Hiểu Linh từ biệt đoàn người của Nguyễn Gia, một mình cõng số hành lý lên Lam Kinh thư viện. Nhưng lần này thay vì cánh cửa tiểu viện đóng kín, nó đã được mở sẵn chờ cô. Tiểu đồng vừa thấy Hiểu Linh liền cười chào hỏi:
- Linh tỷ đã tới, sư phụ bảo ta chờ tỷ từ sáng.
Hiểu Linh gật đầu đáp lại:
- Chào… muội.
Cô có chút khựng lại vì hôm qua thật sự quên mất hỏi tên đứa nhỏ này. Cô cười cười hỏi:
- Hôm qua thật sự quên mất không hỏi tên muội. Thật xin lỗi.
Đứa nhỏ cười đáp:
- Muội tên Tường Minh, theo họ sư phụ nên tên đầy đủ là Phan Tường Minh. Ta là được sư phụ nhặt về. Tên này cũng là do sư phụ đặt. Tỷ gọi ta tiểu Minh cũng được. Ta năm nay tuổi, lần thi Hương tới sư phụ nói sẽ cho ta thi thử một lần. Tỷ sẽ thường xuyên ở đây sao?
Hiểu Linh đáp:
- Ta sẽ thường tới nhưng sẽ không ở lâu. Chắc hôm qua Phan viện trưởng cũng nói cho muội biết rồi đi.
Tường Minh gật đầu:
- Sư phụ còn chưa từng để ai ở đây. Hàng ngày các sư tỷ khác cũng ít qua đây nên ta rất ít bạn.
Hiểu Linh nhẹ lắc đầu:
- Sợ là khiến muội thất vọng rồi. Thời gian ta ở đây không dài nên sẽ tranh thủ hết sức để chép sách mang về. Khi chép sách ta cũng không muốn ai làm phiền nên chắc chắn sẽ đóng cửa suốt ngày mà thôi.
Khi Hiểu Linh “chép sách” là dùng công nghệ, sao có thể để người khác vào phòng được chứ. Cô cứ nói trước để sau này không ai có thể bắt bẻ cô được.
Tường Minh không cho là đúng đáp:
- Tỷ đọc sách, chép sách thì vẫn có vài canh giờ ăn uống tắm rửa ngủ nghỉ đi. Dù sao thì lúc tỷ học, ta cũng phải học, sẽ không làm phiền tỷ đâu.
Hiểu Linh chỉ đành cười không nói nữa. Có lẽ đứa nhỏ này đã lâu không có người gần bằng tuổi nói chuyện cùng rồi. Cô bước vào căn phòng bắt đầu dọn dẹp lại một chút. Phòng thường xuyên được quét dọn nên sạch sẽ. Hiểu Linh trải lại giường chiếu, kê lại chiếc bàn đọc sách ra gần cửa sổ để lấy ánh sáng. Chút bút nghiên, tập giấy trắng được đặt ngay ngắn. Giấy bìa và kim chỉ dùng để đóng gáy sách cất tạm vào hộc tủ. Hiểu Linh nhìn quanh một lượt xem còn cần sửa sang lại gì không. Khi thấy mọi chuyện đã ổn, cô quay lại vẫn thấy Tường Minh đang ngồi im lặng chờ mình.
Có chút khó hiểu, Hiểu Linh hỏi:
- Muội vẫn ở đây sao? Sao không qua với Phan viện trưởng?
Tường Minh đáp:
- Sư phụ sáng sớm đi câu cá với bằng hữu rồi. Thầy dặn ta chờ tỷ xong xuôi thì dẫn tỷ đi vòng vòng quanh thư viện một chút để biết rồi đưa tới Tàng thư đăng ký mượn.
Hiểu Linh gật đầu:
- Xin lỗi, hiểu nhầm muội rồi. Ta xong hết rồi, phiền muội dẫn ta đi một chút.
Tường Minh nhảy khỏi ghế ngồi nhanh nhảu đi trước:
- Tốt.. ta dẫn tỷ đi. À một lát Hàn thúc sẽ tới dọn dẹp nhà cửa, lấy đồ giặt giũ và nấu ăn nên tỷ cần giặt đồ gì thì gom lại đặt trên bàn nước là được.
Hiểu Linh nắm được chút tin tức nên hỏi lại:
- Vị Hàn thúc kia không ở đây sao?
Tường Minh gật đầu:
- Sư phụ tránh hiềm nên chỉ thuê Hàn thúc đến vào ban ngày. Mà cuộc sống của sư phụ và ta rất đơn giản nên cũng không cần thúc ấy nhiều lắm. Thúc ấy cái gì cũng tốt mỗi tội nấu ăn không ngon chút nào.
Hiểu Linh nhẹ cười không bình luận. Cô để xem vị Hàn thúc kia nấu ăn đến mức nào có thể khiến cặp thầy trò này sợ hãi đến vậy.
Tường Minh đưa Hiểu Linh đi một vòng qua một số phòng học. Cách tổ chức học có chút giống với phương thức dạy phổ thông ở nơi cô. Học sinh được phân thành các cấp dựa theo tư lịch, các bài kiểm tra. Bọn họ được ấn định các lớp cần phải theo học mỗi kỳ do thầy nào giảng dạy. Hết kỳ điểm thi sẽ quyết định có được thăng hạng lớp hay không? Hạng càng cao thì khả năng trở thành đệ tử nội môn của các vị học giả ở đây càng lớn. Mọi người chớ nhầm lẫn chuyện giảng dạy chính là nhận học trò. Người được nghe giảng chỉ xem như ngoại môn đệ tử, không được gọi các vị ấy là sư phụ mà chỉ xưng hô học trò – tiên sinh. Những vị nội môn đệ tử sẽ có mối quan hệ gần gũi thân thiết hơn, cũng được các vị học giả chỉ điểm nhiều hơn.
Bất kể học sinh ở thư viện học ở hạng nào cũng có thể tham gia khoa cử hoặc từ bỏ việc học. Nơi này chỉ là cho bọn hắn thêm kiến thức chứ không có sự hướng nghiệp rõ ràng. Bản thân mỗi học sinh phải tự có cái nhìn cho chính mình. Hiểu Linh chợt nghĩ, đối với những người có gia đình hướng nghiệp tốt không nói, vậy những thiếu niên tự sức vươn lên chỉ khát khao duy nhất khoa cử lại không thể đạt được thì sẽ mù mịt về tương lai đến mức nào đây.
Sau đó Tường Minh dẫn cô đến dãy nhà học sinh ở lại, sảnh dùng cơm, vệ sinh chung thì thật sự lông mày Hiểu Linh nhíu chặt lại. Sơ sài và không sạch sẽ đến mức này thì học trò hay bất kỳ ai bước tới đây cũng không muốn trở vào lần nữa. Những kẻ có tiền lại càng không ở lại Lam Kinh thư viện này.
Không biết từ lúc nào, Hiểu Linh vô thức có những kế hoạch sắp xếp, thay đổi lại Lam Kinh thư viện cho dù tiền ở đâu để đầu tư cho nơi này cô còn chưa biết. Nhưng những thứ chướng mắt kia thật sự khiến cô máu nóng lên đầu chỉ muốn xử lý chúng ngay lập tức.