Cuộc sống của Tiêu Chấn NhânvàTráng Quả ở Giang Nam quá mỹ mãn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc phu thê hai người cũng có trận cãi nhau nho nhỏ, như là hương vị tô điểm cho cuộc sống.
Cách vách Nhâm phủ có một nhân gia mới chuyển đến từ tháng trước, nhà này có một tiểu nữ hài hoạt bát lanh lợi. Hôm nay trên tay tiểu nữ hài này cầm một ngọn nến.
Tiểu cô nương này hưng trí, trèo tường vào Nhâm phủ, lúc chạy đến hoa viên thì bị lão hoa tượng Trần bá nhìn thấy.
“Tiểu nha đầu a, ngươi lại đến đại thiếu gia nhà ta a? Cẩn thận bị tứ thiếu gia nhìn thấy sẽ đánh nát tiểu thí thí (mông =.=) của ngươi đó a!”
Tiểu nha đầu làm mặt quỷ. “Hừ! Ta không sợ hắn đâu, nếu hắn dám đánh ta, ta sẽ nói với Quả ca ca lời nói bậy của hắn a! Hơn nữa, Trần bá à, hôm nay là sinh thần của ta đó! Ta đến tìm Quả ca ca chúc mừng nè! A a a…”
…
Vào viện môn, đi tới Nhân Quả cư ── thoạt nhìn giống như thiện phòng hòa thượng nga. Tiểu nha đầu cảm thán nói.
Bên trong Nhân Quả cư ở, hai hoa hòa thượng(hòa thượng phá giới), a, không, là hai vị công tử.
Bọn họ đang ngủ. Chính xác phải nói là, sao cái danh từ ‘ngủ’ này đã biến thành động từ mất rồi?
Tiểu nha đầu giơ ngọn nến lên, đạp cửa phòng ra, sau đó hét lên một tiếng… Chạy?
Đương nhiên không phải! Nàng lập tức nhào vào… Không cần phải hỏi nàng bổ nhào vào người nào!
Sau đó, tiểu nha đầu bị đá bay ra khỏi cửa sổ, bỏ lại đó duy nhất một cây nến đỏ…
Cũng không phải! Quả ca ca của nàngcứu nàng– khi đó y đang bị khi dễ, nướcmắt lưng tròng.
“Ngươi tới đây làm gì, Tiểu Sái Sái?” Quả ca ca vẻ mặt ôn hoà ôm chăn hỏi.
Vừa đếm hôn ngân (kiss mark) lộ ra của Quả ca ca, vừa không yên lòng mà đáp, “Đã đến sinh thần của ta! Hôm nay là sinh thần của ta đó!”
“Còn nhỏ vậy mà sinh thần cái gì! Về nhà ngươi đi! Chạy đến đây làm gì!” Ưng ca ca xinh đẹp hung tợn nói.
Cong cong miệng, “Ta muốn cùng Quả ca ca trải qua sinh thần a!”
Nói xong, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào cái áo ngủ bằng gấm đang động đậy một cách kì quái trên giường. Tò mò quá nha, sao giống như có người đang đánh nhau bên trong vậy?
“Quả ca ca, ngươi cùng Ưng ca ca đang làm cái gì vậy? Đừng đánh nhau nha!”
“Chúng ta không đánh nhau, chúng ta đang luyện công!” Ưng ca ca chẳng biết xấu hổ lừa gạt tiểu nữ hài.
Quả ca ca đỏ mặt. Ai, cũng đã nhiều năm như thế, sao người này vẫn không thể giảm được tính dục như hồi còn thiếu niên chứ?
“Úc… thật là lợi hại, trách không được công phu hai vị ca ca cao cường như vậy, thì ra khi ngủ cũng phải luyện. Nếu ta có thể làm hết bài tập phu tử giao cho trong khi ngủ thì tốt quá rồi.” Tiểu Sái Sái vô cùng hâm mộ!
“Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?” Ưng ca ca không kiên nhẫn hỏi. Một chút xíu nữa thôi, hắn cũng sắp phải công tiến trận địa a!
“Sinh thần! Đến, giúp ta hát bài chúc mừng sinh thần nào. Chờ ta cắm nến lên đã…”
“Quả ca ca, giúp ta lấy cây nến ra đây. Cây nến này được đặc chế rồi đó, sẽ không nóng đâu. Ta đến cắt bánh ngọt.” Tiểu Sái Sái nói.
“Tại sao phải cắt bánh ngọt?” Ưng ca ca hỏi.
“Ta không biết, là nương ta nói với ta đến sinh thần phải cắt bánh ngọt. Nói sinh thần mà ăn bánh ngọt thì sau này mọi việc đều suông sẻ*.” Tiểu Sái Sái giải thích─ bịa chuyện thôi!
(nguyên văn là ‘bộ bộ đăng cao’: ý chỉ con đường làm quan sẽ thăng tiến không ngừng. dưng mờ ở đây bé là con gái, đương nhiên không thể làm quan nên ta để là mọi việc đều suông sẻ)
Ăn xong bánh ngọt, Quả ca ca hát bài ca chúc mừng sinh thần:
Tiểu muội muội nha, ngươi sinh ra thật là tốt, cha yêu ngươi, nương cũng coi ngươi như bảo bối.
Ai nha nha, từ nhỏ sinh ra, đó là trời sinh mỹ mạo,
Tiểu muội muội nha, ngươi sinh ra thật khéo, là thời điểm anbình thịnh thế.
Ai nha nha, lớn lên nhất định càng thêm vượt trội.
Ưng ca ca lại hát tiếp:
Ai nha nha nha, này tiểu quỷ mỗi ngày hồ nháo, có cái gì sẽ la to,
Ai nha nha nha, này tiểu quỷ chân tay vụng về, bông hoa chỉ như cây cỏ (câu chê, vì cây cỏ thì không có hoa, ý chỉ người bất tài)
Ai nha nha nha, trưởng thành vượt trội, há mồm là cắn người!
Ai nha nha nha, sao lại thế này được?! Thỉnh người nào hảo tâm mau mau đóng gói (lấy) nàng đi!
Tiểu Sái Sái tức giận đến té ngã, đứng lên bỏ chạy. Nàng không bao giờ… muốn gặp Ưng ca ca bại hoại kia nữa!
Bỏ lại một cây nến vẫn còn ánh lửa trên tay Quả ca ca.
Đột nhiên, “Ai nha!” Quả ca ca cả kinh kêu lên.
“Làm sao vậy?” Ưng ca ca vội vàng hỏi.
“Sáp nến này nóng lắm a. Ngươi xem, tay ta đỏ lên rồi này.” Quả ca ca đưa tay cho Ưng xem.
“Ai nha, thật đúng là đỏ a… Màu đỏ thật đẹp!” Ưng ca ca mê đắm nói. Hắn bị sáp nến kết thành khối mê hoặc, cảm thấy được màu sắc này thật xứng với Quả Quả nga. Thật muốn nhỏ xuống chỗ khác trên người y xem thử… Ví dụ như hai viên đậu đỏ mà hắn rất thích chẳng hạn – Ưng ca ca chảy nước miếng
“Đưa ta cầm cho.” Ưng ca ca lôi chăn ra, đưa tay cầm lấy ngọn nến…
“Nóng!” Quả ca ca kêu lên. Thì ra khi tay Ưng ‘không cẩn thận’ đưa tay, sáp nến nhỏ xuống trên ***g ngực trần trụi của Quả Quả.
“A, thực xin lỗi, ngại quá.” Ưng càng nhận lỗi càng luống cuống tay chân, sáp nến cũng nhỏ xuống khắp nơi.
“A! Ngô! Nha!” Quả Quả bắt đầu xoay thân mình. Đóa hoa đỏ rực kia đúng thật là đẹp!
“Tắt nó đi…” Quả Quả thở gấp.
…
Sau đó Ưng rốt cuộc có tổi tắt ngọn nến đó hay không? – Ngươi hỏi ta hả?
Thôi đi – đó là chuyện khuê phòng nhà người ta, cho nên ngoại trừ hai đương sự thì đương nhiên người ngoài như chúng ta làm sao mà biết được. Muốn nhìn lén à? Bị Ưng tiểu tử kia ném ra, rồi lấy đống bánh ngọt còn thừa ném vào thì đừng trách! =_=
Bất quá theo như lời tiểu Sái Sái cách vách Nhâm phủ nói: Ưng ca ca Nhâm phủcó tới hỏi nàng, cây nến mà không nóng lắm, lại không làm hại đến thân thể ấy, là mua ở đâu…
Ai, Quả Quả đáng thương, lần sau vẫn đừng có làm sinh thần cho người ta nữa, miễn cho Ưng tiểu tử kia lại tìm được đống đạo cụ không biết từ đâu ra nữa.
HẾT PHIÊN NGOẠI