Chương : Phẩm cách
Một hoa chống muôn hoa
Lại nói sau khi Thương Tuyết Nga đi rồi, trong sảnh, Thượng Trụy một lần nữa mở miệng.
“Nhị phu nhân có địa vị là chủ mẫu, được quyền quản lý trông coi những việc trong nhà, nếu cái túi thơm này thật sự bị người ta lấy trộm mất, vậy kẻ trộm kia chẳng những không để Nhị phu nhân vào mắt, mà còn đem tai họa đẩy cho người khác nữa, một khi Nhị phu nhân có thể điều tra triệt để rõ ràng chuyện này, đây chắc chắn là một chuyện tốt, chẳng qua nếu phân xử một cách vội vội vàng vàng, không hỏi rõ nguyên do đã đưa ra kết luận bừa, chỉ e sẽ bỏ lọt kẻ xấu, ngược lại oan uổng người tốt”.
Hạ Nhàn Phinh bị nàng lấy lời chặn miệng, há to mồm, tức giận vỗ bàn!
“Ta mặc kệ Công tử đối với loại tiện tì ngươi xem như châu như báu hay coi như gà như chó, dẫu thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật cả đời ngươi đều chỉ có thể là tiện tì! Loại tiện tì như ngươi có tư cách gì đứng trước mặt ta khoa tay múa chân! Nếu không câm miệng có tin hay không ngay cả ngươi ta cũng đánh!”
Thượng Trụy vẫn như cũ không lạnh không nóng, bình thường nàng vẫn cúi đầu rũ chân mày xuống, tóm lại là yên tĩnh ít xuất hiện không muốn gây chú ý với người khác, hôm nay bị buộc bất đắc dĩ phải xung đột với Hạ Nhàn Phinh, thế nhưng cũng là lạnh nhạt không e sợ, đôi mắt đen xinh đẹp vẫn trong sáng, lấp lánh tinh anh, trong suốt thấy đáy.
“Nô tỳ cũng tự biết mình không có tư cách ở trước mặt Nhị phu nhân nói này nói nọ, chỉ là mọi sự trong thiên hạ dù thế nào cũng không hơn được một chữ lý, ngay cả trên công đường, thậm chí là trong triều đình, coi như thân phận người đó có là đương kim Hoàng thượng làm chủ của vạn dân có muốn đem một vị đại thần ra xử trảm, chắc hẳn cũng sẽ không biết không phân biệt tốt xấu, một khi muốn gán tội cho người khác chắc hẳn trước tiên phải nghe theo lời can gián hay những phán đoán sáng suốt, dùng lý phục người, Nhị phu nhân người nói có đúng không?”
Nếu nói phải, thì cũng giống như tự thừa nhận chính mình không phân biệt tốt xấu, lại chuyên quyền độc đoán, còn nếu nói không phải, lại chẳng phải bị nàng buộc tội trong lời nói, phạm phải tội phỉ báng Hoàng thượng ư? Hạ Nhàn Phinh hổn hển, nhịn không được bất chợt từ trên ghế đứng dậy, chỉ vào Thượng Trụy chửi ầm lên.
“Đừng tưởng có Bạch Thế Phi che chở cho ngươi thì ngươi có thể hung hăng càn quấy thế này! Hạ Nhàn Phinh ta là người được Thái hậu chỉ hôn, giống như ‘Đan thư thiết khoán’, hôm nay dứt khoát sẽ là ngươi chết ta sống, bắt nha đầu này đem ra đánh chết đi, để xem Bạch Thế Phi có năng lực gây khó dễ cho ta hay không! Các ngươi lập tức đem hai đứa tiện tì nay ra đánh chết hết cho ta!”
Mấy kẻ kia ước chừng là người hầu cấp thấp, mặc dù đối với mọi chuyện trong phủ có nghe thấy, nhưng bởi vì cách khá xa chủ tử nên hiểu biết không nhiều, lại chưa từng nhận biết thân phận của Thượng Trụy, chỉ xem nàng là nha đầu, cho rằng tối đa là người được nhìn trúng làm nha đầu thông phòng mà thôi, làm sao có thể sánh ngang được với Nhị phu nhân của Bạch phủ, cộng thêm đã sớm nhận bạc của Chiêu Đề, nên muốn ở trước mặt Hạ Nhàn Phinh biểu hiện thật tốt một phen, nguyên một đám như lang như hổ lập tức vén tay áo lên xông qua bắt người.
Vãn Ngọc nghe như sấm chớp vang trời, sợ tới mức bảy hồn bay mất sáu phách, không chút nghĩ ngợi liền ôm kéo lấy chân một người trong đó, khóc vội gọi: “Trụy tử ngươi đừng để ý đến ta! Ngươi đi mau đi! Trụy tử ——” còn chưa hô xong, đã bị người nọ trở tay một chưởng đánh ngã xuống đất, khỏe miệng chảy ra vết máu.
Vãn Tình thấy tình thế hỗn loạn, tuy rằng cũng hoảng sợ không thôi, nhưng vẫn vội vàng giang hai tay ra ngăn trước mặt Thượng Trụy, tăng thêm can đảm trong hoảng loạn cất tiếng quát: “Các ngươi ai dám tới! Đều không muốn sống nữa rồi phải không?!”
Trái lại Thượng Trụy đứng sau lưng nàng, vẫn giống như trước dù thái sơn có sập xuống thì sắc mặc vẫn không biến đổi, ánh mắt lóe lên nhìn sang bên phải không chớp mắt, đôi đồng tử u tĩnh nhìn vào cái cằm nhuốm máu của Vãn Ngọc, lát sau lại nhìn đến thần sắc oán độc của Hạ Nhàn Phinh, đáy mắt rốt cục nhàn nhạt mà hiện lên vẻ lạnh lùng không còn chút kiên nhẫn nào.
Dung nhan xinh đẹp cười cười, đối với tình cảnh trước mắt nhìn như không thấy, chỉ chậm rãi cất giọng phân phó Vãn Tình: “Ta đứng lâu có chút mệt rồi, ngươi đi lấy cái ghế đến cho ta đi”. Vãn Tình nghe tiếng xoay đầu lại chần chừ một chút, giọng Thượng Trụy chợt trầm xuống, ra lệnh một tiếng, “Đi”.
Vãn Tình không dám chậm trễ, nhanh chân chạy đến chỗ cạnh bàn.
Thiếu đi Vãn Tình ngăn trở, hai gã ác bộc rất nhanh đã lấn đến trước mặt Thượng Trụy, bàn tay thô vừa muốn bắt lấy cánh tay của nàng, chợt nghe một tiếng cười nhàn hạ khẽ vang lên: “Ta chỉ là một nha đầu, các ngươi có lôi kéo ta như vậy thì cũng không sao, thế nhưng đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, trong bụng ta đang mang huyết mạch của vị gia chủ Bạch phủ kia, Công tử là tam đại đơn truyền, chuyện hương khói này của hắn là nặng hay nhẹ, các ngươi có cần phải để ý dè chừng hay không, có thể tự mình suy nghĩ cho rõ ràng”.
Giọng điệu không đếm xỉa tới giống như chỉ đang tán gẫu chuyện nhà, nhưng từng lời nói kia vang lên, lại khiến người ta nghe thấy mà kinh hãi, cánh tay của hai gã nam bộc kia thoáng chốc dừng ở giữa không trung.
Gương mặt Hạ Nhàn Phinh đại biến.
Bên kia Vãn Tình đã bê ghế đem tới, cẩn thận vịn Thượng Trụy ngồi vào ghế, mà nàng đường đường ngồi xuống thế này, lập tức trở thành người có địa vị ngang hàng với Hạ Nhàn Phinh.
Vãn Tĩnh xoay người đẩy mạnh hai gã nam bộc lảo đảo lùi ra sau, ỷ thế mắng người: “Ngay cả Đại phu nhân cũng không dám sai khiến Trụy tử làm việc, các ngươi là người hầu của Nhị phu nhân thì coi là gì! Một đám ngu xuẩn không ai bì kịp, ở trước mặt nàng ấy hô đánh kêu giết, chán sống hết rồi sao?!” Tay quét ngang, trực tiếp chỉ thẳng vào Chiêu Đề đang trốn sau lưng Hạ Nhàn Phinh, “Ngay chính tiện tì sai vặt này! Ngày trước chỉ mới sờ một cái lên mặt Trụy tử thôi, đã bị Công tử trách phạt hai mươi trượng, thiếu chút nữa mạng sống cũng không còn, các ngươi tùy tiện đi tìm một người hầu nào đó hỏi thử một chút xem có chuyện này hay không!”
Trong phòng từng ánh mắt chần chừ khó hiểu toàn bộ đều nhìn về phía Chiêu Đề, nàng lạnh run mà rụt rụt đầu, lúng túng đưa mắt nhìn Thượng Trụy, lại nhìn Hạ Nhàn Phinh, không dám kêu lên một tiếng.
Mấy tên nam bộc ngưu ã đại kia tuy đều là người thô kệch, nhưng ra ngoài kiếm ăn cũng đã lâu, không đến nỗi ngu ngốc đến ngay cả nhìn xem sắc mặt cũng nhìn không ra, thấy dáng vẻ Chiêu Đề như vậy, ít nhiều đã hiệu rõ lời Vãn Tình nói tám chín phần là sự thật, lập tức đều biến sắc.
Đúng lúc này, Vãn Phong dẫn theo hộ viện của Đệ Nhất Lâu chạy tới.
Hạ Nhàn Phinh xem tình hình này, gấp đến tức giận công tâm, trở tay chát chát hai tiếng thưởng hai cái tát vào mặt Chiêu Đề, nóng giận không chỗ phát tiết nên đối với lời kêu khóc xin tha của Chiêu Đề nét mặt nàng chỉ có ngoan tâm hơn, đánh thẳng đến khi bàn tay của mình đều co rút đau đớn mời ngừng lại.
Chiêu đề khóc ngã xuống đất, hai bên má đã sưng to.
Thượng Trụy nhíu mày, không đành lòng nhìn tiếp, chỉ ra hiệu với Vãn Tình nâng Vãn Ngọc dậy.
Hạ Nhàn Phinh quơ tay lên mặt bàn đem chén trà đẩy xuống đất vỡ vụn, mái tóc có chút rối loạn, ánh mắt hung ác, đến cùng vẫn là xuất thân nhà giàu, khi đã phát tác rồi thì khí thế cũng dị thường bá đạo, hành động này lập tức khiến Vãn Tình sợ tới mức không dám bước chân qua, mọi người trong sảnh đều cúi đầu khom người, không dám có chút cử động.
“Ta tận mắt nhìn thấy cái túi thơm thêu chỉ vàng này ở trong tay nha đầu chết tiệt kia, ta nói nàng ta trộm, thì chính là nàng ta trộm!” Cho dù đối phó với Thượng Trụy không được, nhưng nếu ngay cả Vãn Tình cũng không trị được, thì sau này nàng còn mặt mũi gì ở trong phủ nữa, “Chiêu Lung! Ngươi đi lên đánh chết nàng ta, để ta xem ai dám ngăn cản ngươi!”
“Vâng”. Chiêu Lung e sợ mà liếc trộm nhìn Chiêu Đề đang khóc thê thảm, không dám làm trái, đi qua tóm lấy cổ áo Vãn Ngọc muốn bạt tai.
Tuy là trong lòng Vãn Tình và Vãn Phong rất gấp, nhưng Vãn Ngọc dù sao cũng không phải Thượng Trụy, Bạch Thế Phi xem Thượng Trụy là tâm can bảo bối, ai cũng không được đụng đến, cho nên không cần sợ hãi mọi người, nhưng nếu đổi là Vãn Ngọc hay một tỳ nữ nào khác trong phủ mà Hạ Nhàn Phinh quyết tâm muốn đối phó như vậy, cho dù ngày thường Công tử đối với nàng ta chỉ có khách sáo, nhưng liệu hắn có thể vì một người hầu mà làm cho vị Nhị phu nhân cao quý bậc này mất hết mặt mũi sao, cái này thì khó nói rồi.
Cho nên mặc dù hai người cảm thấy oán giận rất lớn, lại cũng chỉ dám tức giận mà không dám nói, Hạ Nhàn Phinh rõ ràng là bày ra dáng vẻ ai dám mở miệng bênh vực sẽ là người tiếp theo bị xử trí, nói rõ ra chính là muốn giết gà cho Thượng Trụy xem, cũng đồng thời răn đe đám người hầu thấp kém này.
Mắt thấy Vãn Ngọc lại bị đánh tiếp một cái, Thượng Trụy hết sức bất đắc dĩ, bản thân Hạ Nhàn Phinh kia thích làm việc tuyệt tình thì cũng thôi đi, hiện giờ lại bức nàng không đến đường cùng là không thể, sớm biết như thế, lúc trước nên gả cho Đinh Thiện Danh để có thể trải qua cuộc sống ‘thanh bình tuế nguyệt’, không cần ở trong phủ phú quý này cùng với một đám người đấu đá ác liệt.
Khẽ thở dài, nàng chậm rãi lên tiếng.
“Theo như luật định của Triều đình, nô tỳ có tội mà chủ không đưa đến quan tòa cứ thế giết đi phạt trượng, vô tội mà giết chết người thì tù hai năm, nếu hôm nay Vãn Ngọc bất hạnh chết ở trong phủ, người nhà nàng ấy báo quan kêu oan, không biết đến lúc đó sẽ là Nhị phu nhân nhận hình phạt trượng, hay sẽ do Chiêu Lung ngươi chịu tội thay nhận án phạt tù hai năm?”
Chiêu Lung nghe tiếng nhất thời e sợ, ra tay quả nhiên có chần chừ, liền đưa mắt nhìn về Hạ Nhàn Phinh.
“Còn thất thần cái gì! Tiếp tục đánh!” Hạ Nhàn Phinh quát lên the thé.
Mi tâm Thượng Trụy nhăn lại, hơi ẩn chứa bực bội, hàng mi dày chớp chớp khẽ nở nụ cười.
“Cái túi thơm thêu chỉ vàng kia không phải do Vãn Ngọc trộm đâu, mà là tiết Đoan Ngọ hôm đó ở trong thư phòng, sau khi Nhị phu nhân đi khỏi Công tử đã đưa nó cho ta, ta ngại nó không thú vị, nên đưa lại cho Vãn Ngọc, không biết lời giải thích này Nhị phu nhân nghĩ thế nào, nghe vô hay không?” Không tin đã ra tay đến nước này rồi mà còn không cướp giết được quân cờ.
Hạ Nhàn Phinh vừa kinh hãi vừa tức giận: “Ngươi đừng có ở đây ăn nói bừa bãi, mê hoặc lòng người!”
“Vậy ta đây hỏi Nhị phu nhân, người có từng ở trước mặt người khác nhìn thấy Công tử đeo túi thơm tơ vàng này hay không?” Tuy không rõ vì sao thứ này bị ném vào trong bụi cỏ hoang, nhưng chưa bao giờ thấy Bạch Thế Phi đeo nó đó là sự thật, Thượng Trụy quay đầu nhiền về phía mấy hộ viện của Đệ Nhất Lâu, “Các ngươi ngày thường vẫn ở gần Công tử nhiều nhất, có ai từng thấy qua Công tử đeo món đồ này hay không?”
Bọn hộ viện nhao nhao lắc đầu nói chưa từng nhìn thấy.
Hạ Nhàn Phinh vỗ mạnh lên mặt bàn, khàn giọng kêu to: “Ta không tin! Công tử quyết sẽ không tặng nó cho ngươi đâu!”
Thượng Trụy nhẹ nhàng cười cười, sóng mắt càng thêm rực rỡ, nâng tay để ống tay áo thêu trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng muốt cùng với chiếc lắc tay đính ngọc màu lục bích kèm theo biểu tượng của Bạch gia, nàng vén vén tóc mai: “Nếu ta nói cái lắc tay này là do Công tử tặng, Nhị phu nhân có tin hay không?” Hai má hơi nghiêng về phía Vãn Tình, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhạt, “Còn có, cái chén ngọc Hỏa Long kia, nếu ta nhớ không lầm, hình như cũng là do Công tử đưa đến thì phải?”
Vãn Tình bật cười, cùng nàng kẻ xướng người họa: “Cả cây sáo ngọc do Thái hậu thưởng cho Công tử nữa, hiện giờ không phải cũng đang ở trong tay ngươi hay sao? Dù ngươi có muốn ngôi sao trên trời cao, chỉ sợ Công tử cũng sẽ vì ngươi mà hái xuống”.
Khuôn mặt Hạ Nhàn Phinh đã căng ra như gan lợn.
Thượng Trụy thản nhiên xoay trở lại nhìn nàng ta, khí định thần nhàn: “Hiện thời nhân lúc có nhân chứng ở đây, ta nói Vãn Ngọc không có trộm đồ, Nhị phu nhân tin hay không tin, vẫn là câu nói kia, sao không đợi đến lúc Công tử trở về hỏi cho rõ? Hơn nữa, Nhị phu nhân đã tặng túi thơm này cho Công tử rồi, đó đã là đồ vật của Công tử, mặc kệ Vãn Ngọc có tội hay không có tội, đáng đánh hay không đáng đánh, thì cũng phải chịu sự trách móc bởi chính Công tử?”
Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, Đặng Đạt Viên dẫn theo Vãn Lộng vội vàng tìm đến, ánh mắt lướt qua hết phần đông người hầu trong sảnh, thấy Thượng Trụy bình yên vô sự ngồi trên ghế, hộ viện Đệ Nhất Lâu thì toàn bộ đứng ở sau lưng nàng, viên đá treo trong lòng cuối cùng thả lỏng được một chút, cúi đầu thỉnh lễ với Hạ Nhàn Phinh.
Nhưng mà ngay trước khi hắn muốn mở miệng, Thượng Trụy đã cướp lời, mỉm cười mà nói: “Nhị quản gia, ngày ngày Công tử sai người đưa canh bổ đến Sơ Nguyệt Đình, ngài ấy không chê phiền nhưng ta uống ngán rồi, hiện giờ lại thấy buồn bực khó chịu vô cùng, có ý muốn tìm chút việc tiêu khiển, nhưng lại e sợ người bên ngoài nói lời quở trách, cho nên muốn hỏi Nhị quản gia một câu, những việc trong Bạch phủ này, Thượng Trụy ta quản được hay không quản được?”
Đặng Đạt Viên ổn định thân hình lại, sửa thành cúi đầu thi lễ thật sâu với nàng: “Hồi Trụy cô nương, tất nhiên là quản được, sáng nay Công tử đã phân phó, bảo tiểu nhân chọn giờ lành an bài Trụy cô nương chuyển vào Đệ Nhất Lâu ở”.
Lời này vừa ra, mọi người trong sảnh đều có chút hít hơi.
Chiêu Lung vội vàng buông Vãn Ngọc ra, vẻ mặt Hạ Nhàn Phinh thì thất kinh vô thần, thẳng tắp ngã ngồi trên ghế.
Lúc này, gương mặt Thượng Trụy vốn mang ý cười đột nhiên trầm xuống, lạnh như băng: “Đã quản được, vậy ta đây cũng không cần khách sáo, ngày đó Đại quản gia đã từng nói, nô bộc và tỳ nữ tự tiện ẩu đả, trách phạt, chửi rủa, khi dễ người khác theo như gia quy phạt trượng, nay niệm tình lần đầu phạm lỗi, trượng hình có thể miễn, nhưng hành động ỷ lại hung tàn bậc này tuyệt đối không thể dung thứ, người đâu! Chiêu Đề này, vả miệng cái!” Ngón tay thon dài chỉ ngược lại tên người hầu đánh ngã Vãn Ngọc xuống đất, “Khấu trừ một tháng lương bổng dùng làm tiền thuốc cho Vãn Ngọc, từ nay về sau phạt làm tạp dịch!”
Không khí trong phòng khẩn trương dị thường, mấy người được Chiêu Đề mời đến giúp đỡ đều lạnh run, biết vậy sẽ chẳng làm.
Bên ngoài cửa hông phía đông đại sảnh, Trương Lục Dạng khom người nghiêng tai nghe lén ở phía sau cửa không biết đã nghe được bao lâu đang cười cong cả chân mày, không phát ra tiếng động ngồi thẳng lên, đang định lặng lẽ kéo Mạc Ngôn cùng nhau rời đi, lúc quay đầu lại trong nháy mắt bị một cái bóng trắng chẳng biết xuất hiện ở phía sau từ lúc nào làm cho sợ hãi thiếu chút nữa thét lên chói tai.
Bạch Thế Phi một phát che miệng nàng lại, mỉm cười giơ ngón trỏ lên ra hiệu nàng chớ có lên tiếng.