Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương : Trâm ngọc màu trúc
Chủ quán!!! nàng gào lên, đập tay xuống bàn liên tục.
Tới đây tới đây.
chủ quán lật đật đi ra, thấy nộ khí ngút trời của nàng liền nuốt nước bọt: Cô nương muốn mua gì?
Nàng tức giận gào lên: Mua cái em gái nhà ông ấy! Ông dám lừa bà đây mua trâm giả à? Trả tiền cho bà! Má nó chứ ông buôn bán làm ăn thế này à? Có tin ta đập nát tiệm nhà ông không?
Chủ quán nghe xong chột dạ, vội vàng lau mồ hôi trán rồi cười nói: Cô nương, cô nương, xin bình tĩnh!
Ai ngờ Nhất Tiểu Yến sau khi nghe vậy liền tức giận đùng đùng: Bình tĩnh con khỉ! Đưa tiền ra đây! Dám lừa tiền bà! Nhà ngươi đúng là chán sống rồi!
Cô nương đợi một chút đợi một chút! Ta lấy tiền ra ngay cho cô nương.
chủ quán vã mồ hôi vội vàng chạy vào trong nhà lấy tiền ra: Cô nương, lượng bạc này là của cô, lượng bạc coi như quán chúng tôi bồi thường.
Lừa bà đây mà muốn đưa bạc để bồi thường à? nàng nói như rít qua kẽ răng, đảo mắt nhìn quanh cửa hàng.
Nàng cười lạnh, quay sang nói với Phong Thần: Phong Thần, huynh tiến lên đây, ta chỉ cái nào huynh lấy cái đó.
Phong Thần gật đầu bước lên, Nhất Tiểu Yến chỉ cái bình màu đỏ có khắc hoa sen kia, Phong Thần nhanh tay lấy xuống.
Không!! Đó là cái bình cổ của ta! Các người không được lấy!! chủ quán gào lên, lao ra khỏi quầy, định chạy tới giật lấy chiếc bình thì Phong Thần đưa tay cản, đôi mắt hoa đào nheo lại, lộ rõ sát khí làm lão vội thụt lùi bước.
Nhất Tiểu Yến lưng dựa vào quầy, nghịch nghịch móng tay nói: Ông nên biết điều một chút, tâm trạng bà đây tốt sẽ chỉ lấy vài thứ, còn tâm trạng không tốt sẽ đập nát quán này.
Thân hình chủ quán run lên một cái, một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán, không làm gì được nên lão chỉ đứng im nhìn hai người người ra lệnh người ôm đồ, lòng đau như cắt.
Nhất Tiểu Yến tâm trạng rất tốt, vơ vét mấy cái bình đồ cổ rồi một vài trang sức nữa rồi nghênh ngang rời đi.
Chủ quán lệ chảy hai hàng chạy vào nhà lôi hết đống đồ giả ra ngoài đập, chỉ tay lên trời thề rằng từ nay không bán đồ giả nữa.
Dân chúng đang xem kịch xung quanh thấy vậy chạy tán loạn, vội vàng dặn dò người nhà mình.
Bà nó mau đem hết đồ giả giấu đi, cô nương này ngày mai sẽ xuống núi bán thuốc!
Mau mau lựa hết đồ giả đi, cất kĩ vào, đừng để trên quầy nữa!
Lão nhị đâu rồi? Nhớ mặt cô nương kia chưa? Cô nương này có vào nhớ phải tiếp đón cẩn thận đấy! Sơ xuất một cái ta đánh nát mông ngươi!
Mai ta phải đi nhập vải, ngươi ở nhà nhớ cẩn thận một chút, đừng để cửa tiệm bị đập nghe chưa?
Bạch Tử Dạ và Âu Dương Kỳ Thiên khóe môi giật giật.
---
Nhất Tiểu Yến trở về, lao một mạch tới phòng Tôn Hoa Nghị, tông cửa chạy vào.
Sư phụ!!!
giây...
giây...
giây...
Sư phụ!!! Ban ngày ban mặt tắm rửa cái gì?!? nàng ôm mặt chạy ra ngoài, tiện đóng luôn cửa.
Trong đầu không thể ngừng hiện lên cảnh vừa rồi.
Sư phụ đang cởi áo, quay lưng về phía nàng, để lộ bờ vai trần trắng nõn.
Lúc cửa bị tông vào, sư phụ quay đầu nhìn thấy nàng, trên mặt chợt đỏ, đôi mắt vội vàng né tránh.
Trông quyến rũ chết đi được!
Phụt! máu mũi không nghe lời lập tức phụt ra, nàng vội vàng đưa tay bịt mũi.
Móa nó chứ! Sư phụ nhà nàng đúng là quá ngon rồi!!
Cạch! cửa đằng sau lưng nàng chợt mở, sư phụ đã khôi phục bộ dáng thường ngày, toàn thân bịt kín mít, chỉ mở cửa ra xong đi vào luôn, không dám nhìn mặt nàng.
Nàng bịt mũi chạy theo sau, cười cợt: Haha sư phụ đừng ngại! Con chưa thấy gì hết! Con chưa thấy gì hết!
Tôn Hoa Nghị quay lại lườm nàng, vén bào ngồi xuống ghế, chậm rãi rót trà.
Nhất Tiểu Yến cũng ngồi xuống, chớp chớp mắt nhìn hắn: Sư phụ, người không định hỏi con tới đây có việc gì sao? khác với sư phụ nàng, nàng sẽ không ngốc nghếch ngồi đợi chủ nhà hỏi trước rồi mới nói đâu.
Con tới đây làm gì? Tôn Hoa Nghị cực kì hợp tác, nhanh chóng hỏi luôn.
Nàng cười hihi rồi lôi từ ngực áo ra một cây trâm ngọc màu trúc, giống cây lúc nãy nhưng đây là hàng thật.
Nàng đẩy tới trước mặt hắn, chớp chớp mắt hỏi: Có đẹp không ạ?
Tôn Hoa Nghị đưa mắt nhìn, cây trâm này tuy thiết kế đơn giản nhưng màu sắc rất đẹp, chất ngọc cũng rất trong, chắc chắn không phải loại ít tiền.
Hắn đưa mắt nhìn đồ nhi của mình, bất chợt thấy lòng ấm áp.
Rất đẹp.
một câu nói nhẹ nhàng vang lên.
Con biết con biết! Nhất Tiểu Yến gật đầu như giã tổi, đuôi vểnh cao tận trời, cực kì sung sướng vì được khen.
A! cô sực nhớ ra gì đó, đôi mắt hạnh liếc nhìn chậu tắm đang bốc khói ở giữa phòng, cười hì hì: Sư phụ, người bận việc của người đi, con đi trước một bước.
nói rồi nhanh chân đứng lên.
Đứng lại! giọng nói trong trẻo vang lên, Nhất Tiểu Yến như bị điểm huyệt, dừng ngay động tác, quay đầu cười rất vô lại: Hì hì.
Sư phụ, người còn có gì dặn dò?
Tôn Hoa Nghị nhấp một ngụm trà, thong thả nói: Về đứng trung bình tấn hai canh giờ.
Hảaaaaa?!? cô nàng nào đó sốc tới suýt sùi bọt mép.
Nàng chỉ nhìn mấy giây thôi mà!! Có cần phải tính toán như vậy không???.