Nửa canh giờ trước
Ngọc Hân cùng Mộc Thanh uống trà trò chuyện trong hậu viện, Tố nhi đứng cạnh hầu quạt.
" Mộc Thanh, vài ngày nữa là lễ hoa đăng, trong cung sẽ rất náo nhiệt. Ta có đặt đèn hoa đăng ở chỗ nghệ nhân, người có muốn một cái không?"
" Đèn hoa đăng sao?" Mộc Thanh nhớ đến Sở Khải Phong, nói với Ngọc Hân " Người giúp thần đặt một cặp đi "
" Hmm... được "
" A, phải rồi. Công chúa, mọi năm vào lễ
hoa đăng trong cung thường ăn những món gì?"
" Không có gì đặc biệt, ngoài bàn tiệc truyền thống thì còn có bánh nướng, bánh xảo quả "
" Người ở Mộc gia thôn trang chúng trong mâm cơm thường có thêm cháo bát bảo "
" Cháo bát bảo?"
" Đúng. Cháo bát bảo rất tốt, bỏ thêm chút thảo dược là có thể bồi bổ "
" Như vậy hay quá. Ta thấy gần đây mẫu thân không được khỏe. Hay là như vậy đi, chúng ta năm nay liền nấu cháo bát bảo cho mọi người ăn "
" Công chúa, người muốn đích thân vào bếp sao?"
" Phải "
" Công chúa, Tố nhi cũng muốn vào bếp "
Tố nhi hào hứng đứng bên cạnh níu tay áo nàng. Kì thực Tố nhi rất thích nấu ăn, chỉ có điều công chúa không cho nàng vào bếp.
" Em muốn vào bếp? Em sẽ không phá hỏng nồi chảo của ngự trù chứ? "
Ngọc Hân nhìn nàng, trêu chọc vài câu. Năm ngoái để Tố nhi vào bếp làm há cảo, mùi vị không tệ. Chỉ là nhà bếp bị nàng quậy rối tung, có mấy món đồ bị hỏng. Đầu bếp Trương khóc ròng dòng sông.
" Công chúa, đó chỉ là tai nạn thôi. Hơn nữa người cũng hứa không nhắc lại rồi mà "
" Ha ha, được, không nói em nữa "
Dư Minh từ bên ngoài đi vào, bẩm với Sở Ngọc Hân
" Công chúa, bệ hạ cho triệu kiến người đến thư phòng "
Ngọc Hân đứng lên, quay sang nói với Tố nhi
" Em ở đây chờ ta "
" Vâng "
- ---------------
Ngọc Hân đến thư phòng của Sở Khải Phong, trong phòng ngoài hắn còn có một thêm một nam tử, chính là tân khoa trạng nguyên - Lãnh Thiên.
Lãnh Thiên năm nay hai mươi niên kỷ, là nhi tử của Tri phủ huyện Việt Châu. Y lớn lên khôi ngô tuấn tú nên được nhiều thiếu nữ ái mộ nhưng vẫn chưa có hôn thê.
Sở Khải Phong đối với vị trạng nguyên này vô cùng hài lòng. Y thông minh, đối đáp khôn khóe, tính cách lại ôn nhu. Nên hắn ý định ban hôn muội muội cho y, dù sao thì hai người nhìn rất xứng đôi: Trai tài gái sắc.
" Thần muội tham kiến hoàng huynh, huynh cho gọi muội đến chẳng hay là có chuyện gì "
" Hân nhi, muội ngồi đi " Khải Phong nhìn qua Lãnh Thiên, giới thiệu với nàng " Đây là Lãnh Thiên công tử, tân khoa trạng nguyên "
Nàng hướng y cười chào hỏi " Lãnh công tử "
" Công chúa cát tường "
" Hân nhi, có biết vì sao huynh triệu muội đến không?"
" Thần muội từ nhỏ yêu thích thơ văn, lại nghe nói tân khoa trạng nguyên tài thơ xuất chúng. Hoàng huynh đây là thay muội tìm người đối ẩm? "
" Công chúa quá khen, được ngâm thơ cùng người là vinh hạnh của thần "
" Ha ha, phải, phải. Nhưng còn một chuyện nữa "
" Vẫn còn? Hoàng huynh, người đừng úp mở nữa, người khiến Hân nhi thật tò mò "
" Hân nhi tuổi của muội không còn nhỏ, cũng nên tìm người trao duyên. Lãnh công tử đây dung mạo tuấn tú lại là người tài. Ta thấy hai người rất xứng đôi. Ta tại đây tứ hôn cho muội cùng y kết duyên "
" Vi thần... "
" Muội không đồng ý " Sở Ngọc Hân nghe vậy liền đứng bật dậy, khẩn trương từ chối.
" Tại sao lại không đồng ý? " Khải Phong sắc mặt biến đổi. Dù sao hắn cũng là vua một nước, lời nói ra tựa vàng tựa ngọc, Ngọc Hân từ chối thẳng thừng như vậy chẳng khác nào tạt nước vào mặt hắn.
" Thần muội biết hoàng huynh lo nghĩ cho muội. Nhưng nhân duyên khó cưỡng ép, huống hồ trong lòng muội đã có ý trung nhân "
" Lời ta đã nói ra, muội muốn rút lại? "
" Thứ cho muội không thể vâng lệnh " Nàng vẫn một mực từ chối, nàng biết đã chọc Khải Phong giận, nhưng nếu nhu nhược chấp thuận, nàng sẽ phải sống trọn đời bên người mình không thương.
" Muội... " Sở Khải Phong nổi nóng nói không nên lời. Lãnh Thiên ngồi gần cũng cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ người hắn.
" Muội xin cáo lui "
Ngọc Hân đi rất dứt khoát, để lại hắn ở phía sau tức đến đỏ mặt. Lãnh Thiên ở bên cạnh lo sợ không kém. Y chờ một lúc mới dám lên tiếng.
" Bệ hạ, xin người bớt giận. Công chúa không phải cố ý "
"..."
" Hơn nữa vi thần cũng đã có ý trung nhân "
"... Được rồi, nếu khanh đã nói như vậy, trẫm cũng không ép, khanh lui đi "
" Thần cáo lui "
Lãnh Thiên cúi người hành lễ sau đó rời đi. Sở Khải Phong vẫn ngồi đó, hai tay day thái dương. Tưởng rằng sẽ tác hợp được một cặp uyên ương, sau đó uống rượu hỉ, ai ngờ mọi chuyện lại thế này. Thật đau đầu.
" Dư công công "
" Có nô tài "
" Bãi giá Mai An cung "
- --------------------------------------
Mộc Thanh ngồi trong hậu viện, y thẫn thờ, tách trà đã nguội những vãn nhấp lên môi. Khi nghe thấy giọng Dư công công thì mới giật mình.
Mộc Thanh nhìn sắc mặt hắn, đoán được là hắn đang không vui, lại nhớ đến bộ dáng của Ngọc Hân lúc nãy, hẳn là ở thư phòng đã xảy chuyện.
Y đến bên hắn, gọi nhỏ " Bệ hạ "
" Vào trong rồi nói "
Mộc Thanh kéo hắn ngồi xuống bàn. Khải Phong nhìn quanh không thấy đám tỳ nữ cũng nô tài, tâm trạng vốn không vui càng thêm tệ.
" Ngọc nhi đâu, sao không ở bên cạnh hầu hạ, có phải đám nô tài đó lại lười biếng không?"
" Không có, Ngọc nhi đã đi chuẩn bị cho đệ ít đồ. Dư Minh có đi theo, nhưng mà đệ không quen có người hầu hạ nên nói hắn đi làm việc khác rồi "
" Aizz. Thanh nhi, để bọn họ đi theo đệ là muốn bọn họ thay ta chăm sóc đệ, hoàng cung không đơn giản. Không có ta bên cạnh đệ, ta rất lo "
"Còn có nương mà, hi hi" Mộc Thanh cười, y kéo hắn ngồi xuống bàn, giọng ngập ngừng hỏi:"Khải Phong, khi nãy huynh cho gọi công chúa có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Haizz…chuyện là…"
"Tứ hôn? Huynh muốn tứ hôn công chúa với trạng nguyên?!!" Mộc Thanh mồm chữ O mắt chữ A kinh ngạc, hèn chi khi nãy Ngọc Hân lại khẩn trương như vậy.
"Thái độ này của đệ là có ý gì? Đệ luyến tiếc nàng?!!" Hắn lộ rõ giọng không vui, như thể nếu y nói "phải" thì lập tức sẽ bùng phát.
"Ách…không có. Chỉ là…công chúa, đệ không nghĩ người nhu nhược, thích người khác sắp xếp cuộc đời mình, huynh làm như vậy e là…"
"Theo đệ nói thì ta quá đáng?"
"Đệ không có nói như vậy mà" Mộc Thanh ánh mắt lấy lòng, nhẹ giọng làm nũng, tay nhỏ tráng nõn vuốt vuốt ngực hắn:"Huynh bớt giận đi, công chúa đã lớn, sao huynh không hỏi nàng đã để vai vào mắt xanh chưa?"
"Không cần ta hỏi, nó đã tự nói. Cũng còn may là trạng nguyên cũng đã có ý trung nhân, nếu không lời ta đã nói ra, nó phản đối, vậy ta không phải là rất mất mặt sao"
"Như vậy là tốt rồi, huynh đừng giận nữa nha, ha"
"Công tử, Ngọc nhi vào được không?" Ngọc nhi theo lời Mộc Thanh đã chuẩn bị vài thứ giúp. Xong việc nàng muốn đi vào. Chỉ là vừa đi gần đến phòng đã nghe tiếng hoàng thượng cùng y trò chuyện, hường phấn bay tứ tung, khiến cho cẩu FA như nàng thật muốn rơi lệ a ~~.
"Vào đi" Ngọc nhi bước vào, ánh mắt e dè nhìn hoàng thượng, nàng hành lễ
"Khấu kiến bệ hạ"
"Bình thân"
"Công tử, Ngọc nhi đã giúp người lấy củ cải trắng, củ cải đỏ, cà rốt, hành, thịt hun khói, còn có bột mì. Người có cần gì thêm không?"
"Được rồi, còn lại ta sẽ tự mình chuẩn bị, em lui xuống đi"
"Vâng"
"Chuẩn bị nhiều thứ như vậy, đệ định làm gì?"
"Mấy ngày nữa là lễ hoa đăng, đệ muốn làm cháo bát bảo và bánh xảo quả/ A đúng rồi, bây giờ đệ phải đi lấy thêm đồ"
"Lại đi sao, đệ muốn đi đâu?"
"Đến trù phòng, hỏi ngự trù nơi để lương thực"
"Không cần hỏi, ta kêu Dư công công đưa đi"
Dư công công đưa hai người đến nơi để lương thực. Mộc Thanh chạy đi mở các ngăn, lấy rất nhiều thứ: nào là đậu đỏ, đậu trắng, gạo lúa, lạc, đậu tương, tất cả đều lấy ra với số lượng không nhỏ. Chỉ khổ cho Sở Khải Phong ở phía sau tay sách nách mang. Dư công công không nhịn cười nổi. Từ khi nào mà lão phật gia của ông đi bưng bê đồ thế này a~~.
Mộc Thanh cảm thấy đã đủ, quay lại thì thấy hắn đã ôm bao nhiều đến mức che cả mắt. Y cười ha ha đi đến giúp hắn ôm bột, lấy khăn lau mồ hôi trên trán hắn, hỏi:
"Huynh có mệt không?"
"Không…không có mệt" Trong mắt Sở Khải Phong chợt hiện lên tia si mê, nụ cười của Mộc Thanh rất có sức công phá a~~.
"Vậy chúng ta tiếp tục"
Ý cười thanh tú đột nhiên trở nên giảo hoạt. Mộc Thanh quay người đi tiếp, Sở Khải Phong ở phía sau vẫn ngờ nghệch nhìn theo bóng mỹ nhân.
Tiếng cười của Dư công công làm hắn chợt bừng tỉnh, hắn lập tức lấy lại bộ dáng trang nghiêm
"Dư công công, ông cười cái gì vậy?"
"Nô tài không có cười"
"Còn không mau kêu người đến ôm giùm trẫm!"
"Vâng"
Ngay sau đó, hoàng đế bệ hạ lại tiếp tục tí ta tí tửng đuổi theo người thương.
Tác giả:" Sở Khải Phong à, giữ hình tượng thiên tử một chút đi a~~ =.=!
Xong vài vòng đã đến lễ hoa đăng. Mộc Thanh đã dậy từ sáng sớm, y cùng công chúa khấy động cả Mai An cung.
Sở Ngọc Hân sau cái ngày "tỉnh tò" với Tố nhi, biết nàng cũng có ý với mình liền thập phần vui sướng, không biết lâý sức lực đâu ra mà nàng ôm Tố nhi quay mấy vòng trong sân.
Đám người Ngọc Hân lôi nhau đến trù phòng lớn nhất, trong phòng vang đầy tiếng "Cạch cạch" của dao thái. Ngọc nhi đứng bên cạnh pha nước đường nóng, miệng ngáp ngáp, tay dịu dịu. Nàng nhìn đến Mộc Thanh đang phấn chấn thái đồ, uể oải cảm thán:
"Công tử a~~, người có thể đừng tra tấn Ngọc nhi bằng cách này được không? Ngọc nhi rất thích ngủ, bị người kêu dậy sớm như vậy thật sự là muốn giết chết em mà!!"
"Em đó, con gái ngủ nhiều sẽ mập đó, vận động một lát liền có thể "ăn thử""
"Thật vậy sao ạ??" Ngọc nhi nghe thấy ăn thì hai mắt lập tức sáng lên, nàng trên đời này ngoài thích ngủ ra thì thích nhất là ăn a~~.
Tiếng cười nói nơi trù phòng lọt đến tai Giai Kỳ chiêu dung, nàng vô tình đi ngang qua, ngửi thấy mùi thơm liền tò mò hỏi tì nữ bên cạnh "Tiểu Liễu, có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
"Khởi bẩm nương nương, nô tỳ nghe nói Ngọc Hân công chúa cùng chủ tử Mai An cung nấu ăn tại trù phòng"
"Chủ tử Mai An cung?" Giai Kỳ nghe nói gần đây hoàng thượng có đưa về cung một nam tử gương mặt thanh tú. Kể từ đó người thường xuyên ghé Mai An cung, cũng không đi thị tẩm cung nào khác. Máu ghen đại phát, một khoảng thời gian trước Giai kỳ cũng coi như được sủng ái, vốn nghĩ nàng có thể từ từ chiếm lấy ngôi cao, ai ngờ tình địch lại xuất hiện. Đáng ghét, đây chính là bắt nàng phải ác. Như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này liền diệt luôn tiện nữ Tịnh Hương chướng mắt.
"Tiểu Liễu, chúng ta đến chỗ Dã thái y"
"Thưa vâng"
Trên mặt Giai Kỳ xuất hiện tiếu ngữ (ý cười) nhưng lại vô cùng nham hiểm.