EDITOR: YUKI
BETA: BĂNG
-oo-
Khi Harry mở mắt ra, thấy giáo sư Dumbledore đang ngồi bên cạnh mép giường của cậu.
Điều này khiến cậu yên tâm ngay lập tức.
Rất nhiều người cả đời cũng không có một trưởng bối có thể tin cậy được, nhưng Harry rất may mắn, cậu biết giáo sư Dumbledore chính là một người như vậy.
"Con tỉnh rồi." Giáo sư Dumbledore cười tủm tỉm nói. "Chào buổi chiều, Harry."
Harry nhìn xung quanh. Cậu nhận ra rằng mình đang ở trong bệnh viện. Cậu đang nằm trên chiếc giường bệnh đơn sơ trắng tinh, chiếc bàn bên cạnh đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ, dường như nửa cửa hàng bánh kẹo đã được dọn đến đây rồi.
"Tất cả đều là quà tặng do bạn bè và người hâm mộ tặng cho con." Dumbledore mỉm cười nói, "Chuyện xảy ra giữa con và Quirrell trong hầm tối hoàn toàn là điều bí mật, mà bí mật thì luôn được truyền đi nhanh chóng —— Chuyện này học sinh Slytherin đã làm ra cống hiến rất lớn —— Cho nên, tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều biết. Theo ta được biết, bạn của con là Fred và George Weasley vốn định tặng cho con một chiếc bồn cầu. Chắc chắn là bọn họ muốn đùa giỡn với con, nhưng phu nhân Pomfrey cảm thấy nó không được vệ sinh và đã tịch thu nó."
"Con ở đây bao lâu rồi ạ?" Harry nhếch miệng cười, dường như cảm thấy lời nói của giáo sư Dumbledore rất thú vị.
"Hai ngày. Nếu biết con đã tỉnh lại thì trò Weasley, trò Granger và trò Malfoy nhất định sẽ nhẹ nhàng thở phào. Bọn họ vẫn luôn rất lo lắng."
"Vậy, Hòn đá Phù thủy đâu ạ?"
"Có vẻ như ta không thể phân tán lực chú ý của con......" Giáo sư Dumbledore mỉm cười, "Được rồi, Chúng ta hãy nói về Hòn đá Phù thủy.
Giáo sư Quirrell không thể cướp nó đi từ tay của con, ta đã tới kịp và ngăn cản hắn —— Tuy nhiên ta cần phải nói một câu, kỳ thật là trò Malfoy đã ngăn cản hắn tốt hơn ta —— Mà con thì, đối phó với hắn rất tốt khi chỉ có một mình con."
"Ta còn lo lắng rằng đã quá muộn." Dumbledore thở phào nhẹ nhõm.
"Sẽ không, nếu con không giữ nổi, vẫn còn có Draco ở đó." Harry nói.
"Không phải Hòn đá Phù thủy, con ạ, ta nói chính là con. Con vì bảo vệ Hòn đá Phù thủy mà suýt nữa đã mất mạng. Ở khoảnh khắc đáng sợ kia, ta sợ hãi cho rằng con thực sự đã chết. Còn Hòn đá Phù thủy, nó đã bị hủy."
Harry không thể nhớ nổi những gì giáo sư Dumbledore nói có giống kiếp trước không, nhưng cậu biết lúc cậu nằm trong bệnh viện đã khác kiếp trước rồi, hơn ai khác cậu biết rõ mình sắp phải một lần nữa đối mặt với tương lai, trong tương lai còn có rất nhiều chuyện —— So với chuyện này, đáng sợ hơn rất nhiều.
"Con phải đối mặt với nó." Harry nghiêm túc nói, "Xin đừng vì con mà lo lắng."
Harry đã từng tức giận vì sự che giấu của giáo sư Dumbledore và cũng từng cảm thấy thất vọng với giáo sư Dumbledore, nhưng cuối cùng sự kính trọng của cậu đối với giáo sư Dumbledore đã vượt qua mọi thứ khác.
Ông cụ này đáng được nhận sự kính trọng cao nhất.
"Như vậy thì thầy sẽ không còn mệt mỏi như vậy nữa?" Harry nhìn vào đôi mắt màu lam sau thấu kính của giáo sư Dumbledore —— Đôi mắt kia vô cùng xinh đẹp. Nó tràn ngập ôn nhu và kiên định, giống như bầu trời bao la, nhưng một khi nhiễm phải bi thương thì sẽ lập tức biến thành đại dương đầy sóng gió, nhấn chìm người khác.
Giáo sư Dumbledore hơi kinh ngạc —— Harry suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời nói vừa rồi phát ra trong miệng một học sinh năm nhất, có vẻ giống như tự cho mình là đúng.
Nhưng giọng điệu của giáo sư Dumbledore có vẻ rất vui vẻ, "Cảm ơn con, Harry. Cảm ơn con."
Nhưng sau đó ông ấy lại trở nên rất thận trọng, "Chỉ là ta hy vọng con hiểu rõ những việc này nguy hiểm như thế nào —— Con có khả năng sẽ chết."
Harry mỉm cười, "Cái chết giống như một giấc ngủ sau một ngày dài. Hơn nữa, đối với người có đầu óc rất tỉnh táo mà nói, cái chết chỉ là bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới."
Cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra sau cái chết của cậu ở kiếp trước, những lời này giống như giáo sư Dumbledore đã nói với cậu, tuy rằng cậu không nhớ rõ chính xác là khi nào —— Giáo sư Dumbledore có rất nhiều lời nói vô cùng hợp lý.
"Con biết rằng việc đối đầu với Voldemort không phải là một việc dễ dàng. Nếu chúng ta cúi đầu với hắn, bất luận muốn có bao nhiêu giàu có và quyền lực, chúng ta đều có thể có được thứ mình muốn! Hai thứ này vẫn luôn luôn là thứ mà con người muốn có nhất...... Vấn đề là, con người luôn cố tình lựa chọn thứ có lợi nhất cho bọn họ."
Giáo sư Dumbledore ngạc nhiên ngồi xuống, trong lúc nhất thời ông không biết phải nói gì mới tốt.
"Thưa giáo sư," Harry nói, "Thưa giáo sư, cho dù Hòn đá Phù thủy không còn nữa, nhưng Vol...... Ý con là, kẻ thần bí?"
"Cứ gọi hắn là Voldemort, Harry. Nên sử dụng xưng hô chính xác đối với mọi thứ. Nếu sợ hãi một cái tên, càng củng cố rằng bản thân cũng sợ hãi về nó."
Mẹ nó! Tuy biết rằng là như vậy, nhưng chính là thuận miệng kêu vậy suốt bảy năm sau đó vừa vặn sửa miệng kêu lại khi bắt các Tử Thần Thực Tử!
Harry chửi thầm và sửa miệng: "Là, thưa giáo sư. Là như thế này, Voldemort chắc chắn sẽ cố gắng tìm cách khác để quay trở lại, đúng không? Ý của con là, hắn ta cũng không có biến mất, đúng không?"
"Đúng vậy, Harry, hắn không có biến mất. Hắn ta vẫn đang trốn ở nơi nào đó, có lẽ đang tìm kiếm người nào đó nguyện ý chia sẻ cơ thể với hắn.
Hắn ta không phải sống một cách chân chính, cho nên cũng sẽ không bị gϊếŧ chết.
Lúc đó hắn chỉ lo trốn thoát một mình, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Quirrell; hắn tàn nhẫn độc ác đối với kẻ thù, và lạnh lùng vô tình đối với những người đi theo hắn.
Tuy nhiên, Harry, có lẽ con có thể trì hoãn hắn lại để hắn không thể lấy lại sức mạnh ngay lập tức, trong tương lai cần một người chuẩn bị đầy đủ để quyết đấu một trận chiến sống còn với hắn. Nhưng nếu hắn bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, có lẽ hắn sẽ không thể nào khôi phục lại sức mạnh của mình."
Harry nhìn Dumbledore, "Hắn làm như thế nào để hắn không thể sống một cách chân chính? Vì sao chúng ta tiêu diệt một cái lại có một cái khác xuất hiện?"
Dumbledore dường như rất ngạc nhiên khi Harry hỏi câu hỏi này.
"...... Là bởi vì hắn sử dụng phép thuật hắc ám tà ác sao?" Harry cố gắng hướng dẫn giáo sư Dumbledore, nhưng vẻ mặt của giáo sư Dumbledore lại không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Harry đành phải chuyển sang đề tài khác: "Thầy nói cần một người khác chuẩn bị đầy đủ thật tốt để quyết đấu một trận chiến sống còn với hắn? Vậy người đó là ai?"
Giáo sư Dumbledore chớp mắt nhìn cậu.
Harry không cần hỏi cũng biết, người đó chính là giáo sư Dumbledore.
Nhưng khi cậu nhớ đến sự mất mát và đau khổ sau cái chết của giáo sư Dumbledore, và một lần nữa khi thấy giáo sư Dumbledore sống sờ sờ trước mặt mình —— Tuyến nước mắt của học sinh năm nhất luôn phát triển rất tốt.
"Ồ, Harry." Giáo sư Dumbledore hơi bối rối.
"Con không muốn bất cứ ai phải chết......" Harry thút tha thút thít nức nở nói, cậu cố gắng kìm lại những giọt nước mắt, nhưng cậu không thể nhịn được —— Đáng chết, kỳ thật cậu một chút cũng không muốn nhẫn nhịn —— Sau khi Dumbledore chết, cậu chịu đựng rất nhiều oán giận ủy khuất và đau khổ, nhưng không có người nào có thể khuyên cậu và an ủi cậu. "Thật ra con vẫn luôn muốn nói, giáo sư Dumbledore, mỗi chiếc áo choàng của thầy đều rất là đẹp."
Harry nói một cách chân thành.
"A, cảm ơn." Giáo sư Dumbledore mỉm cười, "Minerva vẫn luôn nói rằng ta mặc như vậy là không đàng hoàng, nhưng ta nghĩ nếu mọi người đều mặc áo choàng màu đen, trông nghiêm trang như vậy thì nơi này sẽ nặng nề tới mức nào. Con thích áo choàng hôm nay của ta không? Harry?"
Harry với hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn giáo sư Dumbledore hôm nay mặc chiếc áo choàng dài màu lam, và trên đó có rất nhiều ngôi sao màu bạc.
"Rất đẹp." Harry hít hít mũi, tán thưởng nhận xét, "Đẹp giống như trong truyện cổ tích vậy."
Giáo sư Dumbledore trông rất cảm động, ông nói: "Ngoài ra, ta phải cảm ơn con vì món quà Giáng Sinh."
Harry mỉm cười với ông, nụ cười kia có hơi áy náy —— Đời trước cậu chưa bao giờ tặng món quà nào cho giáo sư Dumbledore —— "Từ giờ trở đi mỗi năm con đều tặng, có được không?"
"Đương nhiên. Ta sẽ rất mong chờ nó." Giáo sư Dumbledore chớp chớp mắt nhìn cậu, "Khi vào đông ta vẫn luôn mang vớ con tặng. Nhưng hiện tại thì quá nóng."
Harry nín khóc và mỉm cười.
"Vậy thì, con có thể biết là," Harry phải hỏi những chuyện mà cậu không hiểu khi còn là học sinh năm nhất, chẳng hạn như, "Tại sao Quirrell không thể chạm vào con?"
"Ồ, đương nhiên rồi." Giáo sư Dumbledore nói một cách từ ái, "Đó là vì mẹ của con đã chết vì cứu con. Nếu có điều gì mà Voldemort không thể hiểu rõ, thì đó chính là yêu.
Giống như tình yêu mãnh liệt của mẹ con dành cho con và sẽ luôn lại ấn ký ở trên người của con. Không phải vết sẹo, cũng không phải dấu vết có thể nhìn thấy được.
Được một người yêu sâu đậm như vậy, cứ việc người kia vì chúng ta mà chết, cũng sẽ lưu lại một bùa hộ mệnh vĩnh viễn cho chúng ta.
Nó ẩn dưới làn da của con. Cũng bởi vì nguyên nhân này, Quirrell không thể chạm vào con. Nội tâm của Quirrell tràn đầy thù hận, tham lam và tham vọng, đã bán đứng linh hồn của mình cho Voldemort, cho nên khi hắn ta chạm vào người có ấn ký tốt đẹp như vậy thì sẽ cảm thấy đau đớn đến mức không thể chịu được."
Harry nghĩ, có lẽ đây là tác dụng của bùa huyết thống mà mẹ cậu lưu lại cho cậu trước khi chết.
"Con cũng yêu mẹ của con." Harry cúi đầu nói.
Sau khi cậu hỏi xong làm thế nào mà cậu có thể lấy được Hòn đá Phù thủy, bà Pomfrey đã nhanh chóng đuổi giáo sư Dumbledore đi ra ngoài.
Giáo sư Dumbledore trông rất vui vẻ khi ông rời đi, Harry cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Bà Pomfrey, y tá trưởng của Bệnh thất, là một người phụ nữ lương thiện và rất nghiêm khắc.
Harry năn nỉ bà rất lâu, bà mới đồng ý Ron và Hermione, thậm chí một vài học sinh nhà Slytherin vào thăm.
Vẻ mặt của bọn họ trông rất tái nhợt, nhưng tinh thần của họ cũng không tệ lắm.
"Chào, Blaise, Theodore." Harry nói, cậu hơi thất vọng vì Draco không tới.
"Harry!" Hermione thoạt nhìn trông như muốn khóc, nhưng cô nàng cố gắng kìm lại. "Mình đã nghe hết rồi, thật đáng sợ......"
Blaise nói, "Vậy cuối cùng Hòn đá Phù thủy ở đâu?" Hắn tò mò hỏi. Khi giọng điệu của hắn không còn châm chọc nữa, mọi người rất dễ dàng phát hiện giọng nói của hắn rất hay.
Nhưng hắn nhanh chóng nói tiếp, "Không thể nói thì thôi." Hắn giả vờ không quan tâm chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Harry cảm thấy cái miệng luôn không nói lời thành thật của Slytherin cũng rất đáng yêu. Cậu trả lời rằng Hòn đá Phù thủy đã bị phá hủy.
"Vậy thì Hòn đá Phù thủy đã không còn nữa?" Cuối cùng Hermione hỏi, "Flamel sắp chết rồi?"
"Giáo sư Dumbledore nói rằng đối với những người có đầu óc vô cùng tỉnh táo, thì cái chết chỉ là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm khác." Harry nói.
"Trước kia mình không nên cảm thấy thần kinh của giáo sư Dumbledore không bình thường." Ron nói. "Ông ấy là anh hùng trong lòng của mình."
Ron giải thích với Harry, "Cậu là cấp bậc huyền thoại, giáo sư Dumbledore là sử thi."
Blaise nhịn không được cười một tiếng.
"Sau đó chuyện gì đã xảy ra với hai người?" Harry nói.
"Ồ, mình đã thuận lợi quay trở lại." Hermione nói, "Mình phải mất thời gian khá lâu mới đánh thức được bốn người kia, sau đó tụi mình thấy Ron quay trở lại. Sau đó tụi mình chạy nhanh đến chuồng cú, muốn liên lạc với giáo sư Dumbledore, không ngờ lại đụng phải thầy ấy ở hành lang. Thầy ấy đã biết. Thầy ấy chỉ nói một câu: "Harry nhìn chằm chằm hắn, phải không" sau đó liền chạy nhanh lên lầu bốn."
"Cậu nói xem, Dumbledore có phải muốn cậu làm như vậy không?" Hermione nói, "Thầy ấy dẫn đường để cậu đi làm chuyện đó?"
Theodore nhịn không được nói, "Nếu ông ta thực sự như vậy, ý mình là —— Điều đó thật sự đáng sợ, cậu có thể mất mạng."
"Không, không phải như vậy," Harry như nghĩ đến điều gì đó và nói, "Giáo sư Dumbledore là một người rất thông minh. Mình cho rằng thầy ấy muốn cho mình một cơ hội. Thầy ấy dường như biết một ít việc đang diễn ra ở đây. Mình cảm thấy thầy ấy rõ ràng đang biết chúng ta đang tính toán làm cái gì. Thầy ấy không ngăn cản chúng ta mà ngược lại còn dạy chúng ta những đồ vật hữu dụng. Thầy ấy giống như nghĩ rằng nếu có thể, thì mình có quyền đối mặt với Voldemort."
Bọn họ thở hổn hển.
Ron đã trải qua quãng thời gian bị Tử Thần Thực Tử theo dõi khi nói ra cái tên này, cái này khiến cậu khắc sâu hơn sự đáng sợ của cái tên này, cậu hơi bực bội nhìn Harry, "Cậu có nhớ rõ là tại sao không thể nói ra cái tên này không!"
Harry nở một nụ cười xin lỗi —— Không biết hiện tại Voldemort có cảm nhận được có người gọi tên hắn không, nhưng hắn lại không có sức mạnh để trả thù, nói không chừng hắn ta sẽ đoán người nói tên của hắn là giáo sư Dumbledore, hay vẫn là tên nhóc con Harry Potter......
"Có thể đừng nói ra cái tên kia không!" Giọng điệu của Blaise hơi run rẩy, nhưng không hề có ác ý, "Nhưng cậu ta nói đúng. Không có ai mạnh hơn so với cậu."
"Đây là chỗ mà Dumbledore không bình thường so với người khác." Nói một cách kiêu ngạo, rồi lại từ từ hạ xuống, "Nghe này, ngày mốt cậu nhất định phải tham gia bữa tiệc kết thúc năm học. Tất nhiên là điểm đã được tính hết rồi, Slytherin giành được vị trí thứ nhất. Không ít người cảm thấy Draco đã làm phép lên chiếc đồng hồ cát nhà Slytherin để những viên đá quý trong đó không ngừng tăng lên! Cậu bỏ lỡ trận đấu Quidditch cuối cùng, không có cậu, chúng ta thua thảm hại trước đội nhà Ravenclaw. Nhưng thức ăn trong bữa tiệc vẫn rất ngon."
Blaise và Theodore liếc nhìn nhau.
Đúng lúc này, bà Pomfrey xông vào.
"Các trò đã ở đây gần mười lăm phút, mau đi ra ngoài cho ta." Bà kiên quyết nói.
HẾT CHƯƠNG