Chương : Phốc sóc đều thành mê
Tháng bảy ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, hoa phượng ganh đua sắc đẹp.
Trong triều Yến Thư tích cực dâng tấu, xin tha tội cho những nội thần đang bị giam cầm, để ngày sau quân sĩ ở Biên Châu trong lúc đối đầu với địch có thể hóa bị động thành chủ động tấn công ứng chiến, lại chủ trương chiêu mộ huấn luyện đội cung tiễn làm hậu phương, nhằm tăng cường binh lực, mà Hạ Kính lấy quyền đứng đầu một phái lập tức đưa ra rất nhiều nghi vấn đối với đề nghị của ông.
Bởi vậy, lúc nghị triều đội ngũ hai phái người tới ta đi đánh võ mồm, giúp đỡ công kích lẫn nhau, trải qua mấy lần tranh luận kịch liệt, cộng thêm Triệu Trinh ở bên thỉnh thoảng trợ giúp, cuối cùng Hạ Kính bại trận, Yến Thư được giao quyền hành chấp chưởng quân sự ở vùng Biên Châu.
Sau đó Triệu Trinh dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đem năm sáu vị quan viên trong phe phái của Hạ Kính từ trong triều đến quan địa phương đồng loạt bỏ cũ thay mới, không phải minh thăng ám giáng thì là cướp binh đoạt quyền, không bao lâu sau đã đem mấy chức vụ trọng yếu cùng với nhiều Châu lớn chặt chẽ khống chế trong lòng bàn tay, từ lúc bắt đầu nghị triều liền từng bước tiến sát đến Lưu Nga.
Lưu Nga rốt cục không còn kiên nhẫn nữa, một mặt đối với chuyện Hạ Kính kiêu căng khinh địch dẫn đến sơ sảy trong việc phòng bị cảm thấy cực kỳ bực bội, mắt thấy Triệu Trinh liên tiếp làm khó dễ mà không còn chút sức lực nào chống đỡ, càng đừng nói đến ăn miếng trả miếng, một mặt khác với việc chính mình lơ là sơ suất cũng hối hận không thôi.
Hôm đó bà triệu Chu Tấn vào cung.
“Ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lẽ ra với năng lực của Hoàng thượng dù có tài giỏi đến đâu Ai gia cũng xem không ra gì, với sức của hắn thì khó có thể hành động lắm, nhưng vì sao bây giờ vây cánh của hắn giống như trong một đêm trở nên cứng cáp”. Thật khiến người ta trở tay không kịp, Lưu Nga nhíu mày khó hiểu, trong giọng nói nghi hoặc còn mang theo bối rối mơ hồ.
“Ty chức cũng cảm thấy kỳ quái, ngày thường cũng đâu thấy Hoàng thượng có động tĩnh gì”.
Lưu Nga trầm tư một chút, “Ngoại trừ người ở Hạ gia kia, những người khác vẫn không thể trà trộn vào Bạch phủ được sao?”
“Cũng có mấy người trà trộn vào được, có điều chỉ có thể làm chút ít chuyện thấp kém, mấy chuyện vặt ở hai bên trái phải gian nhà của nô bộc còn không được làm, đừng nói chi đến các phòng trong đình viện, từ lần trước sau khi nha đầu kia bị hạ độc, Bạch phủ bề ngoài giống như không có gì thay đổi, nhưng thực tế việc quản giáo lại bắt đầu trở nên rất nghiêm ngặt, chẳng những âm thầm kiểm tra toàn bộ các nô bộc tỳ nữ vào phủ trong vòng ba năm, cứ cảm thấy có chút nghi ngờ nào đối với bọn họ đều kiếm chuyện đuổi ra khỏi phủ, ngay cả trong phòng bếp cũng khéo léo trù định thực đơn món ăn từ lớn đến nhỏ giám sát chặt chẽ, mặc cho ai còn muốn động tay động chân vào trong thức ăn đều không có khả năng”.
“Các cửa hàng mặt tiền trên phố của Bạch phủ trong kinh thành số lượng rất nhiều, không thể từ những người này mà ra tay xuống được sao?”
Chu Tấn lắc đầu: “Đặng Đạt Viên so với Thiệu Ấn còn tinh ranh hơn ba phần, làm việc cẩn thận, từ các quản sự cho đến chưởng quầy ở cửa hàng mỗi ngày từng cùng bàn bạc với người nào, toàn bộ đều chạy không khỏi hai mắt của hắn, hơn nữa nếu ty chức đoán không sai, có khả năng hắn còn đồng thời sai phái một nhóm bí mật khác, làm cho các đối tác chỉ có thể phối hợp với Bạch thị hành động mà lấy đi rất nhiều hợp đồng mua bán của quan doanh ta”.
Lưu Nga không nói gì nữa, vốn khi xem những tin tức do Hạ Nhàn Phinh truyền đến đã cảm thấy Bạch phủ mặc dù tiền nhiều thế lớn, nhưng so với dự đoán của bà còn thua rất xa, đoán là đứa nhỏ Bạch Thế Phi kia cũng không làm được chuyện gì, không đủ gây sợ, cho nên với việc hắn dùng số tiền lớn bức hiếp triều đình cho phép Yến Thư trở về kinh, bà chỉ cho là cậu ấm này nuốt không trôi chuyện lúc trước bà cường ép tự ý chỉ hôn, lại giáng chức của Yến Thư làm mất mặt hắn, cho nên lúc vất vả bắt được cơ hội liền bộc lộ tài năng, không thèm chờ đợi xem sắc mặt của bà.
Bây giờ quay đầu nghĩ lại, dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy, giống như lời Chu Tấn nói, từ Bạch phủ thậm chí đến các cửa hiệu dưới trướng cứ như tường đồng vách sắt, ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào, quả thực bà không thể không hoài nghi, thật sự Bạch Thế Phi có ngầm ở bên trong gây sóng gió hay không.
Suy tư xong, bà mở miệng nói:
“Hạ Nhàn Phinh kia một lòng một dạ chỉ để trong mắt chuyện nhi nữ thường tình, đem việc Ai gia phân phó làm không ra gì, u mê thì cũng thôi đi, lại còn tự ình thông minh đùa mưu tính trí với Ai gia, nói hiện giờ nha đầu kia đang mang thai, nếu bắt nàng ta đi sẽ không lo Bạch Thế Phi không nghe theo mệnh lệnh, đây rõ ràng là đang tranh giành tình nhân, muốn mượn Ai gia giúp nàng ta một tay gạt bỏ cái đinh trong mắt, dám tính kế trên đầu Ai gia, thật sự là càng ngày càng không tưởng nổi! Con người này cực kỳ không nên thân, hoàn toàn không phải loại người có thể làm nên chuyện, ngươi vẫn là nghĩ cách khác đi tìm hiểu cho tường tận đi”.
Nói xong lời cuối cùng, sắt mặt giận dữ ghét bỏ đã hiện đầy lên mặt.
Chu Tấn cúi thấp đầu, cũng không nói gì nhiều, chỉ kính cẩn đáp vâng.
Nâng chung trà lên khẽ hớp, Lưu Nga hơi thu sắc mắt lại.
“Điện Văn Đức kia chừng nào thì tu sửa xong?”
“Theo như Đằng Tông Lượng nói thì khoảng đầu tháng tám”.
“Đầu tháng tám?” Lưu Nga nhẹ giọng lặp lại, ánh sáng trong mắt dần dần lạnh, “Hắn có theo như phân phó mà làm việc không vậy?”
“Đã xử lý hết rồi, cây cột trên hành lang nối giữa điện Văn Đức và Tử điện, Thần điện toàn bộ đều đổi thành gỗ tròn rắn chắc, lại cho sơn dầu làm mới, nhìn thấy rực rỡ hẳn lên, hắn còn hỏi, điện Phúc Ninh tẩm cung của Hoàng thượng vẫn chưa sửa chữa gì, có cần sửa chữa luôn một lần hay không?”
“Hoàng thượng không thích ồn ào, hãy để cho hắn yên tĩnh đi”. Lưu Nga buông ly, trôi chảy nói, “Nhưng sát vách phía tây của điện Phúc Ninh là tòa thư viện, lúc xem diễn kịch với tham dự mấy tiệc cung yến thấy nó đã có chút cũ kỹ rồi, tốt nhất cũng đổi mới luôn đi, người bảo Đằng Tông Lượng thay vật liệu gỗ tốt một chút vào đó”. Dừng một chút, bà lại chuyên tâm suy nghĩ dặn dò một câu, “Ngươi hãy cử cấm quân vào kinh bảo vệ cho Ai gia đi”.
Trong đầu Chu Tấn một trận lộp bộp, rét lạnh toàn thân, mơ hồ cảm thấy trong hoàng cung biến ảo khôn lường này đã là nguy hiểm trùng trùng liên tục xuất hiện, cũng không biết sau lưng có bao nhiêu mũi tên đã lên dây đang chĩa vào mình mà hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, cung nữ đưa vào một phong thơ, thấp giọng nói với Lưu Nga là của Hạ thị.
Chu Tấn nghe thấy trong lồng ngực không khỏi treo lên, nghĩ thầm Hạ Nhàn Phinh kia cũng quá không biết cách làm bậy, được Lưu Nga đối xử ôn hòa với nàng mấy lần thì đã cho rằng có thể thể nghiệm và quan sát thánh ý, cũng không biết trong đó có bao nhiêu hung hiểm.
Nếu nàng cứ như bình thường giao thư tín vào tay hắn trước, hắn hoặc sẽ giúp đỡ nàng một tay, hoặc tự bản thân xem qua rồi quyết định có cần đưa lên cho Lưu Nga hay không, hiện giờ Lưu Nga đang có nhiều bất mãn với nàng, nàng lại ngu xuẩn như vậy không thể chờ đợi mà trực tiếp đưa thư lên, lỡ như trong thư bất quá có thông tin gì không đúng hoặc mạo phạm đến thiên uy, chỉ e sẽ rước lấy họa vào thân.
Thu hồi tầm mắt, đã thấy Lưu Nga mở tờ giấy thô ráp đơn sơ trong tay ra, không giống với những bức thư bình thường Hạ Nhàn Phinh vẫn dùng giấy tuyên thành thượng đẳng, trong lòng Chu Tấn lại bất an thêm ba phần, bắt đầu mơ hồ cảm thấy không ổn.
Lưu Nga không nói một lời, xem hết lá thư sắc mặt lập tức tái nhợt, bàn tay vỗ mạnh lên bàn một cái, đẩy chén trà rơi xuống vỡ nát văng tung tóe khắp nơi, hiếm khi Chu Tấn thấy bà tức giận như thế, trong lòng rất thất kinh, vốn muốn dò xét hỏi một chút, nhưng lúc này cũng không dám lên tiếng.
“Thật là cha thế nào thì con gái ắt cũng thế nấy, hai đống bùn nhão không trét nổi lên vách tường, thành sự không có bại sự có thừa!” Lưu Nga ném lá thư cho Chu tấn, khóe miệng sắc bén chứa khí giận, “Ngươi tìm thời gian đến Bạch phủ một chuyến cho ta”.