Trong bữa cơm trưa, Hiểu Linh tỉ mẩn hướng dẫn công thức pha nước chấm nem và mắm tôm chấm thịt nướng cho Tiểu Đông.
Với người Việt, món ăn ngon hay không có lẽ % do nước chấm.
Vì thế, dường như không thể thống kê hết các loại gia vị chấm, nước chấm ở đất nước cô.
Mỗi loại thức ăn lại hòa hợp đến kinh ngạc với một loại nước chấm..
Có đôi khi một thú vui nho nhỏ của cô và gia đình đó là thử nghiệm chấm món ăn đó với một công thức nước chấm, gia vị chấm ngẫu hứng.
Nhưng với nem rán, món ăn thậm chí đã nổi tiếng thế giới của đất nước cô lại chỉ duy nhất cùng nước mắm chanh tỏi ớt mới là chân ái.
- Huynh chú ý chút… nước chấm nem không được quá mặn nên phải pha thêm nước trắng.
Đường, chanh, ớt, tỏi cho mỗi thứ một chút rồi nếm cân bằng vị lại sau.
Ta biết là có chút khó..
nhưng ta tin là khi nếm, huynh sẽ biết nên thêm gì.
Tiểu Đông có chút ngượng ngùng khi nghe thê chủ nói mấy lời đó.
Nàng còn từng khen hắn rất có năng khiếu nấu nướng nữa.
Nhưng nếu là ăn trong gia đình, thê chủ còn có thể góp ý một hai, còn hôm nay là làm cơm đãi khách, đồ ăn, nước chấm mà dở sẽ xấu mặt Hiểu Linh mất.
Tiểu Đông ngập ngừng hỏi;
- Nếu không..
một lát ngài nếm lại dùm ta một chút được chứ? Xem như… xem như kiểm tra có hợp khẩu vị hay không?
Hiểu Linh cười đáp:
- Vậy cũng được.
Nhân nem hôm nay có mấy đứa nhỏ, huynh cho chút hạt tiêu thôi nhé.
Trứng, hành, mộc nhĩ, miến gạo khô… không được quên thứ gì đâu.
Gia vị cũng nêm nhạt một chút… À..
nếu vỏ bánh lúc bắt lên bị rách thì nhớ cuộn cho khéo, đừng để nhân lộ ra ngoài, rán sẽ hỏng hết.
Hiểu Linh có chút lo lắng công đoạn gói bánh.
Nó đòi hỏi sự khéo léo rất cao.
Bánh tươi rất dính lại cũng không dai như bánh đa nem phơi khô, nếu bắt không khéo sẽ bị rách, bị lấy nhầm..
Ài… nhưng cô lại thích ăn bánh tươi a… Cô có làm khó phu lang mình quá không đây?
Nhưng lần này Tiểu Đông cười rất tự tin đáp:
- Thê chủ yên tâm..
cái này ta làm được.
Trước kia khi còn ở nhà, ta và phụ thân thường tráng bánh cuốn đem lên trấn bán sáng sớm mà.
Vỏ bánh cuốn còn mỏng hơn cái này nhiều, ta vẫn có thể gói đẹp đẽ.
Hiểu Linh ngạc nhiên, tròn mắt hỏi lại:
- Huynh biết làm bánh cuốn sao?
Tiểu Đông gật đầu xác nhận:
- Ta biết làm mà… thê chủ đừng lo.
Hiểu Linh cười đáp:
- Vậy mà ta không biết sớm..
trời ạ..
không được..
hôm nào phải xay bột, huynh phải làm cho ta ăn đủ mới thôi..
Ta thật sự thèm bánh cuốn nóng mà ra chợ ngồi ăn nhiều chắc sẽ bị người khác ghét mất.
Tiểu Đông ngạc nhiên khi thấy Hiểu Linh vui vẻ hớn hở như vậy.
Hóa ra nàng thích ăn bánh cuốn sao… Thật tốt..
hắn vừa vặn làm thứ bánh này giỏi nhất.
Tiểu Đông đáp:
- Vâng..
mấy ngày tới ta tráng bánh cho ngài và cả nhà ăn đủ..
cũng cần chuẩn bị vài thứ nữa.
Hiểu Linh hớn hở:
- Ừ ừ… không vội..
À..
còn thịt nướng.
Lát nữa ta vót vài xiên tre.
Huynh nhớ khi xiên thịt thì đừng dồn chặt quá, để hơi lỏng một chút cho thịt chín đều.
Ừm..
lát ta sẽ đứng nhìn thịt nướng cho.
Cái này hẳn là sẽ không sao.
Đầu giờ chiều, khi Hiểu Linh và Tiểu Đông vừa cắt tiết gà xong thì mấy vị phu lang của ba nhà tối ăn cơm đã tới phụ việc.
Trần bá phụ cùng Phan Hằng thì không phải nói thường xuyên qua lại Phạm gia cùng Tiểu Đông nên khá quen thuộc.
Vị còn lại là nhà mẹ đẻ họ Lý tên Thượng Giang phu lang của Trần Tam Thanh.
Người này tuy lần đầu tới Phạm gia nhưng nhanh chóng hòa nhập với ba người còn lại vì tính cách hay nói hay cười, cũng vui vẻ hào sảng.
Mấy đứa nhỏ nhà Tam Thanh cũng theo cha sang đây.
Đứa con gái lớn tuổi, hai đứa nhỏ hơn là song sinh nữ tuổi.
Ai ai trong làng cũng nói nhà Trần Tam Thanh có phúc… một hơi có ba nữ đinh.
Trần Giản bằng tuổi Lập Hạ nhà cô cũng theo Phan Hằng sang giúp đỡ chút việc vặt..
Hiểu Linh ngồi uống nước chè ngoài hiên nhà vừa quan sát mấy nam nhân vui vẻ làm việc.
Cô cũng chú ý tới mấy đứa nhỏ, sợ chúng nghịch ngợm đi vào nhà nấm thì mệt lắm.
Khuôn mặt Tiểu Đông nụ cười không ngớt nhưng cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
Hắn vẫn không quen được chuyện công lao nấu nướng, chế biến đồ ăn của thê chủ lại trở thành của mình.
Tuy hắn tin rằng, với sự chỉ bảo của Hiểu Linh, lần tới hắn cũng có thể làm ra món ăn gần giống ngài ấy làm.
Nhưng bây giờ đi tới đâu, người làng cũng nói thê chủ có phúc vì lấy được người giỏi nấu ăn như hắn… Là Tiểu Đông hắn có phúc mới lấy được nàng.
Khi trời ngả về tây, mấy nữ nhân khách mời rốt cuộc cũng tới.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi nên chỉ cần trải chiếu ra là ăn cơm được.
Mâm nữ nhân được xếp riêng một chiếu ở bậc hè, còn hai mâm đám trẻ con, nam nhân thì ngồi dưới sân.
Ai ai cũng háo hức chờ mong được nếm thử những món ăn mới lạ này.
Lý Thượng Giang cảm thán:
- Thật sự cả đời ta còn chưa thấy những món ăn ngửi thôi đã muốn ăn sạch thế này..
Đáng tiếc, nguyên liệu cũng quá quý trọng, ta có học được mấy món này cũng không thể hàng ngày nấu cho gia đình ăn…
Tiểu Đông cười cười:
- Lần trước món ốc chuối đậu chẳng phải rất đơn giản sao.
Huynh thử món canh cua này cũng vậy..
Mùa hè thê chủ ta rất thích ăn cùng với cà muối.
Hoặc là ốc kia huynh xào khế, xào xả ớt cũng rất ngon miệng.
Lý Thượng Giang ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Tiểu Đông:
- Ta vốn nghĩ Tiểu Đông huynh có mấy món tủ để làm cơm tiệc đã là quá giỏi rồi.
Đồ ăn hàng ngày mà còn biến ảo không ngừng như vậy thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Đông ngượng ngùng cúi đầu:
- Là..
là ta cùng thê chủ làm theo khẩu vị của ngài ấy.
Thê chủ thường đưa ra ý kiến nấu thế nào để ta làm thử a… nên cũng..
Hết phu lang ngạc nhiên lại đến Trần Tam Thanh cảm khái:
- Ra là ý kiến của Phạm tu văn… Muội đã giỏi sáng tạo ra máy móc như vậy..
đến món ăn cũng sáng tạo a..
Hiểu Linh cười không bình luận..
Tối đó cả chủ lẫn khách đều tận hứng với đồ ăn.
Đám nhỏ lại càng không phải nói, ăn đến mức no căng.
Trên bữa ăn, Hiểu Linh có chút chú ý đến cách ăn uống của mấy đứa nhỏ.
Có đôi khi nhiều tính cách ẩn giấu sẽ bộc lộ vào lúc này.
Ừm… Hiểu Linh hơi hơi yêu thích đứa nhỏ Trần Giản một chút.
Nếu đứa bé này thành con dâu Phạm gia thì sao nhỉ?? Đứa lớn nhà Trần Tam Thanh cũng không tồi đâu… Ài..
còn vài năm nữa để nhìn… cô cứ tạm để đó đi..