“Thủy Vô Hương.”
“……”
“Hóa giải thiên hạ kìđộc, khôi phục một giáp công lực, Thủy Vô Hương.” Nhạc Thu Hàn nhắm mắt lại, “Cũng là giải dược duy nhất của hắn.”
Lệnh Hồ Diêu nhìn thấy bóng dáng y, ngẩn người một chút, hắn không rõý tứ của Nhạc Thu Hàn, cũng không hiểu được cảm tình buồn bảưu lự của Nhạc Thu Hàn lúc này, chỉ là theo bản năng đi đến phía sau y dùng bàn tay to lớn ôn hậu nhẹ nhàng chạm vào y, đem thân thểđan bạc kia ôm vào lòng.
Nhạc Thu Hàn nhích thân thểđẩy hắn ra, sau một lúc lâu mới quay đầu. “Nếu đã vô tình, thì đừng cho ta lý do để hi vọng.”
Lệnh Hồ Diêu trầm mặc một lúc lâu, mới nhìn hướng thủy ngân trong lòng bàn tay mình, ấm áp vô tồn. “Ta không hiểu.”
Nhạc Thu Hàn ảm đạm cười, quay đầu, nhìn thấy thân ảnh phiêu diêu dần dần biến mất trong mưa gió, “Đưa Thủy Vô Hương cho ta.”
Đêm đến, thuyền gia kia mới chạy về, nói là trên đường gặp tặc nhân tập kích, thiếu chút nữa mất mạng, thật vất vả mới gặp người hảo tâm đem hắn giao cho thầy lang mới cứu được mạng mình. NhạcThu Hàn cùng Lệnh Hồ Diêu nhìn nhau, ai cũng không nhiều lời.
Tuy thương thế thuyền gia không phải rất nặng, nhưng Nhạc Thu Hàn lại bởi vì nội lực hao tổn cùng với dưđộc chưa trừ, cho nên phải chậm trễ hai ngày mới tiếp tục hành trình……
Nghĩ mới thấy công hiệu Thủy Vô Hương kia quả nhiên thần kỳ phi thường.
Mới ngắn ngủn hai ngày, không nói đến dưđộc trong người Nhạc Thu Hàn không còn, nội lực lại tinh tiến không ít! Nhưng y lại rất ít cùng Lệnh Hồ Diêu nói chuyện, ngay cả khúc nhạc dễ nghe cũng không có tái thổi qua. Tựa hồ khôi phục thái độ lạnh như băng cùng ngạo nghễ hồi mới gặp.
Lệnh Hồ Diêu thân thể vốn cường kiện lại được Nhạc Thu Hàn dùng nội lực phụ trợ chữa thương, không đến nửa tháng, thương thế liền khôi phục hơn phân nửa, ở trên thuyền hoảng du hơn hai mươi ngày cuối cùng đã tới thành Lạc Dương.
Thuyền còn chưa cập bờ, Nhạc Thu Hàn mang theo nhân bì mặt nạ bước ra phòng, hướng ra ngoài nhìn. “Đi.”
Đầu cũng quay nhìn bến tàu, đưa lưng về nhau Lệnh Hồ Diêu mở miệng nói, “Chúng ta trước tìm khách *** dừng chân.”
Lệnh Hồ Diêu nhíu nhíu mày, một ngữ không nói cầm lấy trường kiếm trên bàn đeo bên hông đi theo y.
Lạc Dương vốn là danh thành Trung Nguyên, là”Thiên hạ chi trung”, lại có danh xưng ”Cửu châu phúc địa”. Phía bắc giáp Mang Lĩnh uy dĩ, phía nam lại giáp Tung Sơn cao chót vót. Cảnh nội thì y, lạc, giản, sông sông nước nước, đồng bằng rộng lớn, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú. Núi non bao bọc hình thành nên địa thế bất khả xâm phạm từ xa xưa.
Mới vừa bước lên thành Lạc Dương, cảnh đẹp phồn hoa của Lạc Dương đã bày ra trước mắt! Trên kênh đào, thuyền bè nối tiếp, bóng buồm hớn hở gần kề. Ngã tưđường rộng rãi, ngựa phi thật nhanh, thẳng như mũi tên, vô viễn không đạt; Lạc Dương thương gia đông đảo, minh đà uyển mã, đi lại không dứt.
Tiến vào đường cái phía nam thành Lạc Dương đi được một hồi, Nhạc Thu Hàn đưa tay hướng phía trước, lạnh lùng mở miệng nói, “Ngươi đi vào khách *** kia đặt hai gian phòng hảo hạng, ta đến sau.”
Lệnh Hồ Diêu đem y liếc mắt một cái, đã thấy y như trước lạnh lùng mạc mạc, cùng vẻôn nhu mấy ngày trước khi có hai người thật khác biệt, bất giác trong lòng tức giận dâng lên, “Ngươi khi nào đưa ta đi tìm Xuy Sầu!”
Nhạc Thu Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng cười cười, thế nhưng đầu cũng không quay lại liền đi.
Ánh nắng chiều rải xuống, ánh vàng nơi chân trời chiều vẽ nên một đạo ánh kim xinh đẹp. Khói sương lượn lờ, mang theo dư vận thản nhiên nơi cổ thành.
Tửu lâu đối diện, diễm vũ sanh ca, nhanh chóng náo nhiệt.
Ngay cửa khách *** cửa một thân truy y nam tửđứng đó, hông đeo trường kiếm, hai tay khoanh lại, tựa nhưđang đợi người. Mái tóc đen quyến cuồng không kiềm chếđược phi tán ở phía sau, thanh đao đường nét cứng cáp lạnh lẽo, mi nhãn tuấn lãng âm trầm, làm cho các thục nữ lui tới danh viện không khỏi nhiều lần liếc mắt một cái, rồi lại bất thường bỏ chạy.
Tướng mạo Lệnh Hồ Diêu vốn là tuấn mỹ phi phàm, nhưng bởi vì một thân sát khí lạnh như băng, con ngươi nguyên bản thâm thúy u lãnh lại như muốn giết người, làm cho nhân sinh đi ngang qua người hắn đánh một cái run run, làm cho khách nhân muốn tiến vào khách *** đành đi đường vòng, miễn cho rước họa vào thân.
Tiểu nhị cùng chưởng quầy của khách *** bị thần tình lôi công kia dọa cho, ai cũng không dám tiến đến cùng hắn nói chuyện.
“Đứng ở nơi này làm gì?”
Từ cửa đột nhiên truyền đến nam thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng ôn lãng, chưởng quầy giống như thấy cứu tinh bèn ngẩng đầu nhìn kẻđang nói chuyện với nam tử kia, không khỏi ngẩn ngơ.
Nam tử trước mặt tuy không tuấn mỹ, lại tự nhiên có một loại khí chất làm cho người ta không thể bức thị. Một thân phác tố bạch y, tuy không phải cái gì hoa quý diện liêu, tùng tùng xuyên trên người, lại có một phen vận vị thanh quý nho nhã. Nhất làđôi mắt kia, giống như sơn giản hàn đàm, trong suốt lạnh như băng, tồn tại trên gương mặt bình thường như vậy thật là đáng tiếc.
“Ngươi đi đâu?!”
Lệnh Hồ Diêu một phen nắm lấy cánh tay y, giận dữ hét.
“Bạch Mã Tự, gặp một bằng hữu. “ Nhạc Thu Hàn ảm đạm cười, rút lại cánh tay bị hắn bắt lấy, bước qua cửa ngồi xuống, “Đứng ở cửa tính làm môn thần sao? Không nên làm phiền người khác làm ăn.”
Lệnh Hồ Diêu hừ lạnh một tiếng liền ngồi xuống đối diện y, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, biểu tình thật giống như tiểu hài tử sinh khí làm cho Nhạc Thu Hàn lại một trận cười khẽ, “Muốn ăn gì?”
Thấy hắn không nói, Nhạc Thu Hàn cũng không nhiều lời, quay đầu đối tiểu nhị với vẻ mặt tò mòđánh giá mình, mở miệng nói, “Phiền tiểu nhị ca, bốn lượng thiên tửu, đem ra thêm chút đồăn sáng của quý***.”
Tiểu nhị không ngừng vội vàng lau mặt bàn, vẻ mặt tươi cười quen thuộc, “Nhị vịđại gia có muốn nếm thử mễ tửu do tiểu *** ủ không? Khẩu cảm thuần chính, khách nhân lui tới đây đều rất thích.”
Nhạc Thu Hàn nhìn Lệnh Hồ Diêu như trước nghiêm mặt, liếc mắt một cái, ”Cám ơn tiểu nhị ca, vậy lấy một hồđi.”
“ Hảo, thỉnh khách quan chờ một chốc.”
Mắt thấy mặt trời chiều ngã về tây, chân trời liễm khởi một đạo sắc hồng cuối cùng, sắc trời rất nhanh chuyển sang tối sầm.
Đường lớn bên ngoài, lượng người so với giữa trưa ít đi một chút nhưng lại nhanh chóng xa thủy mã long phồn vinh. Các cửa hàng to nhỏ hai bên phố mang ***g đèn treo cao, hồng hồng đỏđỏ, trông thật đẹp mắt.
“ Tiểu nhị, hôm nay là ngày gì, bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?”
“ Ô, khách quan là ngoại nhân nên không rõ, hôm nay là ngày thứ hai Lạc Dương Long môn tiêu cục nhị công tử Trầm Long nghênh thú tân kiều nương, Long môn tiêu cục nhị công tử kia ở trên giang hồ không người không biết a, võ công phong lưu, gia thế hiển hách! Còn có, ngày hôm qua nghênh tân kiều nương tiến môn, ở phố nam thỉnh mời tân khách bát phương, tối hôm nay lại tổ chức hội hoa đăng náo nhiệt, cùng dân chúng tiêu khiển……”
“Nữ nhân kia là người phương nào?” Lệnh Hồ Diêu hừ lạnh một tiếng nói, ”Như thế lao dân thương tài!”
“ Nữ nhân kia? Là bảo bối của ngươi, Dương Lê.” Nhạc Thu Hàn cười khẽ mở miệng, liếc khuôn mặt tuấn tú của Lệnh Hồ Diêu đột nhiên biến sắc, ”Phụ tử tranh đoạt thiếp, oanh động cả giang hồ.”
Ba!
Cái chén trong tay Lệnh Hồ Diêu vang lên một tiếng! Lòng bàn tay đẫm rượu quỳnh tương hòa cùng máu tươi đưa đến trước gương mặt đạm định như nước của Nhạc Thu Hàn, ”Ngươi đã sớm biết! Có phải hay không!”
Nhạc Thu Hàn không nhận, như trước cười một chút, thanh đạm như gió. ”Diêu……”
“ Câm mồm! Ai cho phép ngươi như vậy gọi ta!” Lệnh Hồ Diêu một phen nắm lấy vạt áo trước ngực của Nhạc Thu Hàn, một đôi mắt âm trầm lóe ra hận ý rõ ràng, ”Ngươi đã sớm biết Lê Nhi xuất giá! Có phải hay không! Cho nên ngươi mới mang ta đến Lạc Dương!”
“ Ngươi hiểu lầm.”
“ Hiểu lầm! Ngươi đã sớm biết Lê Nhi xuất giá lại chậm chạp không nói cho ta! Ngươi cốý thừa cơ Tiễn Nhung hạđộc trì hoãn hành trình làm cho ta phải nhìn thấy Lê Nhi ủy thân cho kẻ khác! Ngươi đến tột cùng là có cư tâm gì?!”
Nhạc Thu Hàn nhíu nhíu mày, thản nhiên mở miệng, ”Ta cũng là mới vừa rồi biết được nữ nhân phụ tử tranh thưởng kia là Dương Lê.”
“Câm mồm!” Lệnh Hồ Diêu cuồng nộ, một chưởng chụp đến ngực y, đem y đẩy ra, ”Ý tưởng xấu xa ghê tởm kia của ngươi ta hiện tại mới hiểu được, ngươi là muốn ta đối Lê Nhi chết tâm phải không? Nhạc Thu Hàn, ngươi hãy nghe cho kỹ! Lệnh Hồ Diêu ta cho dù cảđời không thú thê tử, cũng sẽ không động tâmđối với loại người vô sỉ như ngươi!”
Vốn tưởng rằng y sẽ né tránh, thật không nghĩ y ngang nhiên nhận lấy một chưởng, lui ra phía sau một bước ẩu ra một ngụm huyết.
“ Không hổ là Cuồng Đao, như vậy vô tình.”
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nhạc Thu Hàn chỉđịnh định nhìn vẻ mặt tức giận của Lệnh Hồ Diêu, lẳng lặng mà nhìn, giống như soi thẳng vào tâm hắn. Gióđêm nhẹ nhàng khoan khoái theo khung cửa sổ rộng mở luồn vào bên trong, liêu khởi mái tóc của Nhạc Thu Hàn, dây dưa mi nhãn……
Lệnh Hồ Diêu thấy miệng y giật giật, tựa hồ như muốn nói gì nhưng cuối cùng y chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt, dấu đi nỗi bất đắc dĩ cùng bi lương lan tràn trong đáy mắt.
Lệnh Hồ Diêu trong lòng trùng xuống, đưa tay nắm lấy ống tay áp của y, lại bị y huy khai.
Cầm trong tay bạch ngọc tiêu, Nhạc Thu Hàn chậm rãi đứng dậy đi tới cửa, ”Ta giúp ngươi đem Dương Lê kia đến gặp ngươi.”
Tiểu nhị ngây người một chút, vội vàng tiến đến ngăn cản, ”Khách quan! Ngàn vạn lần không được! Không nói đến Trầm gia kia giàu có, mà còn có quan hệ thân cận với triều đình. Hơn nữa Trầm Long chi phụ lại làđương kim võ lâm minh chủ, võ công xuất thần nhập hóa! Ngài đi không phải là chịu chết sao.”
“ Cũng chỉ là sớm muộn.” Nhạc Thu Hàn ảm đạm cười, xoay người rời đi.
Gió sầu thổi qua, nhẹ phẩy trên mặt, là tay ai đã lau đi vệt nước trên mặt? Ta nghe thấy tiếng ngọc bội ma sát vào xiêm y ngươi. Là vật ước hẹn giữa Dương Lê kia cùng ngươi phải không? Ta cũng chưa từng đem ngọc bội tặng ngươi, chỉ có thể cho ngươi nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, hi vọng ngươi đừng quên nhiều năm trước từng có một người thiếu niên côđộc, hi vọng không kẻ nào có thể một lần nữa chia rẽ duyên phận này.
Cho dù như vậy, e cũng chỉ là mộng tưởng xa vời……
Ngươi đã sớm quên mất ước định mười năm trước, đối với ngươi mà nói, ta chỉ là một thưđồng nhỏ bé giữa đám người nô phóđông đảo, đối với ngươi mà nói, ngày ấy ngươi cứu ta, chỉ là thuận tay mà thôi. Ai có thể cho ta biết, ta ngày ngày khổ luyện võ công, là vì ai? Ta tìm tìm mịch mịch, là vì cái gì? Vì sao trả lại cho ta nỗi trầm nịch bất đắc dĩ kia, để ta và ngươi tái gặp mặt, rồi lại phá tan thành từng mảnh?
“ Ngươi đi theo ta làm gì?” Nhạc Thu Hàn quay đầu nhìn người nam tử im lặng, một mực không lên tiếng phía sau,” Ngươi yên tâm, ta nói được làm được.”
“ Ngươi……”
“ Không phiền ngươi lo lắng, sinh tử tùy mệnh, mệnh này, Nhạc Thu Hàn ta cho tới bây giờ chưa từng đểý.”
Lệnh Hồ Diêu nhíu nhíu mày, thấp giọng quát, ”Không được nói bậy!”
“ Hừ”, mái tóc dài của Nhạc Thu Hàn bị gióđêm ùa qua, những sợi tóc phi tán, nhẹ nhàng rơi xuống hai bên gương mặt dưới lớp mặt nạ nhân bì vừa bị xé hạ, ”Lệnh Hồ Diêu, ngươi nhớ kĩ gương mặt này, nếu không, ngươi ngày sau nhất định hối hận.”
Đó là dung nhan thanh nhã mà mỗi lền nhìn đến đều khiến cho Lệnh Hồ Diêu trong lòng chấn động, dưới ánh trăng hơi hơi phiếm xuất ôn nhuận, mi phong thon dài tuấn lãng, con ngươi thu thủy thanh tuyết lãnh triệt, mũi thẳng, làn môi mỏng manh ngạo mạn. Gióđêm liêu khởi những lọn tóc dài mềm mại tung bay, dưới ánh trăng tạo nên những lằn bóng mờ nhạt hai bên má. Y tựa hồ nhưđang cười, lại cùng lúc với nụ cười thanh sầu cóđiểm bất đồng, thản nhiên, sâu kín, mang theo vẻđùa cợt lạnh lùng, ”Ngươi nhớ kỹ khuôn mặt, về sau đừng nói không quen biết!”
Nghe lời nói quyết tuyệt của y, Lệnh Hồ Diêu có chút khó hiểu nhướn mày, ”Ngươi nói bậy bạ gìđó!”
Y lại chỉ lạnh lùng cười, quay đầu hướng cửa đông đi đến, ”Ta nói cái gì, ngày sau ngươi tự nhiên hiểu được.”
Ra khỏi cửa đông, đi không xa lắm thì gặp một mảnh rừng trúc rậm rạp, ở sâu trong rừng trúc chính là tổng đàn của Long môn tiêu cục.
Nói đến Long môn tiêu cục, trong chốn giang hồ không kẻ nào không biết. Đại đương gia Long môn tiêu cục Trầm Lực Phương chỉ bằng một thanh kim đao, ba năm trước tại đại hội võ lâm đoạt chức võ lâm minh chủ. Ba nam tử cùng hai nữ nhi cũng không phải tầm thường, trưởng nữ tiến cung cũng đã trở thành sủng phi bên người hoàng thượng. Trầm gia càng bởi vậy màđắc thế, ở giang hồ hay quan trường cũng như cá gặp nước, người nào cũng kị ba phần.
Mới ra khỏi cửa đông liền thấy hai nam tử toàn thân y phục màu đen đứng cạnh rừng trúc, một người lưng đeo vũ khí bị vải đem trùm qua, không phải gậy thì làđao, người còn lại nắm trong tay trường kiếm với lớp vỏđỏ sậm trong suốt nhưánh trăng, thân hình cao lớn khôi vĩ vừa nhìn đã biết hai người này không phải người đi đường bình thường.
Thấy hai người bọn hắn đi tới, hai nam tử kia chậm rãi quay đầu lại, khăn đen che lấy gương mặt, mâu trung tinh quang tụ liễm. Lệnh Hồ Diêu cước bộ hơi chậm một chút, âm thầm đưa người chắn phía trước Nhạc Thu Hàn.
Nhạc Thu Hàn lại đẩy hắn ra, đi đến trước mặt hai vị nam tử thì dừng lại, “Đã lâu không gặp.”
Hai người hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu đem Lệnh Hồ Diêu đánh giá một phen rồi mở miệng hỏi, ”Chính là hắn?”
“ Ân.”
“ Chuyện Vu bị thương ngươi cũng biết?”
Nhạc Thu Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, ”Hắn hiện tại như thế nào?”
“Không tốt, khi hắn đưa Thủy Vô Hương cho ngươi, thiếu chút nữa hộc máu thân vong, Lâu chủ giận dữđưa hắn nhốt ở Vô U cốc, Lưu Phong cũng thiếu chút nữa mất đi võ công.”
Mắt thấy nam tử nắm trường kiếm kia nắm tay Nhạc Thu Hàn, Lệnh Hồ Diêu trong lòng không biết sao đột nhiên tức giận mãnh liệt, cũng không nghĩ người nọ chính là bắt mạch của Nhạc Thu Hàn, ”Ngươi ăn Thủy Vô Hương?”
“ Ân.”
“ Hảo”, nam tử buông tay ra, ”Rất ít người có thể tổn thương ngươi, lần này lại là ai?”
Nhạc Thu Hàn không có trả lờn, chỉ cười nói, ”Lâu như vậy không gặp, lại trở nên xa lạ như vậy?”
Hai cái nam tử liếc nhau, đột nhiên ha ha cười, ”Thu Hàn, mấy khi mới có thể trở về, huynh đệ ta cùng trò chuyện đôi chút?”
“ Không biết.”
“Sao lại lấy mặt thật gặp người?”
“……”
“Vì hắn sao?” nam nhân chợt nhiên đem trường kiếm đỏ sậm rút ra khỏi vỏ, dưới ánh trăng mạt ra một đạo hào quang đỏ tươi như máu, thân hình cao lớn chính là hơi hơi vừa động, đãđứng cạnh bên người Nhạc Thu Hàn,”Ta thật muốn xem năng lực hắn thế nào!”
Nhạc Thu Hàn hơi hơi ngẩng cao đầu, nhìn nam tửđứng ở cách đó không xa ngưng nhìn mình, khóe miệng hơi nhướn tạo nên một đường cong tuyệt mỹ, ”Vô Thương, các ngươi đến nơi này, thật sự là muốn gặp ta sao?”
“ Ha ha ha…… Một nửa một nửa.”
Nam tử vừa nói thì thân hình đã khởi, tuy kiếm thế vừa nhẹ lại yếu, nhưng Lệnh Hồ Diêu rõ ràng cảm nhận được một cỗ cường đại kình lực bức tới, lạnh lùng chọn mi, rút ra trường đao.
Lệnh Hồ Diêu vốn là cao thủđứng hàng nhất – nhị trên giang hồ, nam tử kia lại cũng chút không thua kém, đảo mắt hai người ngươi đánh ta tiếp mười chiêu có thừa, kình phong khiến cho lá trúc phiêu tán bốn phía.
Nhạc Thu Hàn nhìn nam tử phía sau, liếc mắt một cái, ”Thương, ngươi cũng phải động thủ sao?”
“ Nếu ta thật động thủ?” con ngươi đen nhánh của nam tử mang theo ý cười dò xét Nhạc Thu Hàn, cũng không nghĩđối phương chỉ nheo mắt cười, ”Ngươi thử nói xem.”
“ Ha ha ha ha…… Cho nên ta không tính động thủ, dù sao cùng ngươi vi địch không phải chuyện tình khoái hoạt gì.”
Nội lực hùng hậu đem những lá trúc kia tuôn rơi lay động, ”Huống hồ, nếu bị Tiểu Kình biết, không biết sẽ như thế nào chỉnh ta.”
“ Tạ.”
Nhạc Thu Hàn chọn mi một sẩn, thân hình chợt lóe nhảy vào giữa hai người, đem bạch ngọc tiêu ngăn lại trận thế.
“Nháo đủ chưa?!”
Lệnh Hồ Diêu cùng tên nam tử gọi là Vô Thương kia nhìn nhau thu thế nhảy ra ngoài trận, Nhạc Thu Hàn mở miệng, ”Vô Thương, ngươi là làm theo ý ai?”
Vô Thương đem xích trường kiếm thu vào trong, quay đầu liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Diêu một cái, nhíu mi phong tuấn lãng mở miệng nói, ”Ba ngày trước, có người dùng Mộc HồĐiệp đổi mạng Lệnh Hồ Diêu……”
“ Mộc HồĐiệp?”
Tương truyền Mộc HồĐiệp vốn là võ lâm chí bảo, cực kì tâm linh, dùng máu người để thức tỉnh, tính chất cũng tùy vào máu là của kẻ tham lam hay người từ bi. Phàm trong tâm còn tham lam hoặc cừu hận, lấy máu uy chi luyện thành thiên hạ kìđộc; thiên tính thuần lương, vô hận vô tham, tắc tạo nên linh dược thế gian khó cầu! Vật ấy cực kỳ hiếm, mấy năm trước nghe nói Dương Viễn Chí từng cóđược một con Mộc HồĐiệp, nhưng sau khi hắn chết thì thần bí biến mất, sau đó không còn nghe thấy tin tức của Mộc HồĐiệp.
“ Là ý của ai?” Nhạc Thu Hàn sắc mặt biến đổi, lại mở miệng hỏi.
“Lâu chủ.” Vạn Sĩ Thương lạnh lùng trả lời, ”Bất quá Vu liều chết đem việc này trở về……”
“ Người nọ sẽ không từ bỏýđồ, ngươi cùng tiểu tử này cũng nên cẩn thận hơn.”
“ Biết là ai không?”
“Hàn, ngươi biết rõ nguyên tắc của chúng ta.” Phó Vô Thương cau mặt đưa tay ôm y vào trong lòng ngực, khiêu khích cùng lạnh lùng nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của Lệnh Hồ Diêu, liếc mắt một cái, ”Vì người này, đáng không?”
“ Vô Thương,” Nhạc Thu Hàn ảm đạm cười,” Ngươi có thểđối với TưĐồ kia chấm dứt được không?”
“Không nói lại ngươi.”
Phó Vô Thương nhún vai, “Càng si tình thì càng khổ vì tình, mau chóng trở vềđi.”
“Biết.”
Nhạc Thu Hàn ảm đạm cười, xoay người hướng Lệnh Hồ Diêu màđi đến. Phía sau một tiếng động nhỏ vang lên, hai gã nam tử kia sớm không còn dấu vết, thanh âm hai người tự xa xa thấp thấp truyền đến, ”Cần đề phòng nữ tử tưởng chừng vô hại.”
“Có sự tình gì thìđừng quên chúng ta!”
“Bọn hắn là ai?”
Nhạc Thu Hàn đem mặt nạ một lần nữa đeo ở trên mặt, thản nhiên mở miệng, ”Bằng hữu sinh tử.”
Lệnh Hồ Diêu rõ ràng còn vì vừa rồi Vô Thương đem Nhạc Thu Hàn ôm lấy mà sinh khí, đôi lông mày cau lại cũng không có giãn ra, sau một lúc lâu mới lạnh lùng mở miệng, ”Nam nhân kia, cùng ngươi có quan hệ gì?”
Nhạc Thu Hàn ngây người một chút, phốc xích buột ra một tiếng cười, trong mâu trung trong trẻo nhưng lạnh lùng mang ý cười ấm áp, dưới ánh trăng quang hoa lưu chuyển, ”Ngươi ghen!”
“Hoang đường!”
“Ngoài từđó, ngươi không còn từ gì khác sao?”
Nhạc Thu Hàn cười đi đến trước mặt hắn, “Ta là người duy nhất sẽ không bao giờ phản bội hay thương tổn ngươi. Vậy nên, yêu ta đi.”
Câu nói cuối cùng biến mất trong miệng của Lệnh Hồ Diêu. Nụ hôn ôn nhu, nhẹ nhàng, mang theo lãnh hương thản nhiên của Nhạc Thu hàn. Lệnh Hồ Diêu chính là bất ngờ một chút, nhưng không đẩy y ra.
Một trận gióđêm thổi qua, hơi hơi có chút lãnh. Gió lướt qua, khiến những là trúc khô như bay múa trong ánh trăng, phiên phiên bao lấy thân ảnh hai kẻđang ôm nhau……
“ Về.”
“ Không đi Long Môn tiêu cục?”
“ Không chỉ có một đêm, mới vừa rồi, là ta không phải khiến ngươi bị thương.” Lệnh Hồ Diêu buồn bực xoay người, lại nhìn thấy trong mắt Nhạc Thu Hàn chợt lóe qua ý cười.
“ Hảo.”