Sau khi nhận được thông tin rằng trong Thân Vương phủ của Thập Tam Vương gia Hiên Viên Hoằng. Thì ngay lập tức, quan binh đã bao vây toàn bộ trong và ngoài Vương phủ, họ tạm thời ra lệnh cấm toàn bộ người trong Vương phủ hạn chế ra ngoài để giữ an toàn. Dân chúng đứng ngoài phủ chật ních, trong đám đông không ngừng vang lên những tiếng bàn tán xôn xao làm ồn ào một mảng:
“ Này, nghe nói người chết hôm qua là một trong số thị thiếp của Thập Tam Vương thì phải nha! “. Người thứ nhất giống như đứng ngoài xem cho vui nói.
“ Cái này thì còn phải hỏi sao, chính là Hạ Lan thị thiếp thì phải. Nàng ta đi đâu cũng gây thù chuốc oán, độc mồm độc miệng, kẻ thù của nàng ta cũng là không ít nha! “. Người thứ hai lườm người thứ nhất, vừa nói vừa không khỏi có chút đắc ý về cái chết của nàng ta.
“ Ta thấy ngươi mới chính là độc mồm độc miệng a, người ta đã chết rồi còn nói như vậy, không sợ oan hồn nàng ta nửa đêm gõ cửa nhà ngươi ám ngươi đến chết sao! Aiii, đúng là hồng nhan bạc phận! “. Người thứ ba ngửa đầu lên trời cảm thán.
“ Thập Tam Vương gia, người này đúng là một trong số những thị thiếp của ngài? “. Người đứng đầu trong Phủ Thần Hầu đang trao đổi một số thông tin cơ bản về nạn nhân bị hại vừa rồi. Lại nhìn đến xác chết kia, hiện trường ngoài việc bị người làm tên A Kim lật ra một chút thì chưa hề thay đổi, nạn nhân là Hạ Lan Mộc Nhi – Nhị tiểu thư nhà Lễ Bộ Thượng Thư.
“ Đại nhân, xác chết thoạt nhìn như có vẻ là chết do ngạt khí, nhưng sau khi khám nghiệm, chúng thuộc hạ đã phát hiện ra dấu chấm nho nhỏ ở ngực trái, có thể đoán được rằng hung khí là một vật vô vùng nhỏ mà sắc bén! “. Một vị bổ khoái đứng dậy nói với người đang đứng nói chuyện với Hiên Viên Hoằng.
“ Ngoài ra, còn thấy một lượng mê hồn hương liều cao ngấm trong máu cùng một số loại độc không rõ thành phần chiết xuất! “. Người đó nói thêm, lại để ý đến sắc mặt của Thập Tam Vương Gia. Hắn không khỏi toát mồ hôi, sao trên đời lại có người lạnh lùng đến đáng sợ như vậy?
“ Được rồi, cứ tiếp tục điều tra, có gì thì báo lại với ta! “. Người đang nói được cho là xuất sắc nhất Thần Hầu Phủ, vụ án lần này xảy ra ở Vương phủ của Thập Tam Vương gia lại giao cho hắn điều tra, chứng minh rằng vị Thập Tam này có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Thánh Thượng.
“ Mang xác nàng ta mai táng là được, không cần cầu kỳ! “. Phận Hoàng tử, người Hoàng tộc luôn luôn vô tình lãnh khốc như vậy! Lời hắn vừa nói có biết bao nhiêu vô tình, bao nhiêu nhẫn tâm? Vương Cẩm Lệ được hắn ôm vào lòng, bây giờ nàng ta đang được sủng ái, nhưng sau này khi chơi chán rồi thì có phải chăng số phận nàng ta cũng giống như vậy hay không? Nàng ta âm thầm cắn chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt, bàn tay đang giữ ở eo hắn bỗng nhiên siết chặt hơn, mắt nhắm lại, nếu không là vĩnh viễn thì hãy để cho nàng ta lưu giữ khoảnh khắc này lâu hơn một chút, có được không?
Lời hắn vừa nói làm mọi người sửng sốt, nhưng cũng không ai nói gì. Lăng Thiên Ân cùng Thanh Cát nằm trên mái nhà, nhưng không một ai chú ý. Thiên Ân lòng lạnh đi một chút vì câu nói vô cảm kia của hắn, mắt vẫn không rời khỏi cái xác dưới kia. Nàng cảm thấy khinh thường Hiên Viên Hoằng,
“ Sao vậy? Không khoẻ sao? “. Hiên Viên Hoằng cảm thấy mỹ nhân trong lòng có gì đó không đúng, hắn ân cần hỏi nhưng giọng vẫn lạnh lẽo như cũ.
“ Thiếp thấy hơi lạnh! “. Vương Cẩm Lệ như cũ nhắm mắt, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ.
“ Ta đưa nàng về phòng! “. Hắn xoay người chuẩn bị rời đi khỏi hiện trường thì một bóng người đột nhiên xuất hiện, nhanh nhẹn túm mạnh lấy ống tay áo của hắn, người ấy hung hăng hét to:
“ Vương gia, người phải làm chủ cho muội muội của thiếp, làm ơn, ngài nhất định phải giúp con bé tìm lại công lý, thiếp xin ngài! “. Hạ Lan Tâm Nhi vừa kêu vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, dính cả lên áo Hiên Viên Hoằng. lúc này, Vương Cẩm Lệ nhìn xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía ba người bọn họ, nàng ta nhỏ giọng nói:
“ Tâm Nhi tỷ, đừng như vậy, có chuyện gì vào trong hãy nói, ở đây còn có rất nhiều người, sẽ không hay…”.
Hạ Lan Tâm Nhi vì cái chết của muội muội mà đau lòng, nàng ta biết Hiên Viên Hoằng rất vôtình, thậm chí là tất cả những người hoàng tộc đều không có trái tim, nhưng nàng ta muốn thử một lần, muốn dùng sự bi thương của mình để đòi lại công bằng cho Hạ Lan Mộc Nhi. Câu nói kia của Vương Cẩm Lệ làm nàng ta bừng tỉnh, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía Vương Cẩm Lệ:
“ Là nàng ta, chính nàng ta đã hại chết Mộc Nhi, Vương gia, ngài phải giúp muội muội thiếp! “. Nói xong, nàng ta còn định nhào đến chỗ Vương Cẩm Lệ đang đứng nhưng bị Hiên Viên Hoằng dùng chân đá một cái liền ngã nhào xuống đất, hắn quắc mắt lạnh lùng nhìn nàng ta:
“ Cút, người đâu, đưa nàng ta đi, nhốt tạm trong phòng củi hay nhà kho, chờ Lễ Bộ Thượng Thư tới nhận con gái. Nàng ta điên rồi!
“. Hắn ghét bỏ nhìn Hạ Lan Tâm Nhi nằm trên đất, cùng Vương Cẩm Lệ ly khai. Mặc kệ cho nàng ta bị người hầu lôi đi, dù nàng ta la hét, hắn vẫn chỉ lạnh lùng không mà không thèm ngoái đầu lại. Không ai để ý đến sắc mặt trắng bệch của Vương Cẩm Lệ khi nghe câu nói buộc tội hồi nãy của Hạ Lan Tâm Nhi.
******************************
Xác của Hạ Lan Mộc Nhi tạm thời được đưa vào căn nhà trống phía sau Tây Viện. Ban đêm ở đây vô cùng lạnh lẽo hoang vắng, từng đợt gió thổi qua làm lòng người lạnh đi.
Trước cửa phòng xác có ánh đèn, lần này là Lăng Thiên Ân tự mình đơn thân độc mã đi, nghe đến hai chữ “ phòng xác “ mà Thanh Cát sống chết không chịu đi, nên nàng đành phải tự đi một mình. Từ lúc chiều khi nhìn thấy xác chết đã vô cùng ngứa chân ngứa tay rồi, ở hiện đại làm sát thủ thì tất nhiên là Thiên Ân biết rất nhiều thủ đoạn giết người, lần này chắc cũng không ngoại lệ, nhỉ?
Thiên Ân rón rén mở cánh cửa gỗ. Cánh cửa cũ kỹ kêu cọt kẹt, lúc mở ra, nàng còn phải dùng tay bịt mũi ho lấy ho để. Ánh trăng lên cao, rọi sáng vào một nửa căn phòng, căn phòng tối om, nhờ có ánh trăng mà trở nên mờ mờ ảo ảo. Thiên Ân vô cùng bình tĩnh quan sát mọi thứ, xác của Hạ Lan Mộc Nhi nằm trên bàn dài để giữa phòng, chiếc khăn trắng to trùm kín từ chân phủ lên đầu, tóc dài xoã xuống, dài gần đến nền đất. Nàng tiến lại gần chiếc bàn chứa cái xác, tay thon dài nhẹ nhàng kéo chiếc khăn ra, khuôn mặt trắng bệch của nàng ta hiện ra. Trên ngực có vệt máu chảy dài xuống bụng đã bị khô cứng mà trở nên thẫm hơn.
Đêm xuống, ánh trăng lại càng lên cao, soi sáng mặt đến. trời lạnh nhưng nhờ ánh trăng mà trở nên có chút ấm áp.
Khoảng nửa canh giờ sau ( Một tiếng đồng hồ theo giờ hiện đại), cánh cửa phòng xác được mở nhẹ nhàng rồi khép lại, một thân ảnh lại rón rén, ngó ngang ngó dọc rồi ra khỏi Tây Viện. Trên đường đi, nàng không khỏi nghĩ ngợi về chuyện của Hạ Lan Mộc Nhi. Thiên Ân với Hạ Lan Mộc Nhi không tính là quen biết, chỉ gặp có một lần. Kiểu người độc mồm độc miệng như nàng ta thì không có ít kẻ thù, nhưng không đến nỗi hận phải giết chết nàng ta chứ! Ra tay nhanh gọn, độc dược khó tìm khó giải, người ra tay chắc là rất hận nàng ta đây. Đôi mắt Thiên Ân vụt qua tia sáng, không lẽ là người trong phủ làm, có lẽ, theo như dự đoán của nàng, thì kẻ đứng sau có lẽ là một trong số thi thiếp của Hiên Viên Hoằng, lần trước nàng đã tự nhận là thiếp mới của hắn, không phải là tiếp theo sẽ tới mình đó chứ? Nàng không muốn rước thêm phiền phức cho bản thân, nàng thật sự rất lười đối phó với bọn họ nha!
“ Này, nghe nói người chết hôm qua là một trong số thị thiếp của Thập Tam Vương thì phải nha! “. Người thứ nhất giống như đứng ngoài xem cho vui nói.
“ Cái này thì còn phải hỏi sao, chính là Hạ Lan thị thiếp thì phải. Nàng ta đi đâu cũng gây thù chuốc oán, độc mồm độc miệng, kẻ thù của nàng ta cũng là không ít nha! “. Người thứ hai lườm người thứ nhất, vừa nói vừa không khỏi có chút đắc ý về cái chết của nàng ta.
“ Ta thấy ngươi mới chính là độc mồm độc miệng a, người ta đã chết rồi còn nói như vậy, không sợ oan hồn nàng ta nửa đêm gõ cửa nhà ngươi ám ngươi đến chết sao! Aiii, đúng là hồng nhan bạc phận! “. Người thứ ba ngửa đầu lên trời cảm thán.
“ Thập Tam Vương gia, người này đúng là một trong số những thị thiếp của ngài? “. Người đứng đầu trong Phủ Thần Hầu đang trao đổi một số thông tin cơ bản về nạn nhân bị hại vừa rồi. Lại nhìn đến xác chết kia, hiện trường ngoài việc bị người làm tên A Kim lật ra một chút thì chưa hề thay đổi, nạn nhân là Hạ Lan Mộc Nhi – Nhị tiểu thư nhà Lễ Bộ Thượng Thư.
“ Đại nhân, xác chết thoạt nhìn như có vẻ là chết do ngạt khí, nhưng sau khi khám nghiệm, chúng thuộc hạ đã phát hiện ra dấu chấm nho nhỏ ở ngực trái, có thể đoán được rằng hung khí là một vật vô vùng nhỏ mà sắc bén! “. Một vị bổ khoái đứng dậy nói với người đang đứng nói chuyện với Hiên Viên Hoằng.
“ Ngoài ra, còn thấy một lượng mê hồn hương liều cao ngấm trong máu cùng một số loại độc không rõ thành phần chiết xuất! “. Người đó nói thêm, lại để ý đến sắc mặt của Thập Tam Vương Gia. Hắn không khỏi toát mồ hôi, sao trên đời lại có người lạnh lùng đến đáng sợ như vậy?
“ Được rồi, cứ tiếp tục điều tra, có gì thì báo lại với ta! “. Người đang nói được cho là xuất sắc nhất Thần Hầu Phủ, vụ án lần này xảy ra ở Vương phủ của Thập Tam Vương gia lại giao cho hắn điều tra, chứng minh rằng vị Thập Tam này có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Thánh Thượng.
“ Mang xác nàng ta mai táng là được, không cần cầu kỳ! “. Phận Hoàng tử, người Hoàng tộc luôn luôn vô tình lãnh khốc như vậy! Lời hắn vừa nói có biết bao nhiêu vô tình, bao nhiêu nhẫn tâm? Vương Cẩm Lệ được hắn ôm vào lòng, bây giờ nàng ta đang được sủng ái, nhưng sau này khi chơi chán rồi thì có phải chăng số phận nàng ta cũng giống như vậy hay không? Nàng ta âm thầm cắn chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt, bàn tay đang giữ ở eo hắn bỗng nhiên siết chặt hơn, mắt nhắm lại, nếu không là vĩnh viễn thì hãy để cho nàng ta lưu giữ khoảnh khắc này lâu hơn một chút, có được không?
Lời hắn vừa nói làm mọi người sửng sốt, nhưng cũng không ai nói gì. Lăng Thiên Ân cùng Thanh Cát nằm trên mái nhà, nhưng không một ai chú ý. Thiên Ân lòng lạnh đi một chút vì câu nói vô cảm kia của hắn, mắt vẫn không rời khỏi cái xác dưới kia. Nàng cảm thấy khinh thường Hiên Viên Hoằng,
“ Sao vậy? Không khoẻ sao? “. Hiên Viên Hoằng cảm thấy mỹ nhân trong lòng có gì đó không đúng, hắn ân cần hỏi nhưng giọng vẫn lạnh lẽo như cũ.
“ Thiếp thấy hơi lạnh! “. Vương Cẩm Lệ như cũ nhắm mắt, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ.
“ Ta đưa nàng về phòng! “. Hắn xoay người chuẩn bị rời đi khỏi hiện trường thì một bóng người đột nhiên xuất hiện, nhanh nhẹn túm mạnh lấy ống tay áo của hắn, người ấy hung hăng hét to:
“ Vương gia, người phải làm chủ cho muội muội của thiếp, làm ơn, ngài nhất định phải giúp con bé tìm lại công lý, thiếp xin ngài! “. Hạ Lan Tâm Nhi vừa kêu vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, dính cả lên áo Hiên Viên Hoằng. lúc này, Vương Cẩm Lệ nhìn xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía ba người bọn họ, nàng ta nhỏ giọng nói:
“ Tâm Nhi tỷ, đừng như vậy, có chuyện gì vào trong hãy nói, ở đây còn có rất nhiều người, sẽ không hay…”.
Hạ Lan Tâm Nhi vì cái chết của muội muội mà đau lòng, nàng ta biết Hiên Viên Hoằng rất vôtình, thậm chí là tất cả những người hoàng tộc đều không có trái tim, nhưng nàng ta muốn thử một lần, muốn dùng sự bi thương của mình để đòi lại công bằng cho Hạ Lan Mộc Nhi. Câu nói kia của Vương Cẩm Lệ làm nàng ta bừng tỉnh, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía Vương Cẩm Lệ:
“ Là nàng ta, chính nàng ta đã hại chết Mộc Nhi, Vương gia, ngài phải giúp muội muội thiếp! “. Nói xong, nàng ta còn định nhào đến chỗ Vương Cẩm Lệ đang đứng nhưng bị Hiên Viên Hoằng dùng chân đá một cái liền ngã nhào xuống đất, hắn quắc mắt lạnh lùng nhìn nàng ta:
“ Cút, người đâu, đưa nàng ta đi, nhốt tạm trong phòng củi hay nhà kho, chờ Lễ Bộ Thượng Thư tới nhận con gái. Nàng ta điên rồi!
“. Hắn ghét bỏ nhìn Hạ Lan Tâm Nhi nằm trên đất, cùng Vương Cẩm Lệ ly khai. Mặc kệ cho nàng ta bị người hầu lôi đi, dù nàng ta la hét, hắn vẫn chỉ lạnh lùng không mà không thèm ngoái đầu lại. Không ai để ý đến sắc mặt trắng bệch của Vương Cẩm Lệ khi nghe câu nói buộc tội hồi nãy của Hạ Lan Tâm Nhi.
******************************
Xác của Hạ Lan Mộc Nhi tạm thời được đưa vào căn nhà trống phía sau Tây Viện. Ban đêm ở đây vô cùng lạnh lẽo hoang vắng, từng đợt gió thổi qua làm lòng người lạnh đi.
Trước cửa phòng xác có ánh đèn, lần này là Lăng Thiên Ân tự mình đơn thân độc mã đi, nghe đến hai chữ “ phòng xác “ mà Thanh Cát sống chết không chịu đi, nên nàng đành phải tự đi một mình. Từ lúc chiều khi nhìn thấy xác chết đã vô cùng ngứa chân ngứa tay rồi, ở hiện đại làm sát thủ thì tất nhiên là Thiên Ân biết rất nhiều thủ đoạn giết người, lần này chắc cũng không ngoại lệ, nhỉ?
Thiên Ân rón rén mở cánh cửa gỗ. Cánh cửa cũ kỹ kêu cọt kẹt, lúc mở ra, nàng còn phải dùng tay bịt mũi ho lấy ho để. Ánh trăng lên cao, rọi sáng vào một nửa căn phòng, căn phòng tối om, nhờ có ánh trăng mà trở nên mờ mờ ảo ảo. Thiên Ân vô cùng bình tĩnh quan sát mọi thứ, xác của Hạ Lan Mộc Nhi nằm trên bàn dài để giữa phòng, chiếc khăn trắng to trùm kín từ chân phủ lên đầu, tóc dài xoã xuống, dài gần đến nền đất. Nàng tiến lại gần chiếc bàn chứa cái xác, tay thon dài nhẹ nhàng kéo chiếc khăn ra, khuôn mặt trắng bệch của nàng ta hiện ra. Trên ngực có vệt máu chảy dài xuống bụng đã bị khô cứng mà trở nên thẫm hơn.
Đêm xuống, ánh trăng lại càng lên cao, soi sáng mặt đến. trời lạnh nhưng nhờ ánh trăng mà trở nên có chút ấm áp.
Khoảng nửa canh giờ sau ( Một tiếng đồng hồ theo giờ hiện đại), cánh cửa phòng xác được mở nhẹ nhàng rồi khép lại, một thân ảnh lại rón rén, ngó ngang ngó dọc rồi ra khỏi Tây Viện. Trên đường đi, nàng không khỏi nghĩ ngợi về chuyện của Hạ Lan Mộc Nhi. Thiên Ân với Hạ Lan Mộc Nhi không tính là quen biết, chỉ gặp có một lần. Kiểu người độc mồm độc miệng như nàng ta thì không có ít kẻ thù, nhưng không đến nỗi hận phải giết chết nàng ta chứ! Ra tay nhanh gọn, độc dược khó tìm khó giải, người ra tay chắc là rất hận nàng ta đây. Đôi mắt Thiên Ân vụt qua tia sáng, không lẽ là người trong phủ làm, có lẽ, theo như dự đoán của nàng, thì kẻ đứng sau có lẽ là một trong số thi thiếp của Hiên Viên Hoằng, lần trước nàng đã tự nhận là thiếp mới của hắn, không phải là tiếp theo sẽ tới mình đó chứ? Nàng không muốn rước thêm phiền phức cho bản thân, nàng thật sự rất lười đối phó với bọn họ nha!
- -Huyết Sắc Vô Ảnh-