Cung Thanh Nhi gằn giọng: “Tiểu Ngọc, hôm nay ngươi sao vậy, sao cứ nói nửa chừng, muốn chọc ta tức chết hay sao vậy?”
Tiểu Ngọc khẽ nói câu không dám, rồi liền kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra ở Lưu Hương Các, những chuyện về Diệp Khôn này là nàng nghe mọi người bàn tán khi ra ngoài mua đồ cho tiểu thư. Nàng ta là nha hoàn thân cận của Cung Thanh Nhi, đương nhiên biết dự định hợp tác của Diệp Khôn với tiểu thư nhà mình, đương nhiên sẽ để ý chuyện liên quan đến Diệp Khôn.
Thị phi một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn, càng đồn sẽ càng khoa trương, càng đồn càng biến chất, Diệp Khôn đã được khuếch đại thành văn khúc tinh hạ phàm, nguyệt lão chuyển thế, bất kể là ai, chỉ cần là nữ nhân cũng đều sẽ bất giác mà yêu thích anh…
Đến lúc Tiểu Ngọc đang nói đến chuyện sáng tác, Cung Thanh Nhi hơi bất ngờ, không có lửa thì làm sao có khói, khắp nơi đều đang đồn và bàn tán chuyện đó, vị Diệp công tử này có thật là một bụng kinh luân, tài năng vượt trội không?
Nhưng mà, cái gì mà nguyệt lão chuyển thế, nàng không nhịn được bật cười thành tiếng, sẵng giọng: “Cái gì mà nguyệt lão chuyển thế, toàn nói bừa.”
Tiểu Ngọc nói tiếp: “Tiểu thư, là thật đó, còn có người viết lời bình thư, tên là…à Ngũ Phụng Triều Dương, nội dung chính là nói Diệp công tử và bốn vị hoa khôi của Lưu Hương Các, và còn cả Bạch Linh nữa.”
“Ngũ Phụng Triều Dương?” Cung Thanh Nhi vẻ mặt cổ quái, còn hơi bất mãn hừ một tiếng: “Hắn ta quả là có bản lĩnh, mới nửa ngày mà đã dụ dỗ năm con điếm đó rồi.”
Tiểu Ngọc ngẩn người, nàng ta nhìn gương mặt của tiểu thư mình với vẻ đăm chiêu: Tiểu thư nay sao vậy nhỉ? Sao giọng điệu của tiểu thư nghe có vẻ chua chua như đang ghen vậy ta? Chẳng lẽ…tiểu thư cũng thích Diệp công tử rồi?
Cung Thanh Nhi hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của Tiểu Ngọc, chỉ là nàng không tin rằng chuyện đó nổi tiếng đến mức ra cả bình thư, như vậy có nghĩa là câu chuyện này chuẩn xác tám, chín mươi phần trăm, không hiểu vì sao mà bất chợt trong lòng nàng dâng lên cảm giác hụt hẫng và trống rỗng, giống như vừa đánh rơi cái gì đó rất quan trọng, khiến cho nàng cảm thấy có chút không thoải mái.
Đêm đó, nàng nằm lăn qua lăn lại mà không tài nào ngủ được, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng mới phát hiện trời đã sáng.
Vốn cảm giác có chút buồn ngủ, nàng định ngủ nướng thêm lúc nữa, nhưng trong tim nàng như có cái gì đó đè lên, khiến cho nàng cảm giác không thoải mái.
Sau khi tỉ mỉ chải chuốt xong, nàng và Tiểu Ngọc đi ra đường và thẳng đến Tống Ký trà lầu ở Thành Bắc, ‘Ngũ Phụng Triều Dương’ do chính Lý lão tiên sinh, người thường xuyên có mặt ở Tống Ký trà lầu biên bình, để nghe câu chuyện phong lưu của ai kia.
Khi đến Tống Ký trà lầu, Cung Thanh Nhi mới phát hiện trà lầu đã chật kín người, tất cả bọn họ đều đến để nghe Lý lão tiên sinh bình luận ‘Ngũ Phụng Triều Dương’.
Thời buổi này, đa số mọi người đều thích nghe thị phi, huống hồ chi đây còn là chuyện tình yêu thú vị? Năm vị hoa khôi của Lưu Hương Các nổi tiếng kiều diễm xinh đẹp, khắp Hoàng thành có ai mà không biết? Câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt này là chủ đề cho mọi người say sưa bàn tán.
Cũng may Cung Thanh Nhi có tiền, chỉ cần tốn năm lượng bạc là đã có thể mua được chỗ ngồi tốt, vừa ngồi uống trà, vừa nghe Lý lão tiên sinh bình luận ‘Ngũ Phụng Triều Dương’.
Câu chuyện phong lưu của Diệp công tử cùng năm vị hoa khôi nổi tiếng được Lý lão tiên sinh kể rất sinh động có bài bản, giống như bản thân ông là Diệp công tử vậy, còn những người có mặt ngồi nghe rất nhập tâm, thỉnh thoảng lại vỗ tay khen hay, nhưng trong lòng Cung Thanh Nhi lại dâng tràn cảm xúc không vui, nhưng vì hiếu kỳ nên nàng vẫn kiên trì ngồi nghe hết buổi.
Sau khi nghe xong ‘Ngũ Phụng Triều Dương’ của Lý lão tiên sinh, Cung Thanh Nhi cho người đi khắp nơi tìm hiểu bài ‘Biển xanh một tiếng cười’ mà Diệp Khôn sáng tác ở Lưu Hương Các, ‘Biển xanh một tiếng cười’ đã được truyền ra ngoài, có rất nhiều người giành giật mua thác ấn, rồi đem về nhà cất giữ, rất nhiều sĩ tử cũng liền sao chép lại, rất nhanh, bản sao chép đã được truyền tay khắp nơi.
Cung Thanh Nhi tốn mười ngân lượng để mua thác ấn và khúc phổ của ‘Biển xanh một tiếng cười’, sau đó mãn nguyện về nhà.
Hoàng cung, điện Kim Loan.
Diệp Khôn ngồi ngay ngắn trên long ỷ, đón nhận bái triều của văn võ bá quan, sau đó xử lý chính sự.
Hôm nay đúng là hỷ sự liên tiếp, Mạc Bắc liên tục truyền về tin cấp báo từ tám trăm dặm, nội các thủ phụ Trương Đình Đăng Trương Các lão lấy hoà đàm thành công, giữ chân được đại quân nước Kim bảy ngày, giờ đã an toàn lùi về ải Trấn Dương.
Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn sau khi đuổi đến Trấn Dương hiểm quan, lập tức tập kết đại quân, binh chia nhiều ngả, tiến hành tác chiến theo kế hoạch đã định sẵn, một đường giả vờ tấn công ải Vân Dương, một đường giải vây ải Vân Vũ, cuối cùng cũng thành công đưa toàn bộ lão bá tánh bên ngoài Trấn Dương hiểm quan rút về nội thành.
Đại nguyên soái của nước Đại Kim đột nhiên bị vuột mất thời cơ tốt, y lên cơn tức giận, điên cuồng huy động binh lính liên tục tấn công Trấn Dương hiểm quan, Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn trấn giữ hiểm quan, thống lĩnh toàn dân quân dốc toàn sức chống cự, đánh lui mười mấy đợt tấn công của quân Kim, hai bên đều bị tổn thất, nhưng Trấn Dương hiểm quan vẫn phòng thủ kiên cố.
Tại khu vực chịu thiên tai ở phương Bắc, khâm sai đại thần Đàm Giang Dân giữ Thượng Phương Bảo Kiếm tuần tra giám sát, nha phủ các châu mở cửa kho lương thực, dốc toàn lực trợ giúp thiên tai, không dám có chút chậm trễ qua loa.
Theo tấu chương được truyền về của Đàm Giang Dân, công tác cứu giúp các khu thiên tai lận cận được tiến hành rất tốt, những người dân chạy nạn phần lớn đã được kịp thời an trí, hiện giờ ông đang hướng đến mấy châu phủ có tình hình thiên tai nạn nghiêm trọng nhất.
Này có thể nói là hỷ sự liên hoàn, Diệp Khôn cảm thấy rất vừa lòng, sau một tràng khích lệ khen thưởng, anh chuyển đề tài hỏi: “Chư vị khanh gia, nghe đồn bên ngoài có vị Tích Hoa công tử có tài thiên kinh địa vĩ, xứng danh trụ cột của nước nhà, việc này có thật không?”
“Hoàng Thượng, xác thực có việc này.” Thượng thư bộ binh Đổng Cát Tân bước ra tấu: “Thần còn thác ấn lại ‘Biển xanh một tiếng cười’ của Tích Hoa công tử, đặc biệt hiến dâng Hoàng Thượng.”
Thiên kinh địa vĩ, đó là đang nói về tài hoa, cấp bậc tể tướng mới có được, vị Tích Hoa công tử đó tuy có đại tài, nhưng vẫn chưa đủ cấp bậc này, những thanh lưu danh sĩ làm quan trong triều, không phải là kim khoa Trạng Nguyên, thì cũng là bảng nhãn thám hoa, tài trí hơn người, bụng đầy kinh luân?
Phần lớn đại thần đều chửi thầm trong bụng: Đổng Cát thượng thư không biết điều, giành trước phần để lấy lòng Hoàng Thượng, ngày thường im hơi lặng tiếng, vậy mà gần đây liên tiếp có những hành động bất thường, giành hết phong quang trước mặt Hoàng Thượng.
Có thái giám đem bản thác ấn của thượng thư bộ binh Đổng Cát Tân trình lên cho Hoàng Thượng, Diệp Khôn giả vờ đọc qua, rồi lệnh cho tiểu thái giám truyền xuống cho các đại thần xem.
Thượng thư bộ binh Đổng Cát Tân nói: “Hoàng Thượng, ‘Biển xanh một tiếng cười’ khác với những thường thức âm luật mà mọi người thường biết, làn điệu tân kỳ lưu sướng, khí thế hùng hồn bàng bạc, rung động đến tâm can, có thể nói là kinh thế thần khúc, bản nhạc được ngân bút thiết câu, hào hùng khí khái, có khí cốt, lại cao quý, thần vô cùng khâm phục, Tích Hoa công tử có thể được coi là kỳ tài trăm năm có một.”
Gia tộc Đổng Cát là đại thế gia tộc, những chuyện xảy ra trong Hoàng thành không chuyện nào là không nắm được, ông lại còn là quốc trượng đương triều, thượng thư bộ binh, con gái Đổng Cát Lan làm chủ đông cung, nên ông cũng biết ít nhiều chuyện xảy ra ở hậu cung.
Sau vài lần nói chuyện với con gái cưng, kết hợp với tình hình thay đổi gần đây ở trong triều, ông hoàn toàn có thể khẳng định: Hoàng Thượng thật sự đã thay đổi, chỉ cần nhìn cách hắn thông minh quyết đoán xử lý một số việc triều chính, rất ra dáng phong thái mạnh mẽ của một thế hệ minh quân.
Đương nhiên, cũng có vài thói quen chưa thay đổi, ngược lại có cái còn nghiêm trọng hơn, đó chính là tính háo sắc, tính cách háo sắc của hắn có thể nói là có phần bừa bãi.
Đường đường là vua một nước, vậy mà lại đến lầu xanh tầm hoa vấn liễu, phong hoa tuyết nguyệt, lăng nhăng bừa bãi, cũng may là không gây ra chuyện gì làm mất thể diện.
Ông vẫn chưa hiểu được dụng ý đóng vai Tích Hoa công tử của Hoàng Thượng, có lẽ chỉ đơn thuần là muốn vui cười thoải mái với mỹ nhân, tuy là hơi bừa bãi nhưng mà tổng thể mà nói thì cũng không ảnh hưởng đến triều chính quốc sự.
Ông càng không ngờ tới Hoàng Thượng ngày thường ngu ngốc vô năng, chỉ biết uống rượu mua vui, hoang dâm vô độ, nay lại có bản lĩnh văn vẻ kinh thế, thật khiến cho ông bất ngờ đến rớt mắt kiếng.
Khụ, thời buổi đó không có mắt kiếng, nhưng bất ngờ đến rớt tròng mắt là có thật.
Nhất thời Đổng Cát Tân đoán không ra dụng ý đóng vai Tích Hoa công tử của Hoàng Thượng là gì, tuy ông có phần bất mãn với tính cách háo sắc của Hoàng Thượng, nhưng cũng may là Lan Nhi không bị lạnh nhạt, chỉ cần Lan Nhi của ông có được sủng ái của Hoàng Thượng, Hoàng thượng muốn nạp thêm bao nhiêu phi tử, phi tần cũng không thành vấn đề, huống hồ hậu cung của Hoàng Thượng, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần cũng là chuyện bình thường.
Nếu đã vậy, ông cũng thuận theo ý của Hoàng Thượng, âm thầm nịnh nọt, lý do gì mà không tiếp tục nịnh?