Thời gian cứ như vậy trôi qua, Võ Quân ngày ngày đến thanh lâu, khi trở về người đã say khướt.
Điều này làm cho lòng dân hoang mang, lòng quân rối loạn.
Tin tức này cũng nhanh chóng được truyền đến phe đối địch làm cho bọn họ mừng rỡ, vội vội vàng vàng tập hợp quân đội, chuẩn bị lương thực tiến đánh.
Đêm đã khuya, trời thanh gió mát.
Võ Quân ngồi một mình ở trong sân tận hưởng quãng thời gian nhàn nhã.
Quần áo hắn nồng mùi men rượu, vò rượu trên bàn không biết từ khi nào đã cạn sạch.
Ngắm nhìn những chú cá vàng nhỏ đang bơi trong hồ nước, hắn như tìm được người bạn tri kỉ.
" Kỳ thực ta cũng chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn, trồng rau nuôi cá, cưới vợ sinh con.
"
" Nhưng trời định số mình cứ lận đận, không chiến không tranh nào được tự do.
"
Cũng đúng vào lúc này, một người binh sĩ chạy vào bẩm báo: " Bẩm báo tướng quân, tướng địch đã dẫn theo đại quân ra khỏi thành.
"
Võ Quân nâng lên một chén rượu, lòng chợt nhớ tới một bài thơ ở quê nhà.
" Đêm say ta lạc chốn hư không,
Tửu sắc say mê giấc mộng hồng.
Lả lơi cung đàn trong tiếng hát,
Ấm lòng lạnh giá tiết trời đông.
Nâng yếm dùm em, kìa quân tử,
Phấn son mê muội cõi tiên bồng.
Chân em mỏi rồi cho em tựa,
Thân chàng em gối có được không?
Đêm nay lạnh giá chỉ nàng – ta,
Mùi hương thoang thoảng ở làn da.
Bàn tay nho nhỏ trông xinh quá,
Trao hết nàng đây, hỡi ngọc ngà.
Bỗng gà đâu gáy chưa tròn giấc,
Giật mình mới ngộ giấc mơ tan.
Phòng hoang gió lạnh tựa núi ngàn,
Ta tiếc vô vàn, ơi nàng ơi.
"
Bài thơ này làm cho hắn nhớ về những ngày tháng mình và Lê Ngọc Anh sống cuộc sống giản dị trong bí cảnh Làng Thụy Phương.
Khi ấy, cuộc sống cả hai người tuy không phú quý nhưng cũng an nhàn, tình chàng ý thiếp hạnh phúc qua ngày.
truyen bjyx
Rời khỏi bí cảnh mọi thứ không còn được như thế nữa, mỗi người đều có gánh nặng của riêng mình.
Uống cạn ly rượu, hắn đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nào giống say.
Hai người một trước một sau đến doanh trướng, tướng lĩnh tam quân đã chờ.
Võ Quân đem lấy bội kiếm làm thước, vừa chỉ lên bản đồ vừa hạ lệnh: " Đội một đóng quân ở Cửu U cốc."
" Đội hai đóng ở Minh Thủy Hà.
"
" Đội ba đi đường vòng đến Từ Sơn chờ đợi lệnh.
"
" Đội bốn, năm cùng ta phòng thủ thành.
"
Năm đội nhận lệnh, tập hợp binh mã làm theo sự sắp xếp, riêng đội hai thì được Trần Minh Quân đưa cho một cái túi vải dặn dò: " Đến nơi thì bỏ ra xem.
"
Trong đêm,
Từng chi đội ngũ lần lượt rời khỏi thành, hành quân trong thầm lặng, cải trang thành thương nhân.
Ba ngày sau quân địch đã đánh đến, công thành năm lượt đều bại lui.
Võ Quân cho người ngày đêm canh gác, cứ đến nửa đêm là lại đánh trống tấn công.
Tiếng trống là thật nhưng tấn công là giả, lâu dài như vậy khiến địch hoang mang, tinh thần mệt mỏi.
Cho đến một ngày trống trận lại vang lên vào giờ Tý, quân địch chủ quan cứ nghĩ chỉ là hư chiêu nhưng nào ngờ đâu cổng thành lại mở ra thật, Võ Quân dẫn theo kỵ binh tấn công chớp nhoáng đánh địch không kịp trở thay.
Võ Quân nhân cơ hội này, chém giết mấy viên phó tướng, phân phó người châm lửa đốt lương thực khiến cho quân địch càng thêm sợ hãi.
Ngày hôm sau quân địch không còn dám công thành nữa, chỉ dám phòng thủ doanh trại, chờ đợi cứu viện.
Đáng tiếc bọn hắn không biết được rằng, đội quân chi viện sớm đã bị đánh tan ở Minh Thủy Hà.
Lâu dài, quân tiếp viện đợi mãi không thấy đâu, lương thảo từ hậu phương gửi tới cũng mãi không đến.
Quân địch lòng quân hoang mang, tinh thần suy sụp.
Cho đến một ngày lương thảo cạn kiệt, tinh thần quân sĩ chán nản, tướng địch hạ lệnh nhổ trại rút lui.
Võ Quân thấy vậy cũng không đem quân đuổi giết mà gửi một lá thư cho đội đang đóng ở Minh Thủy Hà.
Quân địch một đường rút lui tưởng rằng thuận lợi nào ngờ vừa đến Cửu U Cốc đã gặp phải sự phục kích của đội hai và đội một khiến cho quân sĩ tử thương vô số.
Tướng địch vừa bỏ chạy vừa tự hỏi: " Bọn họ lấy đâu ra lắm quân thế? "
Câu hỏi này nếu như truyền được đến tai Trần Minh Quân, hắn nhất định sẽ cười nói: " Đội một toàn là nữ giới thôi.
"
Lấy tư tưởng thời phong kiến tự nhiên sẽ không thể nào nghĩ ra được đáp án này, trong cái nhìn của bọn họ thì nữ giới chỉ để làm việc nhà, may vá thêu thùa, ai nghĩ nữ giới cũng sẽ nhập ngũ đâu.
Chạy thoát khỏi Cửu U Cốc, tướng địch cứ ngỡ mình đã thoát được một kiếp rồi ai dè còn chưa kịp vui mừng đã thấy đội ba đang mỉm cười nhìn xem hắn.
Phía trước có đội ba chặn đường, sau có đội một và hai giết đến.
Tướng địch lúc này mới rốt cuộc hiểu ra rằng từ đầu đến cuối mình đều bị đối phương tính kế.
Ban đầu, Võ Quân thả ra tin tức để làm bọn họ chủ quan, nghĩ rằng kẻ này bất tài cho nên vội vàng tiến quân.
Tiếp theo, những đội ngũ này đã sớm mai phục sẵn, trước đây khi bọn hắn hành quân qua chỉ đang cố ý ẩn núp thôi.
Từng bước từng bước tạo thành một bàn cờ, tiêu diệt quân địch!
Tướng địch bị giết, quân địch toàn diệt.
Chuyện tiếp theo thì càng thêm đơn giản.
Võ Quân đích thân thống lĩnh đại quân tiến công thành địch, đem đầu của tướng địch ném ra, thành địch lập tức từ bỏ phản kháng.
.............
Bên ngoài, trông thấy Linh Sa Trận của Võ Quân trở về hình dáng ban đầu, báo hiệu trận chiến kết thúc.
Từng người giám thị đều kinh ngạc nhìn xem thiếu niên trẻ tuổi này.
" Nhanh như vậy? "
" Thực sự có tài năng! "
" Tốt! Rất giỏi! "
Phải biết thời gian trôi qua trong Linh Sa Trận mới có chưa đến một tháng, ở bên ngoài mới trải qua một chén trà.
Tốc độ này thực sự quá nhanh!
Võ Quân mở hai mắt ra, thấy mình đã ở bên trong hội trường của Chiến Thần Điện, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Trương Mạnh Hùng tuyên bố: " Trần Minh Quân hoàn thành bài thi sớm nhất, đạt điểm tối đa.
"
" Mười điểm! "
Võ Quân chắp tay lễ phép nói: " Đa tạ chư vị giám thị! "
Trương Mạnh Hùng khẽ gật đầu, hai người giám thị khác cũng tươi cười với hắn.
Hoàn thành bài thi xong, thí sinh cũng không cần ở lại nữa, có thể trở về.
Nhưng Võ Quân còn lo lắng đám người kia cho nên mạnh dạn hỏi: " Xin hỏi các vị, nơi diễn ra cuộc thi dành cho Binh ở đâu? Tại hạ có thể đến xem không? "
Một người giám thị tươi cười đáp: " Ngươi đi hết hành lang phía Tây sau đó rẽ phải đi tiếp một đoạn sẽ thấy.
"
" Nhưng ngươi không phép vào bên trong, chỉ có thể đứng quan sát ở bên ngoài.
"
Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, không vào bên trong thì quan sát kiểu gì được?
Nhưng khi bước ra ngoài hắn mới hiểu được câu nói này, bởi vì bên ngoài hội trường có vô số màn ảnh đang chiếu lên diễn biến của từng thí sinh trong Linh Sa Trận, đồng thời cũng có rất nhiều người đang theo dõi.
Thấy Võ Quân bước ra, vô số đệ tử cũ của Chiến Thần Điện bắt đầu chạy tới mời chào.
" Sư đệ, gia nhập Thiên Địa Minh của chúng ta đi, đảm bảo ngươi sẽ không hối hận.
"
" Sư đệ, Liên Minh Quân Tử của chúng ta đang đứng top mười trong bảng xếp hạng, ngươi gia nhập với chúng ta đi.
"
" Đừng tin bọn hắn, Tây Chiến Minh của chúng ta mới là tốt nhất! "
"...!"
Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này cảm thấy có chút đau đầu.
Aizzz....!vừa đẹp trai lại vừa thông mình quả là phiền a!
Đúng lúc hắn còn đang chưa biết phải làm sao để trốn khỏi đám người này thì bất chợt có một chi đội ngũ toàn bộ đều là nữ tử khí khái hào hùng xuất hiện.
Dẫn đội là một người thiếu nữ trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, da trắng như tuyết.
Nàng tự giới thiệu: " Tiểu sư đệ, tên của ta là Quân Tuyết, liên mình của ta là Tuyết Liên Hội.
Hiện tại thì liên minh của ta đang xếp vị trí thứ sáu mươi trên bảng xếp hạng các liên minh trong Chiến Thần Điện.
Nếu sư đệ không chê thì có thể gia nhập.
"
Nghe xong câu nói này, đám đông đều khịt mũi coi thường.
Nghĩ gì vậy? Liên minh xếp hạng nhất từ dưới lên trên bảng xếp hạng vậy mà cũng muốn lôi kéo nhân tài mới nổi này, nằm mơ a!
Ai ngờ đâu Võ Quân vừa nghe xong liền lập tức gật đầu, nói: " Tốt, ta gia nhập Tuyết Liên Hội! "
Đám người: "...!"
Sư đệ, não ngươi không có vấn đề đó chứ?
Có một số người còn chưa từ bỏ ý đồ, khuyên can nói: " Sư đệ, ngươi phải cân nhắc kĩ a! Lựa chọn liên minh không phải chuyện đùa, sau này ra ngoài làm nhiệm vụ cấp cao cần sự trợ giúp từ liên mình rất nhiều.
"
Một người khác còn lên tiếng tán thành: " Đúng đó, còn có tài nguyên tu luyện cũng phụ thuộc sự hỗ trợ của liên minh nữa á.
Sư đệ hãy nghĩ lại đi.
"
Võ Quân chắp hai tay, lễ phép hành lễ với từng người nói: " Sư đệ chân thành cảm tạ ý tốt của mọi người nhưng ý ta đã quyết, sẽ không thay đổi.
"
" Huống hồ trong Tuyết Liên Hộ có nhiều tỉ tỉ xinh đẹp như thế, sư đệ tin rằng mình sẽ có rất nhiều động lực để trở nên mạnh mẽ hơn.
"
Nghe vậy, có người tiếc thay cho hắn cũng có người mắng hắn ham mê nữ sắc không làm lên đại nghiệp.
Đối với tất cả những thứ này, Võ Quân chỉ cười không phản bác.
Đám người Tuyết Liên Hội thì vui mừng quá mức, chính bọn họ cũng không ngờ tới liên minh của mình sẽ mời được vị thiên tài quân sự trẻ tuổi này gia nhập.
Quân Tuyết trực tiếp đề nghị: " Minh Quân sư đệ có muốn trở thành phó hội trưởng của Tuyết Liên Hội không? "
Võ Quân khéo léo từ chối, đáp: " Vẫn là thôi đi, ta còn chưa chính thức gia nhập Chiến Thần Điện.
"
Quân Tuyết vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, nói: " Cái này dễ, đợi sau khi sư đệ chính thức gia nhập rồi làm phó hội trưởng cũng không vấn đề.
"
" Sư đệ yên tâm, sau này nếu như có vừa mắt cô nương nào tỷ sẽ thay ngươi để ý, dốc hết sức đẩy thuyền.
"
Trần Minh Quân cười cười, gãi đầu nói: " Vậy thì xin cảm ơn sư tỷ trước.
"
Bỗng nhiên, Võ Quân đánh cái rùng mình, phần gáy cảm thấy lành lạnh.
Đợi đến khi hắn quay đầu lại mới giật mình phát hiện Lê Ngọc Anh đang đùng đùng sát khí nhìn xem chính mình.
Trần Minh Quân: "...!"
Tại sao nàng luôn xuất hiện đúng lúc như vậy?.