Bước chân ra ngoài cửa, đập vào mặt là cảnh tượng toàn dân lao động.
Những cậu trai trẻ nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, trên vai vác đá lớn.
Cũng có hai người một tổ khiêng thân cây, có xe bò trở đất, .....
Trần Minh Quân hít vào một hơi thật sâu, cảm thụ bầu không khí trong lành sau đó dạo bước ra ngoài.
" Công chúa ! "
" Công chúa.
"
Những người khác khi nhìn thấy hắn đều tươi cười lên tiếng chào hỏi.
Trần Minh Quân học theo cách mỉm cười thân thiện của những hoa hậu trên Địa Cầu, khẽ gật đầu coi như đáp lễ.
Bỗng nhiên có một đám trẻ nhỏ, mặt mũi lấm lem chạy đến, từng đứa cười tươi như hoa thi nhau líu ra líu ríu
" Công chúa tỉ tỉ buổi sáng tốt lành ! "
" Công chúa tỉ tỉ, ngày hôm nay ngài sẽ tiếp tục biểu diễn tiên thuật cho chúng ta xem sao ? "
" Công chúa tỉ tỉ....."
" ...!"
Trần Minh Quân khẽ giật mình, may là tốc độ phản ứng của hắn đủ nhanh cho nên mỉm cười nói: " Các em nhỏ, từng người nói, không nên tranh nhau.
"
Trong lòng tự hỏi tiên thuật là gì ?
Ở nơi này thực sự có tiên thuật tồn tại ?
Theo trong truyền thuyết, Âu Cơ là con gái của Đế Lai thuộc tộc Thần Nông cho nên am hiểu tiên thuật.
Thục Phán - An Dương Vương có họ hàng với Hùng Vương, có lẽ cũng có thể sử dụng tiên thuật.
Từ điểm đó suy ra, công chúa Mỵ Châu tương tự cũng có thể sử dụng.
Thế nhưng thi triển ra tiên thuật bằng cách nào hắn lại không biết được, bởi vì hắn cũng không phải công chúa Mỵ Châu thật sự.
Để tránh cho việc mình là giả bị bại lộ, hắn đành phải tìm kế hoãn binh đem lực chú ý của những đứa trẻ di chuyển đến một hướng khác.
" Hôm nay tỉ tỉ không khỏe trong người, hay là ta kể cho các em nghe một câu truyện nhé ? "
Đám trẻ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ ỉu xìu xuống nhưng mà bọn chúng cũng không suy nghĩ nhiều, chốc lát sau lại tươi cười hớn hở đòi hắn kể truyện.
Dù sao tuổi tác của bọn chúng còn nhỏ đã phải lao động phụ giúp cha mẹ cho nên hiếm khi được nghe kể truyện.
Thế là cả đám năm, sáu đứa tụ tập lại ngồi trên một phiến đá chăm chú nghe công chúa tỉ tỉ.
Trần Minh Quân ngẫm nghĩ một lát, quyết định đem Dế Mèn Phiêu Lưu Ký của nhà văn Tô Hoài ra kể.
Hắn lựa chọn như vậy bởi những đứa trẻ này còn quá nhỏ, không thích hợp nghe truyện tu tiên chém chém giết giết chỉ có Dế Mèn Phiêu Lưu Ký mới phù hợp với lứa tuổi của chúng.
Trong tác phẩm này, nhà văn Tô Hoài thông qua miêu tả hình dáng, lời nói, tâm trạng và những hành động tai hại nhân vật Dế Mèn để khuyên các bạn nhỏ không nên kiêu căng, tự mãn, trước khi làm bất cứ điều gì cũng cần cân nhắc kỹ càng rồi mới làm.
Thời gian có hạn mà Dế Mèn Phiêu Lưu Ký có tới tận mười chương, đến khi Trần Minh Quân kể tới hơn một nửa thì mặt trời cũng đã lên cao, bóng người thẳng đứng dưới chân.
Bọn nhỏ chị các bà mẹ gọi trở về nhà ăn cơm để chiều còn tiếp tục làm việc.
Nhìn theo bóng lưng lũ trẻ, Trần Minh Quân có chút buồn thay chúng nó.
Trên Địa Cầu, tầm tuổi này còn đang ở độ tuổi ăn chơi không cần lo nghĩ.
Không có cách, thời đại này nhân lực thiếu thốn, tình cảnh khó khăn.
Thêm việc thời gian này An Dương Vương đang muốn xây đắp thành lũy, nhân lực vốn đã thiếu nay lại càng rét vì tuyết lại lạnh vì sương, thực sự không có cách nào.
Hắn cho dù có lòng muốn thay đổi cũng khó thực hiện được, bởi vì mình không phải người cầm quyền trực tiếp vả lại muốn thay đổi thì phải bắt đầu từ tưởng, chất lượng cuộc sống của các hộ gia đình mới được.
Chỉ thay ngọn mà không sửa gốc, chẳng khác nào lập trường học trên vùng cao cả.
Những địa phương này đại đa số người sinh sống là dân tộc thiểu số, hàng ngày luôn phải đối mặt với nỗi lo cơm áo.
Muốn bọn họ đi học ? Xin lỗi, các em học sinh còn phải lên nương cày cấy, chăn trâu thả bò phụ giúp cha mẹ.
" Công chúa !!! "
Đang ngẩn người suy nghĩ, hắn bị một tiếng la thất thanh làm tỉnh lại.
Ngoảnh đầu nhìn, A Hoa từ trong nhà chạy ra như bay đến chỗ mình.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tô lên màu đỏ ửng, hai đầu ngón tay chọt chọt vào nhau ngượng ngùng cúi thấp đầu, ấp a ấp úng nói: " Công chúa....ta...tiểu nữ....."
Trần Minh Quân đoán được nàng định nói cái gì, mỉm cười đặt tay lên đầu nàng khẽ xoa xoa nói: " Không sao.
"
Tuy hắn nói vậy nhưng một tên binh lính vẫn quát lên: " A Hoa ! Ngươi hầu hạ công chúa kiểu gì thế ? Trời đều đã lên đỉnh, ngươi bây giờ mới thấy mặt ? "
A Hoa bị quát mắng, trở lên lúng túng cũng không biết nên giải thích thế nào cứ luôn miệng: " Ta...ta...ta...."
Trong lòng xấu hổ không thôi, loại chuyện này.....cùng công chúa......làm sao để cho người khác biết được.
Thấy nàng cứ một mực ngươi ngươi ta ta, tên binh lính kia lầm tưởng thành nàng đã sai còn không muốn nhận tội cho nên giọng điệu càng trở nên nghiêm nghị: " Ngươi ngươi ta ta cái gì ? Nếu ngươi không giải thích được thì lập tức theo ta đến hình bộ lãnh phạt.
"
Khi nghe đến hình bộ hai chữ, A Hoa nhịn không được đánh cái rùng mình, cả khuôn mặt đang từ đỏ bừng chuyển sang tái xanh.
Hình bộ nơi đó dùng hình rất nặng, không thương tiếc nam hay nữ.
Nếu như bị đưa đến hình bộ......chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn không cách nào được nhìn thấy công chúa rồi.
Đang lúc nàng buông tay nhận mệnh, Trần Minh Quân lên tiếng: " Là ta bảo nàng ngủ thêm một chút, không được sao? "
Tại thời đại này luật lệ vẫn còn rất hà khắc, A Hoa bởi vì hắn sử dụng tuyệt kỹ moi thông tin cho nên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chuyện này nếu như để người khác biết được chỉ e A Hoa sẽ bị phạt nặng.
Cô gái nhỏ này vừa ngây thơ vừa đáng yêu, hắn sao nỡ để nàng chịu phạt huống hồ trong chuyện này cũng có một phần lỗi của hắn.
Người binh lính kia thấy công chúa ra mặt cho A Hoa thì lâm vào khó xử, bởi vì công chúa xưa nay danh tiếng rất lớn lại thêm An Dương Vương chỉ có duy nhất một đứa con gái.
Mặc dù vậy, xã hội bây giờ luật lệ nghiêm ngặt, kể cả trong tình huống này người binh lính kia vẫn chưa từ bỏ ý đồ nói:
" Công chúa không cần bao che cho nàng, làm sai thì nhận phạt.
Luật lệ của Âu Lạc vẫn luôn nghiêm ngặt không thiên vị bất cứ ai, nhờ thế mà dân tâm mới đồng lòng được.
"
Trần Minh Quân một đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại hỏi: " A Hoa là người của ta, anh ra mệnh lệnh nàng không thể trái.
Chẳng lẽ ngươi cũng muốn áp giải bổn công chúa đến hình bộ chịu phạt hay sao ? "
Người binh lính kia: " ....!"
Xác thực mệnh lệnh của công chúa A Hoa không thể không tuân theo, nếu không sẽ phạm phải tội trạng nặng nề.
Còn như áp giải công chúa đến hình bộ, hắn còn chưa có lá gan này.
A Hoa đứng ở một bên, thấy công chúa bao che, bảo vệ mình trong lòng cảm động không thôi, thậm chí nước mắt nước mũi đều ngăn không được bắt đầu chảy ra.
Công chúa quả nhiên tốt với ta !
Trong lòng nàng âm thầm thề, cả đời này sẽ đi theo bên cạnh hầu hạ công chúa, quyết không lấy chồng.
Trầm ngâm giây lát, người binh linh kia khe khẽ thở dài nói: " Nếu A Hoa theo lệnh của công chúa mà làm, vậy thì không phạm phại luật lệ của Âu Lạc ta.
"
Nói xong quay người rời đi, trở về vị trí đứng gác của mình.
A Hoa thấy vậy vui mừng ôm lấy Trần Minh Quân, oa oa khóc lên liên tục nói lời cảm ơn.
Trần Minh Quân là người nào, sao có thể không nhân lúc này chiếm lợi ích.
Hắn đưa tay ra đem nàng ôm vào trong lòng, cảm thụ hơi ấm da thịt tiếp xúc lại thêm mềm mại.
Tươi cười nói: " A Hoa ngoan, đừng khóc.
"
A Hoa thút thít vốn định nói cái gì lại cảm nhận được bàn tay của công chúa tựa như.....tựa như đặt sai chỗ rồi.
Gương mặt nàng đỏ bừng lên nhưng cũng không đem công chúa đẩy ra bởi vì giữa nữ nhân với nhau vốn cũng không quá ngại ngùng, huống hồ công chúa cũng không phải chưa từng.....chạm qua.
Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, dưới con mắt của nhiều người như vậy A Hoa tuổi nhỏ da mặt mỏng vẫn chịu đựng không nổi vội vàng.....bỏ chạy: " Công chúa, A Hoa đi lấy cơm cho ngài.
"
Trần Minh Quân nhìn xem A Hoa như chú nai nhỏ, hoảng loạn bỏ chạy nhịn không được cười rộ lên.
Tiểu Hoa thực sự quá đáng yêu mà !
Trở về trong căn phòng rót một ly nước, vừa rồi kể truyện cho bọn nhỏ khiến cổ họng hắn có chút khô.
Ngồi đợi không bao lâu thì A Hoa trở lại, hai tay bưng lên một tấm lá chuối vừa to vừa dài, bên trong có mô cơm, có mô thịt, mô rau.
A Hoa gượng ngùng không dám đối diện với Trần Minh Quân, gương mặt vẫn còn vẻ ửng hồng, cái đầu cúi thấp che lấp sự e thẹn của mình.
" Công chúa xin rửa tay sau đó dùng cơm.
"
Trần Minh Quân khẽ gật đầu nói: " Ngươi cũng đi rửa tay đi.
"
A Hoa ngây ngô hỏi: " A Hoa rửa tay làm gì ? "
Bình thường, trong lúc công chúa dùng cơm nàng chỉ đứng hầu ở một bên cho nên không hiểu công chúa bảo mình đi rửa tay để làm gì.
Chẳng lẽ tay của mình dính bẩn ?
Thấy nàng đứng ở nguyên chỗ, ngây ngây ngô ngô nhìn xem hai bàn tay của mình.
Trần Minh Quân biết nàng chưa hiểu dụng ý của mình, đành phải nói thêm: " Rửa tay để ăn cơm.
"
" Ăn cơm ? " A Hoa nghe vậy thì càng như người lọt vào trong sương mù, thầm nghĩ còn chưa đến giờ ăn của mình mà.
" Còn đứng ngây ngốc ở đấy làm gì ? " Trần Minh Quân kéo A Hoa đi đến chỗ đã đặt sẵn thau đồng, bên trong chứa nước nói: " Thức ăn sắp nguội cả rồi, ngươi cứ lề mà lề mề.
"
" ?!!! " Lúc này sao A Hoa còn có thể chưa nhận ra dụng ý của công chúa, nàng vội vàng từ chối nói: " Công chúa, không được! Chuyện này thật sự không được ! "
Trần Minh Quân chẳng quan tâm chút nào, giúp nàng rửa tay.
A Hoa càng lúc càng hoảng nói: " Ngài là công chúa cao quý, A Hoa sao dám ngồi ăn cùng ngài.
".