Phù! Ánh Nguyệt nhẽ nhõm trong lòng. Điều cô lo lắng cuối cùng cũng giải quyết song rồi. Cô dự tính tầm khoảng hai ngày nữa thì xuất ngoại là vừa.
Bây giờ, thế lực của cô không được vững chắc vậy nên gây dựng lực lượng càng nhanh càng tốt như thế nhà họ Hà mới không bị nguy hiểm.
Việc đã xong, Ánh Nguyệt liền xin phép ba mẹ về phòng nghỉ trước. Thấy con gái mình mệt mỏi nên hai ông bà liền gật đầu.
Lên đến cầu thang cô chợt thấy một vật thể lạ lao nhanh rồi chặn đường của mình, vật thể đó không phải ai khác mà chính là Triết Dương-cậu em trai song sinh yêu quý của cô.
“Chị định đi du học sao?” Lúc này đây khuôn mặt của cậu rất lạnh lùng và tràn đầy tức giận như ai đó đã đắc tội với cậu vậy.
“Đúng vậy! Có chuyện gì sao?” Nhìn thấy khí lạnh tỏa ra từ trên người Triết Dương, Ánh Nguyệt không hề cảm thấy sợ hãi mà còn trả lời rất thản nhiên.
Nghe thấy vậy, Triết Dương rất tức giận: “Hừ! Chắc chị thấy hối hận vì những việc mình làm nên mới nghĩ đến việc ra nước ngoài chạy trốn chứ gì? Được thôi, chị muốn đi tôi cũng không có ý định ngăn cẳn, nhưng trước khi đi chị phải xin lỗi Lệ nhi trước đã!”
Không ngăn cản cái con khỉ! Thử hỏi trên đời này ai giám ngăn cản Ánh Nguyệt cô? Đã vậy còn bắt cô đi xin lỗi nữ chủ Phương Lệ! Cô đau có ngu, hướng tới cô ta mà xin lỗi thì chẳng khác nào bảo cô đã làm tất cả mọi truyện, khiến cô từ một người vô tội thành kẻ có tội sao? Chỉ có đứa thần kinh mới đi làm việc đó. Ôi ban nãy cô còn nghe thấy từ gì nhỉ? Lệ nhi? Oẹ, em trai ơi làm ơn đừng có làm chị buồn nôn có được không. Cái từ Lệ nhi ấy thật sự làm cô nổi hết da gà mà, chả biết lúc em trai yêu quý của cô biết được bộ mặt thật của Phương Lệ thì có nói được cái từ ghê tởm đó nữa không?
“Em trai, chị đi du học ba mẹ đều đồng ý cả rồi! Em nghĩ có khả năng ngăn cản được chị sao? À với lại chuyện ở hôm sinh nhật chị không làm điều gì hổ thẹn với chính mình cả nên chị cũng chẳng cần hướng tới Phương Lệ mà xin lỗi cả!” Khuôn mặt Ánh Nguyệt tràn đầy kiên định. Từ trước đến nay cô không để cho ai ép buộc mình cả, thằng nhóc này cũng lớn gan thật.
“Chị...” Triết Dương vì không thể nói lại được cô nên đã bị nghẹn khiến cho khuôn biến thành mặt tím xanh.
Nhìn thấy cậu như vậy cô rất hài lòng. Ánh Nguyệt cô cũng không phải người tốt gì, người nào khiến cô khó chịu thì cô sẽ khiến họ phải khó chịu hơn cô gấp mười, nhưng nếu có người đốt sử tốt với cô thì cô sẽ tìm mọi cách để báo đáp cho họ đấy mới là tính cách của cô.
“À, em hình như vẫn chưa ăn tối nhỉ? Chị đã dặn người để dành cơm cho em đấy mau xuống nhà ăn cơm đi nhịn đói sẽ không tốt cho dạ dày đâu.” Đừng có ai nghĩ cô nói vậy là đang lo lắng cho Triết Dương, thực chất cô nói vậy là để nó không ăn tối. Theo cô nghĩ Triết Dương hiện tại đang rất tức giận với cô, vì vậy cô nói gì thì nó sẽ chống đối lại cô kể cả việc cô bảo nó đi ăn cơm. Hừ giám làm cô không thoải mái hả, vậy thì cô cho nó tự nhịn đói. Quả thật Triết Dương đã không làm tôi thất vọng:
“Tôi không cần chị phải quan tâm. Dù chị có nói thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không ăn cơm đâu!” Nói xong cậu tức giận xoay người trở về phòng của mình đóng rầm cửa lại.
Ánh Nguyệt khẽ cười, bây giờ cô đã hiểu vì sao nữ chính dễ dàng lợi dụng em trai của nữ phụ như vậy rồi, căn bản là em trai nữ phụ quá ngây thơ đi, thằng em này cô cần mài dũa nhiều hơn.
Đêm, cả biệt thự Hà gia đều chìm trong giấc ngủ.
Ánh Nguyệt đang ngủ thì cảm thấy mình rất khát nước, cô không còn cách nào khác ngoài việc tự mình xuống bếp lấy một cốc nước.
Khi xuống dưới bếp thì cô thấy một bóng đen đang lục lọi thứ gì đó, chả lẽ là trộm. Nhưng biệt thự nhà họ Hà được canh chừng rất cẩn thật vậy sao lại có trộm được trừ khi người làm trong nhà là ăm trộm thôi.
Ánh Nguyệt nhẹ nhàng tiến lại gần tới chỗ bóng đen, cô đang ở tư thế phòng bị rất cao, chỉ cần tên trộm xoay người lại thì cô sẽ cho hắn một quyền Teawondo đảm bảo hắn sẽ ngất ngay tại chỗ.
Như tên trộm này sao lại đi mở tủ lạnh nhỉ, cô đang chăm chú nhìn hắn thì hắn đột nhiên quay người về phía cô. Ánh Nguyệt lập tức giơ cao chân lên, chuẩn bị bổ một quyền chuẩn xác thì nhìn kĩ lại khuôn mặt tên trộm cô mới giật mình dừng lại.
Đây chả phải Triết Dương sao, nhìn khuôn mặt cậu lúc này thật khiến cô ngạc nhiên. Trên mặt cậu dính đầy cơm, miệng thì căng phồng do nhét quá nhiều thức ăn, trên tay cậu còn cầm mấy hộp đồ ăn nữa. Bây giờ cô cảm thấy Triết Dương đúng là có tính cách thật quái dị!
Đi xuống dưới nhà, Ánh Nguyệt đã thấy Trương Lan đang nhàn nhã uống trà, cô liền vội vàng chạy lại lôi kéo mẹ mình:
“Hôm nay tâm trạng của mẹ có vẻ rất tốt nha!”
“Chỉ cần con không gây chuyện phiền phức, thì tâm trạng mẹ sẽ luôn luôn tốt!” Trương Lan cưng chiều, cầm tay con gái mình, kéo nó ngồi xuống ghế.
Bà thật sự không ngờ, sau tai nạn hôm sinh nhật thì tính cách của cô thay đổi rất nhiều, càng ngày càng hiểu truyện. Nếu không phải bà luôn ở bên cạnh cô lúc cô ngất thì bà còn cho rằng Ánh Nguyệt bị người đổi a.(vâng quả thật chị bị đổi linh hồn ạ)
Trương Lan cảm thán rằng đúng là họa trong phúc mà.
“Mẹ con muốn nói với mẹ là con muốn đi du học, mẹ đồng ý chứ?” Ánh Nguyệt là một người thẳng thắn, cô không nói lòng vòng mà trực tiếp đi vào vấn đề ngay. Đây chính là cơ hội để cô gây dựng nên nhiều mối quan hệ để bảo vệ gia đình. Vả lại khi cô trở về, tính cách có thay đổi thì cũng không làm mọi người nghi ngờ.
Nếu có ai nghi ngờ về thân thế của cô thì cô đã có lí do chính đáng là một thời gian học tập ở nước ngoài đã khiến cô trưởng thành hơn, chắn chắn nghe được câu nói đó thì không ai nghĩ về thân phận cô nữa, đã vậy sự phòng bị của nữ chính dành cho cô sẽ giảm đi nhiều hơn. Đây chính là lí do mà cô chọn ra nước ngoài du học, cái này có thể coi là một mũi tên trúng hai con chim.
Khi nghe thấy Ánh Nguyệt muốn ra nước ngoài du học thì động tác vuốt tóc cho Ánh Nguyệt của Trương Lan khẽ dừng lại.
“Tại sao con lại muốn đi du học chứ? Ở đây chẳng lẽ không tốt sao? Con đến nơi đất khách quê người đó không có ai chăm sóc nhỡ có mệnh hệ gì thì mẹ biết làm sao?” Trương Lan lo lắng nhìn cô, đây là đứa con gái bảo bối của bà làm sao bà nỡ để cho nó chịu khổ bên ngoài chứ? Thật sự bà không muốn cho cô ra nước ngoài một chút nào cả.
Ây. Ánh Nguyệt thật sự đau đầu, cô chỉ muốn hét lên với mẹ của mình rằng mẹ sợ con có mệnh hệ gì cơ chứ? Chính sự bảo vệ của mẹ mới hại con đấy! Nhưng cô lại không thể hét vậy là cô chỉ có thể xoa huyệt thái dương của mình và tiếp tục hiệp với Trương Lan:
“ Mẹ à, con lớn từng này rồi mẹ còn sợ gì chứ? Mẹ nghĩ xem bên ngoài bao la rộng lớn, nếu con cứ ở trong nước thì làm sao học hỏi được chứ? Mẹ yên tâm con đi cũng không lâu đâu, con hứa là con sẽ sớm về mà, hơn nữa lúc nào rảnh rỗi con sẽ gọi điện cho mẹ thường xuyên, mẹ cho con đi nha mẹ!” Bây giờ cô đang hết sức lấy lòng vị mẫu thân đại nhân này, dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ bà, vừa nói cô vừa gật đầu lia lịa một cách khoa trương để bà đồng ý.
“Thôi được rồi, nếu con đã muốn như vậy thì mẹ đồng ý, nhưng mọi việc đều do ba con quyết định, tối nay ba con đi làm về con đi xin phép ba đi. Nếu ba cũng tán thành thì mẹ không có gì để nói.” Để nói ra được những lời này Trương Lan phải rất cố gắng lắm mới nói ra được, bà vẫn rất lo lắng cho đứa con bảo bối này. Tuy rằng tính cách nó đã thay đổi nhưng nhỡ nó ra ngoài gây họa tiếp thì bà biết tính sao đây. Trương Lan âm thầm thở dài.
___Buổi tối__
Chiếc xe Bentley GT hạng sang dừng ở trước sân biệt thự nhà họ Hà. Không cần phải nói cũng biết người ngồi trong xe là Hà Minh Triệt chủ tịch tập đoàn Hà thị cũng là ba của Ánh Nguyệt và Minh Triệt.
Ông vừa mới bước chân vào trong nhà thì đã thấy cố điều gì đó không ổn.
Đập vào mắt ông là nụ cười sáng chói của Ánh Nguyệt và sự lễ phép đáng ngờ của cô:
“Ba đã về, chắc ba mệt lắm phải không. Ba nhanh vào đi tắm để con ăn cơm.” Ánh Nguyệt vui vẻ nói.
Ông giật nảy người. Cái quái gì thế này, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Tại sao hôm nay con gái lại quan tâm ông như vậy? May mà ông không bị bệnh tim nếu không chắc ông sẽ ngất vì sung sướng mất.
Ông quay đầu sang nhìn Trương Lan để xem biểu hiện của bà khi nhìn thấy Ánh Nguyệt hiểu chuyện như vậy, ông nghĩ chắc chắn bà sẽ hài lòng. Nhưng ông đã lầm, khi ông quay đầu sang nhìn bà thì chỉ thấy hơi thở lãnh lẽo của Trương Lan phát ra, bà nhìn ông như nhìn thấy tử địch của mình vậy.
Thật là khó hiểu, một người từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, không bao giờ chịu để ý đến ông thì đột nhiên lại quan tâm ông. Một người từ trước đến giờ luôn chăm sóc lo lắng cho ông thì đột nhiên nhìn ông như kẻ thù vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây?
Minh Triệt cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, hôm nay ở công ty khá nhiều việc làm ông rất mệt mỏi. Ông tốt hết vẫn nên đi tắm rồi ra ăn cơm với gia đình để xua tan mệt mỏi thôi.
Khi tắm xong Minh Triệt liền ra bàn ăn cơm với mọi người, nhưng trên bàn ăn liền thừa một chỗ trống. Nhìn mọi người một lượt ông liền hỏi:
“Triết Dương đâu? Tại sao lại không xuống ăn tối?”
“Dạ thưa ông cậu chủ bảo không muốn ăn cơm ạ!” Một nữ hầu thấy ông hỏi vậy liền nhanh nhẹn đáp.
“Không muốn ăn thì kệ nó đi!” Triết Dương và Trương Lan đang định nói thêm điều gì đó thì bị tiếng nói của Ánh Nguyệt cắt đứt. Vậy là hai người đành im lặng.
Như mọi khi Triết Dương mà không muốn ăn cơm thì chắc chắn Trương
Lan sẽ tìm mọi cách để Triết Dương xuống ăn cơm. Thậm chí bà còn đồng ý cô điều kiện với nhưng yêu cầu của cậu nhưng hôm nay lại khác.
Cả nhà ăn cơm rất vui vẻ thậm chí còn có tiếng cười của Triết Dương và Trương Lan.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi phòng khách, lúc này Ánh Nguyệt mới bắt đầu vào chủ đề chính:
“Ba con muốn nói điều này với ba không biết ba có đồng ý không?”
“Không biết con gái định nói với ba điều gì đây?” Triết Dương rất hứng thú với việc mà Ánh Nguyệt nói.
“Ba cho phép con đi du học nha?” Chỉ một câu nói đã đi thẳng vào vấn đề.
“Con muốn đi du học?” Ông hỏi ngược lại Ánh Nguyệt. Hồi trước ông từng đề cập đến việc đi du học với cô nhưng cô khăng khăng từ chối, lúc đó Trương Lan cũng phản đối vậy mà bây giờ cô lại muốn đi du học?
“Vâng con muốn sang Mĩ du học!” Khuôn mặt của Ánh Nguyệt lộ ra vẻ kiên quyết.
“ Được! Ba đồng ý!” Ông vui vẻ trả lời. Nhưng ông vừa nói xong thì thấy khuôn mặt tức giận của Trương Lan khiến ông rét lạnh. Ông đã làm gì sai sao?
Nghe được câu nói mong muốn, Ánh Nguyệt vui vẻ hẳn.
Chợt có bóng người đang định xuống cầu thang quay lại trở về phòng của mình với khuôn mặt đen như đít nồi.