Ừm nhà hàng nà cũng không tệ_ Cô vừa ăn, rồi nói.
- Đương nhiên, đây là nhà hàng của Hắc Tự Dao mà_ Anh cười nói.
- Hả?_ Cô ngạc nhiên, từ khi nào mà cô có cái nhà hàng này vậy nhỉ.
- Em ngạc nhiên cái gì? Đừng nói là em khog6 biết Hắc Tự Dao nha_ Anh hỏi.
- Biết, chỉ à khogn6 biết nhà hàng......được mở từ khi nào?_ Cô thăm dò
- Nhà hàng này được mở cách đây 1 năm trước_ Anh nhàn nhạt nói, cô gật đầu hiểu.
- Hy Tử, là cậu phải không?_ Từ xa một giọng nói trong trẻo vang lên, nghe người gọi tên cô, cùng lúc anh và cô quay lại nơi phát ra gọng nói, anh chẳng quan tâm, còn cô bắt ngờ nha là....
- Về đây từ khi nào?_ Cô lanh nhạt hỉ, còn người kia thì tự nhiên ngồi kế bên cô, không quan tâm sự co mặt của anh
- Hừ, cậu về đây không mà không nói, bà bắt tớ qua đây tìm cậu đây này_ Người kia trách móc
- Tôi mượn cậu tìm tôi à?_ Cô ăn tiếp phần ăn của mình nói
- Cậu....Lương Hy Băng, vì cậu đi mà bà trách tớ không giữ cậu lại, làm tớ bị đóng băng thẻ rồi, vậy mà bây giờ cậu.....huhu....sao tui khổ vậy trời có đứa bạn mà nó còn không quan tâm tui nữa......_ Lương Vy Nhi, khóc lóc um xùm, anh nhíu mày Lương Hy Băng, nghe rất quen, nhưng nhất thời không nhớ.
- Lương Hy Băng?_ Anh nhíu mày hỏi cô.
- À.....đó là tên giả thôi_ Cô cười xuề xòa
- Giả gì mà giả, cậu ta tên là Lương Hy Băng, cháu nuôi của gai tộc Lương đấy- Lương Vy Nhi vạch trần lời của cô,
- Thì ra đây là đứa cháu nuôi bí ẩn của Lương Gia_ Anh gật đầu hiểu ý
- Lương Diệu Hy cậu...tức chết tôi mà_ Cô trừng mắt nhìn Lương Vy Nhi
- Cậu mau nói với bà là tìm được cậu rồi, kêu bà ấy rỡ lệnh đóng băng thẻ của tớ đi_ Lương Vy Nhi đưa điện thoại cho cô.
- Biết rồi mà_ Cô cầm lấy điện thoại gọi cho bà.
- Lương Vy Nhi, còn tìm được Băng nhi chưa_ D9au62 dây bên kia bắt máy, cô chưa kịp nói chuyện nữa thì phải để điện thoại cách xa lỗ tay rồi.
- Bà bình tĩnh là Hy Băng đây_ Cô nhỏ nhẹ nói, làm anh ghen tỵ nha, từ trước giờ cô có nói chuyên vậy với anh đâu.
- Băng nhi đó hả? Con đang ở đâu sao mà đi không một lời vậy_ Bà nói.
- Dạ con đang ở Bắc Kinh xin lỗi bà con đi mà không báo_ Cô nói
- Không sao, con an toàn là được rồi_ Bà bên kia vui vẻ nói
- À....bà rở lệnh đóng băng thẻ của Vy Nhi lại đi ạ_ Cô nói
- Ta có đóng băng thẻ của nó đâu, ta chỉ mới hăm dọa thôi, ai ngờ nó tin chứ_ Bà nói, bên đây Vy Nhi nghe thì như muốn nổ tung
- Vậy hả? Bye bà nha, tối cchung1 ta gọi video_ Cô nói xong cúp máy ném điện thoại lại cho Vy Nhi, Vy Nhi nhanh chóng chụp lấy oán hận nói:- Điện thoại tớ mới mua, nhe nhẹ chút chứ.
- Một cái điện thoại bằng cả một cái thẻ mấy triệu USD sao?_ Cô nhởn nhơ nói
- Được rồi, Hy Băng này...._ Lương Vy Nhi nhẹ giọng nói
- Chuyện gì? nói đừng dài dòng_ Cô hiểu ý của Vy Nhi mà, có chuyện là lại dở cái giọng đó ra
- Tớ đến Trung Quốc lần đầu, nên không quen biết ai, cái gì nên......nên_ Lương Vy Nhi liếm môi nói
- Cái gì? nói lẹ_ Cô cáu gắt
- Nên cậu cho tớ ở chung với nhé_ Lương Vy Nhi hớn hở nói
- Tùy cậu_ Cô lạnh nhạt nói
- Khụ.....Khu..._ Anh ho để cho họ biết còn có anh tồn tại
- Ai đây?_ Lương Vy Nhi quay qua cô hỏi về anh
- Người quen.
- Thật không ngờ Nữ Thần có người quen là nam nhân nha_ Lương Vy Nhi cười mờ ám
- Đừng có suy nghĩ lung tung
- Biết rồi
- Này tên kia, anh tên gì?_ Lương Vy Nhi quay qua hỏi anh
- Đừng có nói chuyện kiểu đó, nếu không muốn chết_ Cô quay qua nhắc nhở
- Không sao, tôi tên là Âu Dương Quân Thần_ Anh nói
- Âu Dương Quân Thần?_ Lương Vy Nhi ngạc nhiên
- Làm gì mà ngạc nhiên vậy?_ Cô hỏi
- Âu Dương Quân Thần là chủ tịch của Âu Thần đó_ Lương Vy Nhi nói
- HẢ?_ Ngạc nhiên nha, cô có biết gì đâu, nếu nói Hắc Âu của cô là bá chủ bên Châu Âu, thì Âu Thần chính là bá chủ của Châu Á.
- Tới giờ mới biết sao?_ Anh nhướng mày hỏi cô
- Ừ_ Cô thành thật trả lời
- Chúng ta về thôi Hy Băng _ Lương Vy Nhi nũng nịu
- Vậy.....tôi về trước_ Cô xách túi xách đứng lên nói với anh rồi cùng Vy Nhi rời đi
Anh nhìn theo bóng cô, xem ra muốn chinh phục cô phải thông qua người của Lương gia rồi, cũng tốt dù gì anh cũng thân với bà ấy.
Trên đường
- Hy Bnag8, sao không đi xe mà lại di bộ chứ_ Vy Nhi than thở vì trời vừa nắng nóng, mà còn đi bộ chắc tới nhà chết mắt
- Tớ không có xe, đi nhờ người ta mà_ Cô thản nhiên trả lời
- Hả?
“ RENG....RENG.....RENG” Điện thoại của Vy Nhi vang lên
- Alo, ai đó_ Vy Nhi hỏi
- Tớ đây, Thanh Ngọc_ Đầu dây bên kia nói
- Thanh Ngọc là cậu sao, lâu rồi không gặp_ Vy Nhi ngạc nhiên nói
- Vậy giờ gặp đi, tớ đang ở quán cà phê cũ_ Thanh Ngọc nói, nghe tên đó cô nhíu mày Thanh Ngọc liệu có phải là Trương Thanh Ngọc không, mà nhìn Vy Nhi nói chuyện thân thiết vậy, chắc có mối quan hệ thân thiết lắm đây
- OK, 15’ sau tớ tới liền_ Vy Nhi vui vẻ cúp máy, quay qua cô hỏi:- Cậu đi không?
- Có phải là Trương Thanh Ngọc không?_ Cô không trả lời mà hỏi ngược lại
- Ừ, sao cậu biết_ Vy Nhi thành thật gật đầu, c nghe vậy bất ngờ, thật không ngờ bạn cô lại là bạn của kẻ thù, cô phải làm sao, cô đã từng thề những người liên quan đến Trương Thanh Ngọc cô đều không tha, cô là vậy người liên quan đế kẻ thù cho dù không hại cô, cô cũng phải giết
- Tôi không đi, cậu đi đi_ Cô lạnh lùng nói, bỏ mặt Vy Nhi ở đó bước đi, nhìn bóng dáng của cô, Vy nhi cảm thấy cô sao cô đơn vậy, cảm thấy cô có gì đó giấu mình
- Đương nhiên, đây là nhà hàng của Hắc Tự Dao mà_ Anh cười nói.
- Hả?_ Cô ngạc nhiên, từ khi nào mà cô có cái nhà hàng này vậy nhỉ.
- Em ngạc nhiên cái gì? Đừng nói là em khog6 biết Hắc Tự Dao nha_ Anh hỏi.
- Biết, chỉ à khogn6 biết nhà hàng......được mở từ khi nào?_ Cô thăm dò
- Nhà hàng này được mở cách đây 1 năm trước_ Anh nhàn nhạt nói, cô gật đầu hiểu.
- Hy Tử, là cậu phải không?_ Từ xa một giọng nói trong trẻo vang lên, nghe người gọi tên cô, cùng lúc anh và cô quay lại nơi phát ra gọng nói, anh chẳng quan tâm, còn cô bắt ngờ nha là....
- Về đây từ khi nào?_ Cô lanh nhạt hỉ, còn người kia thì tự nhiên ngồi kế bên cô, không quan tâm sự co mặt của anh
- Hừ, cậu về đây không mà không nói, bà bắt tớ qua đây tìm cậu đây này_ Người kia trách móc
- Tôi mượn cậu tìm tôi à?_ Cô ăn tiếp phần ăn của mình nói
- Cậu....Lương Hy Băng, vì cậu đi mà bà trách tớ không giữ cậu lại, làm tớ bị đóng băng thẻ rồi, vậy mà bây giờ cậu.....huhu....sao tui khổ vậy trời có đứa bạn mà nó còn không quan tâm tui nữa......_ Lương Vy Nhi, khóc lóc um xùm, anh nhíu mày Lương Hy Băng, nghe rất quen, nhưng nhất thời không nhớ.
- Lương Hy Băng?_ Anh nhíu mày hỏi cô.
- À.....đó là tên giả thôi_ Cô cười xuề xòa
- Giả gì mà giả, cậu ta tên là Lương Hy Băng, cháu nuôi của gai tộc Lương đấy- Lương Vy Nhi vạch trần lời của cô,
- Thì ra đây là đứa cháu nuôi bí ẩn của Lương Gia_ Anh gật đầu hiểu ý
- Lương Diệu Hy cậu...tức chết tôi mà_ Cô trừng mắt nhìn Lương Vy Nhi
- Cậu mau nói với bà là tìm được cậu rồi, kêu bà ấy rỡ lệnh đóng băng thẻ của tớ đi_ Lương Vy Nhi đưa điện thoại cho cô.
- Biết rồi mà_ Cô cầm lấy điện thoại gọi cho bà.
- Lương Vy Nhi, còn tìm được Băng nhi chưa_ D9au62 dây bên kia bắt máy, cô chưa kịp nói chuyện nữa thì phải để điện thoại cách xa lỗ tay rồi.
- Bà bình tĩnh là Hy Băng đây_ Cô nhỏ nhẹ nói, làm anh ghen tỵ nha, từ trước giờ cô có nói chuyên vậy với anh đâu.
- Băng nhi đó hả? Con đang ở đâu sao mà đi không một lời vậy_ Bà nói.
- Dạ con đang ở Bắc Kinh xin lỗi bà con đi mà không báo_ Cô nói
- Không sao, con an toàn là được rồi_ Bà bên kia vui vẻ nói
- À....bà rở lệnh đóng băng thẻ của Vy Nhi lại đi ạ_ Cô nói
- Ta có đóng băng thẻ của nó đâu, ta chỉ mới hăm dọa thôi, ai ngờ nó tin chứ_ Bà nói, bên đây Vy Nhi nghe thì như muốn nổ tung
- Vậy hả? Bye bà nha, tối cchung1 ta gọi video_ Cô nói xong cúp máy ném điện thoại lại cho Vy Nhi, Vy Nhi nhanh chóng chụp lấy oán hận nói:- Điện thoại tớ mới mua, nhe nhẹ chút chứ.
- Một cái điện thoại bằng cả một cái thẻ mấy triệu USD sao?_ Cô nhởn nhơ nói
- Được rồi, Hy Băng này...._ Lương Vy Nhi nhẹ giọng nói
- Chuyện gì? nói đừng dài dòng_ Cô hiểu ý của Vy Nhi mà, có chuyện là lại dở cái giọng đó ra
- Tớ đến Trung Quốc lần đầu, nên không quen biết ai, cái gì nên......nên_ Lương Vy Nhi liếm môi nói
- Cái gì? nói lẹ_ Cô cáu gắt
- Nên cậu cho tớ ở chung với nhé_ Lương Vy Nhi hớn hở nói
- Tùy cậu_ Cô lạnh nhạt nói
- Khụ.....Khu..._ Anh ho để cho họ biết còn có anh tồn tại
- Ai đây?_ Lương Vy Nhi quay qua cô hỏi về anh
- Người quen.
- Thật không ngờ Nữ Thần có người quen là nam nhân nha_ Lương Vy Nhi cười mờ ám
- Đừng có suy nghĩ lung tung
- Biết rồi
- Này tên kia, anh tên gì?_ Lương Vy Nhi quay qua hỏi anh
- Đừng có nói chuyện kiểu đó, nếu không muốn chết_ Cô quay qua nhắc nhở
- Không sao, tôi tên là Âu Dương Quân Thần_ Anh nói
- Âu Dương Quân Thần?_ Lương Vy Nhi ngạc nhiên
- Làm gì mà ngạc nhiên vậy?_ Cô hỏi
- Âu Dương Quân Thần là chủ tịch của Âu Thần đó_ Lương Vy Nhi nói
- HẢ?_ Ngạc nhiên nha, cô có biết gì đâu, nếu nói Hắc Âu của cô là bá chủ bên Châu Âu, thì Âu Thần chính là bá chủ của Châu Á.
- Tới giờ mới biết sao?_ Anh nhướng mày hỏi cô
- Ừ_ Cô thành thật trả lời
- Chúng ta về thôi Hy Băng _ Lương Vy Nhi nũng nịu
- Vậy.....tôi về trước_ Cô xách túi xách đứng lên nói với anh rồi cùng Vy Nhi rời đi
Anh nhìn theo bóng cô, xem ra muốn chinh phục cô phải thông qua người của Lương gia rồi, cũng tốt dù gì anh cũng thân với bà ấy.
Trên đường
- Hy Bnag8, sao không đi xe mà lại di bộ chứ_ Vy Nhi than thở vì trời vừa nắng nóng, mà còn đi bộ chắc tới nhà chết mắt
- Tớ không có xe, đi nhờ người ta mà_ Cô thản nhiên trả lời
- Hả?
“ RENG....RENG.....RENG” Điện thoại của Vy Nhi vang lên
- Alo, ai đó_ Vy Nhi hỏi
- Tớ đây, Thanh Ngọc_ Đầu dây bên kia nói
- Thanh Ngọc là cậu sao, lâu rồi không gặp_ Vy Nhi ngạc nhiên nói
- Vậy giờ gặp đi, tớ đang ở quán cà phê cũ_ Thanh Ngọc nói, nghe tên đó cô nhíu mày Thanh Ngọc liệu có phải là Trương Thanh Ngọc không, mà nhìn Vy Nhi nói chuyện thân thiết vậy, chắc có mối quan hệ thân thiết lắm đây
- OK, 15’ sau tớ tới liền_ Vy Nhi vui vẻ cúp máy, quay qua cô hỏi:- Cậu đi không?
- Có phải là Trương Thanh Ngọc không?_ Cô không trả lời mà hỏi ngược lại
- Ừ, sao cậu biết_ Vy Nhi thành thật gật đầu, c nghe vậy bất ngờ, thật không ngờ bạn cô lại là bạn của kẻ thù, cô phải làm sao, cô đã từng thề những người liên quan đến Trương Thanh Ngọc cô đều không tha, cô là vậy người liên quan đế kẻ thù cho dù không hại cô, cô cũng phải giết
- Tôi không đi, cậu đi đi_ Cô lạnh lùng nói, bỏ mặt Vy Nhi ở đó bước đi, nhìn bóng dáng của cô, Vy nhi cảm thấy cô sao cô đơn vậy, cảm thấy cô có gì đó giấu mình