Nhìn Tiểu Đông xem mình không chớp mắt, Hiểu Linh có chút không quen. Cô nhìn xuống đống quần áo còn chưa giặt xong mà trời đã chuyển trưa. Xắn cao tay áo, cô với tay lấy một chiếc áo nhúng xuống dòng sông vò mạnh:
- Ta giúp ngươi. Nhanh chóng xong đống quần áo này, nắng trưa rất độc.
Lúc này Tiểu Đông mới giật mình, giằng vội chiếc áo trong tay Hiểu Linh:
- Không… không. Thê chủ làm sao lại làm việc này được. Giặt giũ là việc của nam nhân. Mình ta làm được rồi. Rất nhanh sẽ xong thôi. Rất nhanh… ta sẽ về nhà nấu cơm trưa ngay.
Hiểu Linh cũng không giật lại chiếc áo đó mà điềm nhiên lấy một chiếc khác nhúng xuống giặt:
- Nhưng việc kiếm tiền nuôi gia đình phải là việc của nữ nhân đi. Việc gì làm ra tiền ta đều làm được.
- Thê… thê chủ.
Cũng không ngừng tay làm, Hiểu Linh nói:
- Nhanh một chút xong chỗ này. Ta cũng không biết Lập Hạ và Tiểu Hàn lại đi đâu chơi rồi.
- Thê chủ, Lập Hạ và Tiểu Hàn không phải đi chơi. Lập Hạ đi nhổ cỏ lúa, còn Tiểu Hàn đi theo nhặt chút củi ở bìa rừng gần đó thôi.
Tiểu Đông hấp tấp giải thích cho hai đệ đệ vừa lo lắng nhìn về phía thê chủ. Nàng… sẽ không mắng hắn lắm điều, bao che cho các đệ đệ chứ?
Làm cỏ sao… Một đứa nhỏ mới tuổi phải đi làm cỏ, đứa bé tuổi phải đi nhặt củi rồi. Một nỗi chua sót thương cảm dâng trào trong lòng Hiểu Linh. Cái thân thể này rốt cuộc đã làm cái gì vậy, không nuôi nổi gia đình mình còn không thiếu đánh mắng bọn họ. Thật không thể chấp nhận được. Động tác trên tay cô càng mạnh hơn, nhanh hơn như trút giận dữ vào số quần áo đó.
Có hai người nên rất nhanh chỗ quần áo đó đã giặt xong. Hiểu Linh bê chậu quần áo lên đến đường đê cho Tiểu Đông, nói:
- Chỗ này ngươi bê về được chứ? Chỉ chỗ ta đi tìm Lập Hạ và Tiểu Hàn.
- Thê chủ đi thẳng thêm chừng nửa khắc nữa sẽ thấy chân núi phía tay phải, người đi tới gần chân núi sẽ thấy ruộng nhà chúng ta. Chúng ta chỉ có mẫu ruộng lại đều ở đó nên hai đệ ấy chắc chắn ở chỗ đó.
Hiểu Linh đang không rõ nửa khắc là khoảng bao nhiêu thời gian, nhưng nếu ruộng ở chân núi thì dễ tìm nên cũng không chú ý nữa. Gật đầu với Tiểu Đông:
- Ừ. Ngươi về trước đi.
Nói xong, Hiểu Linh xoay người đi tìm tiểu đệ mà không để ý Tiểu Đông đang đứng trầm ngâm nhìn theo. Nàng thực thay đổi. Nàng bê hộ đồ cho hắn, không hề mắng hắn cũng không dùng ánh mắt khinh bỉ mỗi khi nhìn hắn như trước. Đôi mắt nàng phẳng lặng như hồ. Ánh mắt đó hắn chưa từng thấy qua. Nàng như bây giờ thật tốt. Tiểu Đông mỉm cười, trên đôi má hồng hồng không rõ do trời nóng hay do người.
Hiểu Linh vừa đi vừa nhìn quanh quất. Mùa này lúa đã lên xanh vậy thì chắc tầm cuối tháng , đầu tháng là gặt đi. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng đi trồng lúa nên cũng thực không biết thời gian mùa vụ như thế nào, cùng lắm cô chỉ phụ trách vài luống rau ăn theo mùa ở nhà mà thôi. Chợt thấy chân núi cách không còn xa, Hiểu Linh rảo bước đi tới nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu đệ đâu. Có lẽ là ở phía sườn núi bên kia đi. Vừa tự nhủ cô vừa đổi hướng đi vòng quanh chân núi vừa đảo mắt tìm kiếm. Ánh mắt chợt dừng lại ở cái bóng dáng nho nhỏ chỉ cao hơn ngọn lúa chút đỉnh. Lúc này trời đã ngả trưa, trên ruộng mọi người cũng tranh thủ trở về ăn cơm nên xung quanh khá yên tĩnh. Tiếng nói của Tiểu Hàn dù chỉ là của một nhóc tuổi nhưng cũng đủ để Hiểu Linh nghe thấy:
- Nhị ca… ca xong việc chưa? Tới bó dùm đệ củi đi. Hôm nay đệ nhặt được nhiều củi to lắm. Lần này đại tỷ chắc chắn sẽ bán được giá cao.
Lập Hạ đứng dậy xoa xoa cái eo mỏi, nhìn tiểu đệ hưng phấn cười cười.
- Chờ huynh một chút, cố xong chỗ này rồi chúng ta cùng bó củi về. Đến giờ ăn trưa mà chưa về sẽ bị mắng.
Hiểu Linh nghe cuộc nói chuyện của hai anh em mà sống mũi cay cay. Nhỏ như vậy đã biết lo cho gia đình rồi. Liếc nhìn đống củi được xếp ngay ngắn chỉ chờ được bó, lại nhìn Tiểu Hàn đang ríu rít cạnh Lập Hạ làm cô không nỡ phá sự vui vẻ giữa tiểu đệ. Rút một nắm cỏ tranh buộc nút lại tạo thành một chiếc dây đơn giản rồi lúi húi bó lại bó củi. Sau đó thắt thêm một đoạn thừa ra làm thành một cái quai đeo đơn giản. Ngẩng đầu lên vẫn thấy đứa nhỏ vui vẻ nói chuyện, tay Lập Hạ vẫn thoăn thoắt làm việc. Hiểu Linh đành lên tiếng:
- Lập Hạ, Tiểu Hàn. Về thôi.
Nghe tiếng nói phía sau làm cả hai giật mình quay lại thấy đại tỷ đã đứng đó từ bao giờ. Lập Hạ hấp tấp:
- Đại tỷ, chúng ta về ngay đây… xong ngay đây…
Lập Hạ vội vàng lên bờ, giống như chỉ chậm một giây thôi hắn sẽ bị mắng té tát nên suýt ngã xuống ruộng mấy lần. Dáng điệu vội vã của Lập Hạ làm Hiểu Linh không khỏi buột miệng nhắc:
- Từ từ lên, ruộng ngập nước dễ ngã.
Lập Hạ sững lại. Đại tỷ đây là quan tâm hắn sao. Chỉ một câu nói đơn giản mà khiến mắt hắn cay cay. Từ nhỏ đại tỷ cũng rất tốt với hắn, hay quan tâm hắn và Tiểu Hàn. Nhưng không biết từ bao giờ đã thay đổi, đã bao lâu rồi hắn không được tỷ ấy hỏi han quan tâm. Đưa ống tay gạt qua mắt tưởng chừng như thấm mồ hôi để xóa đi giọt nước mắt chực lăn, hắn mỉm cười rồi từ tốn đi lên bờ.
Hiểu Linh sốc bó củi lên vai, có chút nhíu mày. Nặng như vậy nếu để hai huynh đệ bọn họ thì làm sao mang về được đây? Cô bất giác nói:
- Lập Hạ, Tiểu Hàn…. Lần sau đừng làm cố. Hại thân thể.
Không gian lặng xuống vài giây.
- Ân…
Cùng một từ, hai tiếng nói, hai cảm xúc. Một vui vẻ thoải mái, một nghèn nghẹn trong cổ họng.