Khi ta vào đến nhà hàng, tất tả nhìn quanh rồi thấy cậu ấy ngồi ở một bàn đôi, vừa lúc có hai cô gái trẻ người Mỹ đang sáp tới bên cạnh.
Vừa bị chọc giận, nhưng chỗ này đông người, ta cũng không lập tức phát tác, nhẫn nhịn đi về phía đó, câu cuối cùng cậu ấy nói với bọn họ lọt vào tai ta rất rõ ràng: “Không không, người yêu tôi đến rồi, tôi sợ ảnh giận a~”, rồi quay lại gọi ta vô cùng thân mật: “Hi, dear~”
Trịnh Diệu Dương còn đủ mặt dày giơ tay vẫy ta rối rít, lối hành xử khác thường này ta vốn biết, chỉ có khi cậu ấy buồn chán cực độ mới sinh ra quá khích như vậy, đang tính giỡn chơi với hai em Tây đây.
Hai cô gái tròn mắt kinh ngạc hết nhìn cậu ấy lại quay sang ta, chợt một người thở dài thốt lên: “Oh~ Thua rồi, tìm đâu ra anh chàng đẹp trai nữa đây? Đời là thế mà! Betty, tụi mình thiệt xui quá đi.”
Cô kia làm như vô tình liếc nhìn ta, rồi đá lông nheo cười cười với Trịnh Diệu Dương: “Anh nhà đáng yêu quá nha~”
“Ai cha, cảm ơn cô, tôi cũng nghĩ vậy a~” cậu ấy ngả ngớn hùa theo mấy câu. Hai cô nàng xem ra đã chơi chán, lại lục tục cùng bỏ đi.
Ta kéo một cái ghế ra, ngồi xuống đàng hoàng rồi mới nghiêng người, mạnh tay kéo áo cậu ấy, dùng tiếng Trung thấp giọng cảnh cáo: “Ông anh biết điều giùm đi, bớt bớt nói bậy bạ trước mặt người khác, tôi nhịn cậu quá rồi đấy.”
“Ý là anh không chịu thừa nhận lời tôi nói, hay trong bụng đồng tình rồi mà không cho tôi nói ra?”
“Nếu trong não cậu còn chưa rớt sạch cái gọi là trí thông minh, tôi khuyên cậu dẹp mấy trò chớt nhả ngớ ngẩn này đi.”
“Ngày trước anh học văn vẻ kiểu gì thế? Vặn ra cái câu dài như vậy ai nghe hiểu được?” Trịnh Diệu Dương vẫn cười lạnh tanh.
“Sao phải nói với RandyMo những chuyện vô ích thế hả? Cậu sợ chưa đủ loạn chắc?!” Ta bực bội gào lên.
“Tôi chỉ giúp anh dẹp tận gốc ý đồ của anh ta thôi, để anh ta tin anh thích một gã đàn ông rồi sau này đỡ phiền phức nhiều đấy. Bộ anh không thấy chiêu này xài tốt lắm sao?”
Nghe xong câu này chính ta cũng không hiểu vì sao mình bỗng thấy ngột ngạt vô cùng, cảm giác khoang miệng khô khốc, Trịnh Diệu Dương đột nhiên đẩy ly đồ uống của cậu ấy đến trước mặt ta. Ta cầm lấy uống hai ngụm, rồi mới nghe chính giọng mình cất lên: “Tôi và cậu thực sự không có gì hết, Trịnh Diệu Dương.”
“Anh là đang đuổi tôi về Hồng Kông?”
“Không, tôi đang nhờ cậu giúp tôi rời Mỹ.” Ta chăm chú nhìn cậu ấy.
Đôi con ngươi đen thẳm sắc bén của Trịnh Diệu Dương vụt sáng: “Anh rốt cuộc cũng mở miệng nhờ tôi giúp hả, đường cùng rồi phải không?”
“Giúp hay không tùy cậu.” Ta đứng lên, chực bỏ đi.
Cánh tay bỗng nhiên bị hung hăng ghìm cứng, ta quay lại và đụng ngay một đôi mắt cháy rực: “Cho tôi ba ngày.”
“Italia.” Ta giật tay ra, bước đi.
“Được.”
Lợi dụng cậu ấy để thoát khỏi New York nguy hiểm này cũng không có gì sai, đôi khi, để sống còn, buộc phải có hy sinh.
“Này, Trần Thạc!” Cậu ấy gọi giật ta lại, “Hôm nay đi với tôi.”
Ta quay lại, tay đút túi: “Đi đâu?”
“Tôi biết một phòng tập thể dục được lắm, muốn đi thả lỏng chút không?”
Ta cười tà tà, bước lại khoác tay qua cổ cậu ấy, kéo cậu ấy rời nhà hàng: “Cậu không biết người thương tích toàn thân tốt nhất không nên tập thể hình hả?”
Cậu ấy cười nhẹ: “Oán cũ chưa xong còn thêm hận mới sáng nay, tôi và anh kiểu này thật đến mập mờ. Sao hả? Đuối chứ gì? Hay sáng nay hao sức quá độ, ưm?”
“Đừng có đắc ý quá thể a~” Ta lại mạnh tay đẩy cậu ấy ra xa cả thước.
“Vậy nói coi muốn cùng tôi đi đâu?”
“Tập thể hình.” Ta vừa đáp vừa đi về phía bãi đỗ xe, nghe được tiếng Trịnh Diệu Dương bật cười lần nữa.
Lái xe đến một trung tâm Gym nổi tiếng phía Đông, chỗ này phải có thẻ VIP mới vào được, ta vốn còn định để bảo vệ đá luôn tên đi cùng ra ngoài~ Kết quả, hoàn toàn thất vọng, Trịnh Diệu Dương cư nhiên cũng có đủ “giấy thông hành”.
Thấy bộ dạng kinh ngạc của ta, cậu ta rõ ràng đã biết ý đồ của ta từ đầu, chỉ bất quá không vạch trần, cười lạnh: “Không biết tôi thông hành toàn cầu hả?”
“Thần kinh~” Ta đi xuyên qua phòng dụng cụ.
Cậu ấy vừa theo sau vừa nói: “Ở Hồng Kông sao không thấy anh đi tập thể hình bao giờ? Trước kia mỗi tuần đến đây mấy lần?”
Đúng vậy, thời gian ở Hồng Kông ta chỉ tập tạ tay hoặc thể dục trong phòng: “Trước một tuần bốn lần.”
“Siêng dữ dội.”
“Sắp đổi nghề sát thủ rồi, phải siêng thôi.” Ta không nể nang độp lại.
“Vụ làm ăn đầu tiên… mục tiêu là ai a?”
“Cậu không biết hả?”
Trịnh Diệu Dương phá lên cười: “Nói vậy, tôi chạy không thoát hả?”
“Giữ đầu óc cho tỉnh là được.”
Ta cởi đồ, cậu ấy chỉ đứng tựa bên tủ để đồ trầm ngâm nhìn ta, nhiều người đàn ông nước ngoài vạm vỡ đi ngang qua đều liếc nhìn chúng ta.
Cậu ấy đột nhiên nói: “Anh không kết hôn thực sự không có lý do khác?”
Ta mạnh tay mở cánh cửa tủ để đồ, mắt nhìn cậu ấy: “Cậu muốn nghe tôi nói ra lý do gì nữa?”
“Tôi muốn chính anh nói.”
“Thôi đi!” Ta quay đi, “Có nhiều việc nên biết chừng mực.”
Ta đi ra ngoài tập tạ, vừa lúc huấn luyện viên Robin xuất hiện: “Hey, Ben! Lâu lắm mới thấy, biến đi đâu vậy?” Anh ta vừa nói vừa đưa tay rờ rẫm cánh tay và bụng ta, “Cơ thể cậu vẫn đẹp há~”
“Cảm ơn.” ta thờ ơ cười. Anh chàng Robin này cũng là một nhân vật hay ho, trước kia từng là vận động viên thể hình, nhưng lại lưỡng tính ái, còn có sự say mê đặc biệt với đàn ông phương Đông, anh ta thường sán lại gần ta, nhưng lễ độ đẩy ra vài lần, anh ta cũng đã biết ý, có điều lâu lâu vẫn hay làm mấy cử chỉ khơi gợi, ta đại khái cũng chỉ cười trừ cho qua.
Trịnh Diệu Dương vừa đi ra đã gặp ngay cảnh này, mặt sa sầm, lập tức đi tới máy nâng tạ bên cạnh ta, bắt đầu tập.
Robin lâu ngày không gặp lại, có chút nhiệt tình quá đà: “Ben, tôi tính giới thiệu cho cậu một chuyên gia dinh dưỡng hay lắm, đảm bảo anh ta sẽ giúp vóc dáng cậu càng hoàn hảo. Hê hê, ủa, ai đây?” Anh ta vừa thấy Trịnh Diệu Dương, con mắt lập tức sáng rực, nhưng xem đối phương có vẻ lạnh lùng, thành ra cũng chưa dám tiến tới.
Ta mỉm cười: “Bạn tôi.”
“Cậu ta coi bộ xịn thật.”
Ta liếc sang gương mặt đang quay nghiêng của Trịnh Diệu Dương: “Robin, đừng đụng vô cậu ấy, không dễ chọc đâu.”
“Phải a, tôi thấy rồi~” Anh chàng cao lớn cười ầm lên, “Ben, cậu ta là gì của cậu vậy?”, hai chúng ta trên người đều có vết hôn, quả thực đủ khả nghi.
“Ờ~”, ta cười có chút mất tự nhiên, “Gây gổ chút thôi.”
Robin có vẻ rất hài lòng khi tóm được nhược điểm của ta: “Na~ xích mích vặt, gây gổ chút xíu~ Ben, sắp gạt được tôi rồi nha, cố thêm tí nữa coi.”
“Anh biến giùm đi~”, ta cười mắng.
Khi ta vào đến nhà hàng, tất tả nhìn quanh rồi thấy cậu ấy ngồi ở một bàn đôi, vừa lúc có hai cô gái trẻ người Mỹ đang sáp tới bên cạnh.
Vừa bị chọc giận, nhưng chỗ này đông người, ta cũng không lập tức phát tác, nhẫn nhịn đi về phía đó, câu cuối cùng cậu ấy nói với bọn họ lọt vào tai ta rất rõ ràng: “Không không, người yêu tôi đến rồi, tôi sợ ảnh giận a~”, rồi quay lại gọi ta vô cùng thân mật: “Hi, dear~”
Trịnh Diệu Dương còn đủ mặt dày giơ tay vẫy ta rối rít, lối hành xử khác thường này ta vốn biết, chỉ có khi cậu ấy buồn chán cực độ mới sinh ra quá khích như vậy, đang tính giỡn chơi với hai em Tây đây.
Hai cô gái tròn mắt kinh ngạc hết nhìn cậu ấy lại quay sang ta, chợt một người thở dài thốt lên: “Oh~ Thua rồi, tìm đâu ra anh chàng đẹp trai nữa đây? Đời là thế mà! Betty, tụi mình thiệt xui quá đi.”
Cô kia làm như vô tình liếc nhìn ta, rồi đá lông nheo cười cười với Trịnh Diệu Dương: “Anh nhà đáng yêu quá nha~”
“Ai cha, cảm ơn cô, tôi cũng nghĩ vậy a~” cậu ấy ngả ngớn hùa theo mấy câu. Hai cô nàng xem ra đã chơi chán, lại lục tục cùng bỏ đi.
Ta kéo một cái ghế ra, ngồi xuống đàng hoàng rồi mới nghiêng người, mạnh tay kéo áo cậu ấy, dùng tiếng Trung thấp giọng cảnh cáo: “Ông anh biết điều giùm đi, bớt bớt nói bậy bạ trước mặt người khác, tôi nhịn cậu quá rồi đấy.”
“Ý là anh không chịu thừa nhận lời tôi nói, hay trong bụng đồng tình rồi mà không cho tôi nói ra?”
“Nếu trong não cậu còn chưa rớt sạch cái gọi là trí thông minh, tôi khuyên cậu dẹp mấy trò chớt nhả ngớ ngẩn này đi.”
“Ngày trước anh học văn vẻ kiểu gì thế? Vặn ra cái câu dài như vậy ai nghe hiểu được?” Trịnh Diệu Dương vẫn cười lạnh tanh.
“Sao phải nói với RandyMo những chuyện vô ích thế hả? Cậu sợ chưa đủ loạn chắc?!” Ta bực bội gào lên.
“Tôi chỉ giúp anh dẹp tận gốc ý đồ của anh ta thôi, để anh ta tin anh thích một gã đàn ông rồi sau này đỡ phiền phức nhiều đấy. Bộ anh không thấy chiêu này xài tốt lắm sao?”
Nghe xong câu này chính ta cũng không hiểu vì sao mình bỗng thấy ngột ngạt vô cùng, cảm giác khoang miệng khô khốc, Trịnh Diệu Dương đột nhiên đẩy ly đồ uống của cậu ấy đến trước mặt ta. Ta cầm lấy uống hai ngụm, rồi mới nghe chính giọng mình cất lên: “Tôi và cậu thực sự không có gì hết, Trịnh Diệu Dương.”
“Anh là đang đuổi tôi về Hồng Kông?”
“Không, tôi đang nhờ cậu giúp tôi rời Mỹ.” Ta chăm chú nhìn cậu ấy.
Đôi con ngươi đen thẳm sắc bén của Trịnh Diệu Dương vụt sáng: “Anh rốt cuộc cũng mở miệng nhờ tôi giúp hả, đường cùng rồi phải không?”
“Giúp hay không tùy cậu.” Ta đứng lên, chực bỏ đi.
Cánh tay bỗng nhiên bị hung hăng ghìm cứng, ta quay lại và đụng ngay một đôi mắt cháy rực: “Cho tôi ba ngày.”
“Italia.” Ta giật tay ra, bước đi.
“Được.”
Lợi dụng cậu ấy để thoát khỏi New York nguy hiểm này cũng không có gì sai, đôi khi, để sống còn, buộc phải có hy sinh.
“Này, Trần Thạc!” Cậu ấy gọi giật ta lại, “Hôm nay đi với tôi.”
Ta quay lại, tay đút túi: “Đi đâu?”
“Tôi biết một phòng tập thể dục được lắm, muốn đi thả lỏng chút không?”
Ta cười tà tà, bước lại khoác tay qua cổ cậu ấy, kéo cậu ấy rời nhà hàng: “Cậu không biết người thương tích toàn thân tốt nhất không nên tập thể hình hả?”
Cậu ấy cười nhẹ: “Oán cũ chưa xong còn thêm hận mới sáng nay, tôi và anh kiểu này thật đến mập mờ. Sao hả? Đuối chứ gì? Hay sáng nay hao sức quá độ, ưm?”
“Đừng có đắc ý quá thể a~” Ta lại mạnh tay đẩy cậu ấy ra xa cả thước.
“Vậy nói coi muốn cùng tôi đi đâu?”
“Tập thể hình.” Ta vừa đáp vừa đi về phía bãi đỗ xe, nghe được tiếng Trịnh Diệu Dương bật cười lần nữa.
Lái xe đến một trung tâm Gym nổi tiếng phía Đông, chỗ này phải có thẻ VIP mới vào được, ta vốn còn định để bảo vệ đá luôn tên đi cùng ra ngoài~ Kết quả, hoàn toàn thất vọng, Trịnh Diệu Dương cư nhiên cũng có đủ “giấy thông hành”.
Thấy bộ dạng kinh ngạc của ta, cậu ta rõ ràng đã biết ý đồ của ta từ đầu, chỉ bất quá không vạch trần, cười lạnh: “Không biết tôi thông hành toàn cầu hả?”
“Thần kinh~” Ta đi xuyên qua phòng dụng cụ.
Cậu ấy vừa theo sau vừa nói: “Ở Hồng Kông sao không thấy anh đi tập thể hình bao giờ? Trước kia mỗi tuần đến đây mấy lần?”
Đúng vậy, thời gian ở Hồng Kông ta chỉ tập tạ tay hoặc thể dục trong phòng: “Trước một tuần bốn lần.”
“Siêng dữ dội.”
“Sắp đổi nghề sát thủ rồi, phải siêng thôi.” Ta không nể nang độp lại.
“Vụ làm ăn đầu tiên… mục tiêu là ai a?”
“Cậu không biết hả?”
Trịnh Diệu Dương phá lên cười: “Nói vậy, tôi chạy không thoát hả?”
“Giữ đầu óc cho tỉnh là được.”
Ta cởi đồ, cậu ấy chỉ đứng tựa bên tủ để đồ trầm ngâm nhìn ta, nhiều người đàn ông nước ngoài vạm vỡ đi ngang qua đều liếc nhìn chúng ta.
Cậu ấy đột nhiên nói: “Anh không kết hôn thực sự không có lý do khác?”
Ta mạnh tay mở cánh cửa tủ để đồ, mắt nhìn cậu ấy: “Cậu muốn nghe tôi nói ra lý do gì nữa?”
“Tôi muốn chính anh nói.”
“Thôi đi!” Ta quay đi, “Có nhiều việc nên biết chừng mực.”
Ta đi ra ngoài tập tạ, vừa lúc huấn luyện viên Robin xuất hiện: “Hey, Ben! Lâu lắm mới thấy, biến đi đâu vậy?” Anh ta vừa nói vừa đưa tay rờ rẫm cánh tay và bụng ta, “Cơ thể cậu vẫn đẹp há~”
“Cảm ơn.” ta thờ ơ cười. Anh chàng Robin này cũng là một nhân vật hay ho, trước kia từng là vận động viên thể hình, nhưng lại lưỡng tính ái, còn có sự say mê đặc biệt với đàn ông phương Đông, anh ta thường sán lại gần ta, nhưng lễ độ đẩy ra vài lần, anh ta cũng đã biết ý, có điều lâu lâu vẫn hay làm mấy cử chỉ khơi gợi, ta đại khái cũng chỉ cười trừ cho qua.
Trịnh Diệu Dương vừa đi ra đã gặp ngay cảnh này, mặt sa sầm, lập tức đi tới máy nâng tạ bên cạnh ta, bắt đầu tập.
Robin lâu ngày không gặp lại, có chút nhiệt tình quá đà: “Ben, tôi tính giới thiệu cho cậu một chuyên gia dinh dưỡng hay lắm, đảm bảo anh ta sẽ giúp vóc dáng cậu càng hoàn hảo. Hê hê, ủa, ai đây?” Anh ta vừa thấy Trịnh Diệu Dương, con mắt lập tức sáng rực, nhưng xem đối phương có vẻ lạnh lùng, thành ra cũng chưa dám tiến tới.
Ta mỉm cười: “Bạn tôi.”
“Cậu ta coi bộ xịn thật.”
Ta liếc sang gương mặt đang quay nghiêng của Trịnh Diệu Dương: “Robin, đừng đụng vô cậu ấy, không dễ chọc đâu.”
“Phải a, tôi thấy rồi~” Anh chàng cao lớn cười ầm lên, “Ben, cậu ta là gì của cậu vậy?”, hai chúng ta trên người đều có vết hôn, quả thực đủ khả nghi.
“Ờ~”, ta cười có chút mất tự nhiên, “Gây gổ chút thôi.”
Robin có vẻ rất hài lòng khi tóm được nhược điểm của ta: “Na~ xích mích vặt, gây gổ chút xíu~ Ben, sắp gạt được tôi rồi nha, cố thêm tí nữa coi.”
“Anh biến giùm đi~”, ta cười mắng.