Âu Dương Bác Minh không ngờ cơn đau dạ dày hỏi thăm hắn sớm như vậy. Bây giờ mới chỉ hơn rưỡi một chút. Hôm nay cơn đau còn dữ dội hơn mọi khi. Nhưng không muốn làm Hiểu Linh lo lắng, hắn phủ nhận:
- Anh không sao? chỉ là nắng nóng nên khó chịu.
Nhìn cái sắc mặt mệt mỏi của Bác Minh thì làm sao Hiểu Linh có thể tin vào lời nói dối vụng về đó chứ. Cô cáu:
- Anh có biết là lời nói dối đó vụng về lắm không? NÓI. Anh bị làm sao? Đau ở đâu?.
Bác Minh có chút ngẩn người, Hiểu Linh cáu gắt với hắn. Trước đây cô đối với hắn chỉ có lạnh nhạt. Hôm ở bệnh viện thì mềm lòng chút đỉnh. Nhưng hôm nay lần đầu tiên cô ấy thể hiện thái độ này với hắn. Nhưng là, tại sao hắn lại cảm thấy vui vẻ đây? Bác Minh nhấp nhấp môi, nói:
- Anh.. đau dạ dày.
Hiểu Linh nhíu mày rồi nhìn đồng hồ:
- Đau dạ dày? Mới chưa tới h tối, còn chưa quá giờ ăn cơ mà? Sao có thể đau giờ này?
Rồi như nhớ ra điều gì, cô trầm giọng hỏi:
- Âu Dương Bác Minh. Trưa nay anh bỏ bữa?
Âu Dương Bác Minh có chút lúng túng đáp:
- Anh ngủ quên mất... cũng không phải là cố ý.
Hiểu Linh thật không biết nói gì. Ngủ quên. Rồi vì cuộc hẹn với cô nên vội vàng đi mà không ăn gì. Thở dài một cái, cô hỏi:
- Anh giờ cảm thấy thế nào? Có thể lái xe về được không? Thuốc dạ dày anh mang theo không?
Bác Minh vốn muốn nói anh không sao, vẫn lái xe được. Nhưng chợt khựng lại, nhìn Hiểu Linh một chút. Nếu anh nói vậy, % Hiểu Linh sẽ kêu anh lái xe về, ăn chút gì rồi uống thuốc nghỉ ngơi sớm đi, cô ấy tự về được. Nhưng nếu anh nói không thể, kết quả sẽ ra sao?
Bác Minh trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Anh hiện không lái xe được. Em gọi tài xế đón về được không?.... anh tự lo được. Thuốc anh không mang theo.
Hiểu Linh liếc xéo Bác Minh một cái rồi không thèm trả lời mà rút điện thoại ra.
Bác Minh thấp thỏm chờ đợi cô sẽ làm gì.
Người đầu kia vừa bắt máy, Hiểu Linh nói:
- Anh Tiểu Đức. Phiền anh đi xe ôm sang bên Yên Khánh đón em và Âu Dương luật sư về nhé. Bác Minh có chút không khỏe nên không tự lái oto được.
Đầu dây kia đáp:
- Tôi đi ngay đây. Từ Cố gia sang đó cũng phải hơn tiếng vì giờ đang tắc đường khá nhiều. Tiểu thư vào quán cafe nào ngồi đợi, tới nơi tôi sẽ gọi cho cô.
Hiểu Linh gật đầu trả lời:
- Vâng được rồi. Anh đi cẩn thận.
Tắt máy xong, cô quay sang Bác Minh.
- Chúng ta đi quanh đây kiếm nhà hàng nào ăn tạm một chút chờ Tiểu Đức tới. Nếu ăn vào mà cơn đau dạ dày không đỡ thì đưa anh đi viện.
Âu Dương Bác Minh trong lòng nhảy nhót nhưng ngoài mặt thì có phần ngại ngùng. Hắn đánh cược đúng rồi. Hiểu Linh sẽ không bỏ rơi một người đang bệnh tật không lo được cho bản thân mà bỏ về. Nhưng hắn vốn nghĩ cô ấy sẽ chỉ gọi tài xế đến đón. Trong lúc chờ đợi thì hắn vẫn được ở cùng cô. Nhưng không ngờ Hiểu Linh còn lo lắng tìm chỗ ăn để xoa dịu cơn đau dạ dày cho hắn. Hạnh phúc đến quá bất ngờ làm Bác Minh choáng váng, đứng ngây người.
Nhưng phản ứng chậm chạp của Bác Minh lại khiến Hiểu Linh hiểu nhầm là anh ấy đau không nhẹ, nên lo lắng hỏi:
- Anh còn ổn chứ??
Bác Minh mỉm cười yếu ớt:
- Anh không sao.
Hiểu Linh nhìn một chút rồi quay đi nhìn xung quanh tìm kiếm quán ăn:
- Đi thôi.
Ai đi quanh đó nhìn vào bọn họ chỉ lắc đầu cười nghĩ một đôi yêu nhau đang giận dỗi. Hiểu Linh đi đằng trước, Bác Minh cười cười đi theo sau. Nhưng chỉ cần vô tình lần nào đó cô quay đầu lại xem tình hình của anh ra sao thì lại là một khuôn mặt mướp đắng bí xị.
Hai người vào một nhà hàng đồ ăn gia đình Việt. Hiểu Linh nhìn menu tên món đầy hoa mỹ thì có chút nhíu mày. Dứt khoát không đọc nữa, cô nói với phục vụ:
- Phiền em lên cho chị bốn món người đau dạ dày ăn được. Lên trước cho chị một món súp nhé, bạn chị đang đau dạ dày nên cần ăn luôn.
Phục vụ viên mỉm cười đáp:
- Vâng. Vậy em lên luôn cho anh chị súp gà ăn ấm dạ dày. Các món còn lại phiền anh chị chờ khoảng phút ạ.
Nói rồi cô gái xoay người rời đi. Hiểu Linh nhìn chằm chằm Bác Minh. Cô quên mất một chuyện. Đau dạ dày luôn tăng dần theo thời gian. Con người này hẳn là đã bỏ bê sinh hoạt lâu lắm nên hôm nay mới có thể đau đến như vậy. Cô hỏi:
- Anh đau như vậy bao lâu rồi?
Rồi ánh mắt cô nhìn Bác Minh kiểu: anh thử nói dối tiếp đi. Bác Minh cũng không dám chọc giận cô, thành thật nói:
- Vài tuần nay... anh đang theo một án kiện rất lớn... nên....
Hiểu Linh tiếp lời:
- Nên là ăn uống không điều độ, thức khuya dậy sớm, cà phê thuốc lá?
Bác Minh nhược nhược phản đối:
- Anh không hút thuốc.
Vừa lúc súp được đưa ra. Hiểu Linh phần lớn đưa cho Bác Minh còn mình chỉ lấy một chén nhỏ. Giờ này cô chưa đói nên cũng không có khẩu vị cho lắm. Nhưng mỗi món đưa lên cô đều ăn một chút, không để Bác Minh ăn một mình.
Cô phục vụ đưa xong món cuối cùng lên trở về phòng nhân viên không khỏi than thở:
- Aizzz. Tuấn nam mỹ nữ đúng là cảnh đẹp ý vui a.... Họ lại còn yêu nhau thật ngọt chết người, rắc cẩu lương cho đám độc thân chúng ta a...
Người khác ủng hộ:
- Còn không phải sao? Cô gái kia tức giận khi bạn trai bận rộn quên ăn uống bị đau dạ dày. Nhưng vẫn không tránh được mềm lòng kéo đi ăn. Vẻ mặt thì cố tình tỏ ra lạnh lùng, hung dữ. Đáng yêu chết đi được.
Một người khác lại nghi vấn:
- Mọi người không thấy nam nhân kia cực giống Ảnh đế Âu Dương Nhã Luân sao??
Người khác lập tức phản đối:
- Giống chút thôi. Chứ tôi thấy hai người khác nhau mà. Với cả cô gái ấy gọi bạn mình là Bác Minh cơ.
Mấy người lại tiếp tục ồn ào xôn xao bàn tán dăm ba chuyện khác....
Ăn xong, Hiểu Linh cùng Bác Minh đi ra phía bàn trà của nhà hàng ngồi chờ Tiểu Đức đến. Nhìn sắc mặt đã khá hơn nhiều của Bác Minh khiến cô cũng yên tâm hơn phần nào. bg-ssp-{height:px}
Chừng hơn h, Tiểu Đức cũng tìm đến nơi. Vì giờ cũng muộn nên Hiểu Linh quay sang hỏi Bác Minh:
- Bác Minh, anh giờ thấy thế nào? có cần đưa anh vào viện không? hay lái thẳng về nhà?
Bác Minh cười cười:
- Đưa anh về nhà là được. Ăn vào cũng đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn em nhiều, Hiểu Linh.
Hiểu Linh gật gật đầu rồi để Bác Minh đọc địa chỉ nhà cho Tiểu Đức lái xe tới. Đến nơi, cả hai xuống để Tiểu Đức lùi xe vào gara. Bác Minh cười nói:
- Em vào nhà anh uống ly nước để anh cảm ơn em vì bữa tối.
Được rồi, Âu Dương Bác Minh vô cùng bất đắc dĩ vì hôm nay Hiểu Linh nhất định không cho anh trả tiền bữa ăn. Lý do rất đường đường chính chính: cảm ơn anh đưa cô đi xem nhà, lại vì cuộc hẹn với cô mà không kịp ăn nên đau dạ dày. Nếu không trả tiền cho bữa ăn này cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy và không vui. Lần đầu tiên đi ăn với cô gái mình thích lại không thể tranh được trả tiền khiến Bác Minh dở khóc dở cười. Đã vậy, mấy người phục vụ viên còn trêu ghẹo khiến anh đỏ mặt vì ngượng ngùng lẫn suиɠ sướиɠ:
- Soái ca lại được bạn gái sủng lên trời như vậy. Thật ghen tị muốn chết.
- Hai người có thể thôi rải cẩu lương được không? Từ khi hai người vào nhà hàng, chúng tôi được ăn no quá rồi ấy. Thật chán ghét.
Khi Hiểu Linh vô cùng nghiêm túc giải thích:
- Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Không phức tạp như mọi người nghĩ đâu.
Thì họ chỉ cười. Ân... cô bé còn đang giận dỗi. Không trách.
Hiểu Linh lắc đầu:
- Không cần đâu. Em gọi xe ngay bây giờ. Em và Tiểu Đức chờ bên ngoài một lát là được rồi.
Bác Minh cười:
- Nào có ai để khách đến cửa nhà rồi mà còn không mời vào uống ly nước. Em đặt xe cứ đặt. Nơi này là khu căn hộ riêng nên taxi cũng ít, chưa chắc có ngay được đâu. Em và Tiểu Đức vào nhà anh vừa chơi vừa chờ không phải hơn sao.
Vừa lúc Tiểu Đức đánh xe xong ra tới. Hiểu Linh cũng không từ chối nữa. Đằng nào cô vào là cùng Tiểu Đức cơ mà, cũng không phải chỉ có hai người.
Cả ba đi vào. Căn nhà Bác Minh với ba màu trắng, xám, đen chủ đạo nên có phần hơi lạnh và cứng nhắc. Tuy sống một mình nhưng đồ đạc phòng khách rất gọn gàng, ngăn nắp. Hiểu Linh nhìn quanh một chút thì Bác Minh hỏi:
- Em muốn đi tham quan nhà anh chút không?
Hiểu Linh lắc đầu:
- Không cần đâu. Em ngồi chờ ở phòng khách là được rồi. Căn nhà của anh trang trí rất có phong cách riêng, là anh thuê thiết kế sao?
Bác Minh gật gù đáp, vừa rót nước đưa cho cô và Tiểu Đức:
- Ân... anh thuê thiết kế. Cũng không tốn bao nhiêu lại thuận theo ý mình.
Hiểu Linh nhấp một ngụm nước rồi không quên nhắc nhở:
- Anh chưa uống thuốc đâu.
Bác Minh cười trừ, đi lên phòng ngủ lấy mấy viên thuốc. Vốn định uống luôn trong phòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mang xuống nhà. Hắn nghĩ uống thuốc trước mặt Hiểu Linh sẽ khiến cô ấy yên tâm hơn. Tuy vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của cô ấy dành cho mình, nhưng hắn cũng không muốn Hiểu Linh phải lo lắng.
Vừa thấy anh đi xuống, Hiểu Linh buông điện thoại ra. Bác Minh hỏi:
- Em vừa đặt xe hả? Bao giờ xe tới?
- Ừm. Hơn phút nữa xe mới tới. Nơi này ít xe thật.
Hiểu Linh đáp lời rồi hỏi:
- Anh uống thuốc rồi hả?
Bác Minh:
- Còn chưa đâu. Trên phòng hết nước nên anh mang xuống đây. Anh đã bảo mà. Hơi khó đặt xe. Em lại còn muốn đứng ngoài chờ không phải sẽ mệt chết sao.
Bác Minh cười cười, rót cho mình ly nước. Một nắm thuốc, hắn chỉ cần uống một lần là xong. Nhưng không hiểu sao Hiểu Linh vẫn nhìn thấy số thuốc đó. Cô nhàn nhạt nói:
- Nhiều thuốc như vậy thì bệnh cũng không nhẹ đâu. Mai anh nên đi khám lại đi. Bận thì cũng chú ý bản thân mình chút. Đừng để đến lúc án kiện xong chuẩn bị tranh tụng thì bệnh ra đấy thì khác nào chắp tay dâng thành tựu cho người khác.
Bác Minh cười đáp ứng:
- Tốt... ngày mai anh đi khám, về sẽ chụp bệnh án cho em.
Hiểu Linh lắc đầu:
- Anh không cần thiết phải làm vậy đâu.
Bác Minh lại nghiêm túc:
- Nhưng anh lại cảm thấy cần thiết. Anh muốn em thấy được anh coi trọng những lời nói của em đến mức nào. Thật đấy.
Hiểu Linh nhìn nhìn Bác Minh một chút không nói gì. Cầm điện thoại xem taxi đi tới đâu rồi....
Đi dọc hành lang để vào nhà. Ngay ngoài cửa là bóng Thừa Minh đang đứng chờ với nguyên bộ suit còn mặc trên người. Vừa thấy người, Hiểu Linh liền chào hỏi:
- Anh Thừa Minh vừa mới về sao?
Thừa Minh thấy cô thì mỉm cười:
- Anh về hơn h, vẫn không thấy em về. Hỏi mọi người thì nói em đi xem nhà, có chốt thuê được căn nào chưa? Sảy ra chuyện gì mà Tiểu Đức phải đi đón em rồi hai người lại ngồi taxi về vậy?
Hiểu Linh đổi giày vào nhà rồi từ tốn thuật lại câu chuyện hồi chiều. Tuy có chút không vui khi Hiểu Linh và Âu Dương Bác Minh ăn tối riêng cùng nhau. Nhưng hắn lại chẳng thể phản bác bất kỳ hành động nào của cô cả. Thừa Minh lại hỏi:
- Em thuê bên nào làm môi giới vậy? Có vẻ bên đó làm ăn ổn nhỉ.
Hiểu Linh gật gù công nhận:
- Em cũng thấy bên bất động sản Giang thị này chọn rất tốt. Quản lý mấy căn chưa cho thuê cũng luôn trong trạng thái tốt nhất. Mấy bất động sản của mẹ em cũng là ký kết với bên này để ủy thác cho thuê. Hàng tháng Giang thị sẽ trả tiền vào tài khoản cho em. Lần này em thuê chắc cũng theo hình thức này, không làm việc trực tiếp với chủ nhà mà ký hợp đồng với Giang thị.
Thừa Minh gật đầu:
- Ừ. Em có số liên lạc bên đó gửi anh. Có khi lúc nào đó anh lại cần.
Hiểu Linh đưa luôn tấm danh thiếp của Trần Gia Linh cho anh rồi giục giã:
- Anh về phòng tắm rửa thay đồ đi cho mát. Em cũng về phòng đây.
Thừa Minh cười bất đắc dĩ:
- Được rồi. Anh biết rồi.