Chương : Nửa đêm
Thời gian thấm thoát qua, hoa tường vi đã nở rộ, cả viện thơm ngát hương hoa, trên đường, dưới cây, góc tường cạnh đường mòn, gió lướt qua những đóa hoa đang nở rộ phá lệ vươn cao, nhưng mà, cũng vì thời gian trôi nhanh như vậy, hoa xuân còn chưa hết, sắc đỏ đã kém màu, mắt thấy thời gian cuối xuân đang từng ngày tàn héo, vốn dĩ muôn hoa khoe sắc màu nay đã khô héo rũ xuống, ngay cả nhánh cây cũng dường như có chút ít không chịu nổi thời tiết mà trở thành thê lương.
Liên tiếp ba đêm, Bạch Thế Phi ở tại Hoán Châu Các đợi đến khi trời rạng sáng giờ dần mới rời đi.
Trong phủ, tin tức nóng bỏng đang được lén lút quan tâm nhất, trừ lần đó ra còn có hắn và Nhị phu nhân trong bữa cơm chuyện trò vui vẻ.
Yến Nghênh Mi nói nàng tự gây nghiệt thì không thể sống, nàng không lên tiếng, có thể trả lời thế nào đây? Làm thế nào nói cho người khác biết chính mình trong lòng cũng đang có vết thương đau đớn từng chút, muốn nàng nói sao đây, nàng không có cách nào khống chế bản thân không hề động tình với hắn, mâu thuẫn nhưng lại không có cách nào khống chế sự kháng cự trong lòng, có đôi khi thầm nghĩ muốn rời xa hắn, tình nguyện đôi bên chỉ là người qua đường.
Tiếng sáo quanh quẩn dần tắt, mũi chân sũng nước chìm vào hồ nước, nước ẩm ướt dọc theo vớ chân lan tràn lên trên, đã từng nghĩ tới, nếu cứ như vậy trong đêm tối không người bỏ mặc mình xuống tận đáy hồ, phải chăng từ này về sau sẽ không còn hết thảy những phiền não trên thế gian nữa, rốt cuộc không cần yêu, rốt cuộc không cần hận, rốt cuộc không cần nhớ lại người mẹ đã mất sớm, cùng người cha tuyệt tình phụ nghĩa…
Nhẹ nhàng lắc đầu, đem những ý nghĩ vớ vẩn không mời mà tới làm cho tinh thần sa sút đuổi ra khỏi óc, từ nhiều năm về trước đã một thân một mình rồi, ở trên đời này có gì tốt để mà trông mong kỳ vọng đâu, một năm qua đã chảy nhiều nước mắt như vậy, cũng coi như đủ rồi, từ nay về sau, không muốn vì bất kỳ kẻ nào mà khóc nữa.
Thu hồi hai chân trong nước, lúc đứng dậy đầu ngón tay lặng lẽ lau sạch nước mắt còn dư trong đáy mắt.
Một lát sau, hai bóng người lén lút đi vào Thủy Các.
Trái tìm phải tìm lại thủy chung không có nửa điểm phát hiện, Trương Lục Dạng ảo não không ngừng gãi lên cái gáy đến phồng đỏ, “Ngươi nói nha đầu kia có phải bị bệnh hay không, hơn nửa đêm chạy đến nơi này thổi sáo! Sớm biết như thế ngươi không nên gọi ta theo tới đây!” Trốn ở phía sau cây bị muỗi chích vừa đau vừa ngứa, cố nén hồi lâu kết quả lại là phí công chịu tội, thật tức chết nàng!
Rõ ràng là chính người nặng lòng hiếu kỳ đòi đi theo nhìn xem, trong lòng Mạc Ngôn âm thầm nói, miệng cũng không dám đáp lại nửa chữ, chỉ vội vàng đuổi theo chủ tử đã nhanh chân rời đi.
Thật lâu sau, không còn bất kỳ kẻ nào quấy rầy, trong đình bên hồ rốt cục truyền ra giọng nói.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trang Phong Tuyền hướng về phía hai người đã đi xa dương quai hàm, nếu nói Bạch Thế Phi lấy Hạ Nhàn Phinh là bất đắc dĩ, vậy còn Trương Lục Dạng này thì sao?
“Con nít hờn dỗi.” Bạch Thế Phi hứng thú rã rời, “Chuyện của huynh sao rồi?”
“Rốt cục liên lạc được với vị sư thái kia rồi, bà nói ngày gần đây sẽ khởi hành trở lại Khai Phong”.
“Theo ý của đệ, các người cứ thế bỏ đi có sao đâu, làm gì cố kỵ nhiều như thế”.
“Nghênh Mi có đạo lý của nàng, cho dù đệ không quan tâm chuyện đeo trên lưng cái danh bỏ vợ, thì nàng chung quy cũng cần cho Yến đại nhân và Yến phu nhân một công đạo”. Lúc nói chuyện Trang Phong Tuyền cảm thấy áy náy sâu sắc, “Với lại hai người chúng ta đã liên lụy đệ quá nhiều”. Nếu không nhờ Bạch Thế Phi thay hắn cưới Yến Nghênh Mi, khiến cho Lưu Nga đem oán hận của họ Yến ra ép buộc đe dọa, Bạch phủ cũng đâu cần phải cưới thêm Nhị phu nhân Tam phu nhân gì.
Lơ đễnh mà cười cười, “Cho dù không có các người, bà ta cũng sẽ nghĩ cách tìm cớ khác thôi”.
Sau khi phụ mẫu đều đồng thời mất đi, một mình hắn cô đơn đau lòng không có nơi nào tựa vào, cả ngày chỉ toàn tâm toàn ý nghiên cứu chuyện buôn bán, chỉ mong phụ mẫu trên trời linh thiêng có thể nhìn thấy, hắn đã không uổng phí công lao bọn họ khi còn sống khổ tâm dạy bảo, trong ba năm đó, chỉ khi hắn bận rộn mới có thể có được chút an ủi, cho đến khi, nàng đến nơi này…
“Ta nhớ đệ lúc ấy tuy là đáp ứng Thái hậu kết hôn với Hạ Nhàn Phinh, nhưng mãi đến đầu năm bà ta cho người triệu đệ tiến cung thúc hôn, đệ cũng chỉ đơn giản đem chuyện hôn lễ kéo dài tới tháng ba”.
“Cho nên đệ cũng coi như không bảo vệ được Yến đại nhân”. Với tư cách trao đổi điều kiện để Yến Thư không bị xử lý, bất đắc dĩ hắn đã kéo dài quá lâu, khiến lão thái bà trở nên nóng tính.
Trang Phong Tuyền khẽ cười đứng lên, “Vì một tiểu nha đầu”.
Bạch Thế Phi trầm mặc, một lúc sau miễn cưỡng đứng dậy, đi ra ngoài đình, “Ngủ”.
Đã dùng đến cả đời thật tình rồi, vậy mà vẫn không bắt được nửa điểm gan ruột của nàng, không chiếm được chút quyến luyến nào, động một tí là đẩy hắn ra xa ngàn dặm, cứ thế một lần hai lượt lặp lại dây dưa hỗn loạn, trong lòng chỉ cảm thấy ủ rũ buồn bã, cũng đâu muốn mượn bạn bè để an ủi tịch liêu.
Giọng nói ở sau lưng vẫn kiên nhẫn đuổi theo, “Nghênh Mi nói hôm đó nàng ấy sở dĩ cố ý thua ván cờ, là vì đệ và Hạ Tiểu thư bỏ mọi người qua một bên một mình dùng bữa với nhau”.
Bạch Thế Phi ngạc nhiên quay đầu, “Nói hưu nói vượn, đệ một mình dùng bữa với nàng ta khi nào”.
Trang Phong Tuyền buồn cười tuyên bố, “Nhưng nha đầu tên Chiêu Đề kia nói vậy”.
Chân mày anh tuấn nhíu lại đột nhiên mở ra, ánh mắt như ngộ ra điều gì nhìn về phía Trang Phong Tuyền, miễn cho người bên ngoài xem cuộc vui mà phất tay áo xoay người, lúc lên tiếng lần nữa đã mờ mờ ảo ảo mỉm cười, “Tuyệt không có việc này”.
Vốn là đầy ngập buồn bực, cuối cùng cũng nhàn nhạt xua đi chút ít.
Bước chậm mà quay về, còn chưa đi ra khỏi đường mòn trong bụi hoa, đã mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện thầm thì to nhỏ truyền ra từ Đệ Nhất Lâu, giống như bị thiên đại oan khuất, Bạch Kính đã tức giận lại lạnh lùng trách mắng, “Lời nha đầu chết tiệt kia nói các ngươi cũng tin?! Tiểu tử ở trong viện đã kể hết với ta rồi, hôm đó Công tử ở trong phòng đợi đến nóng lòng, liền đi ra ngoài đình viện, không ngờ nữ tử kia vừa vặn cầm khay đem tới”.
“Có phải Công tử để cho nàng ta vào Đệ Nhất Lâu rồi không hả?” Vãn Tình nóng vội chất vấn.
Bạch Kính gần như là cáu giận, “Ngươi hôm nay đi ra ngoài không mang theo đại não có phải không? Nếu Công tử để nàng ta vào Đệ Nhất Lâu, vậy lúc trước cần gì phải nhọc lòng bày cái Ngũ Phương Long Thần trận?”
“Ngươi trách móc gì chứ! Không có thì không có thôi, sau đó thì sao?”
“Vừa vặn bị nữ tử kia bắt gặp, Công tử vốn phong độ nhẹ nhàng dĩ nhiên cũng không thể lập tức quay đầu bước đi, nên dịu dàng nói mấy câu với nàng ta, chỉ nói là đã ăn trưa xong rồi đang có chuyện cần đến quản sự phòng một chuyến”. Ngụ ý tất nhiên là không có thời gian rảnh mà dừng lại, nói đến đây âm điệu đột nhiên kéo cao lên, trở nên rất khinh thường, “Ai biết nữ tử kia vậy mà lộ ra vẻ mặt ủy khuất, nước mắt chảy ròng tại chỗ, lại còn thấp giọng năn nỉ, hi vọng Công tử có thể cùng nàng ta qua phía đình bên kia ngồi tạm một lát, đợi nàng ta uống xong chén canh Tam Tuyệt”.
Vãn Tình mỉa mai, “Quả nhiên cùng loại với nha đầu kia một đầu gánh hàng mà”. Chỉ thiếu cái chọn gánh người thôi.
“Nữ tử kia nũng nịu tựa như lê hoa đái vũ, ngay cả người có tâm địa sắt đá nhìn thấy cũng sẽ động ba phần trắc ẩn, huống chỉ Công tử chúng ta? Ngài xưa nay đối xử với mọi người có nhiều ôn nhu ngươi cũng không phải không biết, ngay cả đối với những người hầu chúng ta cũng chưa từng nói lời mau lẹ thần sắc nghiêm nghị qua, tuy là ngài ấy vốn thông minh tuyệt đỉnh chưa chắc nhìn không ra dụng ý của nữ tử kia, nhưng tóm lại là không nhẫn tâm cứ như vậy vứt nàng ta qua một bên mà đi đúng không?”
Vãn Tình hận ‘Phi’ một tiếng, “Có gì mà không nhẫn tâm, thủ đoạn quyến rũ giỏi quá mà? Cũng do đàn ông mấy người xương cốt nhẹ thôi”.
Thấy vẻ mặt nàng căm phẫn, Bạch Kính không dám cãi lại, chỉ nói, “Công tử rơi vào đường cùng chỉ đành phải cùng nàng ta qua bên đình kia ngồi nghỉ trong chốc lát, ta nghe nói là ở lại trong viện ngay cả nửa khắc đồng hồ cũng không tới nữa, lúc đó Chiêu Đề không có cùng đi, chắc là vì tạo cơ hội cho nữ tử kia một mình ở cạnh Công tử, phỏng chừng nàng ta là thừa dịp này qua phòng ăn giả vờ giả vịt đấy”.
“Thật ngáng chân người mà! Ngày nào đó ta sẽ thu thập nàng ta”.
“Không phải ta lắm miệng, ngươi cũng nên khuyên nhủ vị tiểu tổ tông kia đi, tóm lại đừng bắt nạt Công tử nữa, từ lúc nàng ấy vào Bạch phủ cũng đã hơn nửa năm rồi, Công tử không có được mấy ngày tốt lành cả, nếu không phải hôm nay hao tâm tổn sức dỗ lừa nàng ấy cao hứng, thì là ngày mai hao tốn tâm tư khiến nàng ấy vui, thân phận nhỏ nhoi như chúng ta nhìn xem đều cảm thấy ngài ấy mệt mỏi”.
Nói đến đây Vãn Tình liền nhụt chí, “Cũng đâu phải không có khuyên nhủ, Vãn Lộng Vãn Ngọc và ta ba người, không đếm được bao nhiêu lần chỉ chỉ vào đầu nàng ấy nói bao nhiêu là nói, nhưng có lẽ vì tính tình của nàng ấy vốn vậy rồi, chúng ta còn có thể làm gì hơn? Nói trở lại, chẳng phải Công tử ưa thích cái tính tình cứng đầu đó của nàng ấy hay sao? Bằng không vì sao bao nhiêu là tùy tùng tỳ nữ như hoa như ngọc đầy ở trong phủ lại không ai hợp ý, hết lần này tới lần khác cũng chỉ coi trọng cái kẻ cực kỳ cố chấp kia”.
Nửa vầng trăng khuyết từ trong đám mây đen nhô ra, ánh trăng nhạt chiếu lên thân hình đơn độc trên con đường đá, bộ áo trắng bị ánh trăng chiếu lên như bóng nước, cho đến khi tiếng thì thầm to nhỏ ngoài bụi hoa được thu hồi về tiếng bước chân cũng dần dần lặng lẽ biến mất, thân hình tuấn tú vẫn như cũ không động đậy, vết tích yếu ớt cười nhẹ giống như trong lúc vô tình nghe được chuyện bên kia vách tường đã hiểu ra điều gì.
Trắc ẩn? Ôn nhu? Trong khi lúc đó hắn bất quá chỉ là thuận nước đẩy thuyền.
Hạ Nhàn Phinh cần thời cơ, hắn liền cho nàng ta thời cơ hợp tình hợp lý, chỉ thế mà thôi.