Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này Bạch Trừng đem theo mười mấy người, trừ người gồm chính anh ta, Giang Hiểu Thiên, Từ Ly, Trình Kỳ Nam thì còn mười lăm người nữa, ai cũng là dị năng giả mạnh mẽ.
Mười chín người, thêm một đám động thực vật biến dị chen nhau trên bốn chiếc xe, trong đó có một chiếc là xe tải nhỏ.
Chỗ ngồi vốn chỉ vừa đủ, nhưng thêm một phi công, một Hàn Anh nửa chết nửa sống, giờ thêm cả Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm lại càng chật chội.
Thời gian cấp bách, cũng không kịp sắp xếp chỗ ngồi, cuối cùng Lâm Đàm Đàm và Diệp Tiêu lại chen lách cùng nhau, không ngồi thoải mái được.
Để Lâm Đàm Đàm không quá khó chịu, Diệp Tiêu ôm cô vào lòng.
Cô dựa vào người anh, kề sát quần áo ẩm dính, ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh, chuyển năng lượng mộc hệ cho anh.
Mới nãy lúc bị treo bằng dây thừng, siết chặt như vậy không biết có làm anh bị thương không nữa.
Diệp Tiêu im lặng vỗ về trấn an cô.
Xe chạy một đường nhanh như chớp, đụng độ zombie cũng trực tiếp chạy qua.
Tính năng của bốn chiếc xe này rất tốt, tông thế nào cũng không sao, chỉ cơ hơi xốc nảy.
Lâm Đàm Đàm sợ Diệp Tiêu bị xốc nảy bèn lặng lẽ đặt sau lưng và phía dưới mông một miếng đệm lót bằng nước, phòng chấn động.
Diêp Tiêu cảm giác được, vẻ mặt cứng lại, sau đó cũng không biết làm sao.
Lâm Đàm Đàm mặc kệ anh nghĩ thế nào, im lặng cúi đầu.
Họ đến nơi rất nhanh.
Lâm Đàm Đàm chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, sau đó phát hiện nơi này là Cục Công An.
Xe lái vào sân, mọi người xuống xe, nhanh chóng giải quyết mấy con zombie trong sân, đồng thời đóng cửa lớn lại, đi vào trong tòa nhà.
Trong nhà cũng có mấy con zombie, mấy người Diệp Tiêu, Lâm Đàm Đàm, Bạch Trừng, Giang Hiểu Thiên và Trình Kỳ Nam được bao bọc ở giữa, vốn không đến lược Lâm Đàm Đàm ra tay, mấy dị năng giả chỉ loạt xoạt một chút đã giải quyết xong đám zombie rồi.
Có hai người khiêng phi công trên máy bay trực thăng và một người vác Hàn Anh.
Đám động thực vật biến dị cũng theo họ vào trong, náo nhiệt cực kỳ.
Cục Công an này có năm tầng, bọn họ chọn lầu để qua đêm.
Lúc này, trời đã tối đen, đương nhiên không có điện.
Cũng may trong không gian của Bạch Trừng cái gì cũng có, anh ta lấy ra mấy cái đèn pin công suất lớn, phát cho mỗi người một cái.
Kiểm tra toàn bộ lầu một lần, không thấy có dấu hiệu của nguy hiểm, họ chọn một gian phòng lớn, kéo sát cửa sổ, dọn ra một chỗ để nghỉ ngơi, Bạch Trùng còn lấy ra hai cái đèn lớn đặt trên sàn để chiếu sáng.
Chờ họ dọn phòng xong, những người đến tầng khác cũng đã trở lại, cả Cục Công an đã được thanh lý sạch sẽ.
Lâm Đàm Đàm lo lắng nhìn Diệp Tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Anh ổn không?”
Diệp Tiêu giơ tay lên xoa mặt cô, mặt cô lúc nãy dán lên người anh, có dính vết máu, mọi người nhìn theo động tác
.