Nụ cười quỷ quyệt trước mắt tôi bị một luồng ánh sáng che mờ đi.
Bên tai tôi vang lên tiếng bước đi cộp cộp cùng giọng nói nghe có phần hơi quen tai.
- Hypatia tiểu thư, chính thức chào mừng cô đến với lãnh địa của chúng tôi. - giọng của Carlisle vang lên
Trước mắt tôi là một hành lang vô cùng rộng lớn và khan trang. Xung quanh được bao phủ bởi một màu vàng kim chói mắt. Hypatia và Carlisle đang đi dọc theo hành lang đó.
- Kẻ tên Night là ai vậy, Cullen? Sao các người lại tỏ ra cung kính như vậy?
- Suỵt - Carlisle vội vàng nhắc nhở - Cô không được gọi thẳng tên của Ngài đâu. Kẻo lại chuốt thêm họa vào thân. Ngài ấy là kẻ mạnh nhất thế giới này. Có thể nói, Ngài là Thần chết, sinh mạng của kẻ khác đều ở trong tay Ngài, kể cả chúng ta.
- Nhưng khi nãy rõ ràng là tôi đã...
- Ngài ấy cố tình tha cho cô đấy. Chưa bao giờ Ngài thấy ai có thể chống lại sức mạnh của mình. Nói cách khác, Ngài muốn "sưu tập" cô vào hàng ngũ hùng mạnh của Ngài ấy.
Lời nói của Carlisle dừng theo tiếng bước chân.
- Đến rồi, thưa tiểu thư, căn phòng của cô.
- Cảm ơn, Cullen - cô lạnh lùng đáp.
- À, đúng rồi. Còn một chuyện tôi chưa nói với cô. Cô đừng nên đi lung tung tại nơi này. Ngày thường nếu không có việc gì cần, cô tốt nhất nên ở trong phòng thì hơn. Nếu cô đi lung tung sẽ phá hỏng bức tranh im lặng tuyệt mĩ của Ngài. Ngài không thích điều đó.
- Vâng, tôi biết rồi. Tôi cũng không có nhã hứng để đi thăm quan cái nơi nhìn bề ngoài trông có vẻ hào nhoáng như thế này đâu.
Nói rồi cô mở cửa bước vào phòng nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng bước ra.
- Này, Cullen. Đây là căn phòng trống
- Vâng, có vấn đề gì sao?
- Không có chỗ để ngủ luôn à?
Nghe cô bình thản nói vậy. Đôi mày của Carlisle hơi nhướng lên. Carlisle im lặng, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
- Thế, các người không ngủ à?
Cô vừa dứt lời, một tiếng cười lớn vang vọng nơi hành lang.
Vụt một cái, đứng trước mặt cô là gương mặt tuấn dật khiến ai nhìn vào cũng xuýt xoa.
Carlisle trông thấy hắn liền vội vàng kéo cô quỳ xuống.
- Ngươi. Đứng lên - hắn lạnh lùng ra lệnh - Cullen, chuẩn bị một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Nhớ là, phải có giường.
- Vâng thưa Ngài.
Rồi chú ấy biến mất khỏi tầm mắt của cô một cách nhanh chóng.
- Ngươi, đi săn với ta.
Giọng điệu này của hắn chính xác là ra lệnh. Hắn, chủ nhân của nơi này. Cô không thể làm phật ý hắn được.
Luồng ánh sáng quen thuộc lại một lần nữa ập vào mắt tôi. Sảnh hành lang rộng lớn biến mất thay vào đó là tiếng vó ngựa dồn dập.
Khoang đã. Cái cảm giác này. Đang cưỡi ngựa à?
- Nhìn này, có một con sói. Ngươi muốn tự giết hay để ta giết giùm ngươi.
- Xin lỗi, tôi không có hứng thú.
- Ngươi không phải không hứng thú. Ngươi là không muốn giết hại những kẻ cùng chung sống với mình.
Cô im lặng. Hắn nói trúng tim đen rồi.
- Đừng tưởng ta không biết. Lần đầu gặp ngươi, người của người nồng nặc mùi của bọn hạ đẳng đó - hắn cao giọng - đã là người của ta, thì tình cảm, ở với ta không cần tình cảm. Giết nó đi. Ngay
Hắn lãnh khốc ra lệnh
Cô chần chừ, tay xiết chặt cây cung. Dù đó chỉ là một con sói hoang. Nhưng kêu cô giết nó. Cô thật sự không thể.
- Hừm, cũng như bao nữ nhân tầm thường khác. Bi lụy. Yếu đuối. Ngươi không làm được, ta sẽ giúp ngươi.
Một bãi máu đỏ tươi trải dài trước mắt cô.
- Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Đừng oán hận ta. Nếu muồn tồn tại ở thế giới này, phải tàn nhẫn một chút. Càng tàn nhẫn, càng sống lâu. Không ai có thể bảo vệ ngươi mãi mãi được. Nhớ lấy.
Đúng vậy. Không ai có thể bảo vệ cô mãi mãi được. Cô phải tự mình cho riêng mình một vị trí vững chắc trong thế giớt khắc nghiệt này. Cô phải thật mạnh mẽ. Vì chỉ có như vậy mới bảo vệ được những người cô yêu
(Mấy bạn thông cảm. Dạo này máy tui bị hư nên hem đăng chương mới được.)
Carlisle Cullen tâm trạng rũ rượi tiến đến đại sảnh.
Chủ nhân thật không biết mệt sao? Vừa mới đi săn một trận hoành tráng về là đã triệu ngay người ta đến đại sảnh. Chủ nhân à, Ngài ít ra cũng phải nghĩ chút ít đến bề tôi của Ngài cơ chứ!
- Cullen, ta cần ngươi giúp một chuyện.
- Tôi luôn sẵn lòng thưa chủ nhân.
Carlisle cung kính quỳ xuống.
- Thật ra thì... chuyện này... hơi khó nói...
Tên chủ nhân bình thường giọng cao ngạo nay lại có vẻ bối rối. Ngón tay của hắn kẽ gãi vào gương mặt của mình.
- Chủ nhân có chuyện gì cứ nói.
Kì lạ. Chủ nhân có khi nào lại nói chuyện ấp úng thế đâu.
- Ta muốn hỏi ngươi, đám người sói ấy thường tặng gì cho nhau vào năm mới vậy hả?
- ... Chuyện này... - Carlisle tròn mắt ngạc nhiên - Chuyện này thần cũng không rõ. Hay để thần đi hỏi Hypatia tiểu thư thử xem sao. Cô ấy nghe nói được nuôi dưỡng bởi tộc sói.
- Không được. - Hắn nhanh chóng đáp lại - Ngươi, đúng là vô tích sự, xéo đi.
Và thế là Carlisle ngập một cục tức lớn rời khỏi đại sảnh mà không biết chủ nhân phát bực về lí do gì.
Qua ngày hôm sau, Carlisle vô tình nghe được từ một tốp ma cà rồng mới đến một chuyện kinh thiên động địa.
Chủ nhân của họ không biết lấy từ đâu ra bó hoa hồng để tặng cho một cô gái. Hơn nữa lại bị cô gái ấy từ chối.
Xì, tin vịt thôi. Ngài cao cao tại thượng như thế sẽ không bao giờ phí sức vào ba cái chuyện nhảm nhí ấy đâu.
Hôm nay Carlisle khá bận rộn. Nào là phải huấn luyện đám ma mới, lọc bớt mấy tên ăn bám rồi còn phải đi chế tạo vỏ kiếm mới cho tiểu thư Hypatia. Thật là một ngày vất vả.
Đến cuối ngày, khi mà Carlisle đem vỏ kiếm vừa mới chế tạo được cho Hypatia thì lại vô tình trông thấy một cảnh tượng khiến anh nhớ mãi không quên.
Ch... Chủ nhân của anh... Chủ nhân cao quý của anh... Tay Ngài đang cầm một khóm hoa dại rực rỡ tựa ánh nắng ban mai.
- Ngươi không nhận bó hoa hồng của ta nên ta nghĩ ngươi sẽ thích khóm hoa này. Năm mới vui vẻ, Oralie.
Gương mặt Ngài vẫn lạnh lùng như bao ngày. Ngài chìa khóm hoa ra ngày trước mặt Hypatia tiểu thư cùng với ánh mắt như muốn nói: lần này cô không nhận là cô chết với ta.
Hypatia đắn đo một lúc rồi cũng đón lấy bó hoa.
Cô kẽ nở nụ cười khách sáo đáp lại
- Cảm ơn.
Đây... Đây... là cơm chó trong truyền thuyết à?
Mấy trăm năm sao.
Carlisle đang đi tản bộ trong rừng như bao ngày chỉ có điều hôm nay Esme ở nhà "chăm cháu" nên không đi cùng được.
Ngày mai là năm mới rồi. Bỗng, kí ức năm xưa ùa về như nó chỉ mới diễn ra vài ngày trước.
Bất ngờ, từ trên đọt cây nhảy xuống làm cản bước chân ông.
- Alec, sao ngươi lại ở đây.
Carlisle không lấy làm ngạc nhiên. Ông bình tĩnh nói.
- Thật ra thì... ta muốn hỏi ông một chuyện
Giọng Alec hơi ấp úng, tay xoa tóc đến rối bời.
- Ngươi hỏi đi
- Con người thường tặng gì cho nhau vào năm mới vậy?
Carlisle ngạc nhiên đến bật động. Nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Không phải vì ông không biết kết quả mà là vì câu hỏi ấy quá đỗi giống câu hỏi năm xưa có người từng hỏi ông.
Alec thấy Carlisle đơ ra liền nghĩ hay là ông không biết câu trả lời. Thế thì thôi vậy. Alec tắc lưỡi mội cái rồi bỏ đi.
Ngày hôm sau, Carlisle vẫn đi tản bộ.
Ông nhìn thấy từ trong cánh rừng có một cô gái đang tung tăng nhảy chân sáo, môi cô cười rạng rỡ, tay ôm nâng niu khóm hoa dại như bảo vật trân quý.
Nhìn thấy khung cảnh này và khung cảnh khi xưa. Môi Carlisle bất giác cau lên một nụ cười.