặp ai.
Hơi do dự nhấc máy: “Trần Thạc nghe, ai thế?”
“Còn tưởng anh chưa đến nơi.”
Ta chấn động cả người, cố giữ giọng bình tĩnh: “Sao cậu biết số điện thoại nhà tôi?”
“Cũng không khó lắm đâu~”
“Muốn gì hả?”
“Cách cả Thái Bình Dương, còn làm được gì?” Cậu ấy nói vậy, “Huống hồ muốn thích nghi được với giờ Mỹ như anh, cũng mệt chán.”
Ta bắt đầu thả lỏng một chút: “Đừng nói hai ngày không gặp đã nhớ tôi chứ.”
“Cũng có chút chút~” Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ, “Ông già bảo sao?”
“Chúc mừng cậu thắng lợi, tôi bị đuổi việc đến nơi rồi đây.”
“Tốt, dọn hành lý về Hồng Kông đi, tôi chờ anh.”
“Mẹ kiếp, cậu đừng có nói bừa! Tôi giờ không có đầu óc lộn xộn với cậu.” Ta bực bội chửi luôn bằng tiếng Anh.
“Không phải nói bừa, tôi nói chuyện với ông già rồi, có điều ba mươi triệu đô Hồng Kông ổng không chịu, muốn đổi thành tiền Mỹ kìa, tôi đã bảo anh có giá lắm mà.”
“Nhờ ơn cậu cả, có điều tôi không phải con lừa, để cho mấy người mua qua bán lại, tôi sẽ rời Thành Nghiệp.”
“Anh cho rằng anh sạch sẽ rút chân được?” Cậu ấy nói vậy, ta cũng không thể phản bác, “Bao lâu nay biết nhiều đến thế, giờ lại đòi chạy dễ dàng, mơ cũng dẹp đi.”
“Cậu tính lấy ba mươi triệu đô chuộc mạng giùm một nô lệ hả? Đủ vĩ đại a, đi kiếm vòng thánh đội đầu làm Chúa Jesus được rồi đó. Rồi vào khu ổ chuột Zambia cứu rỗi dân lành đi là vừa.”
“Trần Thạc, đừng có nói nhăng cuội, tôi không rảnh giỡn với anh, tôi nói nghiêm túc đấy.”
“Tôi cũng nghiêm túc đấy thôi.”
“Anh rốt cuộc muốn sao hả?!” Giọng điệu đã muốn nổi sùng.
Ta lạnh lùng nói rõ ràng từng chữ: “Trịnh Diệu Dương, cậu nghe cho kĩ, giờ Trần Thạc tôi và cậu không còn quan hệ gì hết, như cậu vừa nói ấy, cách cả Thái Bình Dương, cậu không có nghĩa vụ, cũng không có tư cách quản chuyện của tôi. Hiểu chưa? Còn gọi một lần nữa, tôi sẽ đổi số. Đây là Mỹ, không phải Hồng Kông.”
Ta quăng ống nghe xuống, rút luôn dây điện thoại. Kỳ thực ta vốn chỉ hơi bức bối, giờ lại bị Trịnh Diệu Dương làm tức điên. Từ giờ nhỡ gặp ăn cướp chắc phải nói: “Đừng đánh tao, tao đáng giá ba mươi triệu đô đây~”, Trịnh Diệu Dương sớm muộn cũng hại chết ta.
Tắm rửa thay đồ xong, đến Metropolitan Opera ở Trung tâm Lincoln giết thời gian, tan suất diễn lại ra bồn phun nước quảng trường phía Đông dạo bộ đến hơn giờ, vừa định rẽ vào góc phố, cánh tay đã bị kẻ nào thô bạo túm lại, ta vùng ra theo bản năng, lại thấy đằng sau thêm hai tên vạm vỡ lù lù xuất hiện, vừa đánh vài đường đã biết toàn bọn gộc, tổng cộng bảy, tám tên, bản lĩnh thế này tuyệt đối không phải cướp đường bình thường, ta vội bỏ chạy lại quảng trường, bọn chúng vẫn đuổi, theo rất sát.
Thẳng đến khi không còn đường lui, ta dừng lại, thử mở miệng thương lượng với chúng: “Hey, ông anh, tôi đụng chạm gì mấy người đâu? Đây là nơi thưởng thức nghệ thuật, làm gì hùng hổ vậy.”
“Giờ múa mép không ăn thua đâu, thằng nhãi này! Kiếm mày cả tháng rồi, còn trốn biệt nữa, chân ông cũng phải tứa ra với mày.” Một gã cao lớn vừa cười độc địa vừa nói bằng giọng đặc âm Australia.
Thì ra không phải Trương Thủ Huy muốn thủ tiêu ta, ta bật cười: “Người nhà Festo phái đến hả?”
“Đầu óc cũng không phải loại ngu.”, một gã móc súng ra, dí vào thắt lưng ta.
“Muốn tôi hợp tác sao hả?” Ta mỉm cười hòa hoãn, hy vọng khẩu súng của hắn không dở chứng cướp cò.
“Đi gặp ông chủ.” Hắn nói ngắn gọn.
Sau đó ta lên xe của bọn họ, như heo chờ lên thớt bị chở đến khu phía Đông Manhattan, đại dinh thự của gia tộc Festo.
Bọn vệ sĩ rốt cuộc cũng buông ra, RandyMo Festo ung dung tiến về phía ta, đôi mắt màu lục trong suốt như pha lê lóe lên một tia không hề thiện chí: “Benjamin Trần, đợi cậu lâu rồi.”
“Lydia khỏe không?” Ta cười thản nhiên.
“Xem ra, cậu đúng không phải hạng bạc tình thường, thật tiếc cho em gái tôi một lòng si mê cậu.” Anh ta chìa ra một ly Whisky, ra hiệu cho ta ngồi xuống rồi hỏi, “Cậu nhất định không muốn cưới em gái tôi?”
“Nhà Festo không phải vẫn luôn khinh dân da vàng sao? Lạ thật, giờ tư tưởng lại tiến bộ vậy.”
“Cậu phải cảm ơn Lydia, ý chí phản kháng của nó làm chúng tôi cũng kinh ngạc.”
“Các anh thỏa hiệp rồi sao?”
“Không phải thỏa hiệp với Lydia, cũng không phải với cậu… mà là với đứa con trong bụng nó.”
Ta đứng bật dậy: “Anh nói cái gì?!”
“Đương nhiên, nếu cậu có cách thuyết phục nó bỏ đứa nhỏ đi, chúng tôi tuyệt đối tán đồng, vì nhà Festo luôn bài xích huyết thống tầm thường, có điều chúng tôi cũng phản đối bạo lực, giết chóc, vì thế, sẽ không có chuyện chúng tôi tự tay ép chết con đẻ của bất cứ một thành viên nào trong gia tộc, dù nó là tạp chủng.” RandyMo chiếu cặp mắt lạnh lẽo, không một tia tình cảm về phía ta.