Hiểu Linh xoa xoa cái gáy đang ong ong đau điếng, nhíu mày vì tiếng quát lớn kia, ngẩng đầu nhìn ngẩn người. Châu Thần Vũ? Cô không nhìn nhầm chứ. Cậu ta tại sao lại ở đây?
Nhìn thấy nữ nhân kia còn ngẩn người nhìn hắn khiến Thần Vũ bực tức không thôi, gầm lên:
- Nhìn cái gì mà nhìn..
Vừa lúc này, Âu Dương Nhã Luân và Hoắc Kiến Hào liền ra đến, đóng lại cánh cửa cách âm để không phiền tới Hàn Như Tuyết. Nhìn thấy có một cô gái đang ngồi sát tường thì Nhã Luân lập tức tiến đến nâng cô dậy, lo lắng hỏi:
- Vị tiểu thư này, cô không sao chứ.
Nhìn thấy hai người kia, Hiểu Linh liền hiểu ngay vấn đề. Nữ chính vào viện nên mấy nam chủ được dịp vào thăm đây mà. Sao cô xui vậy. Cứ ra cửa lần nào là đụng nam nữ chính lần đó. (T/g: ờ.. làm như cô ở nhà thì không gặp nam chính.. :v )
Hiểu Linh lắc đầu đáp:
- Tôi không sao. Cảm ơn.
Châu Thần Vũ thấy người kia giả vờ giả vịt thì bực mình. Ban nãy thấy hắn rõ ràng còn ngây người đâu. Bây giờ còn giả bộ. Hừ. Xem hắn vạch trần bộ mặt thật của cô ta:
- Cả một cái hành lang rộng như vậy không đi, lại dựa sát vào cửa phòng bệnh người ta. Cô là muốn dòm ngó, nghe lén cái gì. Đây là bệnh viện, chỗ nào cũng có camera, cô đừng tưởng làm được điều gì mờ ám.
Hiểu Linh cô hôm nay là phạm thái tuế đúng không? Sao lại gặp phải kẻ có bệnh thần kinh này ở đây vậy. Cô nhìn thẳng tắp khuôn mặt Châu Thần Vũ trầm giọng đáp:
- Châu Thần Vũ. Cậu còn biết nơi này có camera. Vậy cậu xét lại hành động của cậu rồi hãy mắng chửi phán xét người khác. Cậu lao đột ngột từ trong phòng bệnh ra hành lang không chú ý còn gạt ngã người khác, lên tiếng mắng chửi người ta mù à. Là đúng là sai, có cần xem lại camera không. Không nói cậu là idol, cho dù là người thường cũng nên xem lại cách cư xử của cậu.
Cả ba nam nhân ở đó lúc này ngây ngẩn người vì thần thái của cô gái trước mặt. Rõ ràng trông gầy gò yếu ớt như vậy. Nhưng đôi mắt kia lại bễ nghễ, bá đạo. Giọng nói không quá lớn nhưng dường như lại có sức mạnh âm vang đánh vào lòng người nghe.
Âu Dương Nhã Luân ngạc nhiên trong chốc lát liền hồi thần. Hắn mỉm cười cầu hòa. Nghe đầu đuôi câu chuyện thì Thần Vũ lao ra cửa không chú ý còn làm ngã người ta. Không xin lỗi thì thôi đi còn lớn tiếng quát mắng. Chuyện này truyền ra ngoài lại không tốt gì cho cậu ta. Mà Châu Thần Vũ gặp scandal, Tiểu Tuyết chắc chắn sẽ lo lắng:
- Vị tiểu thư này. Âu Dương Nhã Luân tôi thay mặt Thần Vũ xin lỗi cô. Đứa trẻ này không hiểu chuyện, cần những lời dạy dỗ nhiều hơn mới thành thục được. Thật xin lỗi. Mong cô bỏ qua cho.
Hiểu Linh cũng chẳng muốn giằng co với cái đám nam chính này. Cô nhàn nhạt gật đầu:
- Được rồi. Tôi bỏ qua. Vậy đi.
Cô rút cánh tay đang được Âu Dương Nhã Luân nhẹ đỡ lúc nãy, tiếp tục chầm chậm bước đi. Âu Dương kinh ngạc không nghĩ tới cô gái này lại dễ dàng bỏ qua như vậy, đang định lên tiếng hỏi cô có cần giúp đỡ gì không thì Hoắc Kiến Hoa liền chắn trước mặt Hiểu Linh, nhìn chằm chằm cô không dứt. Hiểu Linh nhíu mày nhìn thẳng hắn, hỏi:
- Còn chuyện gì sao?
Hoắc Kiến Hoa ánh mắt lấp lánh. Hắn vừa nhìn thấy thần thái đó. Hắn rốt cuộc tìm được người đóng Trưng nữ vương như trong lòng hắn tưởng tượng. Ánh mắt bễ nghễ quang lâm thiên hạ trong thân hình bé nhỏ của một cô gái. Cô gái này hắn định rồi. Nữ vương của hắn chỉ có thể là nàng.
- Vị tiểu thư này có muốn đóng phim không. Tôi đang có một vai diễn cực kỳ thích hợp cô.
Hiểu Linh nhíu mày nghi hoặc nhìn Hoắc Kiến Hào. Ý gì? Mời cô đóng phim. Cô lại không rảnh, lịch sự từ chối.
- Cảm ơn. Nhưng tôi không thích hợp cũng không muốn đóng phim.
Hoắc Kiến Hào vội nói:
- Tiểu thư cô đừng vội từ chối. Cô biết tôi là ai sao? Vai diễn tôi đã nói chắc chắn hợp với cô. Thật sự.
Hiểu Linh nhàn nhạt đáp:
- Tôi biết anh là ai. Quỷ tài đạo diễn Hoắc Kiến Hào. Nhưng là tính cách tôi không muốn đóng phim cũng như không có chút kỹ thuật diễn nào nên sẽ không phù hợp vai diễn của anh. Mong anh sớm tìm được người hợp ý.
Hoắc Kiến Hào càng bị từ chối thì hứng thú biết thêm về cô gái này càng tăng cao. Nhan sắc và khí chất cô ấy xuất sắc như vậy nếu đã debut thì chắc chắn hắn không thể quên được. Còn là người thường chẳng lẽ không yêu thích được nổi tiếng sao. Một hai lời từ chối làm sao hắn có thể từ bỏ hình mẫu của mình chứ.
- Tiểu thư không mong muốn điều gì sao. Đóng phim của tôi sẽ mang lại rất nhiều thứ: tiền tài, sự nổi tiếng, sự yêu mến của các fan và cả cơ hội để toàn thế giới biết đến cô.
Hiểu Linh rốt cuộc không hiểu nổi suy nghĩ của vị đạo diễn này. Anh ta không nghe hiểu lời từ chối hai lần của cô sao? Cô nói tính cách mình không hợp rồi mà. Nổi tiếng thì có gì tốt. Bị người đời chú ý, bị bàn lộng thị phi. Chuyện của mình mà trở thành chuyện cho thiên hạ bàn luận. Tự do cá nhân đều không có. Minh tinh cần nổi tiếng để kiếm tiền làm giàu. Cô... giàu sẵn rồi. Hiểu Linh nhìn thẳng vào mắt Hoắc Kiến Hào chậm rãi trả lời từng chữ rõ ràng:
- Thứ tôi mong muốn là sự yên bình. Thứ anh có thể cho, tôi không cần.
Nói rồi cô lách người rời đi. Đáng tiếc cơ thể này còn chưa thể đi nhanh được. Hoắc Kiến Hào bị ánh mắt Hiểu Linh trấn trụ mất mấy giây. Khi bừng tỉnh thì cả người run rẩy vì phấn khích. Là nó.. thực sự là cảm giác đó.. quyền uy của bậc vương giả không dung phản đối. Hắn bước vội theo, cầm lấy tay Hiểu Linh run rẩy:
- Không cần từ chối tôi được không. Tôi thật sự cần em cho vai diễn ấy. Em tên gì. Làm ơn cho tôi biết tên em.
Hiểu Linh cau mày chán ghét sự đụng chạm này, vung tay thoát khỏi Hoắc Kiến Hào, gằn từng chữ:
- ANH . KHÔNG. CẦN. BIẾT.
Rồi vội vàng rời đi. Nhưng rốt cuộc vì bước nhanh mà cô suýt ngã mấy lần. Thấy vậy, Nhã Luân đi lại vỗ vai Kiến Hào:bg-ssp-{height:px}
- Đừng đuổi theo nữa. Cô ấy đang rất tức giận rồi. Anh trở về với Tiểu Tuyết đi. Tôi đưa cô ấy tới phòng rồi trở lại sau.
Nhã Luân vượt qua hắn đi tới gần Hiểu Linh. Từ chỗ này, Kiến Hào không thể nghe bọn họ nói gì. Nhưng là hắn sẽ không từ bỏ tìm hiểu cô ấy là ai. Xoay người rời đi, hắn không trở vào phòng bệnh mà ngược hành lang đi hỏi thăm tin tức Hiểu Linh.
Âu Dương Bác Minh xách theo giỏ hoa quả đi dọc hành lang tìm số phòng bệnh. Theo địa chỉ mà Nhã Luân cho thì chắc ở đâu đây thôi. Dù sao Hàn Như Tuyết cũng là bạn thuở nhỏ vào viện, phép lịch sự nên đi thăm một chút. Nhưng vừa bước qua góc ngoặt hành lang, cảnh tượng trước mắt làm tim hắn ngừng đập, khó thở.
Hắn thấy Hiểu Linh đang chậm chạp từng bước vịn tường đi đầy cố chấp. Âu Dương Nhã Luân thì đi bên cạnh, chăm chú nhìn cô, sẵn sàng đỡ bất cứ lúc nào. Ánh mắt kia... ôn nhu mà tràn đầy bất đắc dĩ.
Tại sao Hiểu Linh ở đây? Trợ lý của cô ấy đâu? Tại sao Âu Dương Nhã Luân lại nhìn cô bằng ánh mắt đó? Họ quen nhau sao? Hiểu Linh thích Nhã Luân sao? Họ là đang giận dỗi?
Hàng loạt câu hỏi nhảy lên trong đầu Bác Minh. Càng những suy nghĩ về sau lại càng như đâm vào tim hắn đau đớn. Không được. Hắn không cho phép Âu Dương Nhã Luân cướp đi cô ấy. Hắn muốn tiến đến chất vấn đại ca tại sao luôn tranh với hắn như vậy. Từ nhỏ đã vậy. Bây giờ hắn cái gì cũng không cần, chỉ chú ý đến Hiểu Linh thì anh ta cũng tiến đến cướp đi ánh nhìn của cô ấy. Nhưng Bác Minh lại sợ, sợ khi ấy Hiểu Linh sẽ lạnh lùng mà gạt phăng hắn ra để bảo vệ Nhã Luân.
Hiểu Linh cau mày cố gắng đi nhanh nhất có thể. Cô chán ghét tiếng bước chân đều đặn đi bên cạnh. Âu Dương Nhã Luân vẫn đi theo bất chấp cô từ chối sự giúp đỡ từ hắn.
Âu Dương Nhã Luân bắt đắc dĩ cười cười nhìn cô gái đang từng bước từng bước chậm chạp vịn tường mà đi phía trước. Cô ấy từ chối nói chuyện với hắn, từ chối mọi sự giúp đỡ thiện ý từ hắn. Rõ ràng có thể dựa dẫm vào người khác, nhưng không, cô ấy vẫn cố chấp theo ý mình. Rốt cuộc cô ấy có nghĩ tới mình là phái yếu hay không.
Bác Minh đứng lặng trong chốc lát, rốt cuộc nhìn thấy Hiểu Linh gạt phăng cánh tay Nhã Luân ra thì thật sự không chịu đựng nổi nữa. Thả giỏ hoa quả xuống, hắn bước nhanh lại phía hai người. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía đối diện, Hiểu Linh và Nhã Luân theo phản xạ nhìn lên xem người tới là ai. Vừa thấy là Bác Minh, Nhã Luân chưa kịp nở nụ cười chào hỏi thì đã thấy cậu ấy tiến lại bế ngang Hiểu Linh lên, lạnh giọng nói:
- Cô ấy đã có em lo. Anh trở về đi.
Hiểu Linh và cả Âu Dương Nhã Luân ngỡ ngàng.
- Âu Dương Bác Minh... anh...
- Bác Minh.. em quen cô ấy?
Âu Dương Bác Minh không trả lời, cúi đầu hỏi Hiểu Linh:
- Anh đưa em rời khỏi đây nhé.
Hiểu Linh do dự rồi gật đầu, vòng tay ôm cổ Bác Minh lại chặt hơn một chút. So với Âu Dương Nhã Luân, cô dù sao cũng quen biết và thích tính cách của Âu Dương Bác Minh hơn. Có người giúp cô tránh thoát khỏi con người này thật cầu mà không được.
Nhìn thấy cái gật đầu rất nhẹ của Hiểu Linh làm Bác Minh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ẩn chứa suиɠ sướиɠ. Cô ấy không từ chối hắn. Thật tốt quá. Ít ra khi đứng giữa hai người, cô ấy vẫn chọn hắn. Bác Minh nhành nhạt quay lại nói với Nhã Luân:
- Anh trở về đi. Cầm theo giỏ hoa quả bảo em có việc gấp rời đi. Khi khác sẽ tới thăm Như Tuyết.
Không để Nhã Luân nói gì thêm, Âu Dương Bác Minh xoay người sải bước rời đi. Ôm cô gái ấy trong tay, hắn giờ mới nhận thấy: Hiểu Linh gầy yếu quá. Cô ấy nhỏ bé mong manh như thể chỉ cần hắn siết chặt tay hơn chút sẽ tan vỡ mất.
Vừa đi qua góc ngoặt hành lang, vòng tay của Hiểu Linh liền nới lỏng một chút. Trong lòng có chút thở phào. Thật may con người kia không tiếp tục đuổi theo. Cô ngước nhìn lên chỉ thấy một góc cằm gọn gàng đang căng chặt của Bác Minh, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn anh luật sư Âu Dương. Anh đặt tôi xuống đây được rồi.
Âu Dương Bác Minh vô thức siết chặt đôi tay khi nghe Hiểu Linh nói chuyện. Hắn... không muốn buông tay. Bác Minh dừng lại, nhưng đôi tay vẫn không có ý định buông cô xuống. Hiểu Linh đang định mở lời thì nghe anh nói chuyện:
- Em quen Nhã Luân sao? Em thích anh ấy sao?
Dù đã cố gắng kiềm chế tâm trạng lo lắng thấp thỏm, nhưng giọng nói của Bác Minh vẫn không tránh khỏi có chút run run, nghèn nghẹn. Hắn hít một hơi sâu, cố gắng để lòng bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô ấy. Cô ấy thích Nhã Luân sao? Lần đầu gặp, cô ấy ngạc nhiên nhìn hắn là vì hắn giống người nọ sao?
Hiểu Linh nhàn nhạt đáp như một lời trần thuật:
- Âu Dương Nhã Luân là ảnh đế, có biết nhưng không quen. Cũng không thích.
Âu Dương Bác Minh tâm trạng nhảy nhót. Cô ấy nói không thích... Là thật sự sao. Kìm nén kích động, hắn nhẹ hỏi:
- Không thích... thật sao? Nhã Luân rất ôn nhu, tốt tính..... cũng rất soái.
Hiểu Linh vỗ vỗ vai ra hiệu cho Bác Minh thả cô xuống. Dù rất miễn cưỡng, nhưng hắn cũng từ từ đặt cô xuống. Hiểu Linh vừa đứng vững. Bác Minh liền nắm lấy hai vai cô, nhìn sâu vào mắt cô, đôi môi mím chặt chờ đợi câu trả lời. Ánh mắt chấp nhất đó làm Hiểu Linh có chút sững lại. Con người này rốt cuộc đã bị so sánh, bị bất công bao lâu mới có thể cố chấp với cảm xúc của một người ngoài như cô về Âu Dương Nhã Luân đến vậy. Cô chạm nhẹ tay mình vào mu bàn tay của Bác Minh, đáp:
- Âu Dương Nhã Luân ôn nhu với cả thế giới. Tôi.... Em... không hề hiếm lạ. Soái? Em thích ngắm phong thái của Âu Dương Bác Minh anh hơn.
Đột ngột bị khen ngợi làm tim Bác Minh đập dồn dập như sấm. Khuôn mặt với tốc độ tên lửa thoáng chốc đỏ bừng. Hắn kích động kéo lấy ôm chặt Hiểu Linh vào lòng. Mặt vùi vào cổ cô tham lam hít lấy khí tức chỉ riêng của Hiểu Linh. Cô gái hắn chú ý không hề yêu thích người nọ, thậm chí còn coi trọng hắn hơn. Rõ ràng biết lời nói của cô không hề có chút tình cảm nhi nữ, nhưng Bác Minh vẫn không kìm nén được hạnh phúc. Lời nói đó là dành cho hắn. Siết chặt vòng tay, giọng pha chút nức nở:
- Thật tốt quá. Thật cảm ơn em.
Hiểu Linh bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm lấy, vỗ nhẹ sau lưng Bác Minh an ủi. Cô chỉ mềm lòng lần này thôi vậy.
Du Nhiên từ sáng vẫn luôn chờ cuộc gọi của Hiểu Linh tới khám. Vậy mà nhìn đồng hồ đã hơn h vẫn chưa thấy người đâu. Hắn có chút nhàm chán rời phòng làm việc ra ngoài tản bộ. Thì lập tức tâm trạng như chìm xuống đáy vực khi ngay gần cửa văn phòng hắn, Hiểu Linh lại đang ôm ấp một người nam nhân khác. Bóng lưng đó Du Nhiên không thể nhận lầm được. Thật bực bội. Cô ấy còn chưa từng ôm hắn như vậy.