"Công tử, trà đều nguội rồi, người có muốn nô tỳ đổi tách khác không?"
Mộc Thanh ngồi tại hoa viên ở gần Dưỡng Tâm điện ngắm cảnh. Nơi đây giống như chứa cả một ngọn núi thu nhỏ, nước chảy róc rách nghe rất vui tai.
Y đang ngồi đợi Sở Khải Phong. Hắn đang tiếp một vị sứ giả đặc biệt, y nghe Dư Minh nói vậy. Hắn nói y đợi hắn ở đây.
" Không cần đâu. Ta vừa dùng canh, không cảm thấy khát "
" Vâng "
Từ phía xa, Vương Ngải Lị cùng cung nữ thân cận của nàng đang đi tới. Nàng cung nữ kia thấy y cũng ở đây, rất kênh kiệu cố y bước qua mặt y, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:" Ai nha, thì ra là Mộc quý quân cũng ở nơi này. Nô tỳ tham kiến Quý quân."
" Miễn lễ"
Ngải Lị đứng phía trước không thèm liếc y dù một cái, nàng nhắc:" Tú Liễn, mau đi thôi, bệ hạ đang đợi ta "
" Nô tỳ tuân lệnh "
Ngọc nhi thấy Tú Liễn bê trên tay một chén nhỏ, nàng lém lỉnh hỏi:" A Liễn, hoàng hậu nương nương muốn tìm gặp hoàng thượng sao?"
" Hoàng thượng nói người long thể bất an, muốn tẩm bộ nên nói hoàng hậu nương nương cùng người đến Dưỡng Tâm điện dùng đồ bổ." Mặt nàng vênh lên, Ngải Lị cũng cười lén.
Không ngoài dự đoán của Ngọc nhi, bọn họ đang làm trò nói dối. Nếu muốn diễn thì nàng sẽ thuận theo. Ngọc nhi giả ngây ngô, nói:" Như vậy a, thế nhưng hoàng thượng đang tiếp đãi khách nhân đặc biệt. Hơn nữa vừa rồi khi người cùng chủ tử của ta dùng canh sâm gà cũng không thấy người nói là hoàng hậu nương nương sẽ đến, nên canh hầm đều đã dùng hết rồi nga."
Vương Ngải Lị bị bóc mẽ lời nói dối nên vừa thẹn vừa tức đến tím cả mặt. Tú Liễn nhận thấy chủ tử tức giận, nàng mắng:" Cung nữ to gan nhà ngươi, dám xúc phạm đến Hoàng hậu nương nương. Ta nhất định sẽ bẩm cùng Thái hậu, trừng trị ngươi. Ngươi xem chủ tử của ngươi là một nam nhân lại đi cùng nữ nhân tranh giành trượng phu, còn không biết xấu hổ. Ngươi...A "
Lời của nàng của chưa dứt đã lãnh trọn cái tát của Ngọc nhi. Ngọc nhi không còn vẻ cợt nhả, nàng nghiêm giọng:" Hay cho một cung nữ lại có thể lớn tiếng mắng chửi một cung nữ khác. Ngươi không nhìn lại bản thân là ai. Ngươi nghe cho kỹ đây, lời ta nói không hề xúc phạm Nương nương. Nhưng ngươi vừa rồi đã buông lời nhục mạ Mộc quý quân, nếu ta đem những lời này bẩm báo với Hoàng thượng, ta xem ngươi còn lớn tiếng mắng ta được không."
Tú Liễn nhất thời sợ xanh mặt, câm nín.
Mộc Thanh từ nãy vẫn ngồi xem kịch giờ mới đứng dậy, chậm rãi nói:" Được rồi Ngọc nhi, đừng gây rắc rối nữa."
" Nhưng mà Quý quân. Người là sủng quân được Hoàng thượng sủng ái, sao có thể để một cung nữ thấp hèn nhục mạ người. "
" Hoàng hậu nương nương còn đang ở đây, chúng ta cũng phải nể mặt người " Mộc Thanh nhìn Vương Ngải Lị vẫn đứng im khuất mặt.
" Tú Liễn, đi thôi " nàng lạnh lùng ra lệnh.
" Nô tỳ tuân lệnh nương nương." Tú Liễn bước theo nàng, lúc đi còn lén quay lại nhìn, "Hừ" một tiếng nhỏ.
Ngọc nhi ghét bỏ nhìn theo.
" Đừng nhìn nữa, nếu không Dưỡng Tâm điện đều bị em nhìn đến bốc cháy đó." Mộc Thanh điềm tĩnh ngồi, nói. Y là nam nhân, tất nhiên sẽ không cùng một nữ nhân chấp nhất chuyện tranh giành. Hơn nữa y không cần tranh, người đó vốn thuộc về y.
" Công tử, Ngọc nhi nuốt không trôi cơn tức này. Từ trước đến giờ chưa có một cung nữ nào lớn mật đến mức dám nói như vậy với Quý Phi hay Quý Quân. Ả ta phải bị rút lưỡi."
Mộc Thanh thoáng rùng mình, rồi cười trừ nói với nàng:" Không cần nghĩ về nó nữa. Ta hiện tại thực nhàm chán, em giúp ta chuẩn bị mực và giấy, ta muốn họa cảnh."
" Nô tỳ lập tức đi ngay."
Y nhìn nàng rất nhiệt tình đi làm nhiệm vụ thì lắc đầu cười, tâm tình nữ nhi đúng là phức tạp, tùy tiện biến đổi.
Mà lúc này ở một góc nào đó gần hoa viên, một bóng người cũng đang nhìn y, hữu ý cười.
Tần Vương đi lại trong hoa viên, không ngờ đến nhanh như vậy đã có thể tìm ra mỹ nhân khiến hắn mong nhớ. Hắn thấy Mộc Thanh đứng một mình cạnh hồ nước, y cười, nụ cười vẫn hút hồn như vậy. Tần Hoằng không khỏi cười thầm, lại gần mỹ nhân không chút đề phòng, ghé sát tai y, ám muội gọi:" Thanh nhi ".
Mộc Thanh giật mình, quay đầu lại. Bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tần Hoằng, y kích động lùi lại phía sau.
" Ngươi..."
Tần Hoằng khá hưởng thụ nét mặt sợ hãi của y. Hắn không cần y chấp thuận, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ cưỡng chế để có được. Lần này hắn đến là muốn cầu thân, vì hòa bình hai bên, một thái y nhỏ bé như y sẽ không khiến Sở Vương vướng mắc, gả đi chỉ là chuyện nay mai.
Hắn tiến đến, bắt lấy cánh tay y, kéo lại gần:" Kích động như vậy, thân thể không kìm chế nổi khi thấy ta sao? "
Mộc Thanh vung tay tránh né, ghét bỏ nhìn hắn:" Tần vương thỉnh tự trọng "
Tần Hoằng nhếch mép, không để ý đến lực phản kháng yếu ớt của y, tiếp tục lôi kéo.
" Công tử "
Mộc Thanh nghe thấy Ngọc nhi gọi liền đẩy mạnh hắn ra, Tần Hoằng thấy có người cũng từ bỏ tiếp cận, chỉnh lại y phục.
Ngọc nhi đặt giấy và mực lên bàn, nàng phát hiện hoa viên có thêm một người lạ mặt.
" Công tử, vị đại nhân này là..."
" Ta là sứ giả "
Nàng nghe vậy vội cúi người hành lễ:" Tần vương. Nô tỳ tham kiến Tần vương "
" Miễn lễ, miễn lễ "
Tần Hoằng cười rất sáng lạn, Ngọc nhi nhìn hắn, cúi đầu đỏ mặt.
Mộc Thanh vẫn rất cảnh giác nhìn hắn.
" Ngọc nhi, chúng ta đi thôi. Ta muốn đến nơi khác họa, không làm phiền Tần vương ngắm cảnh."
" A vâng " Ngọc nhi lại ôm lấy giấy mực, trước khi rời đi còn e thẹn mỉm cười, hành lễ với Tần Hoằng. Tần Hoằng chỉ gật đầu với nàng một cái, rồi lại nhìn theo bóng lưng Mộc Thanh.
" Muốn trốn, tiểu nhân nhi ngoạn cũng thật vui. Đợi đến lúc ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của ta rồi xem ngươi còn muốn trốn không "
Hắn chấp tay sau lưng, dáng vẻ trang nghiêm bước đi nhưng trong đầu lại đầu những cảnh tượng nóng bỏng.
Mộc Thanh lần thứ ba chán nản bỏ đi giấy họa. Y không còn tâm trí tập trung vào việc này. " Tần vương đã đến đây, hắn đến đây làm gì?". Mộc Thanh suy nghĩ đến đờ người, không hay Sở Khải Phong đã đến tự bao giờ.
Ngọc nhi cúi người hành lễ, định lên tiếng thì hắn làm dấu chỉ nàng im lặng. Hắn nhìn y hình như họa tranh đến nhập tâm. Lại gần nhìn bức họa dang dở, Sở Khải Phong cầm tay y, nhẹ nhàng đưa nét:" Xem này, cành cây phải uyển chuyển một chút."
Lúc này y mới nhận ra hắn đã ở bên:" A Phong, huynh đã xong chuyện a?"
" Ừm " Sở Khải Phong rất thoải mái ôm y:" Đang nghĩ điều gì, ngay cả ta đến cũng không nhận ra, hửm?"
" Không có, ta chỉ là có điểm nhàm chán "
" Nhàm chán a, vậy buổi chiều có muốn cùng ta đi tiếp một vị khách đặc biệt?"
" Là ai?"
" Đợi đến lúc đó đệ sẽ biết, người kia đệ cũng đã gặp qua rồi"
Mộc Thanh nhu thuận " Ừm" một tiếng, dựa vào người hắn. Sở Khải Phong thuận tay bế y lên, hướng chính điện đi đến.
" A Phong "
" Hửm?"
"Huynh thật tâm vì ta đúng không?"
Sở Khải Phong có chút sửng sốt, rồi hắn cười ôn nhu:"Tâm của ta đều đặt trên người đệ, vậy đã đủ thành ý chưa?"
Tay y bám lấy long bào của hắn, như làm nũng gọi một tiếng. Hắn cũng mềm mại đáp lại một nụ hôn lên trán y.
Cung nữ thái giám bên ngoài được một phen đỏ mắt, Hoàng thượng của họ cưng chiều Quý quân như vậy, xem ra Quý quân đúng là một bước từ chim sẻ lên phượng hoàng.
Buổi chiều hôm đó, Sở Khải Phong đưa Mộc Thanh đến nhuyễn tháp cạnh hồ nước để đón tiếp Tần Hoằng thay vì Vương Ngải Lị.
Ngải Lị là hoàng hậu, nàng đường đường là người đứng đầu hậu cung, theo lẽ tiếp đãi một vị khách cao quý như Tần vương thì nàng là người xứng đáng. Sở Khải Phong cự nhiên đưa Mộc Thanh theo, y là Quý quân, so với nàng thì kém một bậc. Điều này chẳng khác nào hạ danh uy của nàng, nếu cứ như vậy việc nàng thất sủng sẽ nhanh chóng lan ra. Khỏi phải nói Ngải Lị tức giận đến mức nào, ngày hôm đó nàng đến, nhưng không tham dự, chỉ nhìn từ xa, ánh mắt nổi lên sự ghen ghét.
Mộc Thanh khi nhận thấy vị khách kia là Tần Hoằng thì tâm trí lại khẩn trương.
" Tần vương, để người đợi lâu rồi " Sở Khải Phong ngồi đối diện với Tần Hoằng, Mộc Thanh ngồi kế hắn. Từ lúc đến đây Tần Hoằng cứ liên tục nhìn Mộc Thanh khiến hắn có điểm không hài lòng.
" Ta cũng vừa mới đến, cảm tạ Sở Vương vì sự tiếp đãi chu đáo này "
" Đừng khách sáo " Sở Khải Phong khẽ quay đầu:" Dư Minh, dâng trà."
" Nô tài tuân lệnh "
Dư Minh châm trà ra chén, hương thơm êm dịu rất dễ chịu:" Đây là trà sâm mật ong, mật ong ngâm là loại trăm năm tuổi, mùi hương đặc biệt hấp dẫn "
Tần Hoằng nâng chén:" Quả nhiên là đồ quý, hương thơm thật thanh tao."
Nhấp xong ngụm trà đầu tiên, Sở Khải Phong mở lời:" Lần này Tần vương đến, xem ra không chỉ là trả ơn vì thái y của ta cứu thái tử của người?"
Tần vương cười " ha ha " một tiếng, đáp:" Người quả thật tinh tường "
" Cũng không tính là tinh tường. Lễ vật người đưa đến lại lẫn thêm hỉ phục, đây chắc hẳn là không phải vô tình "
Tần Vương dần thu lại nụ cười, nghiêm túc:" Không giấu gì, vừa qua ta có phải lòng một mỹ nhân, có điều mỹ nhân hình như chê ta thiếu thành ý nên đã cự tuyệt. Lần này đến là muốn bày tỏ thành ý để rước y về " Hắn vừa nói vừa nhìn Mộc Thanh khiến y bắt đầu mất bình tĩnh.
Nhận thấy ánh mắt của hắn ngày càng kì quái, Sở Khải Phong vòng tay qua eo Mộc Thanh, đối hắn nói:" Không biết là nữ nhân nào lại được Tần vương yêu thích để mắt đến mức tự thân đi tìm nàng "
" Kì thực y không phải nữ nhân "
" Không phải nữ nhân? Tần vương khiến ta thật tò mò " Sở Khải Phong có lẽ đã đoán được hắn đang nói đến ai.
" Nhân tiện có Mộc thần y ở đây, ta sẽ nói rõ. Ta là đối với y động tâm, lúc trước có vô ý mạo phạm, có lẽ y cho là ta chỉ muốn trêu đùa. Hiện tại ta đến cầu thân, mong Mộc thần y đừng chấp nhất chuyện trước, chấp thuận tình cảm của ta."
Lời nói của hắn vừa dứt không gian đều im ắng, ngay cả Vương Ngải Lị nấp ở góc nào đó cũng bất động, nàng không dám tin, tiện nhân Mộc Thanh có thứ gì mà lại khiến nam nhân cao thượng hết người này đến người khác yêu thương y.
" Thật ngại quá, Tần vương thứ lỗi nô tài, nhưng Mộc thần y đây hiện đã là phi tần của hoàng thượng. Y là Quý quân được chủ tử nô tài tối sủng"
Tần Hoằng không giấu nổi sự ngạc nhiên trên mặt, hắn đã suy đoán Sở vương hẳn là rất yêu thích Mộc Thanh, nhưng hắn vạn lần không lường trước được sự sủng ái ấy lại lớn như vật. Y đã là Quý quân, nghĩa là chuyến đi lần này của hắn là phí công vô ích.
Tần Hoằng siết chặt nắm tay dấu dưới bàn, nụ cười cứng ngắt:"Thật khó tin. Ta thế nhưng lại phải lòng phi tần của Sở vương. Thất lễ rồi. "
Sở Khải Phong cười như có như không, đáp:" Thanh nhi là người ta không thể buông bỏ. Nhưng nếu Tần vương đã đi chuyến này, ta há để người ra về như vậy, vậy mới thất lễ. Nếu người cảm thấy trong cung còn có giai nhân khiến người yêu thích, ta sẽ để người đưa nàng về."
" Ta cũng không phải tùy tiện để tâm một người đến mức tự thân ra mặt, đối với Mộc thần y đây ta là thực tâm yêu thích. Nhưng nếu không thể cầu toàn, ta cũng vô pháp ép buộc y. Cảm tạ ý tốt của Sở vương, nhưng ta không thể nhận."
Mộc Thanh lúc này mơi thả lỏng thân thể, nhưng ánh mắt của Tần Hoằng chưa hề buông tha y.
Tối hôm đó, trước thềm cửa tư phòng, Mộc Thanh đứng bên ngoài hóng gió. Sở Khải Phong đứng kế, ôm lấy y:" Còn nghĩ về chuyện lúc chiều sao?"
Mộc Thanh không đáp, hắn cũng không gặng hỏi, chỉ muốn y vui lên, hắn nói:" Thanh nhi của ta quả là quốc sắc thiên hương nga, ta phải trói đệ thật chặt, nếu không có người cướp mất thì ta sẽ rất thương tâm."
Mộc Thanh bật cười khe khẽ, nép đầu vào hõm cổ hắn.
" Đã buồn ngủ chưa?"
Y mềm nhũn gật đầu, Sở Khải Phong đưa y vào tư phòng, kéo mềm:" Đệ hãy nghỉ trước, ta đến nơi mẫu hậu, sẽ sớm trở lại "
" Ừm "
Hắn đặt lên trán y một nụ hôn rồi rời đi.
Không lâu sau, Mộc Thanh nghe thấy tiếng động bên ngoài:"A Phong?"
Nghĩ là Sở Khải Phong trở lại y liền ra mở cửa, nhưng trước cửa phòng không có ai. Lúc y chuẩn bị quay người trở lại phòng thì bị một bóng đen ôm lấy.
" A, ngươi là ai,... thả ta ra "
Người kia lấy vải bịt miệng y lại, nhanh chóng nhảy lên mái nhà, vọt khỏi hoàng cung.
Nam nhân kia chính là Tần Hoằng, hắn say rồi. Vừa rồi hắn ngồi uống rượu, càng uống lại càng bực tức.
" Đáng ghét, tiện nhân, chỉ là một nam nhân đã từng nằm dưới thân một nam nhân khác rên rỉ lại khiến bổn vương mất mặt như vậy "
Hắn ném đi bình rượu tạo nên một tiếng " Choang ", rồi lảo đảo bước đi.
Hắn bất giác đi qua Mai An cung. Hắn có hỏi qua, cung nữ nói cho hắn biết nơi Mộc Thanh ở là Mai An cung. Tần Hoằng thân thủ nhanh nhẹn, leo lên mái tư phòng. Hắn thấy Sở Khải Phong hôn lên trán Mộc Thanh, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng ướt át ngày hôm đó. Miệng lưỡi Tần Hoằng dần dần khô khốc:"Không có được thì ít nhất cũng để bổn vương chơi đùa một lần cuối ".
"Có thích khách, người đâu, có thích khách!!!"
Ngọc nhi nghe được tiếng kêu của Mộc Thanh thì vội chạy đến nhưng đã muộn. Tần Hoằng đưa Mộc Thanh đến bên vìa rừng, bên một bờ suối tùy tiện đặt y lên đám cỏ, tay bắt đầu thoát y phục của y.
Mộc Thanh hoảng sợ dãy dụa.
" A Phong, A Phong..."