Sao, ngạc nhiên thế cơ à?” Dáng vẻ pha chút mệt mỏi, hốc hác của cậu ấy thực sự lạ lẫm, giống như những người mẫu nam trên trang bìa “Phong Thượng”, khêu gợi một cách nguy hiểm.
Ta dần bình tĩnh lại: “Trụ Phong phá sản rồi sao? Đâu ra kiểu chủ tịch rảnh rỗi bay sang tận Mỹ thế này~”
“Mồm miệng vẫn độc địa vậy, mà giờ tôi mệt chết đi, không dư hơi cãi với anh, để vào tắm cái đã.”
Nghiêng người tránh ra, ta nói: “Sao không ra khách sạn năm sao mà ở?”
Cậu ấy đi vào, cười ngượng nghịu: “Sắp phá sản vì anh đến nơi rồi, còn đòi ở khách sạn.”
Tuy là lời nói giỡn, nhưng nghe lọt tai cũng không phải không ra cảm giác gì, ta không tiếp lời, lẳng lặng nhìn cậu ấy vô cùng tự nhiên cởi hết áo khoác đến sơ-mi.
“Hành lý cậu đâu?”
“Hưm?” Cậu ấy liếc nhìn ta, “Không mang.”
“Chịu cậu.” Ta lắc đầu.
Thẳng đến khi cậu ấy ra khỏi phòng tắm, ta vẫn đang giữ nguyên tư thế đứng tựa bên tường. Cậu ấy cầm cái khăn tắm khô lau tóc, khoác áo bông tắm đi tới: “Vòi nước nhà anh nóng thế, không sợ lột da hả?”
“Sao lại qua đây?” Ta coi như không nghe, hỏi thẳng thừng.
Cậu ấy thảy cái khăn tắm xuống, nhìn ta: “Vì sao anh nói tôi biết chuyện kết hôn?”
“Người tôi nói là Tú Phương.”
“Không, anh muốn nói cho tôi.” Cậu ấy hoàn toàn khẳng định.
Ta bước qua, rót một ly rượu: “Này tính là gì? Biết tỏng tôi à? Hay sớm đã đoán được Trần Thạc tôi cũng có lúc vùng vẫy không xong?”
“Cái miệng anh rõ là sửa không được.” Cậu ấy bước về phía ta, ta ôm cổ cậu ấy, môi cậu ấy chậm rãi cúi xuống phủ lên môi ta… hôn cho đến khi hoa mắt váng đầu, quay cuồng trời đất mới buông nhau ra.
Ngực cậu ấy khẽ phập phồng: “Phòng ngủ của anh đâu? Tôi muốn nghỉ một chút.”
Ta đi tới đẩy cửa phòng ngủ, dựa vào khung cửa rồi làm một động tác “mời”, cậu ấy vừa cười vừa bước lại, tới cửa phòng thì tiện tay lôi tay ta: “Đi, ngủ cùng tôi một lát.”
Ta ngạc nhiên: “Cậu còn sức muốn làm?”
“Anh đừng đè tôi là tốt lắm rồi.” Cậu ấy mạnh bạo quàng vai ta rồi hoàn toàn thả lỏng ngã mình xuống giường, cánh tay còn cố ý đè trên ngực ta, kết quả là cái tên luôn mười phần cảnh giác này thực sự nằm trên giường Trần Thạc ta ngủ say sưa như con nít. Trong khi ấy, ta không nhúc nhích, nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, trong lòng đột nhiên thấy ngỡ ngàng.
Đến tận giữa trưa, cậu ấy còn chưa buồn dậy, xem ra đúng là mệt muốn chết rồi. Ta đi ra ngoài hít thở không khí một lát, trở về đã thấy cậu ấy đi rồi.
Chập tối, Trương Thủ Huy gọi đến: “Diệu Dương đến Mỹ rồi, cậu biết không?”
“Ừm…” Ta không trả lời ngay, chờ ông ta nói tiếp.
“Hôm nay nó đột nhiên đồng ý thu mua cổ phần ở Thành Nghiệp, tôi vốn rất vừa ý, dù sao đó cũng là mục đích lâu nay của tôi, nhưng nó bất ngờ dứt khoát như vậy không phải rất khác thường hả? Trước đây từ chối bao nhiêu lần, giờ cậu vừa về thì… chuyện này làm tôi rất ngạc nhiên a, Trần Thạc. Việc Diệu Dương thỏa hiệp tôi không sao giải thích được, cho đến khi nó nói ra điều kiện đi kèm, cậu đoán là gì? Tôi đến tưởng tượng cũng không được đấy.” Ta có thể nghĩ ra gương mặt Trương Thủ Huy lúc này, đại khái mây đen mờ mịt, “Nó muốn tôi dùng danh nghĩa Thành Nghiệp thương lượng với nhà Festo cho cậu, lúc trước, nó cũng đưa ra đề nghị đổi ba mươi triệu để cậu chuyển sang Trụ Phong, tôi nói phải tính bằng đô Mỹ, vậy mà nó gật không chớp mắt. Tôi thật là nghĩ nát óc cũng không hiểu được…”
“Chủ tịch Trương, ông không cần vòng vo, cứ nói thẳng cũng được.”
“Được, tôi vẫn ưa tính thẳng thắn của cậu.” Lúc này, giọng điệu ông ta mới hòa hoãn xuống một chút, “Cậu bảo vì sao nó lại ra mặt vì một kẻ từng mưu tính hại nó? Cậu có chỗ nào hấp dẫn nó đến thế hả?! Giờ còn chịu hy sinh thế này vì cậu? Bằng vào hiểu biết của tôi về Diệu Dương, đây tuyệt đối không phải điều nó sẽ làm!”
“Vậy vì sao ông phái tôi đến Hồng Kông điều tra cậu ấy? Vì sao lại là tôi?” Ta cười nhạt một tiếng, “Không phải vì nghĩ tôi có thể moi được thông tin cho ông sao?”
“Nhưng tôi không bảo cậu lên giường với nó! Trần Thạc, Diệu Dương là cháu ngoại của tôi.”, ông ta giận dữ thở mạnh, “Nhãi ranh cậu từ lúc nào thành đồng tính hả? Không phải cậu không hề có kiểu biến thái ấy à?”
Ta cứng nhắc đáp: “Giữa chúng tôi căn bản không có gì hết, ông cả nghĩ rồi. Nếu còn nghi ngờ, ông nên đi hỏi cháu ông ấy. Chất vấn tôi làm gì?”
“Được, không có gì hả? Hôm nay nó không đầu không đuôi phi thẳng đến Mỹ… đến tận nơi vạn năm lôi kéo nó cũng không chịu bước vào, chỉ để gặp riêng tôi nói một câu: ‘Đừng để Trần Thạc kết hôn’. Còn nói không có gì?! Tôi tin sao được? Cậu bảo tôi tin sao được hả?! Trần Thạc, cậu cẩn thận cho tôi, cho đến khi chuyện này rạch ròi, đừng đến gần Diệu Dương, nếu sinh ra bê bối tôi đỡ không được, lúc ấy cậu không yên đâu.”
“Ông nói xong chưa? Nói hết rồi thì tôi cúp máy đây.” Ông ta đã muốn trở mặt, cũng chẳng cần phải khách khí nữa.
“Cậu được lắm! Nhớ lấy trước đây tôi nói gì với cậu, chớ không biết điều.”
Ta quăng điện thoại, ngồi đờ người trên sô pha trọn một tiếng đồng hồ, vừa nghĩ tới Trương Thủ Huy vốn lọc lõi thủ đoạn cũng đã coi chuyện này là cái gai trong mắt… thật không khỏi bực bội vô cùng. Trịnh Diệu Dương kia rốt cuộc nghĩ gì vậy? Không quậy long trời lở đất cậu ta chịu không được sao?!
Chín giờ tối, cậu ấy mò về. Vừa vào cửa, ta đã sấn tới túm cổ áo cậu ấy: “Sao phải đi cầu cạnh Trương Thủ Huy cho tôi hả?! Vì sao?!”
“Ông già thật không tin được, đã bảo không nói với anh rồi.” Cậu ấy mặt mày tỉnh bơ, nhìn ta một hồi rồi nói: “Chỉ có ông ta mới đủ sức cứu anh khỏi vụ này, anh tưởng tôi thích cầu cạnh ổng hả, mấy trò này nếu là trước kia, đừng hòng tôi quản.”
“Vậy giờ cậu vì sao lại muốn xen vào? Vì sao phải đạp đổ cả mớ nguyên tắc của cậu hả?!” Ta bắt đầu kích động, “Cậu tưởng đây là giúp tôi? Cậu dựa vào cái gì mà cho là thế?!”
“Anh dám nói anh không biết? Đến giờ anh còn dám nói không biết?!”, cậu ấy sa sầm mặt.
Ta buông Trịnh Diệu Dương ra, lảng tránh tia nhìn sắc bén của cậu ấy. Cậu ấy nóng nảy châm chích: “Festo, đại gia quý tộc, tài sản đồ sộ! Sao anh không đi? Anh tự nói xem!”
“Tôi không muốn bị một đám nước ngoài vênh vang tự đại chà đạp dưới chân! Tôi không muốn giơ mặt ra cho mấy kẻ cầm đầu nhà Festo diễu võ giương oai, tôi là Trần Thạc!”
“Không thích bị ràng buộc hả, anh quả nhiên không phải tự phụ mà là ích kỷ đến cực điểm, anh thực sự tưởng mình có thể ung dung tự do à?” Cậu ấy túm lấy tay ta, ánh mắt cháy rực chiếu thẳng vào ta, “Nếu không phải nhà Festo, không phải là bất cứ gia tộc quyền lực, chuyên bức ép người khác nào… anh sẽ vô cùng vui vẻ cưới con gái nhà đó hả?”
“Đừng hỏi tôi, tôi.. không biết.”
Cậu ấy nhích sát lại, một cánh tay vòng qua ôm lấy lưng ta, tuột bỏ áo ta, môi lướt dọc theo gáy ta, bàn tay ấm áp lần trên ngực ta, bức thiết sục sạo…
Sao, ngạc nhiên thế cơ à?” Dáng vẻ pha chút mệt mỏi, hốc hác của cậu ấy thực sự lạ lẫm, giống như những người mẫu nam trên trang bìa “Phong Thượng”, khêu gợi một cách nguy hiểm.
Ta dần bình tĩnh lại: “Trụ Phong phá sản rồi sao? Đâu ra kiểu chủ tịch rảnh rỗi bay sang tận Mỹ thế này~”
“Mồm miệng vẫn độc địa vậy, mà giờ tôi mệt chết đi, không dư hơi cãi với anh, để vào tắm cái đã.”
Nghiêng người tránh ra, ta nói: “Sao không ra khách sạn năm sao mà ở?”
Cậu ấy đi vào, cười ngượng nghịu: “Sắp phá sản vì anh đến nơi rồi, còn đòi ở khách sạn.”
Tuy là lời nói giỡn, nhưng nghe lọt tai cũng không phải không ra cảm giác gì, ta không tiếp lời, lẳng lặng nhìn cậu ấy vô cùng tự nhiên cởi hết áo khoác đến sơ-mi.
“Hành lý cậu đâu?”
“Hưm?” Cậu ấy liếc nhìn ta, “Không mang.”
“Chịu cậu.” Ta lắc đầu.
Thẳng đến khi cậu ấy ra khỏi phòng tắm, ta vẫn đang giữ nguyên tư thế đứng tựa bên tường. Cậu ấy cầm cái khăn tắm khô lau tóc, khoác áo bông tắm đi tới: “Vòi nước nhà anh nóng thế, không sợ lột da hả?”
“Sao lại qua đây?” Ta coi như không nghe, hỏi thẳng thừng.
Cậu ấy thảy cái khăn tắm xuống, nhìn ta: “Vì sao anh nói tôi biết chuyện kết hôn?”
“Người tôi nói là Tú Phương.”
“Không, anh muốn nói cho tôi.” Cậu ấy hoàn toàn khẳng định.
Ta bước qua, rót một ly rượu: “Này tính là gì? Biết tỏng tôi à? Hay sớm đã đoán được Trần Thạc tôi cũng có lúc vùng vẫy không xong?”
“Cái miệng anh rõ là sửa không được.” Cậu ấy bước về phía ta, ta ôm cổ cậu ấy, môi cậu ấy chậm rãi cúi xuống phủ lên môi ta… hôn cho đến khi hoa mắt váng đầu, quay cuồng trời đất mới buông nhau ra.
Ngực cậu ấy khẽ phập phồng: “Phòng ngủ của anh đâu? Tôi muốn nghỉ một chút.”
Ta đi tới đẩy cửa phòng ngủ, dựa vào khung cửa rồi làm một động tác “mời”, cậu ấy vừa cười vừa bước lại, tới cửa phòng thì tiện tay lôi tay ta: “Đi, ngủ cùng tôi một lát.”
Ta ngạc nhiên: “Cậu còn sức muốn làm?”
“Anh đừng đè tôi là tốt lắm rồi.” Cậu ấy mạnh bạo quàng vai ta rồi hoàn toàn thả lỏng ngã mình xuống giường, cánh tay còn cố ý đè trên ngực ta, kết quả là cái tên luôn mười phần cảnh giác này thực sự nằm trên giường Trần Thạc ta ngủ say sưa như con nít. Trong khi ấy, ta không nhúc nhích, nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, trong lòng đột nhiên thấy ngỡ ngàng.
Đến tận giữa trưa, cậu ấy còn chưa buồn dậy, xem ra đúng là mệt muốn chết rồi. Ta đi ra ngoài hít thở không khí một lát, trở về đã thấy cậu ấy đi rồi.
Chập tối, Trương Thủ Huy gọi đến: “Diệu Dương đến Mỹ rồi, cậu biết không?”
“Ừm…” Ta không trả lời ngay, chờ ông ta nói tiếp.
“Hôm nay nó đột nhiên đồng ý thu mua cổ phần ở Thành Nghiệp, tôi vốn rất vừa ý, dù sao đó cũng là mục đích lâu nay của tôi, nhưng nó bất ngờ dứt khoát như vậy không phải rất khác thường hả? Trước đây từ chối bao nhiêu lần, giờ cậu vừa về thì… chuyện này làm tôi rất ngạc nhiên a, Trần Thạc. Việc Diệu Dương thỏa hiệp tôi không sao giải thích được, cho đến khi nó nói ra điều kiện đi kèm, cậu đoán là gì? Tôi đến tưởng tượng cũng không được đấy.” Ta có thể nghĩ ra gương mặt Trương Thủ Huy lúc này, đại khái mây đen mờ mịt, “Nó muốn tôi dùng danh nghĩa Thành Nghiệp thương lượng với nhà Festo cho cậu, lúc trước, nó cũng đưa ra đề nghị đổi ba mươi triệu để cậu chuyển sang Trụ Phong, tôi nói phải tính bằng đô Mỹ, vậy mà nó gật không chớp mắt. Tôi thật là nghĩ nát óc cũng không hiểu được…”
“Chủ tịch Trương, ông không cần vòng vo, cứ nói thẳng cũng được.”
“Được, tôi vẫn ưa tính thẳng thắn của cậu.” Lúc này, giọng điệu ông ta mới hòa hoãn xuống một chút, “Cậu bảo vì sao nó lại ra mặt vì một kẻ từng mưu tính hại nó? Cậu có chỗ nào hấp dẫn nó đến thế hả?! Giờ còn chịu hy sinh thế này vì cậu? Bằng vào hiểu biết của tôi về Diệu Dương, đây tuyệt đối không phải điều nó sẽ làm!”
“Vậy vì sao ông phái tôi đến Hồng Kông điều tra cậu ấy? Vì sao lại là tôi?” Ta cười nhạt một tiếng, “Không phải vì nghĩ tôi có thể moi được thông tin cho ông sao?”
“Nhưng tôi không bảo cậu lên giường với nó! Trần Thạc, Diệu Dương là cháu ngoại của tôi.”, ông ta giận dữ thở mạnh, “Nhãi ranh cậu từ lúc nào thành đồng tính hả? Không phải cậu không hề có kiểu biến thái ấy à?”
Ta cứng nhắc đáp: “Giữa chúng tôi căn bản không có gì hết, ông cả nghĩ rồi. Nếu còn nghi ngờ, ông nên đi hỏi cháu ông ấy. Chất vấn tôi làm gì?”
“Được, không có gì hả? Hôm nay nó không đầu không đuôi phi thẳng đến Mỹ… đến tận nơi vạn năm lôi kéo nó cũng không chịu bước vào, chỉ để gặp riêng tôi nói một câu: ‘Đừng để Trần Thạc kết hôn’. Còn nói không có gì?! Tôi tin sao được? Cậu bảo tôi tin sao được hả?! Trần Thạc, cậu cẩn thận cho tôi, cho đến khi chuyện này rạch ròi, đừng đến gần Diệu Dương, nếu sinh ra bê bối tôi đỡ không được, lúc ấy cậu không yên đâu.”
“Ông nói xong chưa? Nói hết rồi thì tôi cúp máy đây.” Ông ta đã muốn trở mặt, cũng chẳng cần phải khách khí nữa.
“Cậu được lắm! Nhớ lấy trước đây tôi nói gì với cậu, chớ không biết điều.”
Ta quăng điện thoại, ngồi đờ người trên sô pha trọn một tiếng đồng hồ, vừa nghĩ tới Trương Thủ Huy vốn lọc lõi thủ đoạn cũng đã coi chuyện này là cái gai trong mắt… thật không khỏi bực bội vô cùng. Trịnh Diệu Dương kia rốt cuộc nghĩ gì vậy? Không quậy long trời lở đất cậu ta chịu không được sao?!
Chín giờ tối, cậu ấy mò về. Vừa vào cửa, ta đã sấn tới túm cổ áo cậu ấy: “Sao phải đi cầu cạnh Trương Thủ Huy cho tôi hả?! Vì sao?!”
“Ông già thật không tin được, đã bảo không nói với anh rồi.” Cậu ấy mặt mày tỉnh bơ, nhìn ta một hồi rồi nói: “Chỉ có ông ta mới đủ sức cứu anh khỏi vụ này, anh tưởng tôi thích cầu cạnh ổng hả, mấy trò này nếu là trước kia, đừng hòng tôi quản.”
“Vậy giờ cậu vì sao lại muốn xen vào? Vì sao phải đạp đổ cả mớ nguyên tắc của cậu hả?!” Ta bắt đầu kích động, “Cậu tưởng đây là giúp tôi? Cậu dựa vào cái gì mà cho là thế?!”
“Anh dám nói anh không biết? Đến giờ anh còn dám nói không biết?!”, cậu ấy sa sầm mặt.
Ta buông Trịnh Diệu Dương ra, lảng tránh tia nhìn sắc bén của cậu ấy. Cậu ấy nóng nảy châm chích: “Festo, đại gia quý tộc, tài sản đồ sộ! Sao anh không đi? Anh tự nói xem!”
“Tôi không muốn bị một đám nước ngoài vênh vang tự đại chà đạp dưới chân! Tôi không muốn giơ mặt ra cho mấy kẻ cầm đầu nhà Festo diễu võ giương oai, tôi là Trần Thạc!”
“Không thích bị ràng buộc hả, anh quả nhiên không phải tự phụ mà là ích kỷ đến cực điểm, anh thực sự tưởng mình có thể ung dung tự do à?” Cậu ấy túm lấy tay ta, ánh mắt cháy rực chiếu thẳng vào ta, “Nếu không phải nhà Festo, không phải là bất cứ gia tộc quyền lực, chuyên bức ép người khác nào… anh sẽ vô cùng vui vẻ cưới con gái nhà đó hả?”
“Đừng hỏi tôi, tôi.. không biết.”
Cậu ấy nhích sát lại, một cánh tay vòng qua ôm lấy lưng ta, tuột bỏ áo ta, môi lướt dọc theo gáy ta, bàn tay ấm áp lần trên ngực ta, bức thiết sục sạo…