Hiểu Linh cầm được sách thì ngấu nghiến đọc bất kể thời gian.
Cũng may việc cày cấy cho vụ mới đã xong, mảnh đất dưới chân núi khoai lang đã lên tốt, rau trong nhà cũng không cần cô bận tâm, đám bịch nấm mới thì cần thêm thời gian quan sát mới được.
Ban đầu cô đọc lướt qua mấy cuốn ấy để nắm nội dung sơ lược, viết lại mục lục những chương sách rồi mới đọc lại lần hai kỹ hơn, điền thêm những nội dung cần chú ý vào bản đề cương mục lục đó.
Lúc đầu Hiểu Linh có chút thắc mắc tại sao người ở đây viết có chia chương, hồi rõ ràng nhưng lại không có bản mục lục để tiện tra cứu đây.
Nhưng rồi cô nhìn ra, họ không đánh số trang thì sao có thể làm mục lục chứ.
Này… có chút mâu thuẫn..
sách thời đại này chưa có công nghệ in ấn đóng gáy như hiện đại nên đa phần sách khá mỏng.
Một bộ sách có lẽ sẽ có rất nhiều quyển nhỏ góp thành mới xong.
Họ có thể tự tin nhớ rõ phần thông tin mình cần tìm ở cuốn nào sao.
Hiểu Linh cũng nhận ra nơi này chỉ mới phát triển in mộc bản.
Tức là cả một trang sách sẽ được khắc nổi lên một tấm gỗ rồi dùng nó để in ấn, nhờ vậy có thể in ấn hàng loạt mà không hề có chút sai sót so với bản chính.
Nhưng nhược điểm chí mạng của phương pháp in này đó là chi phí quá lớn.
Một cuốn sách năm mươi trang thì cần tới năm mươi bản mộc.
Nếu như bộ sách của Chu Thanh An được in ấn thì sẽ tốn bao nhiêu bản mộc đây.
Hiểu Linh từng nhớ mang máng ở đâu đó kỹ thuật in ghép chữ thời kỳ trước.
Các chữ cái, thanh dấu sẽ được tạo khuôn trên bản thép riêng lẻ.
Khi cần in thứ gì, người ta sẽ sắp xếp những chữ cái, thanh dấu đó lên một bản khuôn rồi quét mực in.
Nhược điểm của cách này đó là dễ có sai sót công đoạn ghép chữ làm sai chính tả nhưng ưu điểm của nó lại vượt trội khi chi phí in ấn giảm rất nhiều.
Người ta không cần thiết phải làm bản mộc từng trang giấy, những chữ cái rời rạc vô cùng linh hoạt khi sắp xếp nội dung in và có thể tái sử dụng hàng trăm lần, không gian lưu trữ cũng nhỏ hơn nhiều.
Hiểu Linh thầm nghĩ khi nào có điều kiện, cô thử nghiệm dạng in này xem sao.
Không thể đúc chữ bằng kim loại thì khắc bằng mộc cũng không tệ.
Hiểu Linh ngơ ngẩn với đám sách hồi lâu mới nhận ra hôm nay Lập Hạ không tập trung lắm mà thường xuyên liếc trộm cô.
Hiểu Linh không rõ có chuyện gì nhưng vẫn đặt sách xuống, quay sang hỏi:
- Hôm nay đệ làm sao vậy? Ta thấy đệ không tập trung đọc sách.
Co chuyện gì sao, Lập Hạ?
Đột nhiên bị hỏi khiến Lập Hạ có chút lúng túng cúi đầu.
Nhưng chuyện này hắn vẫn phải hỏi tỷ ấy một chút.
Lập Hạ ngập ngừng rồi nói:
- Tỷ tỷ… hai hôm nữa tháng là ngày giỗ phụ thân..
ta..
có thể làm mâm cơm cúng không?
Lập Hạ có chút lo lắng không dám nhìn Hiểu Linh.
Tỷ tỷ từng kể chuyện về gia đình tỷ ấy ở nơi kia.
Mẫu thân tỷ vẫn khỏe mạnh nhưng phụ thân thì mắc bệnh nan y, rất yếu ớt, thời gian đã không còn lại quá nhiều.
Lập Hạ có chút suy nghĩ linh tinh… Nếu..
nếu như phụ thân còn sống mà tỷ tỷ lại làm cơm cúng cho phụ thân hắn… cái này có phải là đang trù ẻo ngài ấy chết đi không? Lập Hạ lo lắng tỷ tỷ sẽ buồn nên mấy ngày nay vẫn không dám hỏi.
Hiểu Linh ngẩn người rồi hỏi lại:
- Sao đệ lại nói như vậy? Ngày giỗ của phụ thân đương nhiên phải lên mộ thắp hương, làm cơm cúng đàng hoàng chứ.
Sao ta chưa nghe Tiểu Đông nói chuyện này?
Lập Hạ nuốt nước bọt ngẩng đầu nhìn Hiểu Linh:
- Là ta ngăn Đông ca nói..
ta sợ tỷ tức giận.
Hiểu Linh lại càng không hiểu:
- Tức giận? Nhưng tức giận vì điều gì chứ.
Lập Hạ, đệ nói rõ một chút được không? Ta sẽ không tức giận, thật sự.
Lập Hạ nhìn ánh mắt hoang mang không hiểu chuyện gì của tỷ tỷ thì có chút vững tâm hơn một chút.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi đáp:
- Ta sợ tỷ sẽ cho rằng phụ thân tỷ còn sống mà làm cơm giỗ cúng là trù ẻo ngài ấy.
Tỷ tỷ từng nói, phụ thân tỷ đang bệnh, rất yếu rồi.
Hiểu Linh ngẩn người.
Phải rồi… ba cô ông ấy sao rồi nhỉ? Lần ấy có lẽ do cửu huyền xui khiến mà cô quyết định nghỉ việc chỗ đang làm về nhà.
Về chưa được bao lâu, ba cô đột nhiên bị sốt tới thần trí mơ hồ phải nhập viện rồi đưa lên viện tỉnh ngay trong đêm.
Một tuần trời đằng đẵng cô và Hiểu Minh thay phiên nhau canh ba xuyên đêm và lo lắng cho mẹ đi ngủ sớm.
Cả nhà dứt khoát đều xuống viện thay nhau trông chừng ông.
Mẹ cô thường mất ngủ, có chuyện suy nghĩ thì lại càng không chợp mắt nổi.
Nhưng nếu như thế, mẹ rất dễ sụp đổ mất.
Nên hai chị em ăn ý cùng nhau làm mọi chuyện thay mẹ ban đêm để bà có thể ngủ sớm một chút.
Lần tới, có lẽ cô nên nhờ Trịnh An để thăm nhà.
Có điều, muốn gặp cả nhà thì có lẽ phải tới lúc chiều tối khi mẹ cô đã bán hàng trở về.
Không biết như vậy có tiện không nữa.
Lập Hạ thấy Hiểu Linh lại hồn du phiên ngoại thì nhẹ gọi:
- Tỷ tỷ…
Hiểu Linh giật mình, nhìn Lập Hạ mỉm cười yếu ớt:
- Ta không sao..
chỉ là đệ đột nhiên nhắc tới ông ấy làm ta có chút…
Lập Hạ mím môi:
- Tỷ tỷ..
ta..
Hiểu Linh nhìn thái độ ỉu xìu tự trách của Lập Hạ thì cố gắng dứt mình khỏi những cảm xúc bi thương kia.
Cô xoa đầu đệ ấy rồi nói:
- Ta không sao mà… Vậy đệ và Tiểu Hàn nghĩ xem muốn ăn gì.
Hôm giỗ phụ thân ta định không mời ai, chỉ nhà mình ăn cơm thôi nên tùy ý các đệ.
Còn hôm nay và ngày mai để nghĩ món ăn nha… Hôm đó ta sẽ vào bếp nên các đệ thoải mái đi..
Lập Hạ nhìn Hiểu Linh một chút rồi hỏi lại:
- Tỷ...!có món ăn nào mà thanh đạm, mát mẻ hợp với tiết hè không? Lâu rồi tỷ không làm món gì mới..
Hiểu Linh ngẫm nghĩ:
- Thanh đạm...!mát mẻ sao? Ừm..
để ta nghĩ nha.
Nhưng mâm cơm cúng giỗ vẫn phải đầy đủ nên xôi, gà là không thể thiếu rồi.
Đợt này dư thời gian, ta đồ xôi gấc ăn đi.
Các món còn lại đệ và Tiểu Hàn nghĩ xem nha..