(Cua giữ đúng lời hứa rằng hôm nay ra hai chương rồi nhe, chúc các đọc giả yêu quý đọc truyện vui vẻ!).
“Cha, hài nhi từ giờ thật sự không thể báo hiếu cho người được nữa rồi! Hài nhi thật bất hiếu, đều tại con tiện nhân họ Lăng đó, chính ả hại hài nhi thành bộ dạng này!”.
“Cha, hài nhi đau quá, đau…”
Tại Trần gia, hang ngàn tiếng kêu la thống khổ của Trần Phạn vang lên. Đứng bên cạnh hắn là Đại phu nhân, dung nhan thất sắc, cầm khăn tay liên tục lau nước mắt, bộ dạng yếu đuối sau cùng là ngã thẳng vào lòng của Trần viên ngoại, ầm ĩ:
“Lão gia, đây là nhi tử duy nhất của Trần gia chúng ta, lão gia nhất định phải làm chủ cho nó! Lão gia…”
Nhìn Trần viên ngoại và Trần Phạn thì sẽ chẳng ai nói bọn họ giống cha con, giống huynh đệ thì hơn a!
Bởi mấy năm trưởng thành, hắn luôn ăn chơi sa đoạ, già trước tuổi là không thể tránh khỏi.
Trần viên ngoại còn chưa lên tiếng, mấy vị phhu nhân thị thiếp của hắn đã lên tiếng, bọn họ đều trao cho Đại phu nhân và Trần Phạn, mỉa mai chế giễu đều có, lời nói giống như chỉ sợ thiên hạ chưa loạn:
“Ây nha nha, tỷ tỷ à, cho dù Phạn nhi không nối dõi được cho Trần gia thì cũng còn có chúng muội muội mà! Tỷ tỷ cũng đừng khóc lóc ầm ĩ nữa!”.
Trần đại phu nhân há miệng, muốn phản bác, lại bị vị tiểu thiếp nào đó chen ngang:
“Đúng đó nha, tỷ tỷ đừng khóc nữa, người không phiền, nhưng lão gia phiền đó. Hơn nữa, chúng muội muội vẫn còn trẻ, đủ sức khoẻ để sinh con nối dõi mà, còn có thể là nam hài tử nha~”.
Nghe đến đây thì Đại phu nhân thật sự là tức giận đến đỏ mắt, khăn tay cũng đã vò đến nát nhàu. Bà ta chỉ hận không thể xông đến cào nát mấy khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia. Nếu bình thường không có Trần lão gia ở đây, mấy người này khẳng định là đã xông đến đánh cho loạn thế cục luôn rồi!
Không biết có vị tiểu thiếp nào trẻ trung mới vào, chưa từng được Đại phu nhân dạy dỗ, gan có hơi to một chút, giọng đầy đay nghiến lên tiếng:
“Hô, hắn đáng đời! Ăn chơi lêu lổng, phá hoại gia tài bao nhiêu năm nay, rốt cuộc cũng có kẻ ra tay trượng nghĩa!”
“Câm miệng!” - Trần viên ngoại trừng mắt, chỉ vì vị tiểu thiếp này vẫn còn trẻ đẹp, nên ông ta mới không dùng gia quy.
“Ô ô lão gia, người phải làm chủ cho thần thiếp! Ô ô ô…”
“Được rồi được rồi! Đừng loạn nữa! Người đâu, tìm bằng được ba nữ nhân không biết trời cao đất dày kia về đây. Đừng giết vội, trước cứ mang về đây! Ta muốn xem thử xem, ả gan to cỡ nào, động vào Trần gia chúng ta, một người ta cũng không bỏ qua!” - Trần Toàn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cay độc đến đáng sợ.
- - - - - - - - -
Phủ Thái Tử - Hoa Đào Viện.
“A Xuân, thuốc ta dặn ngươi đặt mua, đã có chưa?” - Mộng Điệp nhìn bóng dáng A Xuân đến gần, khuôn mặt lộ rõ sự hấp tấp.
“Tiểu thư, đã có rồi ạ!”.
A Xuân cúi đầu cung kính, hai tay dâng một gói giấy nhỏ cho Mộng Điệp. A Xuân mặc dù biết võ công, nhưng lại không biết chữ, cho nên khi Mộng Điệp đưa tờ giấy có viết tên thuốc, A Xuân hoàn toàn đọc không hiểu. Chỉ cảm thấy khi nàng ta đưa tờ giấy cho lão bản tiệm thuốc, ánh mắt của ông ta mờ ám rõ ràng.
Mộng Điệp tâm trạng vẫn thấp thỏm không yên: “Lúc ngươi mua cái này, không có ai nhìn thấy chứ?”
A Xuân cúi đầu, không to không nhỏ trả lời:
“Vâng, không có ai nhìn thấy hết!”
Mộng Điệp nắm chặt bọc gói giấy: “Diêu Ái Phương, để xem lần này ta chỉnh chết ngươi, dám quyến rũ Thái Tử!”
Lộp bộp
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Mộng Điệp vội vàng quay đầu lại, hét to: “Kẻ nào? Kẻ nào dám nghe lén?”
A Xuân chạy ra ngoài cửa, thở phào một cái:
“Không có ai ở ngoài này hết, thưa tiểu thư!”
Hai người bọn họ đều không nghĩ tới, người vừa nghe được câu chuyện này, lại là Lan Nhi.
-By Cua-
“Cha, hài nhi từ giờ thật sự không thể báo hiếu cho người được nữa rồi! Hài nhi thật bất hiếu, đều tại con tiện nhân họ Lăng đó, chính ả hại hài nhi thành bộ dạng này!”.
“Cha, hài nhi đau quá, đau…”
Tại Trần gia, hang ngàn tiếng kêu la thống khổ của Trần Phạn vang lên. Đứng bên cạnh hắn là Đại phu nhân, dung nhan thất sắc, cầm khăn tay liên tục lau nước mắt, bộ dạng yếu đuối sau cùng là ngã thẳng vào lòng của Trần viên ngoại, ầm ĩ:
“Lão gia, đây là nhi tử duy nhất của Trần gia chúng ta, lão gia nhất định phải làm chủ cho nó! Lão gia…”
Nhìn Trần viên ngoại và Trần Phạn thì sẽ chẳng ai nói bọn họ giống cha con, giống huynh đệ thì hơn a!
Bởi mấy năm trưởng thành, hắn luôn ăn chơi sa đoạ, già trước tuổi là không thể tránh khỏi.
Trần viên ngoại còn chưa lên tiếng, mấy vị phhu nhân thị thiếp của hắn đã lên tiếng, bọn họ đều trao cho Đại phu nhân và Trần Phạn, mỉa mai chế giễu đều có, lời nói giống như chỉ sợ thiên hạ chưa loạn:
“Ây nha nha, tỷ tỷ à, cho dù Phạn nhi không nối dõi được cho Trần gia thì cũng còn có chúng muội muội mà! Tỷ tỷ cũng đừng khóc lóc ầm ĩ nữa!”.
Trần đại phu nhân há miệng, muốn phản bác, lại bị vị tiểu thiếp nào đó chen ngang:
“Đúng đó nha, tỷ tỷ đừng khóc nữa, người không phiền, nhưng lão gia phiền đó. Hơn nữa, chúng muội muội vẫn còn trẻ, đủ sức khoẻ để sinh con nối dõi mà, còn có thể là nam hài tử nha~”.
Nghe đến đây thì Đại phu nhân thật sự là tức giận đến đỏ mắt, khăn tay cũng đã vò đến nát nhàu. Bà ta chỉ hận không thể xông đến cào nát mấy khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia. Nếu bình thường không có Trần lão gia ở đây, mấy người này khẳng định là đã xông đến đánh cho loạn thế cục luôn rồi!
Không biết có vị tiểu thiếp nào trẻ trung mới vào, chưa từng được Đại phu nhân dạy dỗ, gan có hơi to một chút, giọng đầy đay nghiến lên tiếng:
“Hô, hắn đáng đời! Ăn chơi lêu lổng, phá hoại gia tài bao nhiêu năm nay, rốt cuộc cũng có kẻ ra tay trượng nghĩa!”
“Câm miệng!” - Trần viên ngoại trừng mắt, chỉ vì vị tiểu thiếp này vẫn còn trẻ đẹp, nên ông ta mới không dùng gia quy.
“Ô ô lão gia, người phải làm chủ cho thần thiếp! Ô ô ô…”
“Được rồi được rồi! Đừng loạn nữa! Người đâu, tìm bằng được ba nữ nhân không biết trời cao đất dày kia về đây. Đừng giết vội, trước cứ mang về đây! Ta muốn xem thử xem, ả gan to cỡ nào, động vào Trần gia chúng ta, một người ta cũng không bỏ qua!” - Trần Toàn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cay độc đến đáng sợ.
- - - - - - - - -
Phủ Thái Tử - Hoa Đào Viện.
“A Xuân, thuốc ta dặn ngươi đặt mua, đã có chưa?” - Mộng Điệp nhìn bóng dáng A Xuân đến gần, khuôn mặt lộ rõ sự hấp tấp.
“Tiểu thư, đã có rồi ạ!”.
A Xuân cúi đầu cung kính, hai tay dâng một gói giấy nhỏ cho Mộng Điệp. A Xuân mặc dù biết võ công, nhưng lại không biết chữ, cho nên khi Mộng Điệp đưa tờ giấy có viết tên thuốc, A Xuân hoàn toàn đọc không hiểu. Chỉ cảm thấy khi nàng ta đưa tờ giấy cho lão bản tiệm thuốc, ánh mắt của ông ta mờ ám rõ ràng.
Mộng Điệp tâm trạng vẫn thấp thỏm không yên: “Lúc ngươi mua cái này, không có ai nhìn thấy chứ?”
A Xuân cúi đầu, không to không nhỏ trả lời:
“Vâng, không có ai nhìn thấy hết!”
Mộng Điệp nắm chặt bọc gói giấy: “Diêu Ái Phương, để xem lần này ta chỉnh chết ngươi, dám quyến rũ Thái Tử!”
Lộp bộp
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Mộng Điệp vội vàng quay đầu lại, hét to: “Kẻ nào? Kẻ nào dám nghe lén?”
A Xuân chạy ra ngoài cửa, thở phào một cái:
“Không có ai ở ngoài này hết, thưa tiểu thư!”
Hai người bọn họ đều không nghĩ tới, người vừa nghe được câu chuyện này, lại là Lan Nhi.
-By Cua-