EDITOR: Yuki
BETA: Hara
-oo-
Dưới ánh mắt tò mò của các học sinh năm nhất, chiếc mũ phân loại mở miệng và hát một bài hát mới:
"Hogwarts lại nghênh đón học sinh mới,
Mặc dù đã một ngàn năm trôi qua,
Mặc dù tứ đại đầu sỏ lúc trước đã không còn nữa."
Draco giật giật khóe miệng với tâm trạng vi diệu.
"Nhưng học viện của bọn họ có một lịch sử lâu đời,
Cho đến ngày hôm nay,
Mọi người đều biết, Hogwarts có bốn học viện,
Gryffindor giống như một ngọn lửa,
Ấm áp và hào sảng,
Bọn họ dũng cảm, gan dạ và sáng suốt hơn người,
Hufflepuff giống như mặt đất,
Luôn luôn đủ bao dung và nhân từ,
Bọn họ kiên nhẫn và thành thật, thiện lương và chăm chỉ,
Ravenclaw giống như một cơn gió mạnh,
Luôn luôn đủ khôn ngoan và bác học,
Bọn họ khám phá sự thật, bình tĩnh và vững vàng,
Slytherin tượng trưng như nước ở dưới đáy hồ,
Luôn luôn đủ khôn khéo và kiên định,
Bọn họ có phong độ nhẹ nhàng, sử dụng các loại mưu kế khác nhau để đạt được mục đích.
Hãy tới đây và mang tôi vào!
Không cần nghi ngờ, cũng không cần sợ hãi!
Tứ đại đầu sỏ đã cho tôi suy nghĩ,
Một nghìn năm qua tôi chưa bao phạm phải sai lầm,
Bắt đầu từ một ngàn năm trước,
Nhiệm vụ của tôi là phân loại các học sinh mới."
Sau khi mũ phân loại hát xong, trong Đại Sảnh Đường lập tức vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mũ phân loại cúi đầu chào khán giả ở khắp mọi hướng.
Pansy nói, "Nó không hề có chút tiến bộ nào...... So với năm thứ nhất!"
"Hiện tại, người được gọi tên hãy đến đây và ngồi xuống, sau đó đội chiếc mũ phân loại lên trên đầu." Khi tiếng vỗ tay lắng xuống, giáo sư McGonagall cầm một tấm da dê và nói một cách nghiêm túc.
Alice rất nhanh đã được gọi tên, chiếc mũ phân loại gần như chỉ chạm vào đầu cô nàng và lập tức hét lên: "Slytherin!"
Pansy uể oải nhìn thoáng qua Blaise, Blaise quơ tay tỏ vẻ bất đắc dĩ. Bàn dài nhà Slytherin vang lên một tràng tiếng vỗ tay. Theodore người đang ngồi bên cạnh Draco đang muốn nhường chỗ cho Alice, nhưng Alice đi thẳng qua người của Draco, không thèm liếc nhìn hắn một cái, ngồi xuống bên cạnh Crabbe và Goyle.
Nhiều thành viên GS liếc nhìn nhau, rồi nhìn Draco, nhưng Draco không hề có vẻ gì là tức giận hay xấu hổ, dường như hắn biết cảnh tượng này nhất định sẽ xảy ra.
Giáo sư McGonagall rất nhanh đã đọc đến tên em gái Ginny của Ron, "Ginny Weasley ——"
Một cô gái nhỏ tóc đỏ lo lắng túm chặt hai bên áo choàng của mình, chạy chậm về phía chiếc ghế đẩu có ba chân kia, trên bàn dài nhà Gryffindor, các anh trai của cô nàng đồng loạt phát ra những tiếng cổ vũ, điều này khiến cho hai cái lỗ tai nhỏ lộ ra cũng đỏ bừng giống như mái tóc của cô.
Chiếc mũ phân loại trầm ngâm một lúc, "Gryffindor ——"
Nhà Gryffindor lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình, bốn người anh trai của cô nàng đều ở Gryffindor, George và Fred là những người vỗ tay to nhất.
Ron kéo cô đến cạnh mình và ngồi xuống, Ginny ngồi giữa Ron và Harry, đầu luôn cúi xuống, không dám nâng lên, Ron nói chuyện với cô, thỉnh thoảng lại nháy mắt với Harry, cậu chỉ cau mày và vẻ mặt có chút khó xử, lại có chút bất đắc dĩ.
Lần này có rất ít học sinh được phân vào nhà Slytherin, trong bốn học viện, học sinh nhà Slytherin là ít nhất —— nhiều nhất chính là Hufflepuff, tiếp theo là Gryffindor.
Các thành viên GS nhìn nhau với ánh mắt đầy lo lắng.
"Leo Hydson." Lúc này, giáo sư McGonagall gọi tên học sinh năm nhất cuối cùng.
Đó là một cậu bé có đôi mắt màu đen và mái tóc màu đen, y nhìn bàn dài nhà Slytherin, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Mình cảm thấy cậu nhóc đó sẽ đến Slytherin." Pansy cũng chú ý tới tầm mắt của cậu bé kia. Cô nói với Draco, cố ý thu hút sự chú ý từ cậu —— Draco vẫn luôn chú ý đến Goyle và Crabbe, những người đang nói chuyện thân thiết với Alice.
"Cái gì?" Draco rốt cuộc cũng chuyển tầm mắt đi và nhìn Pansy.
"Học sinh năm nhất kia." Pansy nói.
Draco nhìn lên, ánh mắt của cậu bé kia đã chuyển sang chỗ khác, bắt đầu đi về phía của mũ phân loại.
Theodore cười nhạo một tiếng: "Leo, l——e——o——n là l, e, o, n, h, a, r, d, là viết tắt của Leonhard, nó có nghĩa là ' sư tử '."
Theodore dường như cảm thấy rất là buồn cười, "Sư tử." Cậu liếc mắt nhìn cậu bé kia một cái.
Draco tỏ vẻ không hề có chút áp lực gì hết. Sư tử đầu đàn lớn nhất của Gryffindor không phải đang ở ngồi trên bàn dài nhà Slytherin và đảm nhận chức thủ tịch sao?
Hắn nhìn cậu bé kia, phát hiện học sinh năm nhất kia không giống với các học sinh năm nhất khác, cậu ta bình tĩnh, thoải mái, không có chút lo lắng nào.
"Ồ, thoạt nhìn trông rất tốt." Blaise nói. "Mình cá bảy galleon là y sẽ đến Slytherin, các cậu thì sao?"
"Mình cũng cá cậu ta sẽ đến đây." Draco nói.
"Mình cũng giống Draco." Pansy nói.
Bọn họ nhìn Theodore.
"Mình từ chối tham gia." Theodore bình tĩnh nói.
Pansy và Blaise cùng nhìn cậu ta, "Xuy" một tiếng rất dài.
Tư thế đội chiếc mũ phân loại của cậu bé kia trông rất đẹp, y không có đối xử tùy ý hay thô lỗ đối với chiếc mũ phân loại giống như những học sinh năm nhất khác.
Blaise nói: "Giống như đang đội ở trên đầu một chiếc mũ sang trọng vậy."
Theodore nói: "Cảm giác giống như Draco lúc trước vậy."
Pansy nói, "Cậu ta hẳn là xuất thân trong một gia đình có gia giáo tốt đẹp —— giống như Draco vậy đó!"
Blaise và Theodore cùng nhau nhìn cô nàng rồi"Xuy" một tiếng rất dài.
Draco tỏ vẻ rất vừa lòng đối với phẩm chất của cậu ta, thái độ của cậu ta đối với mũ phân loại khiến Draco có hảo cảm rất nhiều với cậu ta, "Cậu ta chắc chắn là một đứa trẻ rất ưu tú."
"Có thể đừng gọi là đứa trẻ được không?" Blaise nói, "Cậu ta chỉ nhỏ hơn cậu có một tuổi, cậu làm mình nổi hết cả da gà."
"Draco thích gọi cái gì thì cứ để cậu ấy gọi." Pansy trừng mắt nhìn Blaise một cái.
Blaise giơ tay đầu hàng.
Chiếc mũ phân loại nhanh chóng hét lên, "Slytherin ——!"
Bàn dài nhà Slytherin lập tức vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Leo mỉm cười đi tới, nụ cười kia vô cùng tiêu chuẩn, không có một chút nào là kỳ vọng và kích động của một học sinh năm nhất nên có, trông có vẻ hơi lạnh nhạt.
Blaise và Theodore liếc nhìn nhau, "Mình không thích người này." Theodore dùng khẩu hình nói.
Blaise gật đầu đồng ý.
"Chào mừng cậu." Draco vỗ tay, mỉm cười nhìn Leo nói.
Leo rụt rè gật đầu, "Cảm ơn." Y khách sáo nói.
Alice ngẩng đầu lên nhìn y, cau mày.
—— Cô nhớ rõ ràng ở kiếp trước, Slytherin chưa bao giờ có một học sinh tên là Leo Hydson.
Cô nàng chán ghét tất cả những gì khác biệt so với trong trí nhớ của mình.
Đặc biệt căm ghét những thứ khác biệt về chính bản thân của cô.
Cô nàng quyết định chán ghét cậu học sinh không phù hợp với ký ức của mình.
Có rất nhiều người bắt chuyện với y, bởi vì dòng họ Hydson dường như không có ở trong trí nhớ của họ —— hoặc là có tồn tại nhưng họ không nhớ rõ.
"Dòng họ của cậu hình như không phải là họ của gia tộc bên nước Anh?" Weixi hỏi.
"Mình sinh ra ở nước Đức." Leo mỉm cười vô cùng tiêu chuẩn.
"A, vậy tại sao cậu không học ở Durmstrang?" Blaise hỏi.
Leo nhìn chăm chú vào Blaise bằng đôi mắt màu đen của y, "Bởi vì mình tương đối thích Hogwarts."
Ta yêu Hogwarts, hơn nữa điên cuồng nhớ tất cả mọi thứ ở nơi này.
Y di chuyển ánh mắt, nhìn về phía bàn dài nhà Gryffindor —— khóe môi của y hơi rũ xuống một chút, cái này khiến cho nụ cười của y càng thêm lãnh đạm và không có tình cảm.
Cậu hiện tại đang ở đâu? Godric? Hài cốt của cậu được chôn ở đâu? Linh hồn của cậu phiêu đãng ở đâu? Thật nực cười, mình đi tới một ngàn năm sau, mà cậu, lại vĩnh viễn ở một nơi nào đó của một ngàn năm trước.
Cậu không thể nhìn thấy học viện của cậu hưng thịnh và sinh động đến cỡ nào, bọn học sinh của cậu vẫn có khí phách hăng hái và tràn đầy năng lượng giống như một ngàn năm trước vậy.
Leo rũ đôi mắt xuống và trầm mặc ngồi ở một bên.
Dumbledore đứng lên. Ông mỉm cười nhìn các học sinh, vỗ tay với bọn họ, dường như không có điều gì có thể làm ông hạnh phúc hơn là nhìn thấy tất cả học sinh tụ tập ở dưới một mái nhà.
"Chào mừng!" Ông nói, "Chào mừng các con bắt đầu một năm học mới ở Hogwarts!"
Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô.
"Mọi người đều nói ông ấy là phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ này, mọi người ở nước Đức có nghĩ như vậy không?" Blaise cười tủm tỉm nhìn Leo.
Leo ngẩng đầu nhìn Blaise nhưng không nói lời nào, Draco tát một cái vào cái ót của Blaise, "Ngồi im nghe hiệu trưởng nói chuyện! Không được khi dễ học sinh mới!"
Leo mỉm cười với Draco. Draco rụt rè gật đầu với y, Blaise làm vẻ mặt đau khổ nhìn Draco.
Mặc dù giáo sư Dumbledore đã rất già rồi nhưng ấn tượng ông tạo ra với mọi người luôn luôn là tràn đầy năng lượng. Tóc và râu của ông đều dài khoảng mấy thước Anh, ông đeo chiếc kính hình bán nguyệt,có một cái mũi móc. Mọi người thường gọi ông là phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ này, nhưng mọi người cũng không phải vì điểm này mới tôn trọng ông.
Ông cụ này khiến mọi người không tự chủ được mà phải tin tưởng ông.
Ông mỉm cười với tất cả các học sinh trong trường, "Năm nay, ta rất vui mừng chào đón một vị giáo sư mới gia nhập vào đội ngũ của chúng ta. Ta nghĩ tất cả mọi người chắc chắn đều biết đến vị giáo sư trẻ tuổi này —— giáo sư Gilderoy Lockhart đã vui vẻ đồng ý lấp đầy chỗ trống để dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám."
Trong Đại Sảnh Đường vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có không ít tiếng thét chói tai của các học sinh.
Pansy cũng nhìn về dãy bàn giáo sư với vẻ mặt phấn khích, "Ôi, trời ạ, thật sự là ngài ấy!"
Giáo sư Gilderoy Lockhart đứng lên và nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng sáng, hắn ta đứng lên và bắt đầu nói chuyện, "Ồ —— ta rất vinh hạnh khi có thể trở thành giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám...... Đúng vậy, ta cho rằng ta có đủ năng lực để trở thành ——"
Ron và Harry đều có sắc mặt âm trầm.
"Mình không hiểu, tại sao giáo sư Dumbledore lại để hắn ta trở thành giáo sư." Ron một chút cũng không muốn nghe Gilderoy Lockhart nói, cậu phàn nàn với Harry.
Blaise cũng không thể hiểu được. "Nói thật, mình thừa nhận là sách của hắn viết rất đẹp, nhưng mình không cho rằng hắn có thể làm giáo sư."
Pansy không vui nói, "Đó đều là những kinh nghiệm mà ngài ấy từng trải qua!"
Blaise bĩu môi, "Thôi đi, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao? Đoạn cuối cùng của《 chuyến hành trình với quỷ hút máu 》 và 《 một năm với người tuyết quạu quọ 》 rất giống nhau đấy? Ở trong cùng một thế giới, hắn ta làm sao vừa có thể đi du hành với quỷ hút máu ở bên Châu Âu, vừa có thể ở bên Tây Tạng một năm với người tuyết được?"
"Đảng khảo chứng vạn tuế. Cao cấp đảng khảo chứng vạn tuế." Theodore làm bộ làm tịch hoan hô một tiếng, "Không còn cách nào khác," cậu khôi phục lại bộ dáng đứng đắn nói, "Một nửa hội đồng quản trị Hogwarts đều đề cử, Dumbledore cũng không còn cách nào khác."
"Thật hy vọng một nửa hội đồng quản trị kia không có nhà của mình." Draco vẻ mặt giống như đau răng vậy, "Mình mặc kệ sách kia có phải là thật hay không, mình chỉ cảm thấy người đàn ông này vừa dối trá vừa tùy tiện —— hắn ta chỉ mỗi khuôn mặt là đẹp thôi."
Gilderoy Lockhart thật sự không thể dừng lại được, hắn ta cứ tiếp tục nói, nói từ cuốn sách đầu tiên rồi lại đến cuốn tự truyện của hắn, tiếp tục kể cho mọi người nghe về hành trình tâm lý của mình ——
"Mình muốn gϊếŧ hắn!" Theodore nghiến răng nghiến lợi, "Mình sắp chết đói rồi!"
Cuối cùng giáo sư McGonagall đành phải ra mặt cắt ngang bài phát biểu của hắn ta, mới thành công được vô số Phù thủy tương lai của giới phép thuật khỏi việc phải chết đói.
Thịt bò nướng, gà nướng, sườn heo nướng, sườn cừu nướng, xúc xích, bò bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh pudding Yorkshire, đậu Hà Lan mầm, cà rốt, nước thịt và sốt cà chua lập tức xuất hiện ở trên bàn ăn.
"Mình yêu giáo sư McGonagall." Theodore gần như sắp khóc, cậu vội vàng gắp một ít khoai tây nướng bỏ vào trong đĩa của mình.
Leo mỉm cười nhìn các học sinh trên bàn dài nhà Slytherin.
HẾT CHƯƠNG