Ngân Thuẫn vẫn giữ chữ tín, nhanh chóng gửi đến tin tức hòa giải, Trụ Phong rốt cuộc chịu nhường một miếng đất.
“Mẹ nó thật không khác gì cắt đất cầu vinh.” Trịnh Diệu Dương ngồi trên ghế da, vừa cười vừa rủa.
“Thủ đoạn đen tối cậu có kinh nghiệm lắm còn gì?” Ta thờ ơ đáp.
“Anh nói ai đen tối a?” Cậu ấy cười quăng một quyển tạp chí về phía ta, ta vung tay bắt lấy, cậu ấy bồi thêm một câu, “Trần Thạc, anh nếu thành đại ca đảm bảo còn đen tối hơn tôi nhiều, anh tin không?”
“Tin chứ sao không!” Không nể nang quăng trả quyển tạp chí.
Ba ngày sau, ta gặp Trương Ký Vân ở quán cà phê Văn Hương. Cậu ta vẫn như trước, bất quá chỉ không còn thấy nụ cười bỡn cợt quen thuộc trên khóe miệng.
“Không béo không gầy, phong độ vô địch, rốt cuộc anh cũng quay lại, Trần Thạc.”
Ta cười ngồi xuống: “Có ý gì?”
“Cũng chỉ có sự trở về của anh mới khiến đại ca cực kỳ để tâm.” Trương Ký Vân chậm rãi đẩy tách cà phê trên bàn về phía ta.
“Cậu chạy mất, cậu ấy cũng để tâm vô cùng.” Ta nhìn vào mắt cậu ta, “Tôi biết cậu không đơn giản chỉ vì tiền bạc.”
Cậu ta ngập ngừng một lát: “Tổng giám đốc khu vực Hồng Kông của Hanh Thông là anh rể tôi.”
“Gián điệp kinh tế sao?” Ta nói giỡn.
“Anh quả nhiên mắt thần a!” Bản tính cợt nhả của cậu ta lại bắt đầu phát huy, còn mạnh tay vỗ vai ta, “Xem ra sắp tới anh quyết không bỏ qua màn ảnh Hồng Kông.”
“Thành thật mà nói, nhiều năm qua, cậu không để Trịnh Diệu Dương thất vọng.”
“Vụ Trụ Phong lần này không phải tôi làm.”
“Không cần giải thích nhiều, chuyện xong rồi, trên thương trường không bàn đúng sai.” Ta nhích lại gần hơn: “Còn chuyện gì nữa, nói đi.”
Cậu ấy gượng gạo mở miệng: “Chị Phương có mấy lời muốn tôi trực tiếp chuyển cho anh.”
“Tú Phương?! Cô ấy giờ ổn chứ?”
“Cũng không tệ. Chị ấy bảo tôi nói với anh, chị ấy… đã chấp nhận sự thật rồi, cũng chúc phúc cho hai người.” Trương Ký Vân nói đến đây, nụ cười đã lộ ra nét cay đắng, “Biết sao không? Chị Phương vẫn thích anh, chị ấy nói với tôi: Trần Thạc khiến người ta cảm thấy yên ổn, chỉ cần vừa ngồi bên cạnh anh ấy, tâm trạng đã muốn trấn tĩnh rất nhiều, coi như anh ấy cướp đi của cậu tất cả, cậu cũng không thể giữ mãi trong lòng.”
“Cô ấy nói về tôi sao?”
“Phải phải, anh là một thằng cha xấu xa, cướp sông cướp cạn, anh có chỗ nào giúp người ta trấn tĩnh này nọ chớ?! Tôi thấy phải nói anh làm người ta phát khùng mới đúng! Thế quái nào hết người này tới người nọ chết mê chết mệt anh~” Cậu ta lầm bầm, lắc lắc đầu, đột nhiên hạ giọng, “Còn cả đại ca, ảnh… và anh rốt cuộc là chuyện gì vậy? Thủ đoạn che mắt của các người như cái trận Bát quái ấy, tôi tới giờ vẫn chẳng hiểu mô tê gì sất.”
“Cậu nghĩ tôi và Trịnh Diệu Dương đang diễn trò sao?”
“Còn diễn rất chân thực nữa chứ. Gạt được chị Phương, gạt được cả ông già kia, người như đại ca có việc gì không dám làm, làm rồi còn dám thừa nhận, Trần Thạc anh với ảnh cũng cùng một giuộc, bảo diễn được trò dọa chết dân tình này cũng chẳng lạ. Có điều diễn gì không diễn, lại đi lựa cái trò thật là… Thôi đi thôi đi, tôi coi như thua mấy người.”
Nếu cậu ta đã cố tình muốn nghĩ vậy, ta cũng không định thêm thắt gì nữa, quan hệ giữa ta và Trịnh Diệu Dương vốn không cần sự tán đồng hay phê phán của bất cứ ai khác, chúng ta có nguyên tắc và chừng mực của mình.
Ta đứng dậy tạm biệt: “Công ty có việc, về trước đây. À phải, tiện thể nói cho cậu một tiếng, màn này, tôi và Trịnh Diệu Dương còn muốn diễn tiếp lâu đấy.”
“Khùng thật a, hư hết đầu óc rồi hả?!” Cậu ta chịu hết nổi kêu toáng lên.
Ta cười tà tà lần nữa, nghênh ngang bỏ đi. Ở cùng Trịnh Diệu Dương lâu ngày, tự nhiên phát hiện mình cũng bắt đầu nhiễm tính phóng túng.
Xế chiều hôm đó, Trụ Phong nhận được fax chấp nhận điều kiện thỏa thuận, đôi bên đều có cơ hội hòa hoãn, Trịnh Diệu Dương vô cùng hăng hái, lôi kéo tay ta: “Này, lần trước anh dẫn tôi đi ăn cái món… siêu mất vệ sinh gì gì ở Loan Tử ấy, gọi là gì ta?” Cậu ấy vừa mặc áo khoác vừa ngoắc ngoắc ta.
“Muốn ra đó ăn hả?” Trước thái độ hớn hở bừng bừng của cậu ấy, ta cũng có chút kinh ngạc.
“Tôi tình nguyện thì làm sao?” Cậu ấy trừng mắt, “Bụng anh đúng là dư lời nói nhảm, nào giờ có đi không?”
Ta bật cười, theo sau.
“Hy vọng hải sản bữa nay đủ tươi, không như lần trước hại ai đó…”
Cậu ấy chặn họng ngay lập tức: “Yên tâm, món gì cũng bắt anh thử trước mới ăn.”
Ta cũng hào hứng khoác vai cậu ấy, lôi kéo xuống lầu, đi qua hành lang, vừa hay gặp hai cô thư ký đứng trợn tròn mắt nhìn.
Cậu ấy cười phá lên: “Nào, Trần Thạc, để ý hình tượng chút coi!”
“Hình tượng? Là cái gì a?”
Xe lượn mấy vòng, bắt đầu tiến vào khu quán vỉa hè náo nhiệt, lần này thái độ của Trịnh Diệu Dương cực kỳ tích cực, vào bàn rồi bắt đầu chủ động gọi đồ ăn, tay trỏ menu, bộ dạng rất sành sỏi. Dần già, có rất nhiều người chốc chốc lại nhìn ngó dáng vẻ cao lớn trong chiếc áo khoác màu tối của Trịnh Diệu Dương, đôi lúc, cậu ấy thực sự khiến người ta cảm giác quá sức nổi bật.
Mặc dù chính mình chẳng lạ gì những món ngao sò, tôm cua này, nhưng không khí ồn ào lẫn lộn những tiếng chúc tụng sang sảng, mùi dầu hào, mùi hành nướng ngào ngạt, cả giọng chói tai nhưng vẫn chìm nghỉm giữa cơ man tiếng huyên náo khác của bà chủ quán… ta và Trịnh Diệu Dương nhìn nhau vài giây, tự nhiên có chút cảm giác được nếm “mùi đời”.
“Uống rượu không?” Cậu ấy không dưng hỏi.
“Đây không có Brandy với Champagne đâu.”
“Ý gì hả~” Biết thừa ta cố tình châm chọc, cậu ấy không thèm để ý, giơ tay gọi chủ quán, người ta cũng không buồn để ý lại, rốt cuộc đành đứng dậy tự ra quầy gọi món, lát sau, một thanh niên khuân tới một tá bia. A~ bữa nay đúng là đổi tính thật.
Đột nhiên “Choang!!” một tiếng! Sau lưng vang lên tiếng quăng vỏ chai bia, chúng ta cùng lúc kinh ngạc quay lại…
Ngân Thuẫn vẫn giữ chữ tín, nhanh chóng gửi đến tin tức hòa giải, Trụ Phong rốt cuộc chịu nhường một miếng đất.
“Mẹ nó thật không khác gì cắt đất cầu vinh.” Trịnh Diệu Dương ngồi trên ghế da, vừa cười vừa rủa.
“Thủ đoạn đen tối cậu có kinh nghiệm lắm còn gì?” Ta thờ ơ đáp.
“Anh nói ai đen tối a?” Cậu ấy cười quăng một quyển tạp chí về phía ta, ta vung tay bắt lấy, cậu ấy bồi thêm một câu, “Trần Thạc, anh nếu thành đại ca đảm bảo còn đen tối hơn tôi nhiều, anh tin không?”
“Tin chứ sao không!” Không nể nang quăng trả quyển tạp chí.
Ba ngày sau, ta gặp Trương Ký Vân ở quán cà phê Văn Hương. Cậu ta vẫn như trước, bất quá chỉ không còn thấy nụ cười bỡn cợt quen thuộc trên khóe miệng.
“Không béo không gầy, phong độ vô địch, rốt cuộc anh cũng quay lại, Trần Thạc.”
Ta cười ngồi xuống: “Có ý gì?”
“Cũng chỉ có sự trở về của anh mới khiến đại ca cực kỳ để tâm.” Trương Ký Vân chậm rãi đẩy tách cà phê trên bàn về phía ta.
“Cậu chạy mất, cậu ấy cũng để tâm vô cùng.” Ta nhìn vào mắt cậu ta, “Tôi biết cậu không đơn giản chỉ vì tiền bạc.”
Cậu ta ngập ngừng một lát: “Tổng giám đốc khu vực Hồng Kông của Hanh Thông là anh rể tôi.”
“Gián điệp kinh tế sao?” Ta nói giỡn.
“Anh quả nhiên mắt thần a!” Bản tính cợt nhả của cậu ta lại bắt đầu phát huy, còn mạnh tay vỗ vai ta, “Xem ra sắp tới anh quyết không bỏ qua màn ảnh Hồng Kông.”
“Thành thật mà nói, nhiều năm qua, cậu không để Trịnh Diệu Dương thất vọng.”
“Vụ Trụ Phong lần này không phải tôi làm.”
“Không cần giải thích nhiều, chuyện xong rồi, trên thương trường không bàn đúng sai.” Ta nhích lại gần hơn: “Còn chuyện gì nữa, nói đi.”
Cậu ấy gượng gạo mở miệng: “Chị Phương có mấy lời muốn tôi trực tiếp chuyển cho anh.”
“Tú Phương?! Cô ấy giờ ổn chứ?”
“Cũng không tệ. Chị ấy bảo tôi nói với anh, chị ấy… đã chấp nhận sự thật rồi, cũng chúc phúc cho hai người.” Trương Ký Vân nói đến đây, nụ cười đã lộ ra nét cay đắng, “Biết sao không? Chị Phương vẫn thích anh, chị ấy nói với tôi: Trần Thạc khiến người ta cảm thấy yên ổn, chỉ cần vừa ngồi bên cạnh anh ấy, tâm trạng đã muốn trấn tĩnh rất nhiều, coi như anh ấy cướp đi của cậu tất cả, cậu cũng không thể giữ mãi trong lòng.”
“Cô ấy nói về tôi sao?”
“Phải phải, anh là một thằng cha xấu xa, cướp sông cướp cạn, anh có chỗ nào giúp người ta trấn tĩnh này nọ chớ?! Tôi thấy phải nói anh làm người ta phát khùng mới đúng! Thế quái nào hết người này tới người nọ chết mê chết mệt anh~” Cậu ta lầm bầm, lắc lắc đầu, đột nhiên hạ giọng, “Còn cả đại ca, ảnh… và anh rốt cuộc là chuyện gì vậy? Thủ đoạn che mắt của các người như cái trận Bát quái ấy, tôi tới giờ vẫn chẳng hiểu mô tê gì sất.”
“Cậu nghĩ tôi và Trịnh Diệu Dương đang diễn trò sao?”
“Còn diễn rất chân thực nữa chứ. Gạt được chị Phương, gạt được cả ông già kia, người như đại ca có việc gì không dám làm, làm rồi còn dám thừa nhận, Trần Thạc anh với ảnh cũng cùng một giuộc, bảo diễn được trò dọa chết dân tình này cũng chẳng lạ. Có điều diễn gì không diễn, lại đi lựa cái trò thật là… Thôi đi thôi đi, tôi coi như thua mấy người.”
Nếu cậu ta đã cố tình muốn nghĩ vậy, ta cũng không định thêm thắt gì nữa, quan hệ giữa ta và Trịnh Diệu Dương vốn không cần sự tán đồng hay phê phán của bất cứ ai khác, chúng ta có nguyên tắc và chừng mực của mình.
Ta đứng dậy tạm biệt: “Công ty có việc, về trước đây. À phải, tiện thể nói cho cậu một tiếng, màn này, tôi và Trịnh Diệu Dương còn muốn diễn tiếp lâu đấy.”
“Khùng thật a, hư hết đầu óc rồi hả?!” Cậu ta chịu hết nổi kêu toáng lên.
Ta cười tà tà lần nữa, nghênh ngang bỏ đi. Ở cùng Trịnh Diệu Dương lâu ngày, tự nhiên phát hiện mình cũng bắt đầu nhiễm tính phóng túng.
Xế chiều hôm đó, Trụ Phong nhận được fax chấp nhận điều kiện thỏa thuận, đôi bên đều có cơ hội hòa hoãn, Trịnh Diệu Dương vô cùng hăng hái, lôi kéo tay ta: “Này, lần trước anh dẫn tôi đi ăn cái món… siêu mất vệ sinh gì gì ở Loan Tử ấy, gọi là gì ta?” Cậu ấy vừa mặc áo khoác vừa ngoắc ngoắc ta.
“Muốn ra đó ăn hả?” Trước thái độ hớn hở bừng bừng của cậu ấy, ta cũng có chút kinh ngạc.
“Tôi tình nguyện thì làm sao?” Cậu ấy trừng mắt, “Bụng anh đúng là dư lời nói nhảm, nào giờ có đi không?”
Ta bật cười, theo sau.
“Hy vọng hải sản bữa nay đủ tươi, không như lần trước hại ai đó…”
Cậu ấy chặn họng ngay lập tức: “Yên tâm, món gì cũng bắt anh thử trước mới ăn.”
Ta cũng hào hứng khoác vai cậu ấy, lôi kéo xuống lầu, đi qua hành lang, vừa hay gặp hai cô thư ký đứng trợn tròn mắt nhìn.
Cậu ấy cười phá lên: “Nào, Trần Thạc, để ý hình tượng chút coi!”
“Hình tượng? Là cái gì a?”
Xe lượn mấy vòng, bắt đầu tiến vào khu quán vỉa hè náo nhiệt, lần này thái độ của Trịnh Diệu Dương cực kỳ tích cực, vào bàn rồi bắt đầu chủ động gọi đồ ăn, tay trỏ menu, bộ dạng rất sành sỏi. Dần già, có rất nhiều người chốc chốc lại nhìn ngó dáng vẻ cao lớn trong chiếc áo khoác màu tối của Trịnh Diệu Dương, đôi lúc, cậu ấy thực sự khiến người ta cảm giác quá sức nổi bật.
Mặc dù chính mình chẳng lạ gì những món ngao sò, tôm cua này, nhưng không khí ồn ào lẫn lộn những tiếng chúc tụng sang sảng, mùi dầu hào, mùi hành nướng ngào ngạt, cả giọng chói tai nhưng vẫn chìm nghỉm giữa cơ man tiếng huyên náo khác của bà chủ quán… ta và Trịnh Diệu Dương nhìn nhau vài giây, tự nhiên có chút cảm giác được nếm “mùi đời”.
“Uống rượu không?” Cậu ấy không dưng hỏi.
“Đây không có Brandy với Champagne đâu.”
“Ý gì hả~” Biết thừa ta cố tình châm chọc, cậu ấy không thèm để ý, giơ tay gọi chủ quán, người ta cũng không buồn để ý lại, rốt cuộc đành đứng dậy tự ra quầy gọi món, lát sau, một thanh niên khuân tới một tá bia. A~ bữa nay đúng là đổi tính thật.
Đột nhiên “Choang!!” một tiếng! Sau lưng vang lên tiếng quăng vỏ chai bia, chúng ta cùng lúc kinh ngạc quay lại…