Ta đưa tay chắn ngang cửa: “Bạn tôi phải nghỉ ngơi đã, hôm khác lại đến trò chuyện, ok?”
“Không.” Chương Tuệ mỉm cười lắc lắc đầu, “Không đâu, Trần Thạc.”
Ta đành tránh ra, Trịnh Diệu Dương cười liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi thản nhiên cởi áo khoác, đi lên lầu.
“Phòng thứ hai bên tay phải.” Ta ngoái lên nói, cậu ấy gật đầu.
Ta vào bếp mở tủ lạnh lấy đồ uống cho hai vị tiểu thư.
“Hai người ngầu thiệt.” Chương Giai cười ngồi xuống cạnh ta, bắt đầu thân quen rồi là dẹp hết điệu bộ thục nữ, trở lại đúng bộ dạng sôi nổi, “Bọn em cũng đâu phải quấy rối anh với bạn gái hẹn hò đâu mà, làm gì nhỏ mọn vậy? Ảnh… là bạn thế nào của anh vậy? Hai người biết nhau lâu chưa? Làm sao trước giờ chưa có nghe anh kể nha?”
“Thắc mắc của em cũng ít quá nhỉ.”
“Ok, em trật tự vậy.” Cô ấy quay qua đồng minh, “Chị, hỏi giùm em một câu đi.”
“Cậu ta là gì của cậu…” Ngón châm chọc của Chương Tuệ luôn được phát huy đúng chỗ thế này đây.
Chịu thua bọn họ, ta xua xua tay: “Cậu ấy là một người bạn rất đặc biệt của tôi, vậy thôi. Hai người uống đủ chưa? Còn khát thì cầm về mấy chai cũng được.”
“Sao chưa nghe nói cậu mời ai đến nhà bao giờ nhỉ? Hay nhất định phải đẹp long lanh tới mức… mức nào ta? À à, mức đặc biệt… mới được cấp giấy thông hành tới lui nhà cậu?” Chương Tuệ cười đầy ẩn ý.
“Chị nè, em nghi Trần Thạc là gián điệp lắm nha.”
“Mấy bữa coi phim Hollywood nhiều quá hả, Giai Giai.”
Ta chịu hết nổi, “Tôi đi lên một chút, hai người tự nhiên đi.”, để bọn họ ngồi lại, lên lầu xem Trịnh Diệu Dương, kỳ thực ta muốn nhắc cậu ấy, vừa rồi ta nói không đúng, chỉ tính giỡn hai cô này thôi, phòng cậu ấy phải là phòng thứ ba bên tay phải.
Đẩy cửa đi vào đã nghe tiếng xối nước ào ào trong phòng tắm, ta có chút ý đùa dai, bất ngờ giật mở cửa phòng.
“Phải gõ cửa chứ.” Cậu ấy liếc nhìn ta, lắc lắc mớ tóc ướt rượt, thân thể ở trần tiến lại phía ta, một tay bất ngờ vươn tới chụp cổ ta, “Dạo này mỗi ngày anh nhớ qua tôi được mấy lần?”
Ta khiêu khích nhìn lại: “Bỏ “qua” đi chứ nhỉ?”
Cậu ấy khẽ cắn cắn vành tai ta: “Anh liệu đấy!”
Ta cười khẽ đẩy cậu ấy ra: “Ướt hết áo tôi rồi.”
“Vậy cởi luôn ra đi.”
“Bọn họ còn ở dưới kìa.”
“Ai?” Động tác cậu ấy hơi khựng lại, nhướng mày nhìn ta mấy giây, “Bọn họ rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Vừa xong họ cũng hỏi cậu với tôi rốt cuộc là sao.”
“A~ Vậy anh nói sao?”
“Tôi nói cậu là một người rất đặc biệt của tôi.” Vừa nói, một tay ta vòng qua eo Trịnh Diệu Dương, một tay nâng đầu cậu ấy, nồng nhiệt hôn, đầu lưỡi mềm dẻo khuấy động dục tình, lửa nóng từ từ dấy lên trong cơ thể, ta kéo cậu ấy khỏi phòng tắm, đẩy cậu ấy dựa vào tường, không ngừng mút hôn sâu hơn, đầu lưỡi thâm nhập vào từng ngóc ngách mẫn cảm, ngón tay trượt xuống ve vuốt những bắp cơ duyên dáng trên lưng cậu ấy.
Cạch! Như tiếng lon nước rơi xuống sàn, ta và Trịnh Diệu Dương cùng lúc kinh ngạc quay lại.
“Xin… lỗi, xin lỗi!” Chương Tuệ chỉ thiếu điều cúi gập người xin lỗi, còn cô bé phía sau chị ấy đã đứng vịn vào sô pha, hai mắt kinh hãi trợn trừng nhìn chúng ta, không sao nhúc nhích.
Trịnh Diệu Dương vỗ nhẹ bên má ta, quay lưng vào phòng tắm mặc quần áo. Ta tiến lại phía hai chị em, cúi đầu liếc nhìn tấm thảm đang bị đồ uống loang ra thấm ướt.
“Chị làm hư tấm thảm dệt tay Ấn Độ của tôi rồi.” Ta khẽ mỉm cười, giọng pha chút trấn an.
“A…” Chương Tuệ thốt lên, “Là tôi lỡ tay, thật ngại quá, tôi không biết… chà, tôi không biết phải nói sao.” Chị ấy cũng không muốn khiến đôi bên cùng khó xử, bởi vậy cũng cố làm bộ xuề xòa.
Ta hạ giọng: “Hai người cứ luôn quen tùy tiện xông vào nhà, vào phòng người ta hả? Vậy… không hay đâu.”
Thân mật với Trịnh Diệu Dương trước mặt người khác không phải chưa từng, có điều với chị em họ Chương lại không giống vậy.
Chương Giai lúc này mới phục hồi tinh thần, chậm chạp tiến tới sau lưng chị, nhỏ giọng nói: “Chị, mình về thôi.”, cô bé tuổi trẻ chưa trải đời, không ngờ đụng trúng chuyện thế này, chưa thấy ai bên cạnh thì còn chưa trấn tĩnh nổi.
“Giai Giai, em không phải có chuyện muốn nói với Trần Thạc sao?” Chương Tuệ đột nhiên hỏi.
“Không có.” Cô ấy lắc đầu đi ra khỏi phòng, “Chị hai, em chờ bên dưới.”
Chương Tuệ nhìn theo một lát, bộ dạng có chút bất đắc dĩ, lại quay lại áy náy cười với ta: “Con bé cũng không phải lần đầu thất tình, đừng quá để tâm.” Ta khẽ cười, ý nói không sao.
“Chậc…” Chị ấy đột nhiên bước tới, vừa cười thành tiếng vừa dang tay ôm ta, “Trần Thạc, cậu thật là khiến người ta… trở tay không kịp.”, nói rồi mới buông tay, quay lưng ra khỏi phòng, đi đến cửa đột nhiên ngoái lại nói thêm một câu, “Cậu ta xuất sắc thật, dáng người tuyệt vời, lâu lắm tôi không được thấy chàng trai ở trần nào đẹp mắt vậy. Được rồi, tấm thảm nhất định tôi đền cho cậu.”
Ta nheo mắt cười, đáp lời chị ấy: “Không cần đền, cả thế giới tìm không được một cái giống hệt vậy đâu.”
“Cả thế giới cũng chỉ có mình Trần Thạc là bạn tôi, là thần tượng của Minh Siêu.”
Vừa lúc Trịnh Diệu Dương thư thái từ trong đi ra, bước ngang qua người ta, cánh tay quen thói giơ lên vuốt vuốt mớ tóc sau gáy ta, người luôn bình thản thành thục như cậu ấy đôi khi vẫn có lúc lơ đãng làm ra những cử chỉ thật trẻ con. Cậu ấy quay sang gật đầu với Chương Tuệ rồi xách túi hành lý đi vào phòng ngủ, đại khái cũng chỉ có Trịnh Diệu Dương mới có thể coi như chẳng có gì xảy ra như vậy. Đối với những người không có khả năng uy hiếp mình, thần kinh cậu ấy luôn rất thả lỏng, bất quá cũng may có người phóng khoáng kiểu này, bằng không tình thế có lẽ đã rối tung lên.
Ta đưa tay chắn ngang cửa: “Bạn tôi phải nghỉ ngơi đã, hôm khác lại đến trò chuyện, ok?”
“Không.” Chương Tuệ mỉm cười lắc lắc đầu, “Không đâu, Trần Thạc.”
Ta đành tránh ra, Trịnh Diệu Dương cười liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi thản nhiên cởi áo khoác, đi lên lầu.
“Phòng thứ hai bên tay phải.” Ta ngoái lên nói, cậu ấy gật đầu.
Ta vào bếp mở tủ lạnh lấy đồ uống cho hai vị tiểu thư.
“Hai người ngầu thiệt.” Chương Giai cười ngồi xuống cạnh ta, bắt đầu thân quen rồi là dẹp hết điệu bộ thục nữ, trở lại đúng bộ dạng sôi nổi, “Bọn em cũng đâu phải quấy rối anh với bạn gái hẹn hò đâu mà, làm gì nhỏ mọn vậy? Ảnh… là bạn thế nào của anh vậy? Hai người biết nhau lâu chưa? Làm sao trước giờ chưa có nghe anh kể nha?”
“Thắc mắc của em cũng ít quá nhỉ.”
“Ok, em trật tự vậy.” Cô ấy quay qua đồng minh, “Chị, hỏi giùm em một câu đi.”
“Cậu ta là gì của cậu…” Ngón châm chọc của Chương Tuệ luôn được phát huy đúng chỗ thế này đây.
Chịu thua bọn họ, ta xua xua tay: “Cậu ấy là một người bạn rất đặc biệt của tôi, vậy thôi. Hai người uống đủ chưa? Còn khát thì cầm về mấy chai cũng được.”
“Sao chưa nghe nói cậu mời ai đến nhà bao giờ nhỉ? Hay nhất định phải đẹp long lanh tới mức… mức nào ta? À à, mức đặc biệt… mới được cấp giấy thông hành tới lui nhà cậu?” Chương Tuệ cười đầy ẩn ý.
“Chị nè, em nghi Trần Thạc là gián điệp lắm nha.”
“Mấy bữa coi phim Hollywood nhiều quá hả, Giai Giai.”
Ta chịu hết nổi, “Tôi đi lên một chút, hai người tự nhiên đi.”, để bọn họ ngồi lại, lên lầu xem Trịnh Diệu Dương, kỳ thực ta muốn nhắc cậu ấy, vừa rồi ta nói không đúng, chỉ tính giỡn hai cô này thôi, phòng cậu ấy phải là phòng thứ ba bên tay phải.
Đẩy cửa đi vào đã nghe tiếng xối nước ào ào trong phòng tắm, ta có chút ý đùa dai, bất ngờ giật mở cửa phòng.
“Phải gõ cửa chứ.” Cậu ấy liếc nhìn ta, lắc lắc mớ tóc ướt rượt, thân thể ở trần tiến lại phía ta, một tay bất ngờ vươn tới chụp cổ ta, “Dạo này mỗi ngày anh nhớ qua tôi được mấy lần?”
Ta khiêu khích nhìn lại: “Bỏ “qua” đi chứ nhỉ?”
Cậu ấy khẽ cắn cắn vành tai ta: “Anh liệu đấy!”
Ta cười khẽ đẩy cậu ấy ra: “Ướt hết áo tôi rồi.”
“Vậy cởi luôn ra đi.”
“Bọn họ còn ở dưới kìa.”
“Ai?” Động tác cậu ấy hơi khựng lại, nhướng mày nhìn ta mấy giây, “Bọn họ rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Vừa xong họ cũng hỏi cậu với tôi rốt cuộc là sao.”
“A~ Vậy anh nói sao?”
“Tôi nói cậu là một người rất đặc biệt của tôi.” Vừa nói, một tay ta vòng qua eo Trịnh Diệu Dương, một tay nâng đầu cậu ấy, nồng nhiệt hôn, đầu lưỡi mềm dẻo khuấy động dục tình, lửa nóng từ từ dấy lên trong cơ thể, ta kéo cậu ấy khỏi phòng tắm, đẩy cậu ấy dựa vào tường, không ngừng mút hôn sâu hơn, đầu lưỡi thâm nhập vào từng ngóc ngách mẫn cảm, ngón tay trượt xuống ve vuốt những bắp cơ duyên dáng trên lưng cậu ấy.
Cạch! Như tiếng lon nước rơi xuống sàn, ta và Trịnh Diệu Dương cùng lúc kinh ngạc quay lại.
“Xin… lỗi, xin lỗi!” Chương Tuệ chỉ thiếu điều cúi gập người xin lỗi, còn cô bé phía sau chị ấy đã đứng vịn vào sô pha, hai mắt kinh hãi trợn trừng nhìn chúng ta, không sao nhúc nhích.
Trịnh Diệu Dương vỗ nhẹ bên má ta, quay lưng vào phòng tắm mặc quần áo. Ta tiến lại phía hai chị em, cúi đầu liếc nhìn tấm thảm đang bị đồ uống loang ra thấm ướt.
“Chị làm hư tấm thảm dệt tay Ấn Độ của tôi rồi.” Ta khẽ mỉm cười, giọng pha chút trấn an.
“A…” Chương Tuệ thốt lên, “Là tôi lỡ tay, thật ngại quá, tôi không biết… chà, tôi không biết phải nói sao.” Chị ấy cũng không muốn khiến đôi bên cùng khó xử, bởi vậy cũng cố làm bộ xuề xòa.
Ta hạ giọng: “Hai người cứ luôn quen tùy tiện xông vào nhà, vào phòng người ta hả? Vậy… không hay đâu.”
Thân mật với Trịnh Diệu Dương trước mặt người khác không phải chưa từng, có điều với chị em họ Chương lại không giống vậy.
Chương Giai lúc này mới phục hồi tinh thần, chậm chạp tiến tới sau lưng chị, nhỏ giọng nói: “Chị, mình về thôi.”, cô bé tuổi trẻ chưa trải đời, không ngờ đụng trúng chuyện thế này, chưa thấy ai bên cạnh thì còn chưa trấn tĩnh nổi.
“Giai Giai, em không phải có chuyện muốn nói với Trần Thạc sao?” Chương Tuệ đột nhiên hỏi.
“Không có.” Cô ấy lắc đầu đi ra khỏi phòng, “Chị hai, em chờ bên dưới.”
Chương Tuệ nhìn theo một lát, bộ dạng có chút bất đắc dĩ, lại quay lại áy náy cười với ta: “Con bé cũng không phải lần đầu thất tình, đừng quá để tâm.” Ta khẽ cười, ý nói không sao.
“Chậc…” Chị ấy đột nhiên bước tới, vừa cười thành tiếng vừa dang tay ôm ta, “Trần Thạc, cậu thật là khiến người ta… trở tay không kịp.”, nói rồi mới buông tay, quay lưng ra khỏi phòng, đi đến cửa đột nhiên ngoái lại nói thêm một câu, “Cậu ta xuất sắc thật, dáng người tuyệt vời, lâu lắm tôi không được thấy chàng trai ở trần nào đẹp mắt vậy. Được rồi, tấm thảm nhất định tôi đền cho cậu.”
Ta nheo mắt cười, đáp lời chị ấy: “Không cần đền, cả thế giới tìm không được một cái giống hệt vậy đâu.”
“Cả thế giới cũng chỉ có mình Trần Thạc là bạn tôi, là thần tượng của Minh Siêu.”
Vừa lúc Trịnh Diệu Dương thư thái từ trong đi ra, bước ngang qua người ta, cánh tay quen thói giơ lên vuốt vuốt mớ tóc sau gáy ta, người luôn bình thản thành thục như cậu ấy đôi khi vẫn có lúc lơ đãng làm ra những cử chỉ thật trẻ con. Cậu ấy quay sang gật đầu với Chương Tuệ rồi xách túi hành lý đi vào phòng ngủ, đại khái cũng chỉ có Trịnh Diệu Dương mới có thể coi như chẳng có gì xảy ra như vậy. Đối với những người không có khả năng uy hiếp mình, thần kinh cậu ấy luôn rất thả lỏng, bất quá cũng may có người phóng khoáng kiểu này, bằng không tình thế có lẽ đã rối tung lên.