Sau những ngày đầu năm náo nhiệt ở kinh thành, Mộc Thanh theo mẫu thân xuất cung hồi hương. Y hứa cùng bà đến mộ phụ thân dọn cỏ, thắp nhan. Mọi năm đều như vậy. Có điều năm nay có nhiều hơn một người đi cùng, là Sở Khải Phong.
Ngồi trên xe ngựa, Tiêu thị nét mặt tươi hơn mọi ngày. Về lại Mộc gia trang, bà rất hoan hỉ. Từ khi là một tiểu nữ tử tám tuổi cho đến lúc có Thanh nhi, bà chưa từng rời khỏi nơi đó lâu như vậy. Nhưng vì Thanh nhi, Tiêu thị đã chấp nhận để lại ngôi nhà thân thương, theo y chăm sóc.
Mộc Thanh nhìn bà đang lặng lẽ ngồi cười, y lại gần, đặt tay lên tay bà:" Mẫu thân, nhi tử không tốt, để người phải theo con, cha chắc chắn trách con."
" Tiểu tử ngốc, con nói gì vậy?" Bà xoa đầu y:" Con là tiểu tâm can mà ta và phụ thân con để tâm nhất, ta có theo con cả đời cũng không oán trách."
Bên ngoài, xe ngựa đã dừng lại. Phu xe mở rèm, nói:" Khởi bẩm hoàng thượng, đã đến nơi."
" Được " Sở Khải Phong nói với phu xe, rồi quay sang nhìn Mộc Thanh:" Thanh nhi, xuống thôi. Chúng ta cùng nhạc mẫu đến phần một của nhạc phụ. Trời cũng không còn sớm,hôm nay cứ ở lại Mộc gia trang."
" Ừm, đều để huynh quyết " y đỡ Tiêu thị xuống xe, phía sau còn có một cung nữ mang giỏ đồ đi theo.
Phần mộ của Mộc phụ thân ở khá cao, lên đến nơi trời đã ngả chiều. Tiêu thị đặt hoa quả lên, nói nhỏ:" Lãnh Sang, đã qua nhiều năm rồi, cảm ơn ông đã luôn dõi theo bảo hộ Thanh nhi của chúng ta. Hôm nay Thanh nhi cùng lang quân của nó đến đây, Hoàng thượng rất yêu chiều nó, ông hãy yên tâm. "
Bà càng nói càng xúc động,nước mắt ứa ra. Mộc Thanh lại gần, ôm lấy vai bà, an ủi:" Nương, người đừng xúc động, không tốt cho xúc khoẻ. Con tin là phụ thân ở dưới đã nghe được người nói rất vui."
Y đỡ bà đứng dậy:" Chúng ta về thôi. Trời không còn sớm, con sẽ đi mua một chút đồ về nấu."
Ba người trên đường trở về đã gặp thím Vương, chính là người phụ nữ đã từng thấy Sở Khải Phong một lần khi hắn bị thương ở đây. Nàng một hai nhất định kéo Mộc Thanh đến bên cạnh nói thầm,nói y một lát đến chỗ nàng. Mộc Thanh cũng thuận ý.
Mộc Thanh đi mua đồ,có ghé qua quán của thím Vương. Nàng kéo y vào trong, để ý người xung quanh, rồi nói nhỏ:" A Thanh,cái kia... con thật sự trở thành... phi tử của Hoàng thượng?"
Mộc Thanh có chút ngạc nhiên nhìn nàng,sau đó cũng gật đầu. Mấy ngày trước nhi nữ của nàng từ trong cung trở về có nói,nhưng nàng không tin, thật không ngờ.
" Hoàng thượng chưa có nhi tử, con được sủng ái như vậy, Thái hậu người không gây khó dễ cho con chứ? " Nàng lo lắng hỏi. Từ trước Vương Dung đã rất thương y, coi y như con cái mà quan tâm,vì nàng mang ơn nhà họ Mộc.
" A Di, người đừng lo. Thái hậu không phải là người vô lý, người cũng rất quý con. "
" Vậy sao?" Giọng Vương Dung vẫn bán tin bán nghi,hình như mang điệu lo lắng.
" Nếu không việc gì, người nghỉ đi, con đi trước. Cảm tạ người quan tâm con " Mộc Thanh đứng dậy, định rời đi. Vương Dung liền níu lại. Nàng chạy đến tìm một cái hòm nhỏ,cẩn thận mở ra, lấy ra một mảnh giấy cũ kĩ bạc màu, đưa cho y.
" Thứ này ta đã giữ lại đã lâu. Con hãy cầm lấy "
Mộc Thanh khó hiểu nhìn mảnh giấy:" A Di, đây là?"
" Thứ này nói về một loại cây thần bí, nghe tổ tiên đã gây dựng nên Mộc gia trang nói rằng loại quả của cây có thể giúp nam tử thụ thai, gọi là Sinh tử chi Thụ. Phu quân của ta nói đã từng nhìn thấy nó ở sau núi. Con cầm lấy thứ này đi tìm. Chỉ cần con có được nhi tử giúp Hoàng thượng kế ngôi, con chắc chắn sẽ được hạnh phúc."
Mộc Thanh nhìn mảnh giấy,nó phác lại hình của cái cây,cũng có viết cách để biến quả của cây thành sinh tử dược.
" Thứ quý giá như vậy, người để lại cho con?"
" Thứ này không đáng gì so với việc Mộc gia đã giúp đỡ ta. Và ta cũng chỉ giúp con được bấy nhiêu.Còn việc con có gặp được cây thần không, phải xem nhân duyên của con."
Mộc Thanh đa tạ Vương thím rồi rời đi. Y không hề rời mắt khỏi mảnh giấy. Y chưa từng nghĩ chuyện kì lạ như vậy là có thật trên đời. Tuy là Sở Khải Phong từng nói, nhưng hy vọng rất nhỏ.
Nhưng nghĩ đến,Sở Khải Phong đã vì y mà chối bỏ lời nói của Thái Hậu.Vậy y vì hắn lưu lại hài tử nối dõi, xem như để xứng đáng với tình cảm hắn bỏ ra.
Thế là ngày hôm sau y lấy cớ muốn lên núi hái thuốc đã đi đến sâu phía sau rừng. Đi càng sâu đường càng dốc. Mộc Thanh lau mồ hôi trên trán, nơi này đang dần ấm lên.
Đi thêm một đoạn, y đã nghe thấy tiếng người, nhỏ nhưng vang. Phía trước có một ngôi nhà nhỏ, đứng trước cửa là một nam tử vận bạch y. Mộc Thanh nép vào một tảng đá lớn gần đó quan sát.
Bạch y nam tử nhan sắc thập phần diễm lệ, khí chất có thể sánh với tiên. Có điều thân hình của y không được cân đối, bụng to tròn. Mộc Thanh nhíu mày nghi hoặc, muốn chạy đến hỏi thì thấy một nam nhân khác đi ra, vội lui xuống.
" Tiêu nhi " hắn đi đến,gọi bạch y nam tử, bạch y nam tử liền thoải mái dựa vào ngực hắn:" Sao không vào trong nghỉ, bên ngoài gió lạnh."
" Không có lạnh, rất ấm a." giọng vô cùng thanh thúy dễ nghe, y có thể coi là cực phẩm nhân thê mà nam nhân nào cũng muốn có.
Từ Viễn xoa bụng Lục Tiêu, giọng điệu vỗ về:" Có phải tiểu tử này lại quậy phá?"
Lục Tiêu đặt tay lên tay hắn:" Phú nhi rất ngoan. Chỉ cần qua vài tháng nữa chúng ta liền có thể nhìn thấy y rồi."
Từ Viễn vô cùng yêu thương hôn lên trán Lục Tiêu:" Để đệ phải chịu khổ cực rồi. Sau khi Phú nhi ra đời ta sẽ không ép đệ hoài thai nữa."
"Ừm." Lục Tiêu mềm nhũn người dựa vào ngực hắn.
Mộc Thanh vô cùng kinh động. Trước mắt y là một nam tử mang thai bằng xương bằng thịt %.
Mộc Thanh:" =O= Điều này không khoa học."
Đợi lúc bọn họ rời đi y mới chui ra. Mộc Thanh đi lại một vòng. Ra đến sau ngôi nhà,y phát hiện một cây lớn, trên cây đầy những quả sai trĩu cành, mùi thơm thanh tao.
Y vội lấy mảnh giấy Vương Dung đưa cho ra xem. Đối chiếu với hình vẽ, đây quả thật là Sinh tử chi Thụ mà nàng nói. Trong lúc y đang bâng khuâng thì có tiếng bước chân, y vội nấp sau thân cây.
Từ Viễn ra phía sau dứt một vài nắm cỏ thuốc rồi lại trở vào, y thở phào nhẹ nhõm. Mộc Thanh đắn đo nhìn cây một lúc, cuối cùng quyết định hái lấy hai trái, để vào trong cũi. Y nhanh chóng xoay người rời đi.
"Soạt ". Mộc Thanh dừng chân, y vừa nghe thấy tiếng động. Y cảnh giác lùi ra xa, thế nhưng bước ra từ phía sau tảng đá chỉ là một tiểu miêu, miệng kêu liên tục. Sau đó...
" Thanh nhi!!!" Sở Khải Phong dáng vẻ vô cùng đáng sợ nhìn Mộc Thanh.
" Vâng " y run rẩy như cây run trước bão.
Chả là vì bắt tiểu miêu mà Mộc Thanh chẳng may trượt chân khiến y phục bị rách, mặt lại lấm lem.
" Đệ không phải nói chỉ đi gần đây hái thảo dược sao. Hiện tại mới về, còn mang bộ dạng này. Đệ cảm thấy bản thân bị thương, khiến ta đau lòng mới vui sao?"
" Ta không có, A Phong, chỉ là vô tình thôi."
" Không cần nhiều lời " Sở Khải Phong lập tức bế y lên:" Hiện tại phạt đệ ở trên giường "ăn cơm"."
" A Phong,đợi đã, trời vẫn còn sáng mà " Mộc Thanh dãy dụa, tiểu miêu trong tay y chịu không nổi liền ló đầu ra, " Meo " một tiếng.
Sở Khải Phong đừ người nhìn cục bông nhỏ trong tay Mộc Thanh, y cười trừ:" Chuyện là như vậy đó."
Mộc Thanh quyết định giữ tiểu động vật kia lại nuôi, y rất hào hứng đem nó đi " tân trang ". Sở Khải Phong lại khó chịu ra mặt. Cái cục bông xíu xíu kia hoàn toàn thu hút hết sự chú ý của Thanh nhi.
Xem kìa, y còn đem nó lên tận giường, quả nhiên là đồ Tiểu tam mặt dày không biết xấu hổ còn giả ngây thơ.
Sở Khải Phong sát khí đằng đằng nhìn Mộc Thanh đang âu yếm " Tiểu bảo bối " của y.
" Được rồi, huynh đừng nhìn nữa. Còn nhìn thêm một chút sẽ đem Tiểu Tuyết biến thành Tiểu Hắc đó."
Hắn đi đến, cướp Tiểu Tuyết từ trong tay mộc Thanh, đặt nó xuống cái gói ở chân giường, ném lên một cái khăn. Xem ra còn thương tình, sợ nó bị cảm lạnh.
" Đệ ở trước mặt tướng công ôm hôn kẻ khác, phạt."
" Không phải chứ, huynh ghen với Tiểu Tuyết?" Mộc Thanh buồn cười, Sở Khải Phong sao lại trẻ con như vậy.
" Còn dám cười nhạo tướng công, phạt càng nặng." Sở Khải Phong để y nằm xuống, ở cổ y gặm nhấm chầm chậm.
Mộc Thanh không đẩy ra. Y hôm nay rất nhiệt tình. Vừa rồi y đã theo trong mảnh giấy viết, đã bỏ quả cây Sinh tử vào chén canh của mình. Nếu như y cùng Sở Khải Phong hoan ái, có phải... có phải y sẽ có cốt nhục của hắn?
Sở Khải Phong thấy y nhiệt tình đáp lại thì có chút bất ngờ, trước giờ y ở trên giường sẽ rất thẹn thùng.
" Thanh nhi.."
" A Phong.."
Mộc Thanh kéo hắn lại gần hôn môi, vô cùng nóng bỏng. Sở Khải Phong đợi không nổi liền mạnh xé luôn y phục, tiếng xé vải vang trong phòng hoà cùng tiếng thở dốc ám muội.
" A...ha.."
Cơ thể y chuyển động pên xuống theo động tác của hắn, nơi giao hợp ướt áp khiến cho mỗi va chạm đều mang theo tiếng " nhép nhép ", kích thích cả hai chìm đắm.
Mộc Thanh ôm lấy hắn, rên rỉ thì thào:" Nhanh... nhanh một chút... nha.."
Được Mộc Thanh cổ vũ khiến cho Sở Khải Phong như trúng xuân dược, không kiêng nể đem y dày vò đến trời đất xoay chuyển.
Hắn đem y vẫn còn đang thở dốc đặt lên bàn, thoải mái hưởng thụ cảm giác tình thú trước giờ chưa từng trải. Mộc Thanh mất đi điểm tựa thì ôm chặt lấy hắn, mím môi ngăn tiếng rên rỉ.
Dưới ánh nến in lên tường hình ảnh hoan hợp đầy nóng bỏng. Đêm nay là đêm nóng bỏng nhất mà Sở Vương đời thứ tư có trong đời.