Ánh nắng ban mai chíu rọi vào căn phòng, làm hiện lên 2 thân thể đang ôm nhau ngủ, nói đúng hơn là người đàn ông ôm cô gái nhỏ, còn cô gái lại đưa lưng v6e2 phía người đàn ông, chắc các bạn biết đây là ai rồi chứ, là Âu Dương Quân Thần cùng với Hoàng Mộc Hy Tử chứ ai.
Lờ mờ tỉnh dậy, hình ảnh hai người tối qua quấn lấy nhau dần hiện lên, quay qua bên cạnh mình, tên này thật đẹp trai, đây có phải là khuôn mặt thật của hắn không nhỉ. Cô cứ nhìn mãi, càng nhìn càng si mê.
- Nhìn đủ chưa?_ giọng nói đột ngột vang lên, anh đã tỉnh, nói đúng hơn là tỉnh trước cô, chỉ muốn xem cô sẽ biểu hiện thế nào khi thấy anh.
- Tôi....tôi....có nhìn anh....đâu_ Cô đỏ mặt lắp bắp.
- Tôi có nói em nhìn tôi à?_ Anh cười nói.
- Anh.....
- Được rồi, không đùa nữa, mau thay quần áo, chúng ta đi ăn sáng_ Anh xoa đầu cô, kéo cô ngồi dậy, nhưng cô cản lại:- Không cần tôi tự làm được.
- Em ngại gì chứ, cơ thể em chỗ nào tôi không thấy qua chứ_ Anh nói, xốc chân cô lên bế cô ngang nhiên vào phòng tắm, mặc cô có chống cự dãy giụa thế nào.
- Có mặc vào không?_ Anh ném cho cô một bộ váy.
- Nhưng không có....._ Cô ngượng ngùng.
- Có gì?_ Anh hỏi.
- Không có.....đồ lót_ Cô đỏ mặt nói.
- haha.....ở bên kia_ Anh đột nhiên cười lớn chỉ tay về phía túi trắng để trên sofa.
Cô cầm đồ di vào phòng tắm, nhưng chưa kịp mở cửa anh đã lên tiếng:- Thay ở đây đi.
- Anh bị điên hả?_ Cô quay qua hỏi.
- Em muốn sau một thay ở đây, hai là tôi thay cho em_ Anh nói, tiến từng bước về phía cô,
- Tôi thay, không cần anh_ Cô đưa tay ra bảo ý anh ngừng lại. Anh ngừng lại, đợi cô thay, nhưng cô đâu có thuận ý anh chứ, quay lại cửa phòng tắm mở cửa và đống cái “ RẦM” trong chớp nhoáng.
“ Cạch” cửa phòng tắm đã được khóa bên trong.
- Em giỏi lắm_ Anh nói vọng vào.
- Cảm ơn đã khen_ Cô cười, nhanh chóng thay đồ đi ra, cửa đi ra đã thấy khuôn mặt đỏ vì tức cửa anh
- Anh bình tĩnh lại chút, chúng a đi ăn sáng_ Cô tiến lại chỗ anh nói, rồi đi ra ngoài. Anh đột nhiên kéo cô lại, lạnh lùng nói:- Tôi không ăn sáng nữa.
- Vậy anh ăn gi?_ Cô khó hiểu.
- Ăn em_ Anh cười tà mị, vén váy cô lên xoa bắp đùi trắng nõn.
- Nhưng tôi đói rồi_ Cô lạnh nhạt nói, đẩy mạnh anh ra xoay người đi xuống.
Anh không tức giận chỉ cười đút tay vào túi quần, bước đi theo cô, anh càng ngày càng thích con báo nhỏ này rồi nha.
- Em muốn ăn gì?_ Anh hỏi.
- Ăn món Tây_ Cô nói.
- Được, tài xế đến nhà hàng Tây đi_ Anh gật đầu ra lệnh cho tài xế.
Nhà hàng Tây.
- Em ăn gì? gọi đi_ Anh đưa menu cho cô.
- Cho tôi một phần mì Ý, và một chai Gum_ Cô không nhận menu, nhìn sang phục vụ nói, tay đưa giữa không trung nhanh chóng rục lại. Anh nhìn cô, nhìn bằng ánh mắt tức giận đến rợn người, dám làm anh bẻ mặt anh giữa nơi đông người như vậy, xem ra cô ăn phải gan hùm rồi.
- Anh ăn gì?_ Cô quay qua hỏi anh, giọng nói vẫn lạnh nhạt.
- Như em_ Anh nhìn cô nói.
- Trong những năm qua em sống sao?_ Anh hỏi.
- Bình thường_ Cô nói.
- Bình thường? Nhưng nhìn em hông bình thường_ Anh nói.
- Còn anh? Những năm qua sống như thế nào?_ Cô lảng sang chuyện khác.
- Từ lúc em đi, tôi cho người lục tung đất Anh Quốc nhưng không tung tích, lúc đó tôi rất tức giận, chỉ cần tìm được em tôi sẽ cho em biết thế nào là rời xa tôi_ Anh nở nụ cười nói.
- Ừ_ Cô không phản ứng trả lời.
- Em không sợ_ Anh nhíu mày.
- Sợ? Từ lúc.......tôi không biết sợ là gì_ Cô định nói gì đó, nhưng lại dừng lại suy nghĩ rồi nói tiếp.
- Vậy tôi cho em biết_ Anh nói đầy ẩn ý. Cô hiểu anh là đang nói sẽ cho cô biết hậu quả rời xa anh, thì cứ để anh làm gì tùy ý anh đi, cô cũng chẳng quan tâm, thứ cô quan tâm bây giờ là trả thù đám nam chủ, nữ chủ đã hại thân thể này, cho họ biết thế nào là đau khổ, cho họ biết những gì nữ phụ này đã chịu.
- Hy Tử, HOÀNG MỘC HY TỬ_ Anh lớn tiếng gọi tên cô, cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ của mình, nhìn anh lạnh nhạt lên tiếng:- Chuyện gì?
- Em suy nghĩ gì vậy, tôi gọi không trả lời_ Anh hỏi.
- Tôi có suy nghĩ gì đâu_ Cô nói.
- Thức ăn ra rồi kìa ăn đi_ Cô chỉ tay vào thức ăn đã được mang lên, còn tốt bụng lấy nĩa, cho anh
Lờ mờ tỉnh dậy, hình ảnh hai người tối qua quấn lấy nhau dần hiện lên, quay qua bên cạnh mình, tên này thật đẹp trai, đây có phải là khuôn mặt thật của hắn không nhỉ. Cô cứ nhìn mãi, càng nhìn càng si mê.
- Nhìn đủ chưa?_ giọng nói đột ngột vang lên, anh đã tỉnh, nói đúng hơn là tỉnh trước cô, chỉ muốn xem cô sẽ biểu hiện thế nào khi thấy anh.
- Tôi....tôi....có nhìn anh....đâu_ Cô đỏ mặt lắp bắp.
- Tôi có nói em nhìn tôi à?_ Anh cười nói.
- Anh.....
- Được rồi, không đùa nữa, mau thay quần áo, chúng ta đi ăn sáng_ Anh xoa đầu cô, kéo cô ngồi dậy, nhưng cô cản lại:- Không cần tôi tự làm được.
- Em ngại gì chứ, cơ thể em chỗ nào tôi không thấy qua chứ_ Anh nói, xốc chân cô lên bế cô ngang nhiên vào phòng tắm, mặc cô có chống cự dãy giụa thế nào.
- Có mặc vào không?_ Anh ném cho cô một bộ váy.
- Nhưng không có....._ Cô ngượng ngùng.
- Có gì?_ Anh hỏi.
- Không có.....đồ lót_ Cô đỏ mặt nói.
- haha.....ở bên kia_ Anh đột nhiên cười lớn chỉ tay về phía túi trắng để trên sofa.
Cô cầm đồ di vào phòng tắm, nhưng chưa kịp mở cửa anh đã lên tiếng:- Thay ở đây đi.
- Anh bị điên hả?_ Cô quay qua hỏi.
- Em muốn sau một thay ở đây, hai là tôi thay cho em_ Anh nói, tiến từng bước về phía cô,
- Tôi thay, không cần anh_ Cô đưa tay ra bảo ý anh ngừng lại. Anh ngừng lại, đợi cô thay, nhưng cô đâu có thuận ý anh chứ, quay lại cửa phòng tắm mở cửa và đống cái “ RẦM” trong chớp nhoáng.
“ Cạch” cửa phòng tắm đã được khóa bên trong.
- Em giỏi lắm_ Anh nói vọng vào.
- Cảm ơn đã khen_ Cô cười, nhanh chóng thay đồ đi ra, cửa đi ra đã thấy khuôn mặt đỏ vì tức cửa anh
- Anh bình tĩnh lại chút, chúng a đi ăn sáng_ Cô tiến lại chỗ anh nói, rồi đi ra ngoài. Anh đột nhiên kéo cô lại, lạnh lùng nói:- Tôi không ăn sáng nữa.
- Vậy anh ăn gi?_ Cô khó hiểu.
- Ăn em_ Anh cười tà mị, vén váy cô lên xoa bắp đùi trắng nõn.
- Nhưng tôi đói rồi_ Cô lạnh nhạt nói, đẩy mạnh anh ra xoay người đi xuống.
Anh không tức giận chỉ cười đút tay vào túi quần, bước đi theo cô, anh càng ngày càng thích con báo nhỏ này rồi nha.
- Em muốn ăn gì?_ Anh hỏi.
- Ăn món Tây_ Cô nói.
- Được, tài xế đến nhà hàng Tây đi_ Anh gật đầu ra lệnh cho tài xế.
Nhà hàng Tây.
- Em ăn gì? gọi đi_ Anh đưa menu cho cô.
- Cho tôi một phần mì Ý, và một chai Gum_ Cô không nhận menu, nhìn sang phục vụ nói, tay đưa giữa không trung nhanh chóng rục lại. Anh nhìn cô, nhìn bằng ánh mắt tức giận đến rợn người, dám làm anh bẻ mặt anh giữa nơi đông người như vậy, xem ra cô ăn phải gan hùm rồi.
- Anh ăn gì?_ Cô quay qua hỏi anh, giọng nói vẫn lạnh nhạt.
- Như em_ Anh nhìn cô nói.
- Trong những năm qua em sống sao?_ Anh hỏi.
- Bình thường_ Cô nói.
- Bình thường? Nhưng nhìn em hông bình thường_ Anh nói.
- Còn anh? Những năm qua sống như thế nào?_ Cô lảng sang chuyện khác.
- Từ lúc em đi, tôi cho người lục tung đất Anh Quốc nhưng không tung tích, lúc đó tôi rất tức giận, chỉ cần tìm được em tôi sẽ cho em biết thế nào là rời xa tôi_ Anh nở nụ cười nói.
- Ừ_ Cô không phản ứng trả lời.
- Em không sợ_ Anh nhíu mày.
- Sợ? Từ lúc.......tôi không biết sợ là gì_ Cô định nói gì đó, nhưng lại dừng lại suy nghĩ rồi nói tiếp.
- Vậy tôi cho em biết_ Anh nói đầy ẩn ý. Cô hiểu anh là đang nói sẽ cho cô biết hậu quả rời xa anh, thì cứ để anh làm gì tùy ý anh đi, cô cũng chẳng quan tâm, thứ cô quan tâm bây giờ là trả thù đám nam chủ, nữ chủ đã hại thân thể này, cho họ biết thế nào là đau khổ, cho họ biết những gì nữ phụ này đã chịu.
- Hy Tử, HOÀNG MỘC HY TỬ_ Anh lớn tiếng gọi tên cô, cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ của mình, nhìn anh lạnh nhạt lên tiếng:- Chuyện gì?
- Em suy nghĩ gì vậy, tôi gọi không trả lời_ Anh hỏi.
- Tôi có suy nghĩ gì đâu_ Cô nói.
- Thức ăn ra rồi kìa ăn đi_ Cô chỉ tay vào thức ăn đã được mang lên, còn tốt bụng lấy nĩa, cho anh