- Tiểu thư thiếu gia mời cô xuống dùng bữa_ Cô người hầu gõ cửa gọi cô.
- Được rồi bảo anh ta đợi chút tôi xuống liền_ Cô nghe vậy mau chóng mặc quần áo hoàn chỉnh.
- Vâng.
Cô đi từng bước xuống phòng ăn, cô luôn có thói quen quan sát những đường mình đi qua, vì là sát thủ phải quen thuộc từng đường đi nước bước không được lơ là nếu không mất mạng như chơi.
- Mau vào ăn thôi_ Anh thấy cô thì nói.
- Ăn mặc gì mà kín mít vậy, không nóng sao?_ Anh hỏi cô, nói xem trời nóng bức vậy mà cô mặc áo thun cổ cao, tay dài, quần thì dài kín mít.
- Hừ tôi không muốn bị sắc lang dòm ngó đâu_ Cô hừ lạnh,
- Được rồi ăn con đi_ Anh hết cách.
- Này tôi ngủ ở đâu_ Cô hỏi băn quơ.
- Phòng_ Anh trả lời.
- Ý tôi hỏi là phòng nào_ Cô nhăn nhó nói lại
- Phòng lúc nãy_ Anh trả lời.
- Đó là phòng của anh cơ mà_ Cô ngạc nhiên.
- Thì ngủ với tôi_ Anh trả lời
- Tôi không chịu đâu_ Cô lắc đầu.
- Không chịu cũng phải chịu_ Anh bá đạo lên tiếng.
- Anh.... thôi ngủ thì ngủ mệt.
- Ngoan.
- Khi nào anh đưa tiền cho tôi_ Cô hỏi.
- Khi nào cần.
- Ngay bây giờ.
- Được rồi lát nữa sẽ đưa cho em.
- Ừ, tôi ăn nó rồi_ Cô bỏ đua xuống, anh ngước lên nhìn cô rồi lại nhìn chén cơm của cô nhíu mày:- Em ăn chưa được nữa chén, no gì mà nó.
- Tôi no rồi mà.
- Quản gia đem một ly sữa lên đây đi_ Anh gọi quản gia, quay qua cô:- Uống hết ly sữa xem như nó.
- Thôi tôi không uống sữa đâu, béo lắm_ Cô xua tay.
- Uống
- Không
- Uống
- Không
- Uống
- Không
Thế là trận chiến uống, không xảy ra. Tức giận anh đập bàn cái “ RẦM” làm mọi người khiếp sợ kể cả cô, sợ là trạng thái của cô, người chưa từng biết sợ là cô mà còn sợ nữa là.
- Uống hay không uống_ Anh tức giận nói.
- Anh đừng ép người quá đáng, tôi nói là không uống_ Cô cũng đứng lên tức giận nói.
- Được, tất cả lui hết cho tôi_ Anh nói, chưa ai dám chóng đối anh như cô, để xem anh cho cô biết thế nào là sợ.
- Anh muốn làm gì?_ Cô nhíu mày nhìn anh đang từng bước về phía mình, anh tiếng cô lùi.
- Muốn làm gì? anh nghĩ là em biết mà_ Anh nói, tay nắm lấy bả vai của cô, nhưng cô đâu để cho anh nắm vai chứ, cô nhanh chóng né sang một bên.
- Đừng có đụng vào tôi_ Cô khó chịu.
- Đụng, anh còn muốn ăn em nữa kìa_ Anh nhếch mép nói.
- Vậy phải xem bản lĩnh anh tới đâu đã_ Cô cười, nụ cười của quỷ, đúng của quỷ.
- Đùng thách anh, anh mà bắt được em, thì em đừng hồng chạy_ Anh nói, nhanh chóng cố bắt lấy hai tay cô, nhưng cô cũng đâu để cho anh dể dàng như vậy, xoay người tung cú đá vào bụng anh, làm anh lùi về sau vài bước, quay người chạy đi còn không quên nói lại:- Tôi không cần tiền nữa, tôi đi đây_ Nói xong phi thân biến mất qua cánh cổng lớn. Anh nhìn theo nói;- Đừng để tôi bắt được em, cô bé à
Chương này nhảm lắm luôn phải không các bạn. Thông cảm ta tác giả sẽ cố gắng ra chương mới nhất và không nhảm nữa đâu.
- Được rồi bảo anh ta đợi chút tôi xuống liền_ Cô nghe vậy mau chóng mặc quần áo hoàn chỉnh.
- Vâng.
Cô đi từng bước xuống phòng ăn, cô luôn có thói quen quan sát những đường mình đi qua, vì là sát thủ phải quen thuộc từng đường đi nước bước không được lơ là nếu không mất mạng như chơi.
- Mau vào ăn thôi_ Anh thấy cô thì nói.
- Ăn mặc gì mà kín mít vậy, không nóng sao?_ Anh hỏi cô, nói xem trời nóng bức vậy mà cô mặc áo thun cổ cao, tay dài, quần thì dài kín mít.
- Hừ tôi không muốn bị sắc lang dòm ngó đâu_ Cô hừ lạnh,
- Được rồi ăn con đi_ Anh hết cách.
- Này tôi ngủ ở đâu_ Cô hỏi băn quơ.
- Phòng_ Anh trả lời.
- Ý tôi hỏi là phòng nào_ Cô nhăn nhó nói lại
- Phòng lúc nãy_ Anh trả lời.
- Đó là phòng của anh cơ mà_ Cô ngạc nhiên.
- Thì ngủ với tôi_ Anh trả lời
- Tôi không chịu đâu_ Cô lắc đầu.
- Không chịu cũng phải chịu_ Anh bá đạo lên tiếng.
- Anh.... thôi ngủ thì ngủ mệt.
- Ngoan.
- Khi nào anh đưa tiền cho tôi_ Cô hỏi.
- Khi nào cần.
- Ngay bây giờ.
- Được rồi lát nữa sẽ đưa cho em.
- Ừ, tôi ăn nó rồi_ Cô bỏ đua xuống, anh ngước lên nhìn cô rồi lại nhìn chén cơm của cô nhíu mày:- Em ăn chưa được nữa chén, no gì mà nó.
- Tôi no rồi mà.
- Quản gia đem một ly sữa lên đây đi_ Anh gọi quản gia, quay qua cô:- Uống hết ly sữa xem như nó.
- Thôi tôi không uống sữa đâu, béo lắm_ Cô xua tay.
- Uống
- Không
- Uống
- Không
- Uống
- Không
Thế là trận chiến uống, không xảy ra. Tức giận anh đập bàn cái “ RẦM” làm mọi người khiếp sợ kể cả cô, sợ là trạng thái của cô, người chưa từng biết sợ là cô mà còn sợ nữa là.
- Uống hay không uống_ Anh tức giận nói.
- Anh đừng ép người quá đáng, tôi nói là không uống_ Cô cũng đứng lên tức giận nói.
- Được, tất cả lui hết cho tôi_ Anh nói, chưa ai dám chóng đối anh như cô, để xem anh cho cô biết thế nào là sợ.
- Anh muốn làm gì?_ Cô nhíu mày nhìn anh đang từng bước về phía mình, anh tiếng cô lùi.
- Muốn làm gì? anh nghĩ là em biết mà_ Anh nói, tay nắm lấy bả vai của cô, nhưng cô đâu để cho anh nắm vai chứ, cô nhanh chóng né sang một bên.
- Đừng có đụng vào tôi_ Cô khó chịu.
- Đụng, anh còn muốn ăn em nữa kìa_ Anh nhếch mép nói.
- Vậy phải xem bản lĩnh anh tới đâu đã_ Cô cười, nụ cười của quỷ, đúng của quỷ.
- Đùng thách anh, anh mà bắt được em, thì em đừng hồng chạy_ Anh nói, nhanh chóng cố bắt lấy hai tay cô, nhưng cô cũng đâu để cho anh dể dàng như vậy, xoay người tung cú đá vào bụng anh, làm anh lùi về sau vài bước, quay người chạy đi còn không quên nói lại:- Tôi không cần tiền nữa, tôi đi đây_ Nói xong phi thân biến mất qua cánh cổng lớn. Anh nhìn theo nói;- Đừng để tôi bắt được em, cô bé à
Chương này nhảm lắm luôn phải không các bạn. Thông cảm ta tác giả sẽ cố gắng ra chương mới nhất và không nhảm nữa đâu.