Ly Y Khả Sanh ra chiêu sắc bén, võ công chủ yếu là công phu hiện đại, Minh Khải Hứa đều chỉ tránh chứ không ra tay, dùng lực nắm chặt lấy hai cổ tay nàng
” Tam muội “
” Có tiếng mà không có miếng cũng chẳng phải tác phong của ta, nay đám nha hoàn đã nhận định như vậy, ta cũng không thể để hư danh tổn hại được. Dù sao cũng đã ra tay, nên ra tay tới cuối cùng “
Ly Y Khả Sanh tay vận nội lực rút đao nhỏ từ bên thắt lưng đánh thêm vài chưởng, thân thể mềm dẻo luồn qua tay Minh Khải Hứa vươn tới Đại phu nhân đều bị tay hắn ngăn lại.
Đại phu nhân mỗi lần dao của Ly Y Khả Sanh sắp chạm tới đều tái mặt mũi, quạt của Minh Khải Trác xòe ra che trước mặt bà ta. Hắn cười khổ, nhìn Minh Khải Hứa cùng Ly Y Khả Sanh người đánh kẻ tránh lại đưa mắt nhìn đám Vân Hiểu đang dõi theo
” Đại ca... “
” Ngươi tốt nhất nên im miệng “ Minh Khải Trác nhíu mày, cục diện này khó lòng hòa giải, đều phiền phức tới phiền phức, nhìn Minh Khải Trạc tay chân run rẩy còn cần nha hoàn đỡ mới cười cười, phế vật
” Tam muội “ Minh Khải Hứa nao lòng, thay vì ra chiêu trực tiếp nhận một trưởng lớn của Ly Y Khả Sanh, hai tay ôm lấy nàng vào ngực giữ chặt. Vân Hiểu cùng Vân Tranh đứng hình, vội cùng nhau phi tới, kéo Ly Y Khả Sanh rời khỏi lòng Nhị thiếu gia
” Tiểu thư, tiểu thư... “
Ly Y Khả Sanh trước mắt mơ hồ, tay chân không kìm chế, nội lực trong thân thể âm ỉ xoay chuyển. Màn lụa rời khỏi mặt, đáy mắt u ám ánh lửa, không cảm nhận được âm thanh của hai nha hoàn, thân thể vẫn hăng chiến đấu, rút hai tiểu đao nhỏ bên hông phi tới ra trưởng lực với Minh Khải Hứa.
Cảm thấy có chuyện không ổn, Minh Khải Trác nheo mắt gấp quạt, nhìn dung nhan lộ rõ sau màn lụa tâm nhảy nhót, âm thầm hạ quyết tâm.
” Tiểu thư “ Vân Tranh phi thân tới cùng Minh Khải Hứa đấu trực diện. Ly Y Khả Sanh đầu óc quay cuồng, cổ họng luân chuyển lên xuống, tay chân linh hoạt hơn mọi khi. Mỗi lần chạm vào tiểu đao Vân Tranh đều nâng lên nội lực đánh tan hai tiểu đao, Vân Tranh vuốt mồ hôi, tay không lùi lại. Minh Khải Hứa toàn lực ra chiêu, chạm tới nàng đều bị hạ lực âm ỉ tạo ra vết thương. Hắn mỗi chiêu thức đều chỉ dám điều chỉnh ba phần công lực.
Ly Y Khả Sanh như trong trạng thái điên loạn, tay chân hòan toàn không theo sự kiểm soát, chỉ nhìn trước mắt giết một người lại thêm một người, đám nha hoàn đã bị nội lực đánh gãy xương cốt mà nằm đất, Tam thiếu gia nhu nhược được Đại thiếu gia che chắn, hắn tạo vòng kết giới, nghe trong không khí tiếng rít rít va chạm nhỏ của nội lực cùng vòng kết giới tạm thời chống đỡ
” Tiểu thư “ Vân Hiểu gục xuống đất, miệng đã phun ra một búng máu vội vội vàng vàng điều tiết hơi thở. Trong sân không biết gió thổi từ đâu ngày càng lớn, miếng ngói trên nóc vài tòa nhà đã bật nắp đồng loạt vỡ nát. Bích A Dao đứng giáp một cột đình, tay che đi gió cùng bụi, hai mắt như sáng rực, cười âm hiểm nhìn Ly Y Khả Sanh điên cuồng ra hạ sát chiêu giết người
” Quả nhiên.... quả nhiên là nàng ta “
Minh Khải Hứa y phục xuất hiện vài vết cắt máu tứa ra nhiều, bắt buộc phải tăng công lực đỡ lấy một chưởng của Ly Y Khả Sanh. Nàng càng ngày càng muốn giết người, thân thể đau đến sắp vỡ nát, tay chân không người múa kiếm, tóc uốn lượn gió cùng y phục theo từng động tác mà chuyển động nhẹ như lông hồng, lại giống như vũ nữ múa lên một khúc trường ca đẫm máu
Trong sân gạch trên đất đã bật khỏi vị trí cố định, bay lên không trung va đập vào nhau, Minh Khải Trác đưa ba người Đại phu nhân, Minh Khải Tuyết Liên cùng Tam thiếu gia nhanh chóng rời khỏi. Minh phủ náo loạn, Minh Khải Hàn cùng hạ nhân và vài di nương đã được báo đều tránh khỏi sân sau.
Tiếng ầm ầm như muốn nổ tung, Ly Y Khả Sanh thân thể ngày càng đau nhức không thể dừng lại, nhắm mắt múa luân chuyển theo lụa, trước mơ hồ hiện ra sông máu, thây chất đầy nhuốm đậm huyết sắc. Vài ánh mắt vài cánh tay vươn tới bám lấy nàng, không khí xung quanh đặc lại thân thể đau đớn.
Eo đột ngột bị một bàn tay ghì chặt lấy, mùi trầm hương âm ỉ quanh quẩn, nàng ra sức vùng vẫy, cánh tay lại càng ghì chặt, y phục trên người bị nội lực phá tan rách từng mảnh nhỏ, mắt ngọc nhuốm sắc đỏ u ám mở ra chạm phải một khuôn mặt lãnh khốc, đường nét điêu khắc tỉ mỉ, thân thể lạnh lẽo đến không có hơi ấm.
” Trở về với ta “ Âm thanh như ma quỷ quấn lấy từng dây thần kinh, tâm chua xót, tay chân đều bị bó chặt lấy không thể cử động, cánh tay rắn chắc trên eo giống như muốn ép buộc nàng dung hòa vào thân thể hắn, bạc môi lạnh nhạt, mắt ưng sắc bén cùng mày kiếm lạnh lạnh nhướn lên.
Xung quanh là một màu huyết sắc tràn ngập, Ly Y Khả Sanh khuôn mặt đã đẫm lệ, muốn vùng vẫy thoát khỏi lại càng khó khăn, hơi thở của người kia quấn lấy nàng
” Trở về “ Âm giọng trầm xuống, vang vọng trong đầu, nàng càng giãy giụa càng bị thúc ép tới khó khăn thở.
” Ư...” Trước mắt ý thức dần dần mất đi, thân thể bị ôm gọn. Ly Y Khả Sanh nàng giống như tội đồ, nhìn một sông máu cùng thây xác chấy đầy thế gian đều đang muốn bám víu lấy nàng.
Cảnh vật quay về một màu xanh, giữa một rừng trúc đang rì rầm hưởng ứng theo gió. Một nữ nhân dung nhan tuyệt mĩ ngủ say gần một gốc cây hoa đào duy nhất trong rừng trúc, một nam nhân gấm y cùng một nữ nhân khác đều đang đứng nhìn.
Cảnh vật lại một lần nữa luân chuyển, nàng vận giá y đỏ hoan hỉ nâng khăn voan, môi đỏ mọng phát không ra âm thanh, dung nhan ảm đạm, nốt chu sa nơi khóe mắt thành lệ máu, bi thương đến tận tâm can, gục xuống rừng hoa Tường Vi nở rộ, trên tay là thân thể của một nữ nhân trung niên
Không trung vô hạn, cảnh vật vô biên xoay vòng vòng, lại thấy thân thể mỏng manh xương cốt đứt lìa. Ly Y Khả Sanh hé môi thở nhẹ, kéo dài nốt hơi thở tàn, khóe mắt đã ướt lệ, tựa vào thân cây anh đào ngước nhìn trời mưa tầm tã
Hai tay là huyết sắc phủ mờ, chẳng biết từ bao lâu đã có một nữ nhân đứng trước mặt, dung nhan so với Ly Y Khả Sanh giống đến hai ba phần, đôi mắt yêu mị,khí chất cao ngạo lại cười cợt ôm lấy một nam nhân
” Ly Y Khả Sanh, ngươi vĩnh viễn đấu không lại ta. Ngươi không xứng với Viễn, lại càng không thể có được hạnh phúc “
”... “
” Ngươi nhìn đi, nhìn đi là ngươi giết bà ấy, tận tay giết bà ấy, ngươi sống 15 năm trong bóng tối, khao khát thứ ánh sáng le lói, nhưng ngươi không thể với tay tới “
“...”
” Căm giận ư? Kẻ như ngươi chẳng phải là đang cản đường ta hay sao? Trên thế gian này, ta và ngươi, chỉ được phép tồn tại một người duy nhất “
Là hàng nghìn hàng vạn ánh mắt đều chiếu lấy nàng, tay chân đeo xiềng xích, sống trong bóng tối 15 năm, đến khi thấy được thứ ánh sáng ấy,lại chẳng trách duyên phận không sâu lụi tàn hoa vừa chớm nở.
Tiếng chuông bạc vang lên, linh động trong không gian, giá y đỏ thắm không phân biệt đâu là máu đâu là nước mắt, rực rỡ một khoảng không. Đến khi nhắm mắt, xung quanh Tường Vi đã nở rộ nói lên một đoạn nhân duyên của thế gian
Tóc được vuốt ve, môi được ân ái,thân thể cảm nhận sự thay đổi rõ rệt, xương cốt như được hồi sinh, mùi hương trầm vờn quanh mũi làm dịu đi mọi giác quan cũng làm giảm đi mọi âm thanh. Đến khi lông mi rung nhẹ, giật mình mở mắt, tay vươn lên xoa lấy đầu đau âm ỉ
Ly Y Khả Sanh mê man tỉnh lại, đầu đau như muốn vỡ tung, gân cốt rời rạc, muốn bật dậy khó khăn không thể nhúc nhích. Xung quanh là màn trướng lớn, giường ngọc trạm khắc tinh xảo cùng lông cáo trắng muốt được làm nệm. Mùi trầm hương quen thuộc quanh quẩn trong phòng, không còn thoang thoảng như trước kia Vân Hiểu dùng mà nồng độ dày đặc đến mức không khí không có dư một phần không nhuốm trầm hương.
Một cánh tay rắn chắc vươn tới, Y Y Khả Sanh cảm nhận được hơi thở người quanh quẩn cạnh nàng lại không thể nhúc nhích, bàn tay ấy vuốt ve lên đường nét trên khuôn mặt nàng, chạm nhẹ lấy môi. Thân thể cường tráng đang ở sau lưng Ly Y Khả Sanh, nàng hoang mang không thể cử động, muốn phát âm lại càng không
” Vào đi “ Âm thanh nhàn nhạt vang lên, trong giọng nói như vừa tỉnh ngủ, nghe vào tai trầm trầm khàn khàn đánh thức sự nhạy bén của thính giác con người.
Người bên ngoài vừa nghe lệnh mới mở cửa, bưng một chậu đồng nước ấm cùng một chiếc khăn được thêu rất tỉ mỉ đặt trên bàn sau cùng nhanh chóng rời khỏi phòng không dám phát ra tiếng động
Ly Y Khả Sanh phát hiện người không mảnh vải, liếc xuống mới thấy thân thể được ôm trọn trong lòng một nam nhân, tay chân vài vết cứa vừa đóng vảy không lâu, muốn nhúc nhích cũng không được. Người nằm cạnh phát ra một tiếng thở âm khí, tay nhẹ vuốt lấy tóc nàng như thói quen, hơi thở áp sát phả vài sau gáy khiến Ly Y Khả Sanh mềm nhũn
” Ngủ tiếp đi “ Không hiểu sao sau khi nghe câu nói từ nam nhân kia, Ly Y Khả Sanh hai mắt không chống nổi cụp xuống, ý thức như muốn tiêu tan. Cảm nhận được bên cạnh có hơi thở cùng đồng điệu khiến nàng trong lòng phát sinh một cảm giác khó tả. Từ trước tới nay nàng vẫn luôn ngủ một mình, nay lại có thêm người khác hít lấy hơi thở khiến bản thân khó lòng tiếp nhận
Trong phủ lớn, Vân Hiểu cùng Vân Tranh thay đổi một thân y phục, gặp lại một vài hạ nhân ai nấy đều vui mừng, hàn huyên một lúc lâu mới ngừng nghỉ làm việc. Viễn phủ rộng lớn vẫn không thay đổi như trước khi các nàng rời đi, mỗi khóm hoa viên hay mỗi cành cây đều được hạ nhân trong phủ chăm chút tỉ mỉ, hòn non bộ lớn, ao sen trong veo cá lớn thi nhau ngoi lên mặt nước nhận thức ăn từ tay hạ nhân. Vài cành mai sắc tươi tốt, mọi thứ tỉ mỉ cẩn thận, phòng ốc đều được lau dọn thường xuyên
Cảnh vật trong Viễn phủ vẫn còn một nơi như bồng lai tiên cảnh rời xa thế gian chính là Y Sương lầu phía Tây, ngăn cách là một chiếc cầu lớn nối liền giữa hai bên chính viện và Y Sương lầu, giữa là một ao rộng lớn nước trong xanh, cá chép hàng đàn màu sắc rực rỡ đua nhau lượn quanh hồ ao. Gần chân cầu là vài cành liễu tươi tốt rủ xuống tạo nên bóng dáng thấp thoáng trên mặt nước, cách đó không xa là vài cây anh đào, thiên nhiên như đủ bốn mùa, một bức tranh tứ bình sống động tồn tại ngay trước mắt.
” Hiểu nhi đã lâu không về, thật khiến bà già này nhớ ngươi ngày đêm mau chóng hồi phủ “ Một nữ nhân trung niên khăn quấn đầu, dáng người mập hiền hậu cười với Vân Hiểu cùng Vân Tranh vừa xuống phòng bếp lớn để chào hỏi mọi người
” Dì Nha còn Tranh nhi thì sao? Azzzz... chỉ nhớ tới Hiểu tỷ thật không công bằng “ Vân Tranh vẫn hai búi tóc thường xuyên cười đùa ôm lấy Dì Nha đang tay chân bận rộn chuẩn bị điểm tâm
” Nhớ, nhớ chứ, ngươi cái tiểu nha đầu ham ăn “
” Azzz... Tranh nhi không có “ Bị Dì Nha ấn mũi khiến Vân Tranh cười híp mắt dụi dụi mũi, một tay ngứa ngáy với lấy một miếng bánh bao nhai ngon lành. Du ngoạn bên ngoài quả nhiên không bằng về Viễn phủ, được Dì nha cùng mọi người tay nghề đều tốt dưỡng béo.
Thấy tiểu nha đầu lanh lanh ăn bánh bao ai nấy đều cười, tiếp tục bắt tay vào chuẩn bị điểm tâm kỹ lưỡng, Viễn phủ rốt cuộc cũng có ngày trăm hoa khoe nở, cảnh vật mang tâm tình, Chủ tử tâm tình đã có phần tốt hơn
Không ai nghĩ tới, phải đến ngày thứ hai chủ tử mới ra khỏi sương phòng, khuôn mặt đẹp tựa nhật quang, khí chất vương giả, cử chỉ nhấc tay chân đều mang cốt khí cao quý. Nay lại chỉ mặc qua loa kiện y phục, tóc tùy ý thả tán loạn trên vai, ôm nữ nhân tựa dưới gốc cây đã được dải thảm.
Nữ nhân trong lòng tuyệt nhiên chưa có dấu hiệu tỉnh, vẫn mê man ngủ, dung nhan như ngọc tuyệt sắc khuynh thành, nốt chu sa đỏ nơi khóe mắt mị hoặc tựa như ngủ tới ngàn năm.
Hạ nhân chỉ dám đứng bên kia cầu, không ai dám bước qua, đều muốn rời đi làm việc,không khí quanh Y Sương lâu lạnh lẽo khác nơi thường, nhưng thiên nhiên lại tươi tốt không lụi tàn. Nhìn một nam một nữ đẹp tự tranh vẽ, cảnh vật làm nền mờ nhạt tạo nên vẻ nổi bật của hai chủ thể
Cảnh đẹp như mộng, người tựa như tranh.
” Vương gia “ Ảnh diện hắc y, đứng trên cầu cung kính cúi đầu
Lục Uy Xuy Viễn cúi nhìn nữ nhân trong lòng ngủ say tựa như không tỉnh, nâng nàng dậy chạm nhẹ dung nhan,đáy mắt thoáng qua nhu tình, bạc môi nâng lên “ Trong cung thế nào? “
” Vương quý phi đã phát giác ra việc vương phi hồi phủ, âm thầm điều động sát thủ “ Ảnh dùng âm lực truyền qua không trung, đứng trên cầu nhìn rõ nét vương gia đang cười, không khí xung quanh lắng xuống, cá dưới nước nghe động vội bơi lượn theo đám đá ngầm rời xa cây hoa đào
” Để bà ta giở thủ đoạn “ Lục Uy Xuy Viễn nâng cằm Ly Y Khả Sanh lên, môi mỏng chạm lấy môi nàng, tay đặt trên eo truyền nội lực điều hòa thân thể. Khóe môi nàng rỉ ra máu tươi, hắn vươn lưỡi liếm nhẹ
Ảnh đứng trên cầu mắt nhìn một màn vương gia đang như nơi không người bày tỏ tình cảm khiến hắn quay đi, xem vương phi mới rời đi gần một năm mà vương gia đã mất kiểm soát, về lâu về dài lại càng nguy hiểm
Lục Uy Xuy Diễn không nói gì thêm, tựa vào thân cây anh đào nhắm mắt dưỡng thần. Ánh nắng Lập Hạ chiếc rọi qua từng cành liễu, không khí tại Y Sương lầu vờn quanh sương được nắng chiếu tới khoét một vùng trời ấm lên.
Hạ nhân đi qua đều không khỏi liếc trộm, lại cúi đầu thỉnh an rồi tiếp tục làm việc, trước đây Vương gia sau khi Vương phi rời đi không bước chân qua cầu để vào Y Sương, nay lại có thể bình đạm ôm vương phi hứng nắng cũng là một chuyện tốt. Lưu lại một vài khoảng khách bình yên tránh sau này sóng gió lấn tới không thể lung lay.
Bích A Dao trong nhóm nữ hầu đang cắt vài khóm hoa, mắt không ngừng rời khỏi bóng dáng hai người bên kia cầu, kéo trên tay mỗi lần đều dứt khoát cắt đứt từng cành. Nàng ta hóa ra là dựa vào Lục nhị vương gia nuôi sống, một kẻ đáng thương so với công chúa chẳng biết đã bị nhốt ở đâu.
Tới một tháng sau, Ly Y Khả Sanh mới hòan toàn bình phục, lờ mờ ngồi trên kỷ tháp được nha hoàn mang tới để nàng phơi nắng sớm. Trong lòng không khỏi khúc mắc, Vân Hiểu và Vân Tranh không có ở đây, xung quanh toàn những gương mặt lạ lẫm một câu “ Vương phi” hai câu “ Vương phi” khiến nàng khó hiểu.
Ngậm lấy một quả nhỏ vừa được hạ nhân lột bỏ, nằm nghiêng trên kỷ tháp hứng nắng, lòng vẫn hoang mang không thôi
” Đây rốt cuộc là đâu? “
Không một ai lên tiếng giải đáp thắc mắc, người có việc thì làm không việc thì im lặng đứng sau, kỷ tháp gần ngay ao sen, phía dưới là từng đàn cá sắc đỏ vảy cháy lượn qua lại, nàng chạm tay xuống mặt nước gây ra tiếng động khiến đàn cá bơi cách ra xa. Khuôn mặt đã khó chịu tới cực điểm, ở Minh phủ, tỉnh dậy nằm trên giường cùng một nam nhân, tỉnh dậy lần hai nằm ở đây
” Tiểu thư, người dùng trà đi “ Bích A Da bưng một khay trà nóng đi tới, cười nhẹ nhìn Ly Y Khả Sanh nằm im trên kỷ tháp
” A Dao “ Ly Y Khả Sanh bật dậy, chân trần đạp lên cỏ mềm đã được cắt tỉa kỹ lưỡng lại gần Bích A Dao “ Đây là đâu? “
” Tiểu thư... em cũng không rõ...”
”... “
Nhận được câu trả lời so với nàng còn mơ hồ hơn khiến Ly Y Khả Sanh không biết nệ biểu cảm thế nào, không nhận lấy tách trà A Dao vừa đưa, nàng ngửa mặt nhìn trời, để ý tới cây anh đào đang nở hoa, từng cánh từng cánh trên không trung rơi nhẹ xuống thảm cỏ xanh ngọc. Khung cảnh nơi đây là một lầu son thiên nhiên đẹp như tranh bao quanh tạo nên một nơi tuyệt cảnh.
” Vương gia “ đám hạ nhân thấy trên cầu một nam nhân đi tới đều cung kính hành lễ tự giác rời đi, Bích A Dao theo sau, liếc nhìn nam nhân áo gấm khuôn mặt lạnh lùng
”... “ Nàng vốn không phải kẻ háo sắc nhưng trên đời có một nam nhân tuyệt mỹ khí chất cao quý mặt tỉ mỉ từng đường nét giống như phát quang, cổ đại quả nhiên là nơi sản sinh ra mỹ nam mỹ nữ. Hắn đứng trên cầu, phía sau là một hắc y nhân, hai người trao đổi, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi người nàng khiến nàng lùi lại
Ly Y Khả Sanh ra chiêu sắc bén, võ công chủ yếu là công phu hiện đại, Minh Khải Hứa đều chỉ tránh chứ không ra tay, dùng lực nắm chặt lấy hai cổ tay nàng
” Tam muội “
” Có tiếng mà không có miếng cũng chẳng phải tác phong của ta, nay đám nha hoàn đã nhận định như vậy, ta cũng không thể để hư danh tổn hại được. Dù sao cũng đã ra tay, nên ra tay tới cuối cùng “
Ly Y Khả Sanh tay vận nội lực rút đao nhỏ từ bên thắt lưng đánh thêm vài chưởng, thân thể mềm dẻo luồn qua tay Minh Khải Hứa vươn tới Đại phu nhân đều bị tay hắn ngăn lại.
Đại phu nhân mỗi lần dao của Ly Y Khả Sanh sắp chạm tới đều tái mặt mũi, quạt của Minh Khải Trác xòe ra che trước mặt bà ta. Hắn cười khổ, nhìn Minh Khải Hứa cùng Ly Y Khả Sanh người đánh kẻ tránh lại đưa mắt nhìn đám Vân Hiểu đang dõi theo
” Đại ca... “
” Ngươi tốt nhất nên im miệng “ Minh Khải Trác nhíu mày, cục diện này khó lòng hòa giải, đều phiền phức tới phiền phức, nhìn Minh Khải Trạc tay chân run rẩy còn cần nha hoàn đỡ mới cười cười, phế vật
” Tam muội “ Minh Khải Hứa nao lòng, thay vì ra chiêu trực tiếp nhận một trưởng lớn của Ly Y Khả Sanh, hai tay ôm lấy nàng vào ngực giữ chặt. Vân Hiểu cùng Vân Tranh đứng hình, vội cùng nhau phi tới, kéo Ly Y Khả Sanh rời khỏi lòng Nhị thiếu gia
” Tiểu thư, tiểu thư... “
Ly Y Khả Sanh trước mắt mơ hồ, tay chân không kìm chế, nội lực trong thân thể âm ỉ xoay chuyển. Màn lụa rời khỏi mặt, đáy mắt u ám ánh lửa, không cảm nhận được âm thanh của hai nha hoàn, thân thể vẫn hăng chiến đấu, rút hai tiểu đao nhỏ bên hông phi tới ra trưởng lực với Minh Khải Hứa.
Cảm thấy có chuyện không ổn, Minh Khải Trác nheo mắt gấp quạt, nhìn dung nhan lộ rõ sau màn lụa tâm nhảy nhót, âm thầm hạ quyết tâm.
” Tiểu thư “ Vân Tranh phi thân tới cùng Minh Khải Hứa đấu trực diện. Ly Y Khả Sanh đầu óc quay cuồng, cổ họng luân chuyển lên xuống, tay chân linh hoạt hơn mọi khi. Mỗi lần chạm vào tiểu đao Vân Tranh đều nâng lên nội lực đánh tan hai tiểu đao, Vân Tranh vuốt mồ hôi, tay không lùi lại. Minh Khải Hứa toàn lực ra chiêu, chạm tới nàng đều bị hạ lực âm ỉ tạo ra vết thương. Hắn mỗi chiêu thức đều chỉ dám điều chỉnh ba phần công lực.
Ly Y Khả Sanh như trong trạng thái điên loạn, tay chân hòan toàn không theo sự kiểm soát, chỉ nhìn trước mắt giết một người lại thêm một người, đám nha hoàn đã bị nội lực đánh gãy xương cốt mà nằm đất, Tam thiếu gia nhu nhược được Đại thiếu gia che chắn, hắn tạo vòng kết giới, nghe trong không khí tiếng rít rít va chạm nhỏ của nội lực cùng vòng kết giới tạm thời chống đỡ
” Tiểu thư “ Vân Hiểu gục xuống đất, miệng đã phun ra một búng máu vội vội vàng vàng điều tiết hơi thở. Trong sân không biết gió thổi từ đâu ngày càng lớn, miếng ngói trên nóc vài tòa nhà đã bật nắp đồng loạt vỡ nát. Bích A Dao đứng giáp một cột đình, tay che đi gió cùng bụi, hai mắt như sáng rực, cười âm hiểm nhìn Ly Y Khả Sanh điên cuồng ra hạ sát chiêu giết người
” Quả nhiên.... quả nhiên là nàng ta “
Minh Khải Hứa y phục xuất hiện vài vết cắt máu tứa ra nhiều, bắt buộc phải tăng công lực đỡ lấy một chưởng của Ly Y Khả Sanh. Nàng càng ngày càng muốn giết người, thân thể đau đến sắp vỡ nát, tay chân không người múa kiếm, tóc uốn lượn gió cùng y phục theo từng động tác mà chuyển động nhẹ như lông hồng, lại giống như vũ nữ múa lên một khúc trường ca đẫm máu
Trong sân gạch trên đất đã bật khỏi vị trí cố định, bay lên không trung va đập vào nhau, Minh Khải Trác đưa ba người Đại phu nhân, Minh Khải Tuyết Liên cùng Tam thiếu gia nhanh chóng rời khỏi. Minh phủ náo loạn, Minh Khải Hàn cùng hạ nhân và vài di nương đã được báo đều tránh khỏi sân sau.
Tiếng ầm ầm như muốn nổ tung, Ly Y Khả Sanh thân thể ngày càng đau nhức không thể dừng lại, nhắm mắt múa luân chuyển theo lụa, trước mơ hồ hiện ra sông máu, thây chất đầy nhuốm đậm huyết sắc. Vài ánh mắt vài cánh tay vươn tới bám lấy nàng, không khí xung quanh đặc lại thân thể đau đớn.
Eo đột ngột bị một bàn tay ghì chặt lấy, mùi trầm hương âm ỉ quanh quẩn, nàng ra sức vùng vẫy, cánh tay lại càng ghì chặt, y phục trên người bị nội lực phá tan rách từng mảnh nhỏ, mắt ngọc nhuốm sắc đỏ u ám mở ra chạm phải một khuôn mặt lãnh khốc, đường nét điêu khắc tỉ mỉ, thân thể lạnh lẽo đến không có hơi ấm.
” Trở về với ta “ Âm thanh như ma quỷ quấn lấy từng dây thần kinh, tâm chua xót, tay chân đều bị bó chặt lấy không thể cử động, cánh tay rắn chắc trên eo giống như muốn ép buộc nàng dung hòa vào thân thể hắn, bạc môi lạnh nhạt, mắt ưng sắc bén cùng mày kiếm lạnh lạnh nhướn lên.
Xung quanh là một màu huyết sắc tràn ngập, Ly Y Khả Sanh khuôn mặt đã đẫm lệ, muốn vùng vẫy thoát khỏi lại càng khó khăn, hơi thở của người kia quấn lấy nàng
” Trở về “ Âm giọng trầm xuống, vang vọng trong đầu, nàng càng giãy giụa càng bị thúc ép tới khó khăn thở.
” Ư...” Trước mắt ý thức dần dần mất đi, thân thể bị ôm gọn. Ly Y Khả Sanh nàng giống như tội đồ, nhìn một sông máu cùng thây xác chấy đầy thế gian đều đang muốn bám víu lấy nàng.
Cảnh vật quay về một màu xanh, giữa một rừng trúc đang rì rầm hưởng ứng theo gió. Một nữ nhân dung nhan tuyệt mĩ ngủ say gần một gốc cây hoa đào duy nhất trong rừng trúc, một nam nhân gấm y cùng một nữ nhân khác đều đang đứng nhìn.
Cảnh vật lại một lần nữa luân chuyển, nàng vận giá y đỏ hoan hỉ nâng khăn voan, môi đỏ mọng phát không ra âm thanh, dung nhan ảm đạm, nốt chu sa nơi khóe mắt thành lệ máu, bi thương đến tận tâm can, gục xuống rừng hoa Tường Vi nở rộ, trên tay là thân thể của một nữ nhân trung niên
Không trung vô hạn, cảnh vật vô biên xoay vòng vòng, lại thấy thân thể mỏng manh xương cốt đứt lìa. Ly Y Khả Sanh hé môi thở nhẹ, kéo dài nốt hơi thở tàn, khóe mắt đã ướt lệ, tựa vào thân cây anh đào ngước nhìn trời mưa tầm tã
Hai tay là huyết sắc phủ mờ, chẳng biết từ bao lâu đã có một nữ nhân đứng trước mặt, dung nhan so với Ly Y Khả Sanh giống đến hai ba phần, đôi mắt yêu mị,khí chất cao ngạo lại cười cợt ôm lấy một nam nhân
” Ly Y Khả Sanh, ngươi vĩnh viễn đấu không lại ta. Ngươi không xứng với Viễn, lại càng không thể có được hạnh phúc “
”... “
” Ngươi nhìn đi, nhìn đi là ngươi giết bà ấy, tận tay giết bà ấy, ngươi sống năm trong bóng tối, khao khát thứ ánh sáng le lói, nhưng ngươi không thể với tay tới “
“...”
” Căm giận ư? Kẻ như ngươi chẳng phải là đang cản đường ta hay sao? Trên thế gian này, ta và ngươi, chỉ được phép tồn tại một người duy nhất “
Là hàng nghìn hàng vạn ánh mắt đều chiếu lấy nàng, tay chân đeo xiềng xích, sống trong bóng tối năm, đến khi thấy được thứ ánh sáng ấy,lại chẳng trách duyên phận không sâu lụi tàn hoa vừa chớm nở.
Tiếng chuông bạc vang lên, linh động trong không gian, giá y đỏ thắm không phân biệt đâu là máu đâu là nước mắt, rực rỡ một khoảng không. Đến khi nhắm mắt, xung quanh Tường Vi đã nở rộ nói lên một đoạn nhân duyên của thế gian
Tóc được vuốt ve, môi được ân ái,thân thể cảm nhận sự thay đổi rõ rệt, xương cốt như được hồi sinh, mùi hương trầm vờn quanh mũi làm dịu đi mọi giác quan cũng làm giảm đi mọi âm thanh. Đến khi lông mi rung nhẹ, giật mình mở mắt, tay vươn lên xoa lấy đầu đau âm ỉ
Ly Y Khả Sanh mê man tỉnh lại, đầu đau như muốn vỡ tung, gân cốt rời rạc, muốn bật dậy khó khăn không thể nhúc nhích. Xung quanh là màn trướng lớn, giường ngọc trạm khắc tinh xảo cùng lông cáo trắng muốt được làm nệm. Mùi trầm hương quen thuộc quanh quẩn trong phòng, không còn thoang thoảng như trước kia Vân Hiểu dùng mà nồng độ dày đặc đến mức không khí không có dư một phần không nhuốm trầm hương.
Một cánh tay rắn chắc vươn tới, Y Y Khả Sanh cảm nhận được hơi thở người quanh quẩn cạnh nàng lại không thể nhúc nhích, bàn tay ấy vuốt ve lên đường nét trên khuôn mặt nàng, chạm nhẹ lấy môi. Thân thể cường tráng đang ở sau lưng Ly Y Khả Sanh, nàng hoang mang không thể cử động, muốn phát âm lại càng không
” Vào đi “ Âm thanh nhàn nhạt vang lên, trong giọng nói như vừa tỉnh ngủ, nghe vào tai trầm trầm khàn khàn đánh thức sự nhạy bén của thính giác con người.
Người bên ngoài vừa nghe lệnh mới mở cửa, bưng một chậu đồng nước ấm cùng một chiếc khăn được thêu rất tỉ mỉ đặt trên bàn sau cùng nhanh chóng rời khỏi phòng không dám phát ra tiếng động
Ly Y Khả Sanh phát hiện người không mảnh vải, liếc xuống mới thấy thân thể được ôm trọn trong lòng một nam nhân, tay chân vài vết cứa vừa đóng vảy không lâu, muốn nhúc nhích cũng không được. Người nằm cạnh phát ra một tiếng thở âm khí, tay nhẹ vuốt lấy tóc nàng như thói quen, hơi thở áp sát phả vài sau gáy khiến Ly Y Khả Sanh mềm nhũn
” Ngủ tiếp đi “ Không hiểu sao sau khi nghe câu nói từ nam nhân kia, Ly Y Khả Sanh hai mắt không chống nổi cụp xuống, ý thức như muốn tiêu tan. Cảm nhận được bên cạnh có hơi thở cùng đồng điệu khiến nàng trong lòng phát sinh một cảm giác khó tả. Từ trước tới nay nàng vẫn luôn ngủ một mình, nay lại có thêm người khác hít lấy hơi thở khiến bản thân khó lòng tiếp nhận
Trong phủ lớn, Vân Hiểu cùng Vân Tranh thay đổi một thân y phục, gặp lại một vài hạ nhân ai nấy đều vui mừng, hàn huyên một lúc lâu mới ngừng nghỉ làm việc. Viễn phủ rộng lớn vẫn không thay đổi như trước khi các nàng rời đi, mỗi khóm hoa viên hay mỗi cành cây đều được hạ nhân trong phủ chăm chút tỉ mỉ, hòn non bộ lớn, ao sen trong veo cá lớn thi nhau ngoi lên mặt nước nhận thức ăn từ tay hạ nhân. Vài cành mai sắc tươi tốt, mọi thứ tỉ mỉ cẩn thận, phòng ốc đều được lau dọn thường xuyên
Cảnh vật trong Viễn phủ vẫn còn một nơi như bồng lai tiên cảnh rời xa thế gian chính là Y Sương lầu phía Tây, ngăn cách là một chiếc cầu lớn nối liền giữa hai bên chính viện và Y Sương lầu, giữa là một ao rộng lớn nước trong xanh, cá chép hàng đàn màu sắc rực rỡ đua nhau lượn quanh hồ ao. Gần chân cầu là vài cành liễu tươi tốt rủ xuống tạo nên bóng dáng thấp thoáng trên mặt nước, cách đó không xa là vài cây anh đào, thiên nhiên như đủ bốn mùa, một bức tranh tứ bình sống động tồn tại ngay trước mắt.
” Hiểu nhi đã lâu không về, thật khiến bà già này nhớ ngươi ngày đêm mau chóng hồi phủ “ Một nữ nhân trung niên khăn quấn đầu, dáng người mập hiền hậu cười với Vân Hiểu cùng Vân Tranh vừa xuống phòng bếp lớn để chào hỏi mọi người
” Dì Nha còn Tranh nhi thì sao? Azzzz... chỉ nhớ tới Hiểu tỷ thật không công bằng “ Vân Tranh vẫn hai búi tóc thường xuyên cười đùa ôm lấy Dì Nha đang tay chân bận rộn chuẩn bị điểm tâm
” Nhớ, nhớ chứ, ngươi cái tiểu nha đầu ham ăn “
” Azzz... Tranh nhi không có “ Bị Dì Nha ấn mũi khiến Vân Tranh cười híp mắt dụi dụi mũi, một tay ngứa ngáy với lấy một miếng bánh bao nhai ngon lành. Du ngoạn bên ngoài quả nhiên không bằng về Viễn phủ, được Dì nha cùng mọi người tay nghề đều tốt dưỡng béo.
Thấy tiểu nha đầu lanh lanh ăn bánh bao ai nấy đều cười, tiếp tục bắt tay vào chuẩn bị điểm tâm kỹ lưỡng, Viễn phủ rốt cuộc cũng có ngày trăm hoa khoe nở, cảnh vật mang tâm tình, Chủ tử tâm tình đã có phần tốt hơn
Không ai nghĩ tới, phải đến ngày thứ hai chủ tử mới ra khỏi sương phòng, khuôn mặt đẹp tựa nhật quang, khí chất vương giả, cử chỉ nhấc tay chân đều mang cốt khí cao quý. Nay lại chỉ mặc qua loa kiện y phục, tóc tùy ý thả tán loạn trên vai, ôm nữ nhân tựa dưới gốc cây đã được dải thảm.
Nữ nhân trong lòng tuyệt nhiên chưa có dấu hiệu tỉnh, vẫn mê man ngủ, dung nhan như ngọc tuyệt sắc khuynh thành, nốt chu sa đỏ nơi khóe mắt mị hoặc tựa như ngủ tới ngàn năm.
Hạ nhân chỉ dám đứng bên kia cầu, không ai dám bước qua, đều muốn rời đi làm việc,không khí quanh Y Sương lâu lạnh lẽo khác nơi thường, nhưng thiên nhiên lại tươi tốt không lụi tàn. Nhìn một nam một nữ đẹp tự tranh vẽ, cảnh vật làm nền mờ nhạt tạo nên vẻ nổi bật của hai chủ thể
Cảnh đẹp như mộng, người tựa như tranh.
” Vương gia “ Ảnh diện hắc y, đứng trên cầu cung kính cúi đầu
Lục Uy Xuy Viễn cúi nhìn nữ nhân trong lòng ngủ say tựa như không tỉnh, nâng nàng dậy chạm nhẹ dung nhan,đáy mắt thoáng qua nhu tình, bạc môi nâng lên “ Trong cung thế nào? “
” Vương quý phi đã phát giác ra việc vương phi hồi phủ, âm thầm điều động sát thủ “ Ảnh dùng âm lực truyền qua không trung, đứng trên cầu nhìn rõ nét vương gia đang cười, không khí xung quanh lắng xuống, cá dưới nước nghe động vội bơi lượn theo đám đá ngầm rời xa cây hoa đào
” Để bà ta giở thủ đoạn “ Lục Uy Xuy Viễn nâng cằm Ly Y Khả Sanh lên, môi mỏng chạm lấy môi nàng, tay đặt trên eo truyền nội lực điều hòa thân thể. Khóe môi nàng rỉ ra máu tươi, hắn vươn lưỡi liếm nhẹ
Ảnh đứng trên cầu mắt nhìn một màn vương gia đang như nơi không người bày tỏ tình cảm khiến hắn quay đi, xem vương phi mới rời đi gần một năm mà vương gia đã mất kiểm soát, về lâu về dài lại càng nguy hiểm
Lục Uy Xuy Diễn không nói gì thêm, tựa vào thân cây anh đào nhắm mắt dưỡng thần. Ánh nắng Lập Hạ chiếc rọi qua từng cành liễu, không khí tại Y Sương lầu vờn quanh sương được nắng chiếu tới khoét một vùng trời ấm lên.
Hạ nhân đi qua đều không khỏi liếc trộm, lại cúi đầu thỉnh an rồi tiếp tục làm việc, trước đây Vương gia sau khi Vương phi rời đi không bước chân qua cầu để vào Y Sương, nay lại có thể bình đạm ôm vương phi hứng nắng cũng là một chuyện tốt. Lưu lại một vài khoảng khách bình yên tránh sau này sóng gió lấn tới không thể lung lay.
Bích A Dao trong nhóm nữ hầu đang cắt vài khóm hoa, mắt không ngừng rời khỏi bóng dáng hai người bên kia cầu, kéo trên tay mỗi lần đều dứt khoát cắt đứt từng cành. Nàng ta hóa ra là dựa vào Lục nhị vương gia nuôi sống, một kẻ đáng thương so với công chúa chẳng biết đã bị nhốt ở đâu.
Tới một tháng sau, Ly Y Khả Sanh mới hòan toàn bình phục, lờ mờ ngồi trên kỷ tháp được nha hoàn mang tới để nàng phơi nắng sớm. Trong lòng không khỏi khúc mắc, Vân Hiểu và Vân Tranh không có ở đây, xung quanh toàn những gương mặt lạ lẫm một câu “ Vương phi” hai câu “ Vương phi” khiến nàng khó hiểu.
Ngậm lấy một quả nhỏ vừa được hạ nhân lột bỏ, nằm nghiêng trên kỷ tháp hứng nắng, lòng vẫn hoang mang không thôi
” Đây rốt cuộc là đâu? “
Không một ai lên tiếng giải đáp thắc mắc, người có việc thì làm không việc thì im lặng đứng sau, kỷ tháp gần ngay ao sen, phía dưới là từng đàn cá sắc đỏ vảy cháy lượn qua lại, nàng chạm tay xuống mặt nước gây ra tiếng động khiến đàn cá bơi cách ra xa. Khuôn mặt đã khó chịu tới cực điểm, ở Minh phủ, tỉnh dậy nằm trên giường cùng một nam nhân, tỉnh dậy lần hai nằm ở đây
” Tiểu thư, người dùng trà đi “ Bích A Da bưng một khay trà nóng đi tới, cười nhẹ nhìn Ly Y Khả Sanh nằm im trên kỷ tháp
” A Dao “ Ly Y Khả Sanh bật dậy, chân trần đạp lên cỏ mềm đã được cắt tỉa kỹ lưỡng lại gần Bích A Dao “ Đây là đâu? “
” Tiểu thư... em cũng không rõ...”
”... “
Nhận được câu trả lời so với nàng còn mơ hồ hơn khiến Ly Y Khả Sanh không biết nệ biểu cảm thế nào, không nhận lấy tách trà A Dao vừa đưa, nàng ngửa mặt nhìn trời, để ý tới cây anh đào đang nở hoa, từng cánh từng cánh trên không trung rơi nhẹ xuống thảm cỏ xanh ngọc. Khung cảnh nơi đây là một lầu son thiên nhiên đẹp như tranh bao quanh tạo nên một nơi tuyệt cảnh.
” Vương gia “ đám hạ nhân thấy trên cầu một nam nhân đi tới đều cung kính hành lễ tự giác rời đi, Bích A Dao theo sau, liếc nhìn nam nhân áo gấm khuôn mặt lạnh lùng
”... “ Nàng vốn không phải kẻ háo sắc nhưng trên đời có một nam nhân tuyệt mỹ khí chất cao quý mặt tỉ mỉ từng đường nét giống như phát quang, cổ đại quả nhiên là nơi sản sinh ra mỹ nam mỹ nữ. Hắn đứng trên cầu, phía sau là một hắc y nhân, hai người trao đổi, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi người nàng khiến nàng lùi lại