Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A Tiêu đã bắt được người, khi biết chuyện này cậu ấy cũng rất khó xử.
Đã biết chỗ của người ta nên muốn cường công cũng được thôi, nhưng sẽ khó tránh khỏi việc làm Minh Trạch trong tay đối phương bị thương.
Anh nói với cậu ấy là bên kia đang nhắm đến em, kêu cậu ấy đến hỏi ý kiến em.
A Tiêu lại bảo em thiện lương như vậy, lại có cái tính không muốn làm phiền người khác, nếu nói tất cả cho em biết chỉ có hai kết quả.
Một là em làm trái lương tâm mặc kệ an nguy của Minh Trạch cho bọn anh thẳng tay tấn công, nếu Minh Trạch có gì sơ xuất chắc em sẽ tự trách cả đời.
Kết quả thứ hai là em sẽ nộp mình qua đó theo yêu cầu của bên kia.”
Bạch Trừng: “Không rõ nhân số của chúng, thủ đoạn cũng không rõ, sao cậu ấy dám để em đi mạo hiểm, ngẫm lại chỉ có một sách lược vẹn toàn.”
Tâm trạng của Lâm Đàm Đàm càng bị treo cao: “Sau đó thì?”
Bạch Trừng lập tức nói ra ba điều kiện giao dịch giữa Diệp Tiêu và Đinh Cẩm Ba, Lâm Đàm Đàm không dám tin, hỏi lại: “Tự anh ấy đi làm con tin? Sao anh ấy lại làm vậy? Thực lực của anh ấy rành rành ra đó, nếu quả thật có kế khác hoàn hảo sao lại đi làm con tin chứ? Những người đó nhất định sẽ bày trò gì đó khiến anh ấy không thể phản kháng!”
“Anh cũng đã khuyên như vậy, nhưng...!Nhưng cậu ấy nói cậu ấy có thể ứng phó, cậu ấy còn nói dù thế nào cũng phải bảo vệ người em thích không bị tổn thương.”
Lâm Đàm Đàm vô cùng sửng sốt.
Thế nên anh ấy mới hỏi cô những lời đó? Hỏi cô có phải thích người giống như Minh Trạch hay không?
Thì ra là ý đó.
Anh rơi vào tình thế khó khăn, do dự không biết mình có nên mạo hiểm hay không, lúc do dự lại đến xác định suy nghĩ trong lòng cô.
Anh hỏi cô có phải cô thật sự không có cảm giác gì với anh hay không? Cô nói không có, đó chính là cắt đứt hy vọng của anh, làm anh chết tâm.
Hỏi cô có thích Minh Trạch không? Cô không phủ nhận nghĩa là chấp nhận, điều này khiến anh hạ quyết tâm.
Tình nguyện dùng mình để đổi lấy Minh Trạch? Cũng vì “xác định” cô thích Minh Trạch, vì sợ cô sẽ dấn thân vào nguy hiểm nên anh thay cô mạo hiểm?
Sao anh lại như vậy...
Lâm Đàm Đàm thấy thật buồn lòng, không biết nên nói anh ngốc hay ương bướng, thật ra cô càng muốn mắng bản thân hơn, rãnh quá hay sao mà ngầm thừa nhận? Sao lại muốn gạt anh ấy?
Nếu Minh Trạch thật sự gặp chuyện không may cô cũng sẽ thương xót, hơn nữa quả thật sẽ tự trách vì mình mà anh ấy gặp điều chẳng lành, nhưng một trăm Minh Trạch cũng không bằng một đầu ngón tay của Diệp Tiêu cơ mà!
Trong mắt cô ẩn ẩn hơi nước, khịt khịt mũi: “Bây giờ anh ấy đâu?”
Bạch Trừng nhìn phản ứng của cô, trong lòng thầm mắng: Tạo nghiệt mà, Diệp Tiêu, kế hoạch của cậu xem như đạt được kết quả như ý, nhưng đây là kết quả thực sự cậu muốn có sao?
Sau khi cô ấy biết rõ chân tướng sẽ tức cậu chết mất.
Nhưng dù sao cũng không thể xem như họ đang lừa cô, Diệp Tiêu thật sự đang làm thế, cần mạo hiểm anh dấn thân vào, chẳng qua nhờ Bạch Trừng chọn lúc thỏa đáng nói rõ ra những hy sinh của anh, phải nói sao cho thật kích thích, nói anh đáng thương được cỡ nào thì nói tới mức đó.
Bạch Trừng nghĩ tới ngẫm lui, cứ thấy trong lòng bứt rứt nên quyết định xong chuyện này sẽ cách hai người thật xa, tốt nhất tạm thời tránh mặt, miễn cho tai bay vạ gió.
Bạch Trừng thở dài: “A Tiêu đã đến đó rồi, còn kêu chúng ta đừng nhúng tay vào, chỉ sợ trong lúc những người kia tức giận sẽ làm Minh Trạch bị thương, nhất định phải đảm bảo Minh Trạch có thể an toàn rời đi.
Cậu ấy nói sẽ tùy cơ ứng biến nhưng đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, sao có thể để cậu ấy thoải mái làm gì thì làm chứ.
Anh khuyên không được, chỉ có thể tìm đến em… Vừa rồi trên đường chợt nghe nói bên kia thế mà lại muốn phế một cánh tay của A Tiêu rồi mới cho lên lầu… Việc này thật là… Đàm Đàm, anh hết cách rồi, A Tiêu là thủ lĩnh của chúng ta, cậu ấy không thể xảy ra chuyện được.
Hơn nữa, tên cầm đầu bên kia tuyệt đối không thể thả, tùy tiện bắt một người cũng có thể khiến cậu ấy bị quản chế, tin này truyền ra sẽ khiến kẻ thù nghĩ rằng cậu ấy rất dễ đối phó.”
Lâm Đàm Đàm khẽ cắn môi: “Em sẽ khuyên anh ấy, chúng ta nghĩ cách khác, bây giờ anh có thể liên lạc với anh ấy không?”
Bạch Trừng lắc đầu: “Cậu ấy không nhận liên lạc, nhưng gần đó có rất nhiều người, anh đã cho người trà trộn vào trongg, lúc nào cũng có thể chú ý đến hoạt động của cậu ấy, có chuyện gì sẽ báo cáo với anh ngay.” Vừa nói, bộ đàm của anh ta vang lên, bên kia truyền đến một giọng nói: “Anh Bạch, đội trưởng Diệp không xong rồi.”
“Có chuyện gì thế?”
“Haiz, nói sao
.