EDITOR: YUKI
BETA: BĂNG
-oo-
Draco trấn an Pansy xong, cô nàng chỉ muốn quay trở lại ký túc xá để nghỉ ngơi.
Sau khi tạm biệt Pansy, Draco cau mày và dẫn Harry và Ron đến lều của Hagrid.
Ron và Harry cũng không muốn gặp lại Norbert cho lắm —— Con rồng nhỏ khó ưa kia không chỉ cắn Ron, còn hại bọn họ bị bắt khi đi dạo ban đêm, bị trừ một đống điểm, và làm bọn họ không dám ngẩng đầu lên ở trong học viện. Cuối cùng là khiến bọn họ nhìn thấy kẻ thần bí uống máu của kỳ lân, thật sự rất khủng bố!
Hiện tại bọn họ để ý lời nói của Draco hơn. Muốn đi đến túp lều thì phải đi qua một bãi cỏ rất lớn, rất ít người qua lại, cả ba đi rất chậm nên có thể nói chuyện nhiều hơn.
Draco nói: "Ngày hôm qua Pansy nhận được một bức thư nhà gửi tới. Sau đó cô ấy trở nên không bình thường lắm."
Hắn lặp lại những gì mà Pansy đã nói. "Rất rõ ràng là bức thư kia đã nói gì đó khiến Pansy rất sợ hãi, sợ đến mức sẽ nghi ngờ người khác sẽ làm ra một số chuyện gì đó, khiến cô ấy nghi thần nghi quỷ đến mức gần như sắp hỏng mất."
"Cô ấy nói rằng luôn có lời đồn trong giới quý tộc rằng kẻ thần bí vẫn chưa chết, giọng điệu của cô ấy rất khác thường." Draco nhíu mày, "Mình đã từng nghe qua lời đồn như vậy, nhưng Lucius không có nói cụ thể với mình —— Giống như nó là một lời đồn không quan trọng và lời đồn đó sẽ không bao giờ thay đổi được sự thật rằng Cứu Thế Chủ đã đánh bại được kẻ thần bí."
"Chờ đã." Draco bỗng nhiên nói, "Lucius đã nói với mình —— "Ở dưới tình hình mọi người đều cho rằng Cứu Thế Chủ đánh bại kẻ thần bí, sẽ không khôn ngoan nếu con không giả vờ thích cậu ta. " "
Harry hơi xấu hổ, cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, "Mình tin cậu."
Draco cười nhẹ, "Lucius đã dùng từ ngữ rất cẩn thận. "Mọi người", "cho rằng", "đánh bại", ba từ này thật sự rất tinh tế."
"Harry, cậu đã nói rằng vào cuối học kỳ mỗi năm, kẻ thần bí sẽ cố gắng nỗ lực ngóc đầu trở lại —— Vậy cậu có bao giờ nghĩ tới —— Hắn ta liên lạc với những quý tộc đó hay không? Ví dụ như, những Tử Thần Thực Tử mà hắn ta tin tưởng, hắn ta có hợp tác với họ không?"
"Ý cậu là, bức thư mà gia đình Pansy gửi cho cô ấy, có thể là về kẻ thần bí có khả năng gây bất lợi cho Harry?" Ron nói.
"Rất có khả năng, mẹ của Pansy cũng không thích kẻ thần bí...... Mong muốn lớn nhất của bà ấy là Pansy không nên tham gia vào đó. Có thể là bà ấy muốn Pansy cẩn thận hơn." Draco thở dài một hơi, "Nhưng mẹ của Pansy xuất thân từ Ravenclaw. Bà ấy không hiểu rằng Slytherin đã không còn lựa chọn nào khác......"
"Mình không hiểu." Harry nói, "Kẻ thần bí đã mất hết sức mạnh của mình. Vậy tại sao những quý tộc đó vẫn nghe theo lời của hắn ta?"
"Bởi vì Slytherin cần lực uy hiếp của Kẻ chớ gọi tên, để nói cho người khác biết rằng, tuy số lượng Slytherin ít hơn nhiều so với họ, danh tiếng cũng không tốt, có tiền, danh vọng lại cao và bạn bè thì rất ít. Nhưng các ngươi cũng không được xúc phạm tới quý tộc Thuần huyết!
Những Slytherin đã đi theo hắn ta đã không thể quay đầu lại được, cậu cũng biết rất nhiều người trong số họ đã dính đầy máu tươi, có đôi khi một người rời khỏi thì sẽ khiến toàn bộ Slytherin sụp đổ —— Nếu chuyện đó xảy ra, bọn họ sẽ không thể bảo vệ bản thân và người nhà, kết cục cuối cùng là phải cả đời sống trong Azkaban, và có lẽ sẽ nhận một nụ hôn của Giám ngục. Tuy nhiên nếu tiếp tục đi theo Chúa Tể Hắc Ám, nói không chừng còn có một cơ hội sống sót —— Khi Chúa Tể Hắc Ám thành công, Slytherin không còn là bên yếu nữa, bọn họ sẽ chuyển từ bên bị bức hại sang bức hại người khác. Đây là một vấn đề hóc búa đã kéo dài hơn ngàn năm."
Draco thở dài.
Khi sắp tới giờ ăn tối, Draco phải quay về để an ủi Pansy một chút, nói chuyện một lúc thì phải nửa đường quay trở về, Harry và Ron liếc nhìn nhau, cảm thấy rằng thức ăn trong Đại Sảnh Đường chắc chắn ngon hơn bánh đá của Hagrid.
"Đây quả thực là một vấn đề khó giải quyết." Ron nói khi quay trở lại Đại Sảnh Đường, "Hiện tại Slytherin ôm lấy nhau thành một nhóm —— Và phải tiếp tục đi theo kẻ thần bí —— Càng lúc càng ôm chặt nhau —— Chỉ để đi theo kẻ thần bí —— Càng ngày càng có nhiều người ôm lại —— Hoặc là đi theo kẻ thần bí để cùng nhau sống hoặc là đi theo kẻ thần bí để cùng chết với nhau ——"
"Nếu các học viện khác có thể tiếp nhận Slytherin, và không đẩy bọn họ vào con đường chết duy nhất kia thì sao?" Harry hỏi.
"Nếu có người thân chết trong tay của Tử Thần Thực Tử," Ron nhìn Harry, vẻ mặt tiếc nuối, "Thì sẽ rất khó. Mình tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy tên khốn kia ——"
Ron nói, "Nhưng mình biết những đứa trẻ của bọn họ là vô tội —— Bọn chúng còn chưa đủ tuổi để đến trường."
"Cho nên Draco, đang thay đổi thế hệ tiếp theo của Slytherin?" Harry bỗng nhiên hiểu rõ điểm này.
Một năm này, Slytherin đã có rất ít xung đột với các học viện khác, ít nhất là không có ai ở trên hành lang mở miệng cười nhạo hay khiêu khích người khác.
Kể từ khi Draco trở thành thủ tịch của Slytherin, Slytherin thật sự đang từ từ thay đổi.
Thậm chí có không ít học sinh Ravenclaw và Slytherin đang từ từ tiến đến gần nhau hơn —— Hai học viện này có rất nhiều mối quan hệ thông gia với nhau.
Khi trận đấu Quidditch đang đến gần, Harry phát hiện Snape thật sự đang theo dõi cậu, mặc kệ ở nơi nào, cậu dường như có thể gặp được Snape.
Đời trước cậu còn nghĩ rằng mình bị ảnh hưởng bởi tác động của tâm lý, hiện hại cậu có thể chắc chắn rằng Snape đang theo dõi cậu, có thể là sợ hãi cậu gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, nhưng bị bảo vệ như thế khiến Harry cảm thấy không vui chút nào —— Bởi vì mỗi lần thấy mặt nhau, Snape sẽ dùng nhiều lý do khác nhau để trừ điểm của Gryffindor.
Harry thật sự muốn nói, chỉ dựa vào đá quý đang tăng lên của Slytherin, cho dù thầy không trừ điểm thì Cúp học viện vẫn sẽ thuộc về Slytherin, có biết không!?
Hermione tỏ vẻ vô cùng lo lắng khi nhìn thấy hành vi theo dõi của Snape.
Harry cũng tỏ vẻ áp lực của cậu rất lớn, "Mình biết thầy ấy đang bảo vệ mình," cậu oán giận với Ron, "Chỉ là cách thức bảo vệ người khác của Snape......"
Ron động viên Harry bằng cách vỗ vỗ vai cậu.
Ngoại trừ điều này, lớp học Độc Dược mỗi tuần cũng khiến Harry vô cùng khổ sở, nhưng rất nhanh Harry đã phát hiện ra niềm an ủi mới trong lớp học Độc Dược —— Đó chính là khi Draco bắt đầu điều chế độc dược.
Kể từ khi Snape phát hiện Draco chỉ xử lý dược liệu mà chưa bao giờ điều chế độc dược, ông yêu cầu Draco bắt đầu điều chế độc dược.
Kể từ đó, những học sinh khác trong lớp Độc Dược đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều —— Bởi vì Snape đã dành phần lớn thời gian để đứng bên cạnh Draco, nhất định phải tìm được nguyên nhân tại sao Draco không thể làm ra lọ thuốc chính xác.
Giáo sư Snape cau mày, lại không thể tìm ra rốt cuộc Draco đã sai ở bước nào. Vẻ mặt của Draco trông càng bất lực và vô tội hơn so với ông.
Nhưng sau khi giáo sư Snape từ bỏ tìm ra nguyên nhân và ông dồn hết tất cả tinh lực của mình lên trên người Harry, ông nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt đen tựa hồ có thể nhìn thấu tiếng lòng, khiến cho Harry giống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, hơn nữa thái độ của Snape cũng rất ác liệt.
—— Tuy rằng sau khi Snape chết, Harry đã từng rất nhớ sự độc miệng sắc bén này, nhưng khi cậu nghe thấy một lần nữa, cậu rất muốn khóc hối hận về bản thân trước đây khi sống trong phúc mà không biết phúc.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ron và Hermione ở bên ngoài phòng thay đồ và chúc Harry may mắn, tuy rằng biết Snape sẽ không làm hại Harry nhưng Ron vẫn cảm thấy rằng việc Snape làm trọng tài là một điều rất đáng sợ.
Hermione âm thầm lo lắng sẽ không bao giờ gặp lại Harry sống sót quay trở lại, cô nàng cố gắng trấn an Harry, "Mình và Ron đều mang theo đũa phép. Nếu tụi mình nhìn thấy Snape niệm chú với cậu, mình sẽ sử dụng bùa chú đối phó với ông ta. Gần đây mình đã luyện tập và sử dụng thành thạo bùa Khóa Chân ——"
Harry cảm thấy đồng tình nhìn thoáng qua Ron. Đây chính là người thí nghiệm bùa chú của Hermione —— Hiện tại hai chân của Ron vẫn còn run đó.
Cậu bước vào phòng thay đồ, sau khi thay xong đồng phục thì Wood kéo cậu sang một bên.
"Anh không muốn tạo áp lực cho em, Potter, nhưng hôm nay chúng ta nhất định phải bắt được trái Golden Snitch trong thời gian ngắn. Chúng ta muốn tốc chiến tốc thắng và không cho Snape có cơ hội để thiên vị quá mức cho Hufflepuff."
Wood nói với giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, phía bên kia Fred Weasley đang hướng ra ngoài cửa nhìn trộm, "Tất cả học sinh trong trường đều tới đây!" Fred nói, "A, trời ạ, giáo sư Dumbledore cũng tới ——!"
Harry rốt cuộc cũng thả lỏng một chút khi nghe thấy lời này, Dumbledore ở đây, Draco ở đây, được rồi —— Snape cũng ở đây —— Ngay cả khi Quirrell thật sự muốn làm cái gì, cậu cũng không sợ.
Khi các cầu thủ xếp hàng vào sân, Snape trông có vẻ vô cùng bực bội —— Ông ấy luôn luôn không bao giờ muốn thể hiện mình đang bảo vệ Harry Potter, nhưng lúc này ông ấy đã thể hiện ra điều đó, sau đó lại phát hiện ra nó không cần thiết —— Bởi vì Dumbledore đang ở đây!
Điều này khiến cho cậu cảm thấy rất tức giận —— Bởi vì trong trận đấu này, ông ta so với lúc trước thiên vị hơn rất nhiều.
Chỉ có khi Gryffindor phạm lỗi thì ông ta mới có phán quyết công bằng —— Ông ta phán cho Hufflepuff ném một quả bóng phạt —— Bởi vì George vừa đánh ông ta bằng một quả bóng Bludger.
Hermione đan mười đầu ngón tay lại với nhau và đặt trên đầu gối, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Harry và âm thầm cầu nguyện cho cậu.
Nhưng chỉ thấy Harry bay xung quanh sân thi đấu giống như một con đại bàng, và đang tìm kiếm Golden Snitch.
Draco đang sử dụng món quà Pansy tặng cho hắn —— Một chiếc khăn quàng cổ màu be và màu xanh lá, quấn quanh cổ hắn, nửa khuôn mặt gần như đã bị che khuất.
"Này, Draco!" Ron nhìn thấy động tác lộn nhào xinh đẹp của Harry, và vô cùng cao hứng nên hoan hô một tiếng: "Harry ——!!!!"
Khán giả cũng reo hò và vỗ tay cổ vũ.
"Ở đây thật sự làm cho mình nhiệt huyết sôi trào." Draco mỉm cười nhìn chằm chằm sân bóng, "Trò chơi Quidditch thật sự rất hay."
"Đương nhiên, nếu như cậu muốn, năm thứ hai cậu cũng có thể gia nhập —— A, không, tốt hơn là không, Harry không muốn thi đấu với cậu." Ron nói.
"Mình sẽ không gia nhập." Draco lắc đầu, "Mình không thể làm được. Trong đầu của mình có những quy tắc hoàn toàn khác xa so với hiện tại. Những quy tắc đó có thể khiến cho mình đánh gục người khác hoặc là gϊếŧ người. Mình khó mà làm được."
Bỗng nhiên Hermione hét lên một tiếng, nhảy ra khỏi ghế, "Ron!! Draco!! Các cậu nhìn kìa —— Harry!!!"
Cô nàng che miệng và nhìn Harry đang lao về phía Snape ——
Trên không trung, Snape vừa mới khởi động cây chổi, thì thấy thứ gì đó màu vàng kim bay "Vèo ——" Qua bên tai ông, chỉ cách ông có mấy tấc ——
Ngay sau đó, Harry dừng chổi lại, cậu giơ cánh tay lên, và khoe trái Golden Snitch đang nằm trong tay cậu.
Cả khán đài lập tức bùng nổ!
Đây là một kỷ lục mới! Không ai nhớ rõ là có trận đấu nào mà bắt được Golden Snitch nhanh đến như vậy——
"Ron!! Ron!!" Hermione túm lấy Ron, "Trận đấu kết thúc!! Harry chiến thắng!! Chúng ta chiến thắng!! Gryffindor đang dẫn đầu!!!"
Cô nàng nhảy liên tục ở trên ghế, thậm chí ôm chặt lấy Ron.
Khuôn mặt Ron lập tức đỏ như lửa giống y như mái tóc của cậu vậy.
Draco đứng ở bên cạnh, cảm nhận được tinh thần vui vẻ phấn chấn bồng bột, thoải mái nheo mắt lại.
Tiếng gió xào xạc mang theo những tiếng vui vẻ ầm ĩ này thổi đến khu rừng Cấm, thổi qua bãi cỏ trước phòng học, xẹt ngang qua mặt nước của hồ Đen ——
Các hồn ma tò mò nhìn xung quanh rồi cũng bị nhiễm bởi niềm vui sướng của tất cả mọi người mà mỉm cười. Các nhân ngư trộm trườn đầu ra khỏi hồ nước, trong rừng Cấm kỳ lân ưu nhã ngẩng đầu lên, và nghiêng tai lắng nghe, nhóm nhân mã nâng thân người lên, đồng thời cũng cảm thấy máu huyết sôi trào ——
Toàn bộ Hogwarts đều vì điều này mà phấn chấn, đúng lúc này những sinh mệnh lực cuồn cuộn không ngừng tăng thêm sức mạnh để bảo vệ Hogwarts ——
Tất cả mọi người đều vui vẻ, Hogwarts cũng sẽ rất vui vẻ a ——
Thật tuyệt khi có thể trở lại đây một lần nữa.
Neville đang đứng trên khán đài, cậu nhìn Draco, cảm thấy hoảng hốt, vì cậu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, có làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ và rắn rỏi, mái tóc dài màu vàng kim hơi xoăn nhẹ, đôi mắt hắn có màu xanh lam thanh khiết như hồ nước, nụ cười tràn đầy ấm áp.
Hắn mặc chiếc áo choàng dài màu đen, nụ cười của hắn được ánh mặt trời bao phủ, rất giống một vị thần được ánh mặt trời biến đổi. Hắn ôn nhu nhìn về phía Neville, lông mi dài kia giống như được phủ thêm một lớp phấn màu vàng kim, trong đôi mắt xinh đẹp kia có bóng dáng của cậu.
Neville dụi mắt —— Người đàn ông kia đã biến mất, Draco đứng ở chỗ đó, quấn chiếc khăn quàng cổ có hơi buồn cười một chút, lặng lẽ nhìn cậu.
Học sinh nhà Gryffindor lao vào sân bóng và vây quanh Harry. Bọn họ cười đùa, la hét ồn ào, mang Harry lên vai và nhảy nhót hoan hô. Harry hưng phấn ngẩng đầu kiêu hãnh giống như một vị vua, nhìn ra xa thì thấy những ngọn tháp của Hogwarts, dưới ánh mặt trời, những cửa sổ trên ngọn tháp lấp lánh ánh vàng.
Tác giả có lời muốn nói: Bổ sung thêm ~~
Sự thật mà bạn chưa biết:
Salazar cúi đầu một cách kỳ quái và kiểm tra xem quần áo của mình có gì đó không ổn không.
"Tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào mình?" Y cau mày.
Godric che miệng lại và vuốt cằm, "Salazar, khi cậu còn nhỏ, có phải cậu có một khuôn mặt tròn và dáng người trông hơi mũm mĩm không?"
Salazar nhướng mày, "Không có."
"Được rồi, mình cũng nghĩ là không." Godric nhảy xuống từ trên khán đài, hắn đáp xuống sân bóng vừa mới được dọn dẹp sạch sẽ, ngẩng đầu lên và mỉm cười rạng rỡ với Salazar.
"Vừa rồi mình đột nhiên nhìn thấy cảnh kết thúc trận đấu Quidditch," Hắn giang hai cánh tay ra, "Hogwarts chưa bao giờ có nhiều người đến như vậy, và từ trước đến nay cũng chưa bao giờ náo nhiệt đến như vậy."
"Và rất rõ ràng là cậu cũng nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt tròn mũm mĩm." Salazar bình tĩnh bước xuống.
"Ha ha, bây giờ mình biết người đó không phải là cậu, người đó không có mái tóc đen và cũng không có đôi mắt đen." Godric nói, "Nhưng cậu bé được tung hô lên trong sân Quidditch ngày hôm nay cũng có một mái tóc đen."
"Rowena đang dọn sạch những không gian kỳ lạ trong lâu đài, và Helga đang bố trí các phép thuật phòng ngự khác nhau, nó có khả năng gây ra một chút vấn đề không gian chồng chéo lên nhau." Salazar dừng lại cách hắn vài bước.
"Nói như vậy, thì có thể mình đã thấy Hogwarts rất lâu rất lâu về sau?" Godric xoay người nhìn sân cỏ rộng lớn, hiện tại nơi này vẫn có rất ít hơi thở của mọi người, "Xem ra bọn học sinh sẽ rất thích nơi này."
"Trận đấu kia là bốn Nhà thi đấu sao?" Salazar bước đến bên cạnh hắn.
"Đúng vậy." Godric vui vẻ quay đầu lại, "Mình nhìn thấy rất rõ ràng, người chiến thắng là Gryffindor."
"Ồ?" Salazar mỉm cười nhếch mép, và y rút đũa phép ra.
"Này! Cũng không nhất định là Slytherin đã thua ——" Vẻ mặt của Godric trở nên có chút kỳ lạ, hắn quay người lại và bỏ chạy.
Trên khán đài, Neville nhìn thấy Draco đang ngẩn người, cậu nhịn không được kêu một tiếng.
Sau khi Draco hoàn hồn lại, hơi hoang mang nói, "Mình đột nhiên cảm thấy cảnh tượng vừa rồi rất quen mắt, giống như trước đây đã từng nhìn thấy qua."
Neville nói, "Có lẽ là gặp qua trong giấc mơ đi, mình cũng thường xuyên nhìn thấy một số cảnh tượng rất quen thuộc."
Draco không nói gì —— Kỳ lạ, hình như vừa rồi hắn đã nhìn thấy Salazar?
HẾT CHƯƠNG