Nhạc Thu Hàn xoay người đứng lên, khoác ngoại y đi ra ngoài cửa, Lệnh Hồ Diêu đang đứng ở tiểu đình không xa xem Lệnh Hồ Tiêu tập võ. Nghe được tiếng vang từ phòng khách truyền đến, hắn vội vàng quay đầu lại. Mái tóc xám trắng có chút quật cường phi tán trên đôi vai rộng lớn mà gầy yếu, đôi mắt thâm thúy không còn vẻ lạnh lùng như trước mà lại ẩn hiện nhiều cảm xúc xa lạ, trong vui sướng mang theo khiểm cứu, trong quyến luyến lại có khiếp ý, cái loại cảm xúc u uẩn này làm cho tâm Nhạc Thu Hàn lại nhói đau.
“Hôm qua nghỉ ngơi hảo chứ?”
“Ngô.”
Lệnh Hồ Diêu bước về trước, đem vạt áo Nhạc Thu Hàn kéo lại, giọng nói trầm buồn, ”Thời tiết thay đổi, thực lạnh……”
Nhạc Thu Hàn nâng tay cầm lấy bàn tay lạnh giá của hắn, rõ ràng cảm giác được sự kháng cự của hắn, trong lòng giận dữ, ”Điều ngươi muốn nói với ta chỉ có như vậy?!”
Đứa nhỏ thông minh kia từ lúc Nhạc Thu Hàn xuất hiện cũng đã lặng lẽ rời đi, mảnh sân nằm tách biệt, ngoại trừ mấy khỏa Đường trúc cao ngất như trước táp táp trong mưa thì bốn phía yên tĩnh cực kì.
“Điều ngươi muốn nói với ta chỉ có như vậy?!”, thấy hắn trầm mặc, Nhạc Thu Hàn nắm tay lại rồi mở miệng.
“Thực xin lỗi.”, Lệnh Hồ Diêu không biết nên như thế nào đối mặt với đôi con ngươi sắc sảo kia, ”Ta vẫn luôn muốn nói với ngươi câu thực xin lỗi.”
Nhạc Thu Hàn từng bước lui lại phẫn nộ buông tay Lệnh Hồ Diêu, con ngươi thanh lượng chăm chú nhìn hồi lâu, thấy gương mặt kia không chút thay đổi liền xoay người bước đi. Không đi quá hai bước, lại bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, đầu hắn tựa vào tai y, làm như cực kỳ sợ hãi mà gắt gao nắm lấy bả vai y, chiếc cằm tựa lên khiến vai chợt đau, ”Đừng đi.”
Nhạc Thu Hàn cười một chút, nâng tay kéo tay hắn xuống rồi nắm lấy trong tay y, ”Đi theo ta.”
Lệnh Hồ Diêu một chút liền đuổi kịp, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử đi ở phía trước mình. Tình hình cũng tương tự như nhiều năm trước, thiếu niên gầy yếu cao ngất bên cạnh một kẻ không chịu đọc sách là hắn, cước bộ cũng là im lặng thong dong như vậy.
Chóp mũi hơi hơi đau xót, tuy biết không nên rơi lệ, nước mắt cũng không chịu khống chế mà rơi xuống.
Nhạc Thu Hàn tựa hồ như cảm giác được, cước bộ khẽ run lên, nhưng cũng không quay đầu lại mà gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh như băng kia. Liền như vậy đi qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thong thả mà kiên định đi ra đại môn.
Bốn năm, thời gian thấm thoát mang đi yêu hận dây dưa, đạm đi ân oán. Trúc như trước, đình như trước, nhưng tâm tư rốt cuộc cũng không phục hồi như trước.
Im lặng đứng ở cạnh mộ phần của Dương Lê, bốn phía cảnh vật hoang tàn, chỉ duy có mộ phần nho nhỏ phá lệđược dọn dẹp tươm tất.
Nhạc Thu Hàn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên quay đầu cười một chút, ”Nàng từng thật sự rất yêu người.”
“Thu……”
“Ngươi im lặng nghe ta nói.”, Nhạc Thu Hàn quay đầu nhìn Lệnh Hồ Diêu, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không có vẻ u buồn, mà là một mảnh thản nhiên, ”Giờđây ta lại thấy hối hận”
Thấy Lệnh Hồ Diêu thân hình chấn động, sắc mặt trắng bệch, Nhạc Thu Hàn đối hắn cười thanh thản, ”Ta hối hận mình trong quá khứ lại tự phụ ngạo khí như vậy, khiến ta cùng ngươi đều bị tổn thương. Ta kỳ thật chỉ cần có thể cùng ngươi một chỗ cũng đã thỏa mãn, cho dù là thương hại, ta cũng không nên từ bỏ.” Nhạc Thu Hàn lại dừng một chút, có chút đăm chiêu quay đầu nhìn mộ phần kia, ”Cho nên, cho dù là vì trả nợ, cũng hy vọng ngươi đừng rời bỏ ta, được không? Sau khi chết, ta nhất định đem ngươi trả lại cho nàng, cười…… chúc phúc các ngươi cùng một chỗ.”
Lệnh Hồ Diêu kinh ngạc nhìn thân ảnh đang đưa lưng về phía mình, mái tóc dài phi tán ở phía sau dĩ nhiên có từng đợt từng đợt ngân ti, vẫn như trước quật cường chấp nhất.
“Không được.”
Nhìn thấy thân ảnh thanh xám trước mặt rõ ràng cứng đờ, Lệnh Hồ Diêu rốt cuộc không thể chờđợi mà vươn một tay ôm lấy y vào trong ***g ngực, bàn tay run rẩy nằm lấy khuỷu tay y, ”Thu Hàn…… Xin ngươi tin tưởng ta yêu ngươi, thật sự yêu thương ngươi……”
“Ngô……”
Nhạc Thu Hàn không nói gì, chính là để mặc cho hắn ôm, tựa đầu ngưỡng cao.
“Đau lòng sao?” Một hắc y nữ tửđứng nơi chỗ khuất nhìn về phía nam nhân bên người. Người nọ nghiêng đầu cười cười, ”Tiểu Hàn thật ngốc, ngay cảđược yêu cũng như vậy ủy khuất.”
“Ai kêu ngươi lúc trước buông tay làm cho hắn khôi phục trí nhớ.”
“Gả cho ta, ngươi hối hận không?”, Nhâm Viên thay đổi đề tài cười hỏi Mạc Tùy Vũ, ”Ta không thể xen vào cảm tình của bọn hắn, cũng không nguyện phản bội tâm tình của mình, cho nên gả cho ta, ngươi có cảm thấy ủy khuất hay không?”
“Cũng vậy thôi.”, câu trả lời của Mạc Tùy Vũ có vẻ lạnh lùng nhưng lại chất chứa một phần ôn nhu. Thân ảnh đứng ở phía xa kia, e cũng đã thật sự hạnh phúc! Mặc dùđã phải chờđợi quá lâu.
“Vì sao đáp ứng gả cho ta?”
“Cùng giống nguyên nhân của ngươi. Yên tâm chưa? Nếu không trở về, Vu sẽ lo lắng.”
“Ha ha……”, Nhâm Viên giễu cợt cười cùng Mạc Tùy Vũ rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại thật sâu nhìn thân ảnh của Nhạc Thu Hàn, Tiểu Hàn, sau khi chết, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.
Đảo mắt một cái mấy tháng đã qua, phong tuyết gào thét.
Nhạc Thu Hàn ngồi ở bên ấm lôủ rượu, nghiêng đầu nhìn Lệnh Hồ Diêu nằm ở trên giường, thân nhiệt cao không hạ, lại tỏ vẻ quật cường.
“Thân thể không tốt, nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
Thân thể hắn quả nhiên không thể so với bốn năm trước. Nhạc Thu Hàn không nhớ rõ ràng lắm chuyện tình khi y mất trí nhớ, nhưng khi giúp Lệnh Hồ Diêu chà lau thân thể, phát hiện miệng vết thương trên người hắn lại khiến y đau lòng không thôi. Thông qua Nhâm Viên, cùng lời nói khi chữa trị của Vu, y cũng nhớ lại lúc kia trương cuồng không kiềm chếđược Nguyệt Kiếm, như thế nào tỉ nghễ thiên hạ, xuống tay vô tình.
“Ngươi lại suy nghĩ lung tung.”, Lệnh Hồ Diêu cười nói, nghĩ muốn ngồi dậy lại bịánh mắt Nhạc Thu Hàn dọa cho một trận, ngoan ngoãn nằm yên, ”Chúng ta không phải đã nói qua không nghĩđến chuyện trước đây sao?”
“Ngô.”
“Chờ ta thân thể hảo, chúng ta đi Tây Hồđi. Đến thăm Tiêu Viễn, ngươi thấy được không?”
Nhạc Thu Hàn liếc nhìn hắn một cái, từ trong tiểu bình tùy thân lấy ra bột phấn màu đỏ hòa vào rượu, rồi đưa rượu ấm cho Lệnh Hồ Diêu, ”Vu nói, thân thể ngươi thế này, có thể lấy lại tính mạng cũng không nên khinh thường, trong vòng nửa năm không được đi đâu hết!”
Lệnh Hồ Diêu hắc hắc cười, ”Hảo, toàn nghe lời ngươi, lời Nhâm huynh nói ta vẫn đều đểý a.”
“Hắn lại nói bậy bạ gìđó!”
Lệnh Hồ Diêu cười phi thường giảo hoạt, thấy gương mặt sầm xuống của Nhạc Thu Hàn mới ngoan ngoãn mở miệng, ”Hắn nói, ta nếu thân thể không tốt, như thế nào…… như thế nào……”
“Như thế nào cái gì!”
“Ôm…… Ôm……”
“Ôm cái đầu ngươi! Sớm biết thế sẽ không cho bọn hắn ở lại đây!”, Nhạc Thu Hàn lớn tiếng, kéo tay Lệnh Hồ Diêu đặt chén rượu vào, ”Có chút tanh, uống hai lần là có thểđiều lí nội tức.”
“Nga.”, Lệnh Hồ Diêu nhận lấy, tựa vào người Nhạc Thu Hàn đang ngồi bên giường, ”Phấn Mộc HồĐiệp cũng không dùng hết.”
“Dùng xong thì ngươi có thể chờ chết.”
“Ách.”, nghe thấy khẩu khí hung ác của y, Lệnh Hồ Diêu biết lại đụng đến chỗđau của Nhạc Thu Hàn, cho nên vội vàng im miệng. Lại không nghĩ Nhạc Thu Hàn vẫn mở miệng nói, ”Vì cái thứđó! Ngươi thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn! Ngươi……Ách……”
Câu nói kế tiếp, biến mất ở trong miệng Lệnh Hồ Diêu, tửu hương nồng đậm cùng mùi máu tươi thản nhiên tràn ngập ở trong miệng, ”Đừng nói đến chuyện đó, được không.”
“Ngô……”
“Bất quá ta vẫn muốn biết ngươi như thế nào khôi phục trí nhớ……”
“Câm miệng!”, Nhạc Thu Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái, không có trả lời.
Bốn năm trước–
Nhạc Thu Hàn một sớm tỉnh lại phát giác cái người vẫn theo phía sau kia biến mất. Trong lòng tuy có nỗi lạc mịch không nói nên lời không hiểu rõ nguyên nhân.
Nhâm Viên chăm chú nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của y, lặng lẽđưa y trở về Tiêu Diêu Lâu.
Sau đó, Nhâm Viên dựa theo lời Lệnh Hồ Diêu nói lúc trước, đem Huyết Mộc HồĐiệp giao cho Thượng Quan Vu, cũng chỉ thản nhiên mà nói một câu, ”Lệnh Hồ Diêu, võ công toàn phế rồi.”
Thượng Quan Vu gật gật đầu, nhìn thoáng qua Nhạc Thu Hàn đang ngồi uống trả, ”Ta không chắc có thể làm cho Thu Hàn nhớ lại quá khứ. Cũng không biết làm như vậy có thật sự tốt hay không.”
Nhâm Viên gật gật đầu, ”Tiểu Hàn không phải đã nói sao, sinh tử tùy mệnh. Nếu Tiểu Hàn thật không thể nhớ ra Lệnh Hồ Diêu, chỉ có thể nói rằng bọn hắn không có duyên phận.”
Lúc trước Nhạc Thu Hàn nuốt vào Đoạn Hồn, mấy người hợp lực dùng Vong Xuyên lấy độc trịđộc, cuối cùng khắc chếĐoạn Hồn. Nhưng tư niệm y vẫn quá mức chấp nhất khiến cho dược trong Vong Xuyên không phát huy tác dụng, cho nên cứ mỗi mười lăm ngày, va chạm với phần dược chưa bị hóa giải của Đoạn Hồn trong cơ thể, khiến Nhạc Thu Hàn thống khổ không lời nào tả nổi.
Một bộ dược điển từng ghi chép lại, Huyết Mộc HồĐiệp có thể hóa giải thiên hạ kìđộc, nhục bạch cốt, khiến người chết sống lại, là linh dược thiên hạ khó cầu. Thượng Quan Vu không biết Nhạc Thu Hàn trong thân chấp niệm như thế nào, hay Đoạn Hồn cùng Vong Xuyên hai loại độc dược này như thế nào khắc chế trí nhớ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Thu Hàn cùng mỗi tháng hai lần phát tác khiến cho Thượng Quan Vu không còn lựa chọn.
Mà Nhạc Thu Hàn vẫn chưa nhận thấy được thay đổi của chính mình, ngoại trừ mỗi tháng hai lần độc tính phát tác, mỗi lần chấp hành hoàn thành nhiệm vụ trở lại Ti Nguyệt Phảng, lại cảm thấy một loại thương cảm mà y không tài nào lý giải được.
Trong viện dưới tàng cây quế hoa là phần mộ của một người hầu tên gọi Tiêu Viễn, nghe bọn Nhâm Viên nói, người này khi sống cực hận y mà cũng cực yêu y. Cuối cùng, vì bảo vệ y mà bị người chặt đứt hai tay ở dưới tàng cây quế hoa. Nhạc Thu Hàn nhíu mi im lặng nghe, đối với quá khứ hơn hai mươi năm, điều nên nhớ, y đều nhớ rõ, nhưng là ngẫu nhiên đêm khuya nghĩ lại, lại cảm thấy được chính mình như quên đi điều gì……
Đến tột cùng là quên đi điều gì?
Mỗi khi ytrầm tư, Nhâm Viên luôn ở một nơi cách đó không xa mà nhìn.
Một buổi chiều một năm sau, Tiểu Kình đi đại mạc chấp hành nhiệm vụ bị thương được mang về, một thân đầy huyết ô. Gương mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, vết sẹo ghê mắt kéo dài từ lông mày đến tai. Đứa nhỏ vốn rất sợđau kia, lại cư nhiên ngay cả lệ cũng chưa từng nhỏ xuống……
Một khắc nhìn thấy hắn, Nhạc Thu Hàn không nói một lời xoay người rời đi, lại đột nhiên bị người kéo tay lại, ”Oán hận của ta, ta tự báo!”
Trước khi hôn mê hài tử kia lại thản nhiên nói những lời này.
Rồi một khoảng thời gian dài sau đó, y liền rất ít có thể tái kiến Tiểu Kình, chính là ngẫu nhiên Nhâm Viên hội nói đến thương thế của hắn, tán thưởng y thuật xuất thần nhập hóa của Vu.
Mỗi ngày trôi qua, vẻ mặt Nhạc Thu Hàn càng ngày càng lạnh lùng, thủđoạn cũng càng ngày càng tàn nhẫn vô tình. Nhạc Thu Hàn của trước kia, nhiều ít còn có thể chọn lựa nhiệm vụ màđi, mà hiện tại y có thể hoàn toàn không đểýđến thân thể chính mình. Mà mỗi lần sau khi giết người, Nhạc Thu Hàn luôn ngồi ở mộ Tiêu Viễn suy nghĩđiều gìđó.
Ngày ấy trăng lên giữa bầu trời, Nhạc Thu Hàn thổi ngọc tiêu trong tay, không biết vì sao đột nhiên rơi lệ, Nhâm Viên trong lòng run lên, đến gần, ”Tiểu Hàn, nhớ lại điều gì sao?”
“Nhớ lại điều gì?”, Nhạc Thu Hàn chậm rãi nghiêng đầu mở miệng, ánh mắt trong suốt u thâm một mảnh, ”Ta quên điều gì?”
Nhâm Viên trầm mặc một chút, đột nhiên dừng lại trước mặt Nhạc Thu Hàn, ”Tiểu Hàn, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, nếu ta nói ta yêu ngươi, ngươi có thể nguyện ý cùng ta một chỗ hay không?”
“Sẽ không.”, Nhạc Thu Hàn trầm ngâm một chút rồi trả lời.
“Vì sao?”, nghe y thật lòng trả lời như vậy, Nhâm Viên nguyên bản tưởng rằng mình sẽđau lòng nhưng không ngờ lại cảm thấy thật thản nhiên.
“Bởi vì ta thích một người bằng hữu như ngươi, nhưng vĩnh viễn không thể yêu ngươi.”
“Hôm qua, ta hướng Tùy Vũ cầu hôn.”
“Nga, Tùy Vũ là nữ tử tốt, chúc mừng các ngươi.”
“Ngô.”, Nhâm Viên cười cười đứng lên, cầm lên chén rượu trong tay Nhạc Thu Hàn, rồi đặt xuống, xoay người.
Nhạc Thu Hàn cười cười, phất tay.
Nửa năm sau, vào ngày đại hôn, Nhâm Viên đi đến trước mặt Thượng Quan Vu, lấy ra Mộc HồĐiệp đỏ sậm.
“Đã nghĩ thông suốt?”, Thượng Quan Vu cầm lấy Mộc HồĐiệp hỏi.
“Ta không muốn sau khi chết cũng mất đi cơ hội.”, Nhâm Viên hì hì cười trả lời. Mang tư tâm giữ lấy y ở bên người, lại chỉ nhìn thấy dung nhan y trầm hạ, thà là buông tay!
Thượng Quan Vu gật gật đầu, ”Như vậy đối với các ngươi đều hảo.”
Sau đó hai năm trường lại trôi qua……
Với công hiệu của Mộc HồĐiệp, Nhạc Thu Hàn bắt đầu dần dần nhớ tới một người. Bắt đầu là trận đại tuyết tán loạn mùa đông, người thiếu niên tươi cười kia. Sau đó là quần hùng tụ thủ, người nam tử lạnh lùng……
Rồi sau đó, y nhớ lại lời thề của mình, cùng với nỗi thương tổn khắc cốt ghi tâm.
“Hắn một mực chờ ngươi.”, Thượng Quan Vu đem phần dược phấn còn lại đặt trước mặt Nhạc Thu Hàn, ”Tha thứ cho hắn, hay tha thứ chính mình, tùy ngươi lựa chọn.”
Bộ dáng người kia, vẫn như trước ẩn khuất trong sương mù, không rõ ràng lắm, Nhạc Thu Hàn cố gắng nhớ tới nỗi thống khổ, tư niệm mà y đã cố quên.
Rồi một ngày, Nhâm Viên biến mất đã lâu lại xuất hiện trước mặt y, vẻ mặt tuấn lãng như trước nhưng lộ biểu tình không kiềm chế, ”Hắn ở Lạc Dương. Ngươi hẳn là biết hắn trụở nơi nào……”
Nhạc Thu Hàn ngẩn ra! Lạc Dương! Rừng trúc rậm rạp trên núi phía đông cửa thành, căn phòng nhỏở giữa rừng trúc, cùng con người kia! Người thiếu niên nắm lấy tay mình, người nam tử cả thân thương tích đưa cho mình Mộc HồĐiệp!
Thấy y đột nhiên đứng lên phi thân nhảy ra khỏi cửa, Nhâm Viên thở dài, ”Quên đi, xem như là thành toàn chính mình.”
(Toàn thư hoàn)