Chương : Câu tâm kế
Bạch Thế Phi giống như đối với Thượng Trụy đã mất đi hứng thú, không còn như trước tận lực chế tạo cơ hội để hai người có thể một mình ở cạnh nhau nữa, cho dù đang đi cùng Trang Phong Tuyền mà tình cờ gặp phải nàng và Yến Nghênh Mi, cũng không có bất kỳ câu đùa cợt hay cử chỉ thân thiết gì, đối xử với nàng giống như những tỳ nữ khác, trong nhiều trường hợp thậm chí còn khách sáo hơn so với những người hầu khác, hắn cũng không phân phó nàng làm việc gì, nếu ngẫu nhiên gọi vào, cũng sẽ ôn hòa mà gọi một tiếng Trụy cô nương.
Bọn người Vãn Tình Vãn Lộng nhìn ở trong mắt, quay đầu lại thấy Thượng Trụy một ngày so với một ngày càng thêm trầm mặc, hai người này gặp nhau mà dáng vẻ như đã dứt khoát phân chia giới tuyến không còn mồm mép tranh cãi như bình thường nữa, giống như duyên phận trong một đêm đã đi đến tận cùng, mọi người lén lút hợp nhau tính kế lại, vẫn thấy không ổn, Thượng Trụy trước mặt vẫn như cũ không hề đề cập tới chuyện lúc trước nữa.
Trong thư phòng, Bạch Thế Phi chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ, tầm mắt nhìn vào cảnh sắc tuyệt đẹp mà tĩnh mịch trong sân, một đôi bướm không biết từ nơi nào tung tăng truy đuổi nhau mà bay tới, ở giữa khóm hoa đang dần tàn chợt cao chợt thấp mà chơi đùa.
“Trong nội cung đã ban xuống ý chỉ, muốn một lần nữa sửa chữa điện Văn Minh thành điện Văn Đức”. Đặng Đạt Viên nói.
Một con bướm phảng phất như đã mệt mỏi, đậu xuống đóa hoa còn thừa lại ít nhụy nghỉ tạm, con bướm còn lại không nỡ rời đi, chỉ nhẹ nhàng bay xung quanh nó đập đập hai cánh, con bướm kia bất chợt không đậu nữa mà giương lấy đôi cánh mỏng bổ nhào lên phía trước, như đang khẽ thì thầm đáp lại đối phương.
Nửa ngày, thân hình đứng nghiêm bên cửa sổ mới chán đến chết mà trả lời một câu.
“Ai được sai đi sửa chữa?”
“Là Đằng Tông Lượng vừa được bổ nhiệm hồi đầu năm phụng chỉ vào kinh”.
Con bướm kia mới rồi còn êm đẹp khoan thai bay lượn, lúc ngừng bay đậu lại chỗ cành hoa kia lại giống như có lời nào không hợp khiến nó tức giận, hai cánh mở ra, trong nháy mắt đã chui vào trong đám cành lá um tùm biến mất không thấy đâu nữa, con bướm bị vứt bỏ thế nhưng vẫn bay ở giữa không trung, một lát sau hiểu ra chuyện liền sốt ruột đạp nước mà bay tới bay lui khắp bốn phía.
Đáy lòng liên tục khẽ thở dài, không đành lòng nhìn tiếp mới xoay người trở lại.
“Cùng năm với Phạm Lý Sương, Đặng Tông Lượng ở Hà Nam cũng là môn sinh do Yến Thư tiến cử vào triều?”
“Đúng là người này.”
Cúi đầu trầm tư một chút, “Điện Văn Đức kia chính là điện nhỏ nằm ở phía tây điện Đại Khánh à?”
“Đúng vậy, cùng với điện Tử Thần Cập và điện Thùy Củng có dãy cột trụ thông với nhau”.
Đôi mắt chợt ẩn chợt hiện, sóng mắt lưu động, “Đăng Nhị, ngươi có biết thuốc nổ của bản triều làm thế nào mà tạo thành không?”
Đặng Đạt Viên khẽ giật mình, không kịp nghĩ nhiều, theo lời nói, “Tiểu nhân chỉ biết là dùng vật liệu quặng nitrat kali, lưu huỳnh, than phấn, sơn đen, nhựa tùng hương cùng với hoàng đan, về phần liều lượng mỗi loại phối chế như thế nào thì không hiểu nhiều lắm”.
Bạch Thế Phi khẽ cười nhẹ, nụ cười nhạt đi dưới cửa sổ được ánh nắng rọi vào như đá ngọc thạch bạc màu, trong giây lát như thay đổi thành một người khác xa vời thâm trầm không thể chạm vào, cùng lúc đó, giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhàng vững vàng lộ ra một chút vô tình cùng lạnh lùng.
“Đi, chuẩn bị một phòng chứa tìm về đầy đủ nguyên liệu, cho thợ thủ công bắt tay vào việc nghĩ cách điều chế ra thuốc nổ, cứ theo trình tự mà làm việc”.
Xoay mình trở ra, cuối cùng con bướm ngoài cửa sổ kia đã bay đi đâu mất không biết tung tích, sắc trời tối tăm bất định, gió nhẹ lướt qua làm ấy cánh hoa chậm rãi rơi xuống, lạnh lẽo mà uyển chuyển tung bay, lúc chạm xuống đất, quang cảnh lúc trước cuối cùng chỉ như một giấc mộng.
Hơi nghiêng đầu ra sau, “Đừng dùng người ở bên ngoài Bạch phủ, xong chuyện rồi cũng không cần thông báo cho Hoàng thượng biết, nhớ kỹ chưa?” Rõ ràng là đang dặn dò, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt lơ đễnh.
Trong lòng Đặng Đạt Viên máy động, mơ hồ cảm thấy kinh hãi, thấp giọng nói, “Công tử yên tâm, tiểu nhân nhất định tận hết khả năng xử lý chuyện này một cách kín đáo”.
Lúc này bên ngoài thư phòng, hành lang điêu khắc hoa văn phức tạp, mái hiên nhà màu sắc mỹ lệ.
Hạ Nhàn Phinh giống như lơ đãng đi tới đi lui trên hành lang, đôi mắt đẹp lại không còn kiên nhẫn lúc nào cũng lườm nhiền về phía cửa thư phòng, thật vất vả đợi đến gần giữa trưa, rốt cục nhìn thấy Đặng Đạt Viên từ bên trong đi ra, nàng vội vàng vén chiếc váy màu ngũ sắc lên bước nhanh đi qua.
“Nhị phu nhân”. Tùy tùng đứng ở trước cửa Bạch Kính vội vàng khom người thỉnh an, giống như căn bản không hề phát hiện ra nàng đã ở gần đây qua lại gần một canh giờ, biểu lộ vô cùng cung kính.
Trong lòng Hạ Nhành Phinh rất muốn bảo cái tên tiện bại hoại này cút ngay, nhưng trên mặt lại tràn ra nét tươi cười như hoa, cái tên người hầu chết tiệt trong phủ này chỉ nghe theo lệnh của Bạch Thế Phi, trước mắt địa vị của nàng vẫn chưa thể đắc tội hắn được, dưới chân sải bước vào phòng, giọng như chim hoàng oanh rời tổ, kiều mị giòn tan, “Công tử”.
Bạch Thế Phi từ sau bàn thư án ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới, đôi mắt thoáng xác định, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Kính ở sau lưng nàng lui ra ngoài, đặt bút xuống, thản nhiên mỉm cười, chăm chú nhìn Hạ Nhàn Phinh bước đến trước người, “Nhị phu nhân tìm ta có việc?”
Đai lưng màu vàng nhạt, váy dài, bên ngoài khoác một lớp sa mỏng màu hoàng kim đẹp đẽ quý giá, bộ váy áo càng làm nổi bật lên thân hình tuyệt diễm của Hạ Nhàn Phinh, ngày trước nàng rất thích mặc. Hạ Nhàn Phinh có chút chúi đầu lại đưa mắt nhìn nhìn hắn, đôi mắt xấu hổ ẩn tình trêu chọc tâm thần người khác, “Ngày mai là lễ Đoan Ngọ, ta đặc biệt thuê một thợ thủ công khéo tay đến may cho Công tử một cái túi thơm”.
Hương thơm nhàn nhạt bay vào chóp mũi, người đàn ông nào đối mặt với một loại phong tình vản chủng quốc sắc thiên hương như vậy mà không chút nào động tâm, trên đời chỉ sợ không nhiều lắm, Bạch Thế Phi bất động, dáng tươi cười trên mặt vẫn như trước, đối với người phụ nữ trước mắt này từ trước đến nay hắn đều không cho dư ra bất kỳ một ám chỉ nào, thỉnh thoảng nàng sẽ quá mức nhiệt tình, hắn vẫn trước sau như một lảng tránh là lảng tránh, nếu lảng tránh không được, hắn liền vô cùng có phong độ mà cũng không cự tuyệt.
Hạ Nhàn Phinh không chờ ý kiến của Bạch Thế Phi, trực tiếp cúi người kết túi thơm lên ngọc bội bên hông hắn, lúc đứng thẳng người lên một đôi mắt ngập nước động lòng người nhìn chằm chằm vào kẻ vẫn như cũ ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn yên tĩnh không nói gì, nàng cũng im lặng không lên tiếng, có khi im lặng càng tốt hơn là có âm thanh.
Bạch Thế Phi ho nhẹ một tiếng, cười khẽ nói, “Nhị phu nhân còn có việc?”
Nàng đảo mắt nhìn về phía sổ sách mở ra trên bàn, trên đó có không ít chỗ được hắn viết ý kiến lên, trả lời, “Công tử đã bận rộn cả buổi sáng rồi, không nghỉ ngơi một chút sao?”
Bạch Thế Phi bất đắc dĩ buông tay, “Bản sổ sách này còn chưa xem hết”.
Hạ Nhàn Phinh dời bước đến sau lưng hắn, cõi lòng đầy quan tâm, “Ban ngày Công tử mệt nhọc như thế, lưng nhất định rất dễ nhức mỏi, ta xoa bóp cho Công tử được chứ?” Mười ngón tay thon dài dừng ở trên bờ vai của hắn, dọc theo phần gáy chầm chậm kìm giữ kéo ra hai bên ngoài.
Toàn thân Bạch Thế Phi cứng đờ đầu vai khẽ đong đưa, nháy mắt tiếp theo trong tình thế cấp bách nhanh trí duỗi người mở rộng hai cánh tay ra che dấu phản ứng muốn bỏ hai cánh tay đặt trên vai mình ra, gập khuỷu tay lại thư giãn mấy lần, lại duỗi người vươn thẳng lưng dài mệt mỏi một cái, lắc mạnh sau cổ giống như hết sức hưởng thụ, thoải mái nheo mắt lại, thỏa mãn cười dài một tiếng, “Cảm ơn Nhị phu nhân”.
Lại một lần nữa cầm lấy bút son, tiếp tục chăm chú phê duyệt từng tờ từng tờ sổ sách.
Ngay lúc hắn phê đến mấy trang cuối, Bạch Kính ở ngoài cửa ‘khụ’ một tiếng, kêu lên, “Đại phu nhân!” Giọng nói mười phần khác hẳn ngày thường, giống như sợ người trong thư phòng không nghe thấy.
Hạ Nhàn Phinh đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, hai tay vốn đặt trên vai Bạch Thế Phi nhẹ nhàng rũ xuống.
Sau một khắc Yến Nghênh Mi dẫn theo Thượng Trụy đi tới, cảnh tượng đập vào mắt là Hạ Nhàn Phinh cúi người tựa lên thành ghế sau lưng Bạch Thế Phi, một đôi tay áo thêu hoa rũ xuống trước ngực hắn, mười ngón tay ngọc giao nhau, cái cằm đặt trên ghế dựa cùng chỗ với mũ khảm bạch ngọc trên đỉnh đầu hắn, mềm mại cười khẽ với hai người vừa từ cửa vào đến.
Chưa từng ngờ tới Hạ Nhàn Phinh sẽ có hành động này, Bạch Thế Phi muốn tránh đi cũng đã không kịp.
Thượng Trụy chậm rãi rũ mắt xuống, ngũ quan tinh xảo ngoại trừ hơi có chút tiều tụy bên ngoài, còn lại đều trầm tĩnh không thấy một tia cảm xúc nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sóng nước chẳng dao động so với độ tuổi của nàng cực kỳ không tương xứng, bất qua giống như so với mấy ngày trước đó cả người nàng đã hoàn toàn bất đồng, trở nên thâm trầm thành thục hơn.
Yến Nghênh Mi lại không che dấu chút nào, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Vốn là hết sức khó xử, ánh mắt bất an lại lướt nhìn qua Thượng Trụy không có chút phản ứng nào, gương mặt Bạch Thế Phi trở nên lạnh nhạt, hắn cách một lớp áo vỗ vỗ tay Hạ Nhàn Phinh. Hạ Nhàn Phinh buông hắn ra đứng thẳng người lên, đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Nghênh Mi ở đối diện.
“Không biết Đại phu nhân tìm ta chuyện gì?” Bạch Thế Phi hỏi.
Yến Nghênh Mi cả mắt cũng không lườm đến Hạ Nhàn Phinh, chỉ coi như trong phòng không có người này, lạnh giọng đối thoại với Bạch Thế Phi, “Ta định ngày mai dẫn theo Thượng Trụy ra khỏi thành, đến am Vô Tâm trên núi ở vài ngày”.