“Ngươi còn nhớ rõ nhà ngươi ở đâu? Ngươi vẫn chưa quên?” Chấn Nhân cảm thấy kinh ngạc.
“Ân, nhớ rõ. Lúc ta đến Tạng Hương sơn trang đại khái sáu tuổi, chuyện trong nhà nhiều việc còn nhớ được một chút. Huống hồ sơn trang cách nhà ta cũng không quá xa, đa nương ta chỉ cần dùng xe kéo ta là tới, cũng chỉ mất một ngày đường thôi.” Tráng Quảnhớ lại.
“Vậy ngươi còn nhớ rõ tên quê không?”
“Nhớ rõ, là thôn Thuận Bình, một tiểu sơn thôn thôi, hình như là cái gì mà ‘Bình Khảm Nhi’ ấy.”
“Cưỡi khoái mã đến Thuận Bình, đại khái chỉ cần một ngày đường là có thể đến, nếu ngươi muốn đi trong ngày, vậy đi thôi.”
“Cám ơn thiếu… Cám ơn Chấn Nhân! Hắc hắc! Ngươi… Ngươi thật tốt.” Không ngờChấn Nhânlại đồng ý, Tráng Quả mừng rỡ, không cẩn thận liền nói hết ý nghĩ ra.
ThấyQuả Quả vui sướng, Chấn Nhân không khỏi cảm thấy, trước kia mình có phải đã đối xử với y không tốt không? Cho nên chỉ với việc nhỏ này mà y đã thấy thật vui vẻ rồi. Hắn lại không biết, Tráng Quả lo hắn có thể đến trễ quân tình, làm chậm trễ thời gian mà bị Hoàng Thượng trách tội, cho nên khi y đưa ra ý kiến đó cũng không quá trông cậy Chấn Nhân sẽ đồng ý.
“Ta đương nhiên tốt, chỉ đối tốt với ngươi thôi! Ha ha, về sau ngươi sẽ biết ta đối với ngươi rất tốt. Đi thôi, giữa trưa chúng ta sẽ không nghỉ ngơi, khỏa kế kia đã giúp chúng ta chuẩn bị lương khô và nước uống rất nhiều rồi, tạm thời không cần phải dừng lại.”
“Hết thảy nghe lời ngươi.” Tráng Quả đương nhiên không có dị nghị.
Ngựa là hảo mã, người cũng khỏe mạnh, một đường cũng không phong ba(chuyện bất lợi), ra roi thúc ngựa chạy một hồi, đến chạng vạng hai người đãđếnthôn Thuận Bình.
Tiến vào trong thành, hai người thả chậm tốc độ, chậm rãi mà đi. Bởi vì Tráng Quả đã không nhớ rõvị trí Bình Khảm Nhi, cho nên chuẩn bị tìm người hỏi thăm một chút.
Có lẽ đã bắt đầu tối dần, chỉ thấy đầu đường cuối ngõ đều là người buôn bán, có hoa quả, cũng có rau dưa, còn có người đang đợi làm thịt trâu bò. Nhìn thấy một vị đại thúcđang bán sơn thái (đồ ăn trên núi), Tráng Quả đoán lão có thể là từ vùng gần sơn thôn đến thành này buôn bán, liền xuống ngựa bước đến chỗ lão.Chấn Nhân thấyy xuống ngựa, cũng xuống ngựa theo sau.
“Thực xin lỗi, vị đại thúc này, phiền ngài cho hỏi một chút, ngài biết Bình Khảm Nhi đi thế nào không?” Tráng Quả cúi người hỏi.
“Yêu, vị gia này, ngài muốn đi Bình Khảm Nhi sao? Ta từ đó ra đây, cách nơi này không xa lắm đâu. Chờ ta bán hết đồ rồi sẽ dẫn ngài đi.” Thành nhỏ dân phong giản dị, nói chuyện cũng rất thành thật.
“Vậy cám ơn ngài. Chúng ta đây đợi lát nữa vậy…”
“Không cần chờ, đồ ăncủa ngươi chúng ta đều mua, hiện tại xin dẫn chúng ta đi.” Chấn Nhânnói với đại thúc bán đồ ăn.
“Ôi, vậy thật đúng là cám ơn ngài. Ha hả, xin lỗi mọi người, vận khí của ta hôm nay thật tốt, về nhà trước đây.” Đại thúc nghe Chấn Nhân nói như vậy, vui tươi hớn hở nở nụ cười, chào những người cùng buôn bán xung quanh, bắt đầu dọn hàng ra về.
Chấn Nhân lấy ra một lượng bạc vụn cho người bán đồ ăn, cũng tỏ vẻ không cần đồ ăn của lão, làm cho lão cao hứng cả nửa ngày. Cả một sọt này có bán hết đi nữa cũng khôngđược ba trăm đồng, bây giờ chỉ là tiện đường về nhà mà lại có thêm một lượng bạc trắng, thật đúng là vận khí.
Người cao hứng, đương nhiên nói cũng nhiều. Đại thúc bán đồ ăn hỏi Tráng Quả thoạt nhìn dễ gần, “Vị gia này, ngươi đến Bình Khảm Nhi làm gì vậy? Đó là chỗ cơ cực, cái gì cũng không có, ngay cả chỗ ngủ cũng chỉ là cái giường đất thôi.”
Dắt ngựa, Tráng Quả không quen nói, “Đại thúc, ngài đừng động tí lại gọi ta là gia gì gì đó, ta cũng là từBình Khảm Nhira ngoài kiếm ăn thôi, nhiều năm không trở về, lần này thiếu gia nhà ta xuất môn làm việc, vừa lúc tiện đường, nên mới lại đây nhìn một cái.”
Vừa nghe người này cũng là từ trong thôn mình ra, không khỏi cảm thấy quen thuộc, đại thúc nhất thời cũng trở nên thân thiết hơn, hạ giọng nói, “Yêu, nhìn không ra tiểu ca ngươi còn nhớ. Sao vậy, vị đại gia này là thiếu gia của ngươi a? Vừa thấy là biết giống rồng rồi; còn rất tốt nữa, không có vẻ gì là tự cao tự đại cả, còn nguyện ý cùng ngươi trở về nhà nữa a.Tiêu ca ngươi vận khí thật tốt, có được chủ tử tốt như vậy.” Chỗ chúng ta cũng có rất nhiều người đi làm gia nô cho người ta. Ai, nhưng nếu không phải đánh thì là mắng a, không có một ngày tốt đẹp. Còn có vài người bị đánh cho tàn phế, đuổi về cũng có nữa. Đúng rồi, ngươi là từ nhà ai ra ngoài vậy? Nói không chừng ta cũng biết đó.”
“Ta… Không nhớ rõ, lúc ta ra ngoài còn rất nhỏ, chỉ nhớ rõ trong nhà có cha mẹ đệ muội. A, ta nhớ trước cửa nhà hình như có một cái giếng cổ, mọi người trong thôn thường tới đó múc nước.”Tráng Quảcố gắng nhớ lại.
“Có một cái giếng trước nhà? Trong nhà bốn người? Ngươi… ngươi không phải là khi sáu tuổi bị đưa đi sao? Tên là…Thổ Oa Tử?” Đột nhiên, vẻ mặt đại thúc kích động, ngẩng đầu nhìn Tráng Quả thon dài cao lớn.
“Đúng vậy, sao ngài lại biết ta tên là Thổ Oa Tử? Ngài là…..” Tráng Quả nhìn về phía đại thúc.
Vị đại thúc kia ngheđược câu trả lời củaTráng Quả, đột nhiên cũng không quay đầu lại mà chạy trốn luôn, vừa chạy vừa hô, “Không! Không!” Nhất thời không chú ý dưới chân, vấp phải hòn đá, sơn thái đựng trong sọt trên lưngđổ cả xuống đất, nhưng lão cũng không thèm nhặt, đứng lên bỏ chạy.
Tráng Quả sửng sốt, vị đại thúc này làm sao vậy?
Chấn Nhân đi tới, vỗ vỗ bờ vai y, nói “Đi theo sau lão đi! Nếu không sai, lão hẳn là người nhà của ngươi đó.”
“Vậy vì sao ông ấy còn chạy?” Tráng Quả trăm ý không lí giải được
Thở dài, hắn giải thích với Tráng Quảthiện lương lại vô tâm nhãn, “Ông ấy có thể cảm thấy không còn mặt mũi nào mà gặp ngươi. Hài tử bị bán từ khi còn nhỏ, chẳng những không hận thù ông ấy, còn trở về quê hương thăm hỏi. Ta nghĩ, đa nương ngươi hẳn đã bị lương tâm giày vò không ít. Vừa nghe ông ấy nói, thôn này có không ít người ra ngoài chịu khổ, có lẽ bọn họ cũng nghĩ ngươi cũng thế… Ngươi cũng không khá lắm, cho nên trong lòng cảm thấy thực có lỗi thân sinh nhi tử.”
“Vì sao lại nghĩ như vậy? Cho tới bây giờ ta vẫn chưa bao giờ hận bọn họ mà! Ta biết khi đó trong nhà khổ vô cùng, nếu không đem ta bán đi, chỉ sợ mấy người trong nhà đều đói chết. Huống chi, ta bây giờ đượcăn no mặc ấm, bọn họ không cần phải… cảm thấy có lỗi với ta a.” Tráng Quảkhông hiểu.
“Đi thôi, đi xem bọn họ. Xem xong thì tối nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, trở lại khách *** trong thành… Bọn họ cũng có cuộc sống riêng của bọn họ.”
****
Trở lại căn nhà đã rời khỏi mười bảy năm, đi ra gặp y là mẫu thân của y, còn đại thúc vừa rồi là phụ thân, ông tránh trong phòng không chịu ra. Mẫu tử hai người gặp lại, khó tránh khỏi ôm nhau sụt sịt một hồi.
Chờ cho cảm xúc an ổn xuống, mẫu thân mới nói cho y nghe, từ khi y rời nhà đã phát sinh một chuyện.
Ba năm trước đây, lúc muội muội y mười sáu tuổi đã gả đến thị trấn bên cạnh, bây giờ đã là mẫu thân của hai hài tử rồi.
Đệ đệ thì đầu năm nay đã bị gọi nhập ngũ, nghe người ta nói hiện tại hình như vẫn còn sống. Nói tới đây, mẫu thân y không khỏi rơi lệ đầy mặt, trong lòng tràn ngập lo lắng với nhi tử.
Khéo léo từ chối thịnh tình của mẫu thân khi bà muốn giữ y ở lại ăn cơm, Chấn Nhân còn ở bên giếng cổ chờ y, không vào đây.Tráng Quảlấy tất cả tài sản của mình đưa cho mẫu thân, nhưng mẫu thân chết sống không chịu nhận, cho rằng bọn họ không tư cách nhận tiền mồ hôi nước mắt của nhi tử. Tráng Quảbất đắc dĩ đành phải ra khỏi cửa dưới sự tiễn đưa quyến luyến bịn rịn của mẫu thân.
Ngay khi y quay đầu lại, phát hiện phụ thân đứng sau cửa, lén lau nước mắt nhìn mình.
Lúc cùng Chấn Nhân đi đến cửa thôn, Tráng Quả ngẩng đầu nói với hắn, “Ngươi từ từ chờ ta một chút, ta sẽ lập tức trở lại.” Nói xong, quay đầu đi về thôn.
“Quả Quả, cầm lấy. Nếu muốn cho thì cho nhiều một chút; sau này không biết có còn cơ hội trởvề nữa hay không, cái này coi như ngươi biếu bọn họ dưỡng lão đi.”Chấn Nhân đã tính toán xong. Hắn không muốn trong lòng Quả Quả còn vướng bận người nào khác ngoài hắn. Hôm nay nhân lúc này phải để cho y chặt đứt gọn gàng sạch sẽ.
“Chấn Nhân, không cần đâu, những cái đó ta nghĩ chừng này là đủ rồi.”
“Cầm.”
“Cám ơn ngươi…Chấn Nhân… Ta sẽ lập tức trở lại, ngươi chờ ta.”
Nhìn bóng dáng Tráng Quả, Chấn Nhân sửng sốt trong chốc lát, thì thào nói, “Ta sẽ chờ ngươi, nếu qua một nén nhang mà ngươi còn chưa trở về, ta sẽ đi bắt ngươi.”
Chờ sau khi Tráng Quả hai mắt đỏ bừng trở lại bên người, Chấn Nhân yên lặng mà ôm y lên Hỏa Diễm, hai người cùng cưỡi.
“Chấn Nhân, ta muốn đến bắc cảnh sớm một chút, nói không chừng có thể gặp được đệ đệ. Ta rất lo, cha mẹ cũng chờ nó trở về. Ta có thể cùng ngươi vào quân doanh không? Ta không có quân tịch, có sao không?” Tráng Quả nghiêng người hỏi Chấn Nhân phía sau.
“Đừng lo, chỉ là ủy khuất ngươi, lấy thân phận tùy tùng bên cạnh ta vào quân doanh thôi.” Chấn Nhân nhẹ nhàng ôm thắt lưng y, nói.
“Không ủy khuất! Sao lại ủy khuất chứ? Ta vốn chính là tùy tùng của ngài a. Chấn Nhân, nhanh vào thành đi, ngươi cho ta cưỡi một con ngựa khác, mọi người đang nhìn…” Tráng Quả ngượng ngùng cúi đầu.
Đúng vậy, hai đại nam nhân lại cưỡi chung một con ngựa quả thật là làm người ta phải ngoái đầu nhìn lại, hơn nữa bên cạnh rõ ràng có một con ngựa để không, cái này càng làm cho những người ghé mắt nhìn đều thấy kì quái.
“Bọn họ muốn nhìn thì cứ để bọn họ nhìn! Ngươi quản nhiều như vậy làm gì!” Chấn Nhânsiết chặt hai tay.
“Cái này khôngđược… Ta là nô bộc của ngươi, vốn là phải đi bộ a, bây giờ cưỡi chung một con ngựa với ngươi đã là quá phận rồi; huống hồ ta không phải nữ tử nhỏ yếu gì, ngồi phía trước thiếu gia đương nhiên cảm thấy khôngđược tự nhiên. Thiếu gia, ta thật sự không thể cưỡi một con ngựa khác sao?” Tráng Quả căng thẳng, cứ một từ một từ‘thiếu gia’ không ngừng tuôn ra.
Chấn Nhân bị Tráng Quảgọi là thiếu gia, thiếu gia, kêu đến bốc hỏa, tức giận đến ra sức nhéo trên lưng một cái
“Á! Đau! Thiếu gia ngươi làm cái gì?”
“Ngươi gọi ta là gì? Kêu lại lần nữa!” Chấn Nhân hung hăng nói.
“Ta… Ta gọi ngươi là…Chấn Nhân… A! Oa! Thiếu gia, ngươi làm gì? Đây là trên đường lớn!” Bị bàn tay Chấn Nhân vói vào trong ***g ngực dọa cho chết khiếp, Tráng Quảhô to một tiếng.
“Ngươi xem, ngươi gọi ta là Chấn Nhân, giờ lại cứ ‘thiếu gia’, ‘thiếu gia’; ngươi có sửa hay không? Hừ! Không vội, chờ tới trong thành, có thời gian cả đêm rồi ta sẽ cho ngươi tập thành thói quen gọi tên của ta! Đi!” Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, Chấn Nhân ra lệnh cho Hỏa Diễmphi nhanh vào thành.
“Ngươi còn nhớ rõ nhà ngươi ở đâu? Ngươi vẫn chưa quên?” Chấn Nhân cảm thấy kinh ngạc.
“Ân, nhớ rõ. Lúc ta đến Tạng Hương sơn trang đại khái sáu tuổi, chuyện trong nhà nhiều việc còn nhớ được một chút. Huống hồ sơn trang cách nhà ta cũng không quá xa, đa nương ta chỉ cần dùng xe kéo ta là tới, cũng chỉ mất một ngày đường thôi.” Tráng Quảnhớ lại.
“Vậy ngươi còn nhớ rõ tên quê không?”
“Nhớ rõ, là thôn Thuận Bình, một tiểu sơn thôn thôi, hình như là cái gì mà ‘Bình Khảm Nhi’ ấy.”
“Cưỡi khoái mã đến Thuận Bình, đại khái chỉ cần một ngày đường là có thể đến, nếu ngươi muốn đi trong ngày, vậy đi thôi.”
“Cám ơn thiếu… Cám ơn Chấn Nhân! Hắc hắc! Ngươi… Ngươi thật tốt.” Không ngờChấn Nhânlại đồng ý, Tráng Quả mừng rỡ, không cẩn thận liền nói hết ý nghĩ ra.
ThấyQuả Quả vui sướng, Chấn Nhân không khỏi cảm thấy, trước kia mình có phải đã đối xử với y không tốt không? Cho nên chỉ với việc nhỏ này mà y đã thấy thật vui vẻ rồi. Hắn lại không biết, Tráng Quả lo hắn có thể đến trễ quân tình, làm chậm trễ thời gian mà bị Hoàng Thượng trách tội, cho nên khi y đưa ra ý kiến đó cũng không quá trông cậy Chấn Nhân sẽ đồng ý.
“Ta đương nhiên tốt, chỉ đối tốt với ngươi thôi! Ha ha, về sau ngươi sẽ biết ta đối với ngươi rất tốt. Đi thôi, giữa trưa chúng ta sẽ không nghỉ ngơi, khỏa kế kia đã giúp chúng ta chuẩn bị lương khô và nước uống rất nhiều rồi, tạm thời không cần phải dừng lại.”
“Hết thảy nghe lời ngươi.” Tráng Quả đương nhiên không có dị nghị.
Ngựa là hảo mã, người cũng khỏe mạnh, một đường cũng không phong ba(chuyện bất lợi), ra roi thúc ngựa chạy một hồi, đến chạng vạng hai người đãđếnthôn Thuận Bình.
Tiến vào trong thành, hai người thả chậm tốc độ, chậm rãi mà đi. Bởi vì Tráng Quả đã không nhớ rõvị trí Bình Khảm Nhi, cho nên chuẩn bị tìm người hỏi thăm một chút.
Có lẽ đã bắt đầu tối dần, chỉ thấy đầu đường cuối ngõ đều là người buôn bán, có hoa quả, cũng có rau dưa, còn có người đang đợi làm thịt trâu bò. Nhìn thấy một vị đại thúcđang bán sơn thái (đồ ăn trên núi), Tráng Quả đoán lão có thể là từ vùng gần sơn thôn đến thành này buôn bán, liền xuống ngựa bước đến chỗ lão.Chấn Nhân thấyy xuống ngựa, cũng xuống ngựa theo sau.
“Thực xin lỗi, vị đại thúc này, phiền ngài cho hỏi một chút, ngài biết Bình Khảm Nhi đi thế nào không?” Tráng Quả cúi người hỏi.
“Yêu, vị gia này, ngài muốn đi Bình Khảm Nhi sao? Ta từ đó ra đây, cách nơi này không xa lắm đâu. Chờ ta bán hết đồ rồi sẽ dẫn ngài đi.” Thành nhỏ dân phong giản dị, nói chuyện cũng rất thành thật.
“Vậy cám ơn ngài. Chúng ta đây đợi lát nữa vậy…”
“Không cần chờ, đồ ăncủa ngươi chúng ta đều mua, hiện tại xin dẫn chúng ta đi.” Chấn Nhânnói với đại thúc bán đồ ăn.
“Ôi, vậy thật đúng là cám ơn ngài. Ha hả, xin lỗi mọi người, vận khí của ta hôm nay thật tốt, về nhà trước đây.” Đại thúc nghe Chấn Nhân nói như vậy, vui tươi hớn hở nở nụ cười, chào những người cùng buôn bán xung quanh, bắt đầu dọn hàng ra về.
Chấn Nhân lấy ra một lượng bạc vụn cho người bán đồ ăn, cũng tỏ vẻ không cần đồ ăn của lão, làm cho lão cao hứng cả nửa ngày. Cả một sọt này có bán hết đi nữa cũng khôngđược ba trăm đồng, bây giờ chỉ là tiện đường về nhà mà lại có thêm một lượng bạc trắng, thật đúng là vận khí.
Người cao hứng, đương nhiên nói cũng nhiều. Đại thúc bán đồ ăn hỏi Tráng Quả thoạt nhìn dễ gần, “Vị gia này, ngươi đến Bình Khảm Nhi làm gì vậy? Đó là chỗ cơ cực, cái gì cũng không có, ngay cả chỗ ngủ cũng chỉ là cái giường đất thôi.”
Dắt ngựa, Tráng Quả không quen nói, “Đại thúc, ngài đừng động tí lại gọi ta là gia gì gì đó, ta cũng là từBình Khảm Nhira ngoài kiếm ăn thôi, nhiều năm không trở về, lần này thiếu gia nhà ta xuất môn làm việc, vừa lúc tiện đường, nên mới lại đây nhìn một cái.”
Vừa nghe người này cũng là từ trong thôn mình ra, không khỏi cảm thấy quen thuộc, đại thúc nhất thời cũng trở nên thân thiết hơn, hạ giọng nói, “Yêu, nhìn không ra tiểu ca ngươi còn nhớ. Sao vậy, vị đại gia này là thiếu gia của ngươi a? Vừa thấy là biết giống rồng rồi; còn rất tốt nữa, không có vẻ gì là tự cao tự đại cả, còn nguyện ý cùng ngươi trở về nhà nữa a.Tiêu ca ngươi vận khí thật tốt, có được chủ tử tốt như vậy.” Chỗ chúng ta cũng có rất nhiều người đi làm gia nô cho người ta. Ai, nhưng nếu không phải đánh thì là mắng a, không có một ngày tốt đẹp. Còn có vài người bị đánh cho tàn phế, đuổi về cũng có nữa. Đúng rồi, ngươi là từ nhà ai ra ngoài vậy? Nói không chừng ta cũng biết đó.”
“Ta… Không nhớ rõ, lúc ta ra ngoài còn rất nhỏ, chỉ nhớ rõ trong nhà có cha mẹ đệ muội. A, ta nhớ trước cửa nhà hình như có một cái giếng cổ, mọi người trong thôn thường tới đó múc nước.”Tráng Quảcố gắng nhớ lại.
“Có một cái giếng trước nhà? Trong nhà bốn người? Ngươi… ngươi không phải là khi sáu tuổi bị đưa đi sao? Tên là…Thổ Oa Tử?” Đột nhiên, vẻ mặt đại thúc kích động, ngẩng đầu nhìn Tráng Quả thon dài cao lớn.
“Đúng vậy, sao ngài lại biết ta tên là Thổ Oa Tử? Ngài là…..” Tráng Quả nhìn về phía đại thúc.
Vị đại thúc kia ngheđược câu trả lời củaTráng Quả, đột nhiên cũng không quay đầu lại mà chạy trốn luôn, vừa chạy vừa hô, “Không! Không!” Nhất thời không chú ý dưới chân, vấp phải hòn đá, sơn thái đựng trong sọt trên lưngđổ cả xuống đất, nhưng lão cũng không thèm nhặt, đứng lên bỏ chạy.
Tráng Quả sửng sốt, vị đại thúc này làm sao vậy?
Chấn Nhân đi tới, vỗ vỗ bờ vai y, nói “Đi theo sau lão đi! Nếu không sai, lão hẳn là người nhà của ngươi đó.”
“Vậy vì sao ông ấy còn chạy?” Tráng Quả trăm ý không lí giải được
Thở dài, hắn giải thích với Tráng Quảthiện lương lại vô tâm nhãn, “Ông ấy có thể cảm thấy không còn mặt mũi nào mà gặp ngươi. Hài tử bị bán từ khi còn nhỏ, chẳng những không hận thù ông ấy, còn trở về quê hương thăm hỏi. Ta nghĩ, đa nương ngươi hẳn đã bị lương tâm giày vò không ít. Vừa nghe ông ấy nói, thôn này có không ít người ra ngoài chịu khổ, có lẽ bọn họ cũng nghĩ ngươi cũng thế… Ngươi cũng không khá lắm, cho nên trong lòng cảm thấy thực có lỗi thân sinh nhi tử.”
“Vì sao lại nghĩ như vậy? Cho tới bây giờ ta vẫn chưa bao giờ hận bọn họ mà! Ta biết khi đó trong nhà khổ vô cùng, nếu không đem ta bán đi, chỉ sợ mấy người trong nhà đều đói chết. Huống chi, ta bây giờ đượcăn no mặc ấm, bọn họ không cần phải… cảm thấy có lỗi với ta a.” Tráng Quảkhông hiểu.
“Đi thôi, đi xem bọn họ. Xem xong thì tối nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, trở lại khách trong thành… Bọn họ cũng có cuộc sống riêng của bọn họ.”
Trở lại căn nhà đã rời khỏi mười bảy năm, đi ra gặp y là mẫu thân của y, còn đại thúc vừa rồi là phụ thân, ông tránh trong phòng không chịu ra. Mẫu tử hai người gặp lại, khó tránh khỏi ôm nhau sụt sịt một hồi.
Chờ cho cảm xúc an ổn xuống, mẫu thân mới nói cho y nghe, từ khi y rời nhà đã phát sinh một chuyện.
Ba năm trước đây, lúc muội muội y mười sáu tuổi đã gả đến thị trấn bên cạnh, bây giờ đã là mẫu thân của hai hài tử rồi.
Đệ đệ thì đầu năm nay đã bị gọi nhập ngũ, nghe người ta nói hiện tại hình như vẫn còn sống. Nói tới đây, mẫu thân y không khỏi rơi lệ đầy mặt, trong lòng tràn ngập lo lắng với nhi tử.
Khéo léo từ chối thịnh tình của mẫu thân khi bà muốn giữ y ở lại ăn cơm, Chấn Nhân còn ở bên giếng cổ chờ y, không vào đây.Tráng Quảlấy tất cả tài sản của mình đưa cho mẫu thân, nhưng mẫu thân chết sống không chịu nhận, cho rằng bọn họ không tư cách nhận tiền mồ hôi nước mắt của nhi tử. Tráng Quảbất đắc dĩ đành phải ra khỏi cửa dưới sự tiễn đưa quyến luyến bịn rịn của mẫu thân.
Ngay khi y quay đầu lại, phát hiện phụ thân đứng sau cửa, lén lau nước mắt nhìn mình.
Lúc cùng Chấn Nhân đi đến cửa thôn, Tráng Quả ngẩng đầu nói với hắn, “Ngươi từ từ chờ ta một chút, ta sẽ lập tức trở lại.” Nói xong, quay đầu đi về thôn.
“Quả Quả, cầm lấy. Nếu muốn cho thì cho nhiều một chút; sau này không biết có còn cơ hội trởvề nữa hay không, cái này coi như ngươi biếu bọn họ dưỡng lão đi.”Chấn Nhân đã tính toán xong. Hắn không muốn trong lòng Quả Quả còn vướng bận người nào khác ngoài hắn. Hôm nay nhân lúc này phải để cho y chặt đứt gọn gàng sạch sẽ.
“Chấn Nhân, không cần đâu, những cái đó ta nghĩ chừng này là đủ rồi.”
“Cầm.”
“Cám ơn ngươi…Chấn Nhân… Ta sẽ lập tức trở lại, ngươi chờ ta.”
Nhìn bóng dáng Tráng Quả, Chấn Nhân sửng sốt trong chốc lát, thì thào nói, “Ta sẽ chờ ngươi, nếu qua một nén nhang mà ngươi còn chưa trở về, ta sẽ đi bắt ngươi.”
Chờ sau khi Tráng Quả hai mắt đỏ bừng trở lại bên người, Chấn Nhân yên lặng mà ôm y lên Hỏa Diễm, hai người cùng cưỡi.
“Chấn Nhân, ta muốn đến bắc cảnh sớm một chút, nói không chừng có thể gặp được đệ đệ. Ta rất lo, cha mẹ cũng chờ nó trở về. Ta có thể cùng ngươi vào quân doanh không? Ta không có quân tịch, có sao không?” Tráng Quả nghiêng người hỏi Chấn Nhân phía sau.
“Đừng lo, chỉ là ủy khuất ngươi, lấy thân phận tùy tùng bên cạnh ta vào quân doanh thôi.” Chấn Nhân nhẹ nhàng ôm thắt lưng y, nói.
“Không ủy khuất! Sao lại ủy khuất chứ? Ta vốn chính là tùy tùng của ngài a. Chấn Nhân, nhanh vào thành đi, ngươi cho ta cưỡi một con ngựa khác, mọi người đang nhìn…” Tráng Quả ngượng ngùng cúi đầu.
Đúng vậy, hai đại nam nhân lại cưỡi chung một con ngựa quả thật là làm người ta phải ngoái đầu nhìn lại, hơn nữa bên cạnh rõ ràng có một con ngựa để không, cái này càng làm cho những người ghé mắt nhìn đều thấy kì quái.
“Bọn họ muốn nhìn thì cứ để bọn họ nhìn! Ngươi quản nhiều như vậy làm gì!” Chấn Nhânsiết chặt hai tay.
“Cái này khôngđược… Ta là nô bộc của ngươi, vốn là phải đi bộ a, bây giờ cưỡi chung một con ngựa với ngươi đã là quá phận rồi; huống hồ ta không phải nữ tử nhỏ yếu gì, ngồi phía trước thiếu gia đương nhiên cảm thấy khôngđược tự nhiên. Thiếu gia, ta thật sự không thể cưỡi một con ngựa khác sao?” Tráng Quả căng thẳng, cứ một từ một từ‘thiếu gia’ không ngừng tuôn ra.
Chấn Nhân bị Tráng Quảgọi là thiếu gia, thiếu gia, kêu đến bốc hỏa, tức giận đến ra sức nhéo trên lưng một cái
“Á! Đau! Thiếu gia ngươi làm cái gì?”
“Ngươi gọi ta là gì? Kêu lại lần nữa!” Chấn Nhân hung hăng nói.
“Ta… Ta gọi ngươi là…Chấn Nhân… A! Oa! Thiếu gia, ngươi làm gì? Đây là trên đường lớn!” Bị bàn tay Chấn Nhân vói vào trong g ngực dọa cho chết khiếp, Tráng Quảhô to một tiếng.
“Ngươi xem, ngươi gọi ta là Chấn Nhân, giờ lại cứ ‘thiếu gia’, ‘thiếu gia’; ngươi có sửa hay không? Hừ! Không vội, chờ tới trong thành, có thời gian cả đêm rồi ta sẽ cho ngươi tập thành thói quen gọi tên của ta! Đi!” Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, Chấn Nhân ra lệnh cho Hỏa Diễmphi nhanh vào thành.