Ánh Nguyệt cảm thán, không ngờ người trước mặt tuấn tú như vậy mà lại phát ngôn ra những từ “ Người nghe người ghét, hoa nghe hoa tàn “ như vậy chứ. Haz, nếu cô nhớ không ~diendanlequydon~ nhầm thì đứa em trai tốt bụng này của cô có thể liệt kê vào danh sách “ những nhân vật ngu nhất tiểu thuyết “ được đấy chứ.
Theo nguyên truyện thì đứa em trai này của cô chỉ là một nam phụ nho nhỏ để cho nữ chính lợi dụng, khi nó đã hết giá trị lợi dụng thì bị nữ chính vứt đi như một món đồ rách.
Cả nhà họ Hà bị rơi vào kết cục phá ra bại sản cũng phải kể đến một phần công sức của em trai ngốc nghếch - Hà Triết Dương “ yêu quý “ đây.
Chỉ vì quá tin tưởng nữ chính nên nữ chính nói gì cũng nghe theo. Lúc nữ chính bảo rằng chỉ cần Minh Triệt khiến cha cô tức Hà Minh Triệt kí vào bản hợp đồng thì nữ chính sẽ lấy Triết Dương làm chồng.
Ban đầu Triết Dương còn nghi ngờ nhưng nữ chính bồi thêm một câu là bản hợp đồng này không gây điều gì bất lợi cho nhà họ Hà hết vậy là vị em trai này liền tin ngay.
Cuối cùng việc thành công, nhà tập đoàn Hà thị bị phá sản. Mọi tài sản của nhà họ Hà đều rơi vào tay nữ chính.
Đúng là càng nghĩ cô càng tức điên lên mà. Được bây giờ đã có cô ở đây chắc chắn sẽ phải thay đổi tư duy của người em trai này.
“ A! Em trai của chị thật thông minh, không ngờ em cũng biết của mặt chị dày đó!” Ánh nguyệt bày ra một tư thế không việc gì đáp trả Triết Dương.
“ Chị... Hừ đúng là đồ không biết xấu hổ”
“Ầy, em trai có phải em quên mất điều gì rồi phải không. À chị biết rồi chắc IQ của em quá thấp nên không hiểu. Hầy, thôi để người có IQ cao như chị giải thích cho em biết người mặt dày rất ít xấu hổ.”
Những lời mà Ánh Nguyệt thốt ra khiến Triết Dựng nghẹn lại, mồm hơi giật giật. Cái gì vậy? Cậu không nghe nhầm chứ. Người chị suốt ngày chỉ biết chua ngoa~chi*dienanlequydon~đanh đá đã học được cả cách vô sỉ rồi sao? Cái gì mà người có IQ cao như chị chứ.
Vì không biết đáp trả lại những gì nên khuôn mặt tuấn tú của Triết Dương nghẹn lại khiến cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Tôi không muốn nói chuyện với chị nữa.” Nói xong Triết Dương liền quay đi.
Khi thấy Triết Dương đi xa hẳn Ánh Nguyệt chợt cười phá lên.
Thật sự là buồn cười chết cô rồi. Không ngờ thằng nhóc Triết Dương có vẻ độc mồng độc miệng vậy mà cũng không phải là đối thủ của cô. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nó thật là giống cái mông khỉ quá đi.
Ánh Nguyệt vừa cười mang theo tâm trạng vui vẻ xuống phòng khách khiến cho bao nhiêu người giúp việc nhìn cô.
Vì hôm nay cô không trang điểm trên người chỉ khoắc lên mình chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần bò lửng nhưng không vì thế mà mất đi vẻ đẹp của cô mà chúng còn làm tăng thêm sức hút cho cô.
Khuôn mặt tinh xảo không tì vết, ngũ quan tinh tế cộng thêm hôm nay tâm trạng cô rất tốt nên trên khuôn mặt luôn bừng sức sống khiến cho mọi người không ai rời mắt được.
Gặp ai cô cũng vui vẻ chào hỏi niềm nở khiến mọi người phải giật mình.
Trời ạ, tiểu thư thật là xinh đẹp và lễ phép mà. Vậy mà ai dám bảo Ánh Nguyệt tiểu thư là người chua ngoa đanh đá chứ thật là không có mắt nhìn người mà. Mấy nữ hầu cảm thán.
Ánh Nguyệt không để ý lắm đến suy nghĩ của mọi người. Bây giờ cô phai đi tìm mẹ đại nhân của cô để bắt đầu kế hoạch thôi. Đảm bảo lần này nhà họ Hà sẽ yên ổn vì cô sẽ thay đổi tất cả, nữ chính hãy chờ xem.
Đang mải miên màn suy nghĩ thì tiếng mở cửa khiến Ánh Nguyệt giật mình. Bước vào là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ, ngũ quan cân đối, trên người ông tỏa ra khí thế uy nghiêm mà ít ai có được.chidiendanlequydon
Thấy Ánh Nguyệt nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, ông khẽ nhíu mày:
“Thân thể đã tốt hơn chưa? Ta đã dặn con bao nhiêu lần rồi, vậy mà tại sao vẫn cư xử không biết suy nghĩ như vậy hả?” Giọng nói của người đàn ông tràn đầy tức giận.
Thực sự là tức sắp chết rồi, ông luôn yêu thương đứa con gái này vậy mà cô làm ông bao nhiêu lần mất mặt trước mọi người, bây giờ cô còn làm ra truyện nguy hiểm đến tính mạng của mình nữa. Cô không biết rằng lúc cô hôn mê ông vẫn luôn rất lo lắng chỉ sợ cô sảy ra mệnh hệ gì, khi nghe tin đứa con gái mà mình yêu thương nhất đã tỉnh lại ông liền vội vàng hủy cuộc họp quan trọng để chạy về xem cô thế nào.
Khi nhìn thấy cô như vậy thì trong lòng ông vừa thương vừa giận.
Thật ra từ trước đến giờ ông chưa bao giờ to tiếng với Ánh Nguyệt cả nhưng bây giờ ông không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.
Con? Theo suy luận cộng với kiến thức đã đọc trong tiểu thuyết của cô thì ngoài Mẹ Trương Lan ra thì chỉ còn duy nhất một người nữa mới gọi thân thể này là con, cô giám khẳng định % vị trước mặt đây là Hà Minh Triệt - cha của thân chủ.
Như trong tiểu thuyết đã viết người này rất yêu thương và cưng trìu thân chủ, luôn mong muốn con gái mình có cuộc sống tốt nhất, nhưng vì vị nữ phụ đại nhân này đắc tội với nữ chính, khiến nữ chính giở trò làm cho cả dàn hậu cung của cô lao vào trả thù cho, nên tập đoàn của nhà nữ phụ bị các nam chủ làm cho phá sản.
Ôi nghĩ đến thật là bi thảm! Ánh nguyệt vừa nghĩ ngợi, vừa chậc chậc lắc đầu.
“ Cha con sai rồi! Lần sau con sẽ không tái phạm nữa!” Ánh Nguyệt suy nghĩ xong liền vội vàng nhận sai với Minh Triệt.
Cô vừa nói xong thì nhận thấy có gì không đúng trên mặt vị cha đại nhân thì phải.
Mặt của ông bây giờ như sau: Khuôn mặt hoảng hốt, mắt trợn to, mồng mở rộng có thể đốt vừa một quả trứng gà, những điều này chứng tỏ ông đang rất kinh ngạc.
Haz, chính tỏ Hà Ánh nguyệt chưa bao giờ ngoan ngoãn nhận sai cả, chả trách phản ứng của ông lại như vậy.
Phải mất vài phút sau thì Minh Triệt mới phục hồi lại tinh thần.
Cuối cùng thì đứa con gái mà ông yêu thương cũng đã biết suy nghĩ rồi, chắc sau vụ tai nạn này đã giúp con bé tỉnh ngộ hơn. Nói chuyện với Ánh Nguyệt xong thì ông bảo cô nghỉ ngơi để sớm bình phục.
Vài ngày sau Ánh Nguyệt thấy thân thể của mình đã khỏi hẳn cô quyết định ra khỏi phòng của mình. Lúc cô ốm thì hai vị phụ mẫu lúc nào cũng bắt cô ở trong phòng khiến cho cô sắp mọc rễ rồi.
Khi bước ra khỏi phòng mình cô mới ngẩn người vì sa hoa của căn biệt thự này. ---truyện chỉ đăng duy nhất tại ---
Chà quá đúng là nhà có tiền, mọi thứ từ tường nhà cho đến đồ nội thất đều khiến cô hoa mắt. Đang mải ngắm nhìn xung quanh thì chợt có giọng nói châm trọc vang lên:
“Oa, chị gái tỉnh rồi sao? Không ngờ mặt chị rất dày nha, làm ra chuyện như vậy mà vẫn còn giám ra gặp người, nếu là em chắc chả giám ra ngoài mất”
Bị nói như vậy khó ai có thể nhẫn nhịn được, Ánh Nguyệt tức giận quay đầu lại để xem người vừa nố mình là ai.
Đập vào mắt cô là một người con trai tầm mười lăm tuổi, khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan tinh sảo, chỉ cần nhìn một lần khó ai có thể rời mắt nổi.
Khoan đã, người này vừa gọi cô là chị gái thì phải, lục lại trí nhớ về nội dung tiểu thuyết cô xác định người này chính là Hà Triết Dương em trai song sinh của nữ phụ.