" Không lẽ là báo hiệu điềm gở sắp đến ? "
Trần Minh Quân suy đi nghĩ lại nhưng vẫn không dự đoán ra được điềm gở sẽ xảy ra ở nơi nào.
Hắn hiện giờ có ba thứ có thể để cho điềm gờ báo động.
Thứ nhất là bản thân hắn sắp gặp chuyện.
Thứ hai là Lạc Việt Các bên kia không có Chu Lượng tọa trấn, có thể xảy ra vấn đề.
Cái cuối cùng chính là đội ngũ tham gia lịch luyện hôm qua.
Nhưng hắn rất nhanh loại bỏ đi cái thứ ba bởi vì đã có Chu Lượng đích thân đi theo âm thầm quan sát rồi, trừ khi có Độ Kiếp Kỳ yêu thú nhảy ra còn không thì chẳng có gì phải sợ.
" Rốt cuộc sẽ là chuyện gì nhỉ ? "
Trần Minh Quân khẽ lẩm bẩm, hắn quyết định đi một chuyến Lạc Việt Các xem xét tình hình.
..........................
Cũng vào lúc này, Yêu Thú Sơn Lâm.
Nơi này diện tích rộng lớn, cây cổ thụ san sát như nấm, trên bầu trời có yêu cầm bay lượn, dưới mặt đấy có từng đàn yêu thú tìm kiếm thức ăn.
Tại khu vực ngoài rìa, ở về phía gần với kinh thành của Đại Lê Hoàng Triều có một ngọn núi lớn lấy tên là Thanh Sơn.
Trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh ngọn núi này yêu thú thưa thớt đến lạ thường.
Đặc biệt là chân núi có một cái sơn động, tất cả yêu thú đều không dám tới gần.
Thế nhưng cái nơi mà yêu thú không dám tới ấy, con người lại dám !
Chỉ thấy có vô số thiếu nữ cưỡi phi cầm bay đến, áo trắng bay phất phới theo gió, trên người khoác một bộ chiến giáp mỏng màu bạc.
Người còn chưa tới nơi đã thấy một lá cờ phá không mà tới, cắm xuống trước cửa hang động.
Lá cờ mở ra để lộ hình thêu một con phượng hoàng trắng đang giương cánh gào thét trên nền cờ đỏ, kèm theo ba chữ " Bạch Phượng Quân " .
" Đông....!đông....!"
" Ù ù ù....!"
Tiếng trống trận, tiếng tù và vang lên khiến cho vô số yêu thú sợ hãi bỏ chạy.
Tràng diện bỗng chốc trở nên hỗn loạn, có không ít yêu thú thay vì lựa chọn bỏ chạy, bọn chúng lao đến tấn công.
Nhưng những yêu thú này đều chỉ là cấp thấp, Bạch Phượng quân cử ra một chi đội ngũ dọn dẹp là đủ rồi.
Động tĩnh bên ngoài không nhỏ, nhân vật đại boss của khu vực này cũng rốt cuộc bị thu hút.
Một đôi mắt to như chậu máu, bốn chân to như bốn cái cột nhà, nâng lên cái mai to lớn như tòa nhà cấp bốn có diện tích năm mươi mét vuông, nó rốt cuộc đi ra.
Ngẩng đầu nhìn xem những kẻ ngoại lai, nó há ra cái mồm đỏ ngòm tràn đầy mùi hôi thối gào thét.
" Rống !!! "
Lần này thì đám yêu thú thật sự bị dọa sợ rồi, toàn bộ đều chạy hết, không một con nào dám ở lại.
Dương Hoàng Anh từ trên cao nhìn xuống con rùa núi này, ánh mắt tràn ngập vẻ ngưng trọng bởi vì tu vi của nó nào chỉ có Siêu Phàm Sơ Kỳ Đơn giản như vậy.
Nó đã nửa bước Trung Kỳ !
Những người khác cũng đều biến sắc, các nàng tuy không phải cao thủ gì nhưng trải qua những khóa học bổ túc kiến thức trong quân đội thời gian vừa rồi, các nàng có thể thông qua tiếng gầm vừa rồi nhận biết thực lực của đối phương.
Đáng tiếc, bây giờ mới biết thì đã muộn !
Yêu thú một khi đạt đến cấp độ Siêu Phàm Cảnh cũng sẽ giống như võ giả, thoát khỏi trói buộc của trọng lực, có thể bay.
Cho nên ngay cả bây giờ bọn họ có quay xe thì cũng chỉ e thương vong không ít.
........
Đồng giảm cảm nhận được uy lực ẩn giấu bên trong tiếng rống này còn có Mãnh Long Quân ở cách đó không xa, bọn họ tuy khởi hành trước nhưng bởi vì di chuyển trên mặt đất nên trên đường đi đụng phải không ít yêu thú, tốc độ so ra chậm hơn Bạch Phượng Quân bay ở trên trời.
Thiết Quyền nói: " Tiếng trống trận, kèn trận vừa rồi, có lẽ Bạch Phượng Quân đã tới trước.
"
Công Văn Hiếu gật đầu nói: " Đúng thế, chỉ có bọn họ mới có thể đi nhanh hơn chúng ta.
Còn như Huyết Lôi Quân, chắc không có đủ thực lực tiến sâu đến vậy.
"
Mặc dù chỉ là khu vực ngoài rìa nhưng vẫn không thiếu yêu thú mạnh, lại còn kết thành bầy để săn mồi.
Lấy thực lực của Huyết Lôi, xác thực rất khó để tiến sâu đến khu vực này.
Công Văn Hiếu lo lắng : " Nhưng con rùa núi kia thực lực đã vượt xa khỏi dự tính của mọi người, để Bạch Phượng Quân một mình đối phó e rằng sẽ hi sinh không ít người.
"
Siêu Phàm Sơ Kỳ Đỉnh Phong và Nửa Bước Siêu Phàm Trung Kỳ, nếu tại cùng một cảnh giới có thể không có nhiều ý nghĩa nhưng đối với những kẻ thua kém hẳn hai đại cảnh giới như bọn họ thì chẳng khác gì gia tăng mức độ nguy hiểm báo động.
Việt Hùng rất nhanh đưa ra quyết định: " Hành quân nhanh lên, đến tiếp viện Bạch Phượng Quân ! "
Thiết Quyền nghe thế, vội vàng khuyên can: " Đội trưởng, không được ! Tuyệt đối không được ! "
" Nếu như giờ mà đến đó, ngay cả quân ta cũng sẽ chết.
"
" Hơn nữa các nàng có phi cầm, tốc độ bỏ chạy rất nhanh, còn chúng ta chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa.
"
Việt Hùng liếc nhìn hắn, kiên quyết nói: " Nam tử hán đại trượng phu, vốn nên bảo vệ phái yếu.
Nay ngươi lại muốn ta thấy chiến hữu đối mặt nguy hiểm không cứu ? "
Thiết Quyền nghe vậy liền ngậm mồm lại, bọn họ tuy khác đội nhưng xác thực được đào tạo từ một lò luyện quân, trên mặt nào đó xác thực được coi là chiến hữu.
Bây giờ chiến hữu gặp nguy, mình thấy chết không cứu, đúng là không được hay cho lắm.
Lại nghe Việt Hùng nói: " Người nào sợ chết có thể ở lại, người nào không sợ thì theo ta.
"
" Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi.
"
" Ngày hôm nay các ngươi thấy chiến hữu của các ngươi gặp nguy hiểm không cứu, ngày sau các ngươi rơi vào hiểm cảnh cũng đừng hi vọng chiến hữu khác liều mạng đến cứu.
"
" Sống ở trên đời, phải biết cho đi thì mới có ngày được nhận lại.
"
" Quyết định là của các ngươi ! "
Dứt lời, mang theo đại kiếm chạy thật nhanh về phương hướng hang động của rùa núi.
.........
Tại cùng một thời điểm, Dương Hoàng Anh hạ lệnh: " Trận chiến này định trước sẽ có hi sinh, ta cùng hai đội phó ở lại cầm chân nó một lúc, các ngươi chạy đi.
"
Event
Đúng vậy ! Trận chiến này đã định trước phải có người hi sinh ở lại nếu không sẽ có thêm càng nhiều người phải chết.
Ví dụ như tất cả cùng chạy, lấy tốc độ Siêu Phàm Nửa Bước Trung Kỳ của con rùa núi này, Bạch Phượng quân không chết chín trăm cũng chết một ngàn.
Có người ở lại ngăn cản, câu kéo thời gian, những người khác còn có khả năng sống sót, thương vong giảm xuống.
Đưa ra quyết định này, nàng còn có một nguyên nhân khác.
Mặc dù trong tay nàng có pháo tín hiệu cầu cứu nhưng nàng sẽ không dùng, bởi vì nàng không muốn những đội nhóm khác vì đến tiếp viện mà chôn cùng ở nơi này.
" Đội trưởng !!! "
" Không được ! Đội trưởng !!! "
" Không ! Chúng ta ở lại cùng chiến đấu, có chết thì cùng chết ! "
" ...!"
Các nữ chiến binh của Bạch Phượng Quân vừa cảm động vừa hoảng sợ, các nàng không nghĩ đến đội trưởng của mình sẽ tình nguyện ở lại chịu chết để tranh thủ thời gian cho mọi người giữ mạng.
Cũng chính vì thế các nàng lại càng không muốn chạy, muốn ở lại cùng chết với đội trưởng của mình.
Chết thôi mà !
Đời người ai mà không chết ?
Không phải sợ !
Mắt thấy rùa núi đang chuẩn bị ra tay, Dương Hoàng Anh quát: " Đây là quân lệnh ! Các ngươi muốn chống lại quân lệnh sao ? "
" Còn không mau cút đi ? Trong lòng các ngươi không coi ta là đội trưởng sao ? "
Những người khác nước mắt không kiềm chế được nữa, ào ào chảy ra như lê hoa đái vũ, nhưng lại không hề nhúc nhích chút nào.
" Đội trưởng, để chúng ta ở lại với ngài ! "
" Chống lại quân lệnh là tội chết, ở lại chiến đấu cũng là chết.
Nếu như vậy, chúng ta chọn chống lại quân lệnh để lại cùng sống cùng chết với đội trưởng ! "
Đối mặt với sự ngoan cố của những thành viên trong đội, Dương Hoàng Anh cũng cảm động, hai mắt đỏ lên chỉ trực để khóc.
Nhưng nàng đã hạ quyết tâm, mình không thể khóc ! Thân làm đội trưởng, trên trường tuyệt đối không được phép mềm yếu, không được phép rơi lệ.
Đang lúc nàng dự định mở miệng quát mắng, đem những người này đuổi đi thì lại thấy một lá cờ khác bay đến, cắm xuống trên mặt đất.
Ngay sau đó một người thiếu niên thân hình cường tráng khoác trên mình huyền kim chiến giáp bước ra hô to
" Mãnh Long Quân có mặt ! "
Ngay sau đó mấy ngàn thành viên Mãnh Long Quân từ trong rừng lao ra, nửa lời không nói, lập tức thiếu lập quân trận đem rùa núi vây ở chính giữa.
Dương Hoàng Anh vừa mừng vừa sợ, hỏi : " Các ngươi đến đây làm gì ? "
Việt Hùng mặt không đỏ, tim không run nói: " Tất nhiên là đến giết rùa núi rồi, không lẽ đến giúp các ngươi ? "
Lời vừa nói ra kéo theo Mãnh Long Quân mấy ngàn binh sĩ một trận cười vang.
Bạch Phượng Quân bên này từng người cũng nở nụ cười, mặc dù lời của Việt Hùng như thế nhưng ai lại không biết đó là nói láo.
Nhưng vui thì vui, tất cả đều không giảm bớt lo lắng chút nào bởi vì ngay cả khi có thêm Mãnh Long Quân, giết con rùa núi này là chuyện không thể nào.
Liều vậy !
Dương Hoàng Anh hạ lệnh: " Bố Trận ! "
Lập tức ba ngàn nữ chiến binh của Bạch Phượng Quân phân tán đến các phương hướng khác nhau hình thành một loại liên hợp trận pháp, ở thế giới này còn được gọi là quân trận.
Nhưng điểm khác biệt giữa quân trận mà hai đội quân này sử dụng và các đội quân khác trên thế giới này sử dụng là nó cao cấp hơn, vì tất cả liên hợp trận trong quân đều do một tay Trần Minh Quân viết ra.
Bạch Phượng Quân vừa bày trận trong thì dị biến lại tới !
Chỉ thấy một lá cờ nữa bay đến cắm trên mặt đất, ngay sau đó từng tiếng hô vang lên
" Huyết Lôi Quân đến ! "
" Huyết Lôi có mặt ! "
" Các huynh đệ tỉ muội, chờ bọn ta với ! "
Từng thành viên của Huyết Lôi Quân lao ra từ trong rừng rậm, trên thân mỗi người đều có thương tích hiển nhiên vừa trải qua vô số cuộc chém giết với yêu thú mới đến được nơi này.
Chứng kiến bọn họ, Việt Hùng nhíu mày nói: " Các ngươi đến đây làm gì ? "
Đồng dạng một câu hỏi này, những người khác cũng muốn hỏi.
Bởi vì bọn họ chiến đấu với nhau lâu, biết thực lực của Huyết Lôi Quân muốn đến nơi này không chịu trăm đắng nghìn cay thì khó đến được.
Thủ lĩnh của huyết lôi cười nhe răng đáp: " Đến để đánh rùa núi, thế nào ? Tưởng đến giúp các ngươi ? "
Nghe câu cả lời này, cả ba quân đều cười.
Mặc dù mỗi người đều biết hắn đang nói xạo nhưng lại không ai bóc mẽ cả, bởi vì mọi người đều cảm động ở trong lòng.
Huyết Lôi dù yếu nhưng không bỏ rơi chiến hữu !
Việt Hùng nhìn về phía rùa núi, cười, hô lớn: " Nếu như đã đến đủ, vậy thì chiến đi ! "
" Giết !!!! "
" Giết !!! "
" Làm thịt nó !!! "
" Nấu lẩu nó !!! "
" Lên !!! ".