Chương : Nhàn hạ thích ngày sương
“Bị ngươi làm tức chết mà!” Trương Lục Dạng hung hăng gõ đầu Mạc Ngôn mấy cái.
“Hu hu….” Mạc Ngôn đau đến kêu loạn, ôm đầu ấm ức, “Nô tỳ thực sự không cố ý đâu! Lúc theo tới chỗ ngã ba không biết tại sao ngã một phát, đứng lên đã không thấy Công tử, không biết ngài ấy đi đường nào, hơn nữa đêm trong rừng kia tối tăm u ám, một mình nô tỳ cũng không dám đi vào trong…”
“Thật sự là thành sự không có, bại sự có thừa! Lần sau bổn Tiểu thư tự mình đi!” Trương Lục Dạng giận dữ trừng mắt liếc Mạc Ngôn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, mấy trắng che mặt trời, bất giác trở nên thất thần, sau đó bị Mạc Ngôn đi đi lại lại làm cho bừng tỉnh, có chút bực bội nói, “Ngày ngày ở trong phủ chờ đợi, hết ngủ rồi lại ăn, buồn chết người”. Dứt lời đứng dậy, dẫn theo nha hoàn ra khỏi phòng.
Lúc Trương Lục Dạng đến phòng ăn, Hạ Nhàn Phinh đã ngồi ở đây rồi.
Trước mặt đám người hầu, hai người cứ việc nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng vẫn theo lệ thường giả cười một hơi, Chiêu Đề và Mạc Ngôn sau khi thỉnh an chủ tử của đối phương xong liền hất mặt đi, không thèm nhìn lẫn nhau, không bao lâu, Yên Nghênh Mi cũng cùng Thượng Trụy đến nơi, ba vị phu nhân lại qua loa giả cười cho có lệ.
Thượng Trụy cũng tương tự không giao tiếp với Chiêu Đề và Mạc Ngôn, chỉ yên tĩnh đứng ở sau lưng Yến Nghênh Mi không xa.
Đợi đến khi Trang Phong Tuyền ngồi vào vị trí, không đợi Bạch Thế Phi xuất hiện, Thiệu Ấn đã phân phó người bày thức ăn lên.
Hạ Nhàn Phinh và Trương Lục Dạng gần như trăm miệng một lời, “Công tử lại ra ngoài rồi hả?”
“Công tử không có đi ra ngoài, chỉ phân phó nói hôm nay sẽ dùng bữa tại Đệ Nhất Lâu, không đến đây”.
Nghe vậy Yến Nghênh Mi và Trang Phong Tuyền trao đổi một ánh mắt ăn ý cực nhanh.
Vị Bạch công tử kia vốn là một tháng khó được mấy lần dùng bữa trong phủ rồi, nhưng từ sau lần trước dung túng Trương Lục Dạng vui đùa ầm ĩ, rất nhiều lần hắn còn chưa ăn được mấy ngụm, thì đã có giai nhân đến rót rượu gắp thức ăn cho, hắn nhận cũng không được mà cự cũng không phải, tóm lại xấu hổ không thôi.
Hôm nay vừa mới cùng Thượng Trụy có chuyển biến tốt đẹp, nghĩ đến không muốn lại gặp thêm phiền toái nữa.
Trương Lục Dạng ảo não bĩu môi, Hạ Nhàn Phinh thì không che dấu được vẻ thất vọng, nhờ Thương Tuyết Nga tận lực an bài, nhưng nàng và Bạch Thế Phi cũng vẫn như cũ lúc gặp nhau chỉ nói chuyện rải rác mấy lời, cảm giác thật quá xa cách, vốn định ở giờ ngọ tìm cơ hội thân cận với hắn một chút, ai ngờ hắn không tới.
Một người buồn tẻ vô vị, một người ẩn giấu tâm tư, hai người khác thì mặt không đổi sắc, trên bàn cơm nhất thời yên tĩnh im ắng.
Lúc này, Bạch Kính lại đến, “Đại quản gia, Công tử nói lấy thêm chén canh Tam Tuyệt nữa”.
Thiệu Ấn khẽ giật mình, mấy món ăn trên bàn không phải từ sớm đều giống nhau đưa qua Đệ Nhất Lâu rồi sao? Hoang mang xoay đầu nhìn, lơ đãng đón nhận ánh mắt vui vẻ có hàm ý khác của Yến Nghênh Mi quăng qua đây, trong chốc lát ông đã hiểu được, về món canh Tam Tuyệt, trong phòng ăn này đã từng trình diễn một màn Công tử trêu chọc mỹ nhân đấy thôi.
Nhận lấy chén canh nô bộc đưa qua, Thiệu Ấn thản nhiên đem khay đưa cho Thượng Trụy ở bên cạnh, thấp giọng nói, “Trụy cô nương, ta ở bên này thoát thân không được, cô nương giúp ta đi một chuyến được chứ?”
Không ngờ lời này bị Hạ Nhàn Phinh tai nhọn nghe thấy, nàng ta đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, cười duyên nói, “Đại quản gia cũng thiệt là, Nghênh My tỷ tỷ vẫn còn dùng bữa, sao ông lại làm phiền Trụy cô nương đây, vẫn là để ta đem qua cho Công tử thì hơn”. Nói xong liền tự động bê lấy chiếc khay trong tay Thượng Trụy.
Sau một khắc Hạ Nhàn Phinh liền cảm thấy có chút không thích hợp, ngày đó Mạc Ngôn cũng gọi Thượng Trụy làm việc tương tự như bây giờ, người hầu trong sảnh thoáng cái liền đồng loạt nhìn về hướng nàng ta, cũng không ai lên tiếng, tình huống kỳ lạ này làm cho nàng bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ẩn ý bên trong, mũi chân đột nhiên tê rần vướng vào cánh cửa, “A” một tiếng kêu sợ hãi, cả người ngã đổ ra ngoài cửa, sau hai bước đi lảo đảo tuy là miễn cưỡng giữ vững người không ngã sấp xuống đất, nhưng lại bị chén canh đổ tung tóe ướt một mảng lớn ống tay áo.
Bộ dạng nàng chật vật không chịu nổi khiến cho Trương Lục Dạng cười ha ha, Yến Nghênh Mi dè dặt dùng tay áo che miệng, những người khác nhờ được nghiêm chỉnh huấn luyện mà cố gắng nhịn đến nghẹn, đặc biệt là Bạch Kính, rõ ràng vẻ mặt cứng ngắc, khóe miệng lại không khống chế được mà liên tục run rẩy.
Ánh mắt Trang Phong Tuyền hơi dừng ở trên người Bạch Kính, phảng phất như có chút thú vị.
Thiệu Ấn vội vàng lấy thêm một chén, không nói gì nhìn nhìn Thượng Trụy, nhưng lại không thể không mau mau đưa mắt nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Hạ Nhàn Phinh, mãi đến khi chủ tớ hai người bê khay đi xa rồi, Bạch Kính cũng theo đó rời khỏi, mọi người trong sảnh mới bạo gan thấp giọng cười ra tiếng, ngay cả Thượng Trụy cũng nhịn không được nữa khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Thời gian dần trôi, ánh nắng mặt trời đổi hướng.
Ước chừng qua một khắc thời gian, Chiêu Đề bước nhanh trở lại phòng ăn, gương mặt tràn đầy tươi cười, trực tiếp nói với Thiệu Ấn, “Tiểu thư nhà ta sẽ dùng cơm với Công tử, kính xin Đại quản gia cho nô tỳ thêm mấy món đồ nhắm với đĩa dưa cải nữa”. Giọng điệu vang vang ít nhiều có cố ý.
Trương Lục Dạng hừ lạnh một tiếng buông đũa xuống, hơi bực bội, “Không ăn nữa, Mạc Ngôn chúng ta đi”.
Yến Nghênh Mi và Trang Phong Tuyền nhìn nhau lần nữa, cả hai đều có chút ngạc nhiên, không khỏi nghiêng người đi, thần sắc Thượng Trụy như thường, thấy nàng quay đầu nhìn sang, chỉ cười nhẹ với nàng, còn lại không nhìn ra được nửa điểm manh mối.
Bên bàn ăn còn lại hai người nhất thời im lặng.
Yến Nghênh Mi ngẫm nghĩ, đưa tay gọi Thiệu Ấn tới, nói nhỏ, “Chúng ta cũng ăn no rồi, bữa cơm này dọn xuống đi, lát nữa, ông qua bên chỗ Công tử xem thử, nói là Trang đại ca mới học được một nước cờ hay, mời hắn đến phòng cờ tỷ thí một trận”.
Thiệu Ấn khom người lui ra.
Yến Nghênh Mi liền cùng Thượng Trụy, Trang Phong Tuyền hai người hướng đến phòng cờ mà đi.