" Huyết Lôi Quân đến ! "
" Huyết Lôi có mặt ! "
" Các huynh đệ tỉ muội, chờ bọn ta với ! "
Từng thành viên của Huyết Lôi Quân lao ra từ trong rừng rậm, trên thân mỗi người đều có thương tích hiển nhiên vừa trải qua vô số cuộc chém giết với yêu thú mới đến được nơi này.
Chứng kiến bọn họ, Việt Hùng nhíu mày nói: " Các ngươi đến đây làm gì ? "
Đồng dạng một câu hỏi này, những người khác cũng muốn hỏi.
Bởi vì bọn họ chiến đấu với nhau lâu, biết thực lực của Huyết Lôi Quân muốn đến nơi này không chịu trăm đắng nghìn cay thì khó đến được.
Thủ lĩnh của huyết lôi cười nhe răng đáp: " Đến để đánh rùa núi, thế nào ? Tưởng đến giúp các ngươi ? "
Nghe câu cả lời này, cả ba quân đều cười.
Mặc dù mỗi người đều biết hắn đang nói xạo nhưng lại không ai bóc mẽ cả, bởi vì mọi người đều cảm động ở trong lòng.
Huyết Lôi dù yếu nhưng không bỏ rơi chiến hữu !
Nhưng bọn họ lại càng tò mò một chuyện, tại sao Huyết Lôi Quân lại đến đúng lúc như thế ?
Đón nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng, đội trưởng của Huyết Lôi Quân - Lăng Phong giải thích.
Hóa ra là trong đội ngũ của Huyết Long Quân có người không biết thế nào tình cờ chạy đến nơi này vào ngày hôm qua, cũng vô tình chứng kiến thực lực của rùa núi.
Cho nên ngay khi nhận được tin tình báo Mãnh Long và Bạch Phượng Quân cùng kéo đến nơi này liền vội vàng chạy đến cứu viện.
Nghe xong, cả Mãnh Long lẫn Bạch Phượng đều khẽ giật mình, đầy cảnh giác nhìn xem Huyết Lôi quân.
Thì ra trong hai quân bọn họ nhất cử nhất động đều bị đám người Huyết Lôi Quân này theo dõi !
" Rống ~ "
Đúng vào lúc này, con rùa núi rống lên một tiếng tựa hồ đang thiếu kiên nhẫn hỏi " Các ngươi tâm sự xong chưa ? "
Việt Hùng nhìn về phía rùa núi, cười, hô lớn: " Nếu như đã đến đủ, vậy thì chiến đi ! "
" Giết !!!! "
" Giết !!! "
" Làm thịt nó !!! "
" Nấu lẩu nó !!! "
" Lên !!! "
Huyết Lôi quân nhanh chóng bày trận khiến cho liên hợp trận nguyên bản là hai loại trận pháp khác nhau bây giờ thêm vào cả ba hình thành một loại tam quân liên hợp đại trận, điều này giúp cho tu vi của tất cả thành viên trong chớp mắt tăng lên tới Đỉnh Phong Cửu Trọng, tu vi của Rùa núi thì bị áp chế xuống còn Siêu Phàm Sơ Kỳ.
Đồng thời, trận pháp được hình thành làm cho trọng lực gia tăng, rùa núi không cách nào bay lên được nữa, ngay cả hành động cũng trở nên khó khăn.
Sở dĩ sẽ có hiệu quả to lớn này là bởi vì đây là một trong những bộ liên hợp đại trận tốt nhất mà Trần Minh Quân từng sáng tác, có tên Liên Hợp Thiên Bình Trận.
Trận này giúp cho thực lực hai bên đạt đến một sự cân bằng nhất định, chỉ áp dụng khi gặp đối thủ mạnh mẽ hơn chính mình.
Nhược điểm duy nhất có lẽ chỉ có một điểm, đó là nếu kẻ địch có cảnh giới cao hơn quá nhiều thì không thể sử dụng được thậm chí dẫn đến phản phệ.
Bởi vì trong quá trình đại trận vận hành, linh khí, kinh mạch, hồn lực của mỗi một người đều liên kết với đại trận.
Chưa dừng lại ở đây !
Mãnh Long Quân, Bạch Phượng Quân, Huyết Lôi Quân tiếp tục triển khai tầng thứ ba của liên hợp trận pháp, đem tu vi của toàn bộ thành viên dồn vào cho ba vị đội trưởng của mình giúp cho bọn họ đạt tới cảnh giới nửa bước Siêu Phàm Cảnh.
Làm như vậy tuy nhìn thì ngầu thật, mạnh thật nhưng thực chất lại gia tăng độ nguy hiểm cho chính bọn họ.
Bởi vì lúc này, tất cả các thành viên đều phải giữ nguyên vị trí, tệ ở chỗ tất cả đều không còn năng lực phòng thủ mà chỉ cần rùa núi tiêu diệt một người trong số bọn họ thì đại trận lập tức bị phá, toàn bộ đều chịu phản phệ.
Nhưng bọn họ tin tưởng, ba người đội trưởng của họ sẽ không làm bọn họ phải thất vọng !
Việt Hùng đóng vai trò khiên thịt, vác theo đại kiếm lao đến thu hút sức chú ý của rùa núi.
Hình tượng này thực sự khiến người ta nhớ đến một người hùng trong một trò chơi ảo, với câu nói đi vào huyền thoại " Demacia !!! " .
Lăng Phong mang theo nhiệm vụ phá rối, đồng thời nhắm ngay chuẩn vào những điểm yếu như khoeo chân, và cái mông để công kích.
Dương Hoàng Anh ở trên bầu trời thi triển vô số thuật pháp tấn công xuống bàn chân, cổ, mắt, mũi, đuôi.
Cả ba người phối hợp hết sức ăn ý, mỗi lần rùa núi định tấn công một người là Việt Hùng lập tức nhảy ra mang theo thanh kiếm to bản bổ tới buộc nó phải phòng thủ.
Đại chiến nửa canh giờ, chưa bên nào chiếm được thế thượng phong.
Có điều, rùa núi bị trận pháp khắc chế cho nên hành động chậm chạp, dù cho nó có da dày thịt béo nhưng trên người cũng xuất hiện lít nha lít nhít vết thương.
.............
Trên trời cao, núp trong một đám mây trắng.
Chu Lượng vừa cắn hạt dưa vừa uống nước hoa quả, thi thoảng hô lên vài câu cổ vũ tựa như fan trung thành của đội Mãnh Long, Bạch Phượng, Huyết Lôi vậy.
Có đôi khi hắn vỗ đùi hô một tiếng: " Tiếc thế nhỉ ! "
Nếu để cho ba quân chứng kiến cảnh này nhất định sẽ tập thể im lặng, âm thầm đem Chu Lượng cái tên này ghi vào trong sổ đen.
Chúng ta ở dưới này liều mạng chém giết, đánh cược, ngươi ở nơi này như ngồi xem phim hành động giải trí ?
Mẹ nó ! Thử hỏi người nào có thể nhẫn ?
Đáng tiếc, bọn họ đang tập trung sự chú ý vào rùa núi, không biết được ở một nơi khác vỏ hạt dưa đang rơi từ trên trời xuống.
Kỳ thật ban đầu Chu Lượng cũng dự định ra tay đem rùa núi về om chuối đậu nhưng nhớ đến lời Trần Minh Quân dặn dò là trước khi tổn thất lên tới năm ngàn người thì không được xuất thủ cho nên hắn mới ung dung ngồi đợi.
Đồng thời hắn cũng cảm khái ở trong lòng, vị công tử mới này quả thực có tài.
Một đội quân mạnh mẽ cần nhất là cái gì ?
Tu vi ?
Chỉ một phần thôi !
Quan trọng nhất chính là tinh thần đoàn kết !
Event
Yếu mà đoàn kết còn tốt hơn mạnh mà riêng lẻ.
Đạo lý này tuy đơn giản và dễ hiểu nhưng thời gian dần trôi đi, xã hội phát triển, đã rất nhiều nhà cầm quân quên đi điều này.
Chu Lượng tin rằng, sau trận chiến ngày hôm nay cả ba đội đều sẽ thêm gắn kết, tình chiến hữu càng bền chặt.
Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác khiến hắn tán thưởng Trần Minh Quân của bây giờ.
Thông qua những ngày quan sát gần đây, tiến bộ của cả ba đội quân đều đã được thể hiện rõ ràng.
Đúng là không trải qua máu và lửa tẩy lễ thì mãi mãi không thành bảo kiếm được.
" Đại Trần thật có cơ hội phục quốc rồi ! "
...................
Bên dưới, đại chiến diễn ra ngày càng căng thẳng.
Rùa núi mặc dù chịu đủ loại khắc chế nhưng nó vẫn là hàng thật giá thật Siêu Phàm Sơ Kỳ yêu thú, ba tên nửa bước Siêu Phàm sao có thể là đối thủ.
Chiến đấu càng lâu, sự chênh lệch to lớn về cảnh giới càng được thể hiện rõ ràng.
Việt Hùng mình đầy thương tích, xương sườn gãy bảy tám cái, bị thương không nhẹ.
Phi cầm của Dương Hoàng Anh tử trận, bản thân nàng cũng bị trọng thương, bộ dạng hết sức trật vật.
Còn bảo lưu được phong độ có lẽ chỉ có Lăng Phong, nhờ có lợi thế về tốc độ, hắn có thể tránh thoát tất cả đòn phản công của rùa núi.
" Các huynh đệ, cứ thế nào mãi cũng không được.
"
Lăng Phong nhìn xem hai người đồng đội của mình không còn lại bao nhiêu sức lực , đưa ra quyết định: " Ta có một chiêu này, có thể đánh cược một lần.
"
" Hai người các ngươi cũng đem tu vi gia tăng cho ta đi.
"
Nghe được câu nói này, mọi người đều giật mình.
Dương Hoàng Anh hoảng sợ hỏi: " Không lẽ ngươi định.....!"
Việt Hùng lập tức lắc đầu, quát: " Không được ! Thằng này, đừng có điên ! "
Lăng Phong cười nói: " Không sao, chỉ cần có thể cứu được tất cả mọi người, ta thành phế nhân thì cũng đã sao.
Chỉ các ngươi không quên ta là được rồi.
"
Không sai ! Thứ mà Lăng Phong định sử dụng chính là một môn cấm thuật, một khi sử dụng thực lực sẽ trong chớp mắt tăng cao nhưng hậu quả sau đó là kinh mạch đứt gãy, trở thành phế nhân.
Việt Hùng quả quyết: " Nếu thế thì để ta đi, ông đây dù sao so với ngươi cũng khỏe hơn.
Có khi một kiếm là đem con ba ba này chặt rồi.
"
Dương Hoàng Anh cũng không chịu thua kém đấng mày râu: " Để ta đi thôi, dù sao chuyện cho đến nước này cũng do lỗi của ta.
"
Ba người còn đang tranh nhau bỗng nhiên rùa núi phát ra một tiếng gầm thét, đại trận vậy mà xuất hiện vô số vết nứt, dấu hiệu của sự sụp đổ.
Cả ba quân biến sắc, bởi vì tu vi của rùa núi đang cấp tốc tăng cao.
Rùa núi ánh mắt mang theo sự giễu cợt nhìn xem bọn họ tựa như đang muốn nói " Các ngươi cứ ở đấy tranh nhau a ! Không quyết định được vậy thì để ông đây làm ! "
Răng rắc ~
Đại trận mỗi lúc một rạn nứt, bắt đầu có từng mảng từng mảng sụp đổ.
Quá trình này tả thì lâu mà diễn ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt thôi cả đại trận đã hoàn toàn tan vỡ rồi.
Mười năm ngàn quân sĩ gặp phải phản phệ phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bắn bay về sau.
Việt Hùng cùng với Dương Hoàng Anh vốn đã đang bị thương nặng nay lại gặp phải phản phệ có thể nói đã rách còn nát, càng thêm thê thảm hơn.
Thiết Quyền gắng gượng đứng dậy, gào thét: " Thiết Quyền ta hân hành vì cuộc đời này được gặp gỡ mọi người ! "
Dứt lời, thi triển võ kỹ lao thẳng về phía rùa núi như con thiêu thân bé nhỏ lao về phía đống lửa to lớn.
Những người khác lấy lại tinh thần cũng đồng loạt liều mạng lao lên, mặc kệ thương thế trong người vẫn như cũ hóa thân thành thiêu thân, tựa như cái chết bây giờ đã không còn đáng sợ trong lòng bọn họ.
Việt Hùng dùng đại kiếm chống đỡ thân thể, nhìn xem đồng đội của mình từng người từng người anh dũng lao về phía rùa núi, hai mắt đỏ lên.
" Chết thì cùng chết ! "
Nói xong, vác lên đại kiếm cũng lao lên.
Dương Hoàng Anh cầm lên đại kỳ của Bạch Phượng Quân, xông thẳng về phía trước : " Chiến đấu đến người cuối cùng ! "
" Giết !!! "
" A !!!! "
" Vì Mãnh Long Quân ! "
" Vì Bạch Phượng Quân ! "
" Vì Huyết Lôi Quân ! "
" Vì phò mã ! "
" Giết !!!!! "
Tiếng kêu gào như tiếng trống trận, tiếng chiến đấu như kèn lệnh, tất cả mười năm vạn quân người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Nhưng lại không có một tiếng kêu đau đớn được phát ra từ những chiến binh này, cũng không một ai than vãn.
Trong tâm trí của bọn họ, bây giờ bọn họ muốn chiến đấu hơn bao giờ hết.
Chiến vì đồng đội, chiến vì những người ngã xuống, chiến vì những người còn sống !
Giết !.