- Phòng của anh... sao toàn là chăn thế?
- Tôi vốn thích ấm áp mà
Thích ấp áp sao? Một ma cà rồng như hắn cũng biết thích ấm áp à?
- Khi còn là con người, việc tôi thích nhất là được cuộn mình trong lớp chăn ấm. - nói đến đây, nét mặt hắn bỗng trầm xuống - tôi không muốn quên mất cái cảm giác đó. Nên tôi đã thiết kế phòng của mình như thế này.
Hắn... thật đáng thương
Bất giác tôi vỗ nhẹ vai hắn
- Đừng buồn.
Nét buồn trên gương mặt hắn nhanh chóng tan biến. Hắn kéo tôi ngã nhào lên lớp chăn.
Tôi với hắn cứ nằm lăn qua lăn lại trên đó và làm đủ thứ trò. Thú thật nhé! Đây là việc ấu trĩ nhất mà tôi từng làm trong đời. Nhưng thật vui!!!
Lăn lộn một hồi thì tôi buồn ngủ. Tôi quyết định đánh một giấc trên đống chăn mềm mại này. Còn Alec thì hắn lại bỏ đi đâu. Trước khi đi hắn còn dặn là tôi không được rời khỏi căn phòng này nếu không muốn bị ăn thịt. Thế là tôi đành ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Hiện giờ tôi đang ở nhà Volturi nên phải nâng cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi kể cả khi ngủ.
Sau khi Alec đi khoảng tầm nửa tiếng thì có tiếng mở cửa. Tôi cứ tưởng là Alec nên bật người dậy. Ai ngờ, đó không phải là Alec, là Jane
Sao cô ấy lại vào đây?
Jane nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc nói đúng hơn là sợ hãi của tôi, cô ấy liền nói:
- Đừng sợ, Alec không cho tôi ăn thịt cô.
Vừa nói Jane vừa đóng cửa lại và ngồi xuống bên cạnh tôi.
- Cô thấy ngạc nhiên không? - Jane chủ động bắt chuyện với tôi - về căn phòng đầy chăn của em tôi ấy
- Ờ, thì. Tôi có hơi ngạc nhiên.
- Suốt mấy trăm năm nay, căn phòng nó lúc nào cũng lấp đầy chăn với chăn. Nó thích ấp ám và cũng rất thích ánh nắng mặt trời nữa
- Vậy... Sao anh ta lại trở thành ma cà rồng- tôi thắc mắc.
Jane vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng đó và nói
- Khi đó nơi chúng tôi ở xảy ra đại dịch. Cả làng chết gần hết chỉ còn tôi với em ấy may mắn sống sót. Nhưng em ấy lại bị nhiễm bệnh từ cha mẹ của chúng tôi. Đêm đến, tôi vô tình trông thấy Aro cùng với Caius và Marcus đi ngang qua. Lúc đó tôi liền nhớ đến câu chuyện mà mẹ tôi kể về những ma cà rồng. Tôi liền cầu xin họ cứu lấy em tôi. Aro đã nở một nụ cười và biến hóa chúng tôi. - dừng lại một chút, Jane nói tiếp - khi ấy chúng tôi chỉ mới tuổi.
Nghe xong câu chuyện của Jane tự nhiên tôi cảm thấy hai chị em họ thật đáng thương
- Cô có hối hận không?
- Không. Sống cuộc đời vĩnh cữu cũng tốt. Không phải nhìn người thân của mình ra đi.
- Cuộc sống như vậy đối với tôi chẳng có nghĩa
Tôi không thích sống một cuộc sống vô vị như vậy. Ngày nào cũng như ngày nào.
Cuộc sống mà tôi muốn là được bên người mình yêu đến bạc đầu
Không cần bên nhau mãi mãi, chỉ cần cùng nhau già đi.
Đối với tôi, đó mới là hạnh phúc thật sự.