Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương : Gặp lại Triển Duật Hành
Nhất Tiểu Yến nhìn khuôn mặt hết xanh rồi lại đến trắng của Bạch Tử Dạ mà cười không ngậm được mồm.
Lý Hạ Vân đứng bên cạnh sợ hãi nhìn Bạch Tử Dạ rồi lén lút kéo y phục Nhất Tiểu Yến.
Cô nàng này cười Vương Gia như vậy mà không sợ sẽ bị lôi đi chém đầu hay sao?
Sau một tràng cười, Nhất Tiểu Yến quệt nước mắt, nhìn Bạch Tử Dạ rồi hỏi: Huynh tới tìm ta có việc hay là tới để khoe chức Vương Gia đấy?
Bạch Tử Dạ thấy vậy đưa ra mấy gói giấy rồi nói: Cầm lấy.
Hắn biết nàng thích đồ ăn vặt, mà ở trong cung lại lại không có nên hắn mua.
Nhất Tiểu Yến nhận gói giấy rồi mở ra, mắt đột nhiên sáng như sao.
Lý Hạ Vân đứng bên cạnh tò mò liếc mắt nhìn lén, mắt cô nàng này phát sáng như vậy, chẳng lẽ là vàng?
Nhưng vừa mới nhìn cô đã ngây ngốc, không phải vàng, cũng chẳng phải bạc, chỉ là điểm tâm của Duyệt Ký.
Nhất Tiểu Yến cười tươi rói: Đa tạ ý tốt của Vương Gia.
Bạch Tử Dạ nhìn cô mỉm cười, nụ cười mỉm như hoa như ngọc, nhất thời làm cả Ngự Hoa Viên nhạt màu.
Tim Lý Hạ Vân đập thịch một cái, vội vàng cúi đầu.
Nhất Tiểu Yến mặc dù đã chọn được phu quân, nhưng trong trường hợp mỹ nam đứng ngay trước mặt cười với mình thế này thì cô vẫn không thể chống cự lại được.
Tai Nhất Tiểu Yến nhạy bén cảm nhận được những tiếng bước chân đều đều có quy luật đang tiến tới đây, cô nghiêng đầu ngó ra đằng sau, Triển Duật Hành đang cầm đầu một đội nhân mã đi tới, dáng người cao gầy, bước chân vững vàng, khuôn mặt kiên nghị.
Mắt cô đột nhiên bùng sáng như đèn pha ô tô, thi triển kinh công chạy tới, ôm chầm lấy người ta, vui vẻ nói: Tiểu Duật Hành, đã lâu không gặp!
Bạch Tử Dạ quay đầu lại thấy Nhất Tiểu Yến ôm Triển Duật Hành, mồm liền rơi xuống đất.
Lý Hạ Vân cũng không khác là bao.
Đám thị vệ đằng sau mắt to mắt dẹt nhìn tướng quân nhà mình bị một cung nữ quấn như bạch tuộc, trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Tướng quân nhà bọn họ mặc dù tính tình rất tốt, rất ôn nhu dịu dàng nhưng rất ghét người khác động chạm vào mình.
Cung nữ này quấn tướng quân như bạch tuộc mà tướng quân vẫn không xê dịch nói năng gì, liệu có phải là...ý trung nhân của tướng quân!?
Tiển Duật Hành bị một đống hành động nhanh như chớp của cô làm cho giật mình, tròn mắt nhìn cái đầu búi tóc hai bên đang ra sức dụi vào người mình, nhất thời xấu hổ tới đỏ mặt.
Cô nương, xin tự trọng.
Nhất Tiểu Yến dừng động tác, ngước lên bĩu môi: Chàng cao quá.
Triển Duật Hành mím môi nhìn Nhất Tiểu Yến, phát hiện ra cô nàng này chỉ cao tầm m-m, có thể ôm cô trên một cánh tay.
(Tức là để Yến ngồi trên cánh tay của Hành^^)
Khoan đã! Hắn đang nghĩ cái gì? Hắn lại còn muốn...ôm nàng trên cánh tay ư?
Triển Duật Hành thầm xấu hổ vói suy nghĩ của mình, đưa tay che mặt, miệng ấp úng: Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng tức giận: Cô nương cái gì mà cô nương, ta có tên, ta là Nhất Tiểu Yến!
Triển Duật Hành nhìn thấy nét mặt sa sầm của Bạch Tử Dạ đằng trước, vội vàng hành lễ rồi khẽ nhíu mày nói với nàng: Yến cô nương, xin tự trọng.
Thấy Triển Duật Hành liên tục cô nương tự trọng rồi lại Yến cô nương xin tự trọng khiến nội tâm Nhất Tiểu Yến hơi khó chịu, nhận thấy mình đang phải hứng chịu rất nhiều ánh mắt của mọi người và thân phận cao quý của Triển Duật Hành nên cũng ngoan ngoãn buông tay ra.
Vật mềm mềm ấm ấm cùng hương thơm thiếu nữ đột nhiên tách ra khiến Triển Duật Hành hơi ngỡ ngàng, cô nàng này lại có thể ngoan ngoãn như thế ư?
Tham kiến Triển phu quân.
Nhất Tiểu Yến ngoan ngoãn hành lễ, xong còn ngước lên cười một cái.
Bạch Tử Dạ, Lý Hạ Vân và cả đội nhân mã sốc nặng, trong đầu mọi người đều có cùng một câu hỏi: Gì cơ? Nàng ấy là phu nhân của tướng quân?
Yến cô nương, xin chú ý ngôn từ.
Triển Duật Hành nhíu mày nhắc nhở.
À Nhất Tiểu Yến nheo mắt ngâm dài một tiếng rồi lại cúi xuống hành lễ: Tham kiến Duật Hành phu quân.
Khóe môi Triển Duật Hành giật giật, hắn ta chưa từng gặp một cô nàng nào không biết xấu hổ như thế này.
Đối với những binh lính dưới trướng, hắn chưa bao giờ dung thứ như vậy, chỉ cần phạm sai lầm sẽ bị phạt trượng.
Nhưng đây là một cô nương, là một cô gái chân yếu tay mềm, hắn không nỡ ra tay nên đành hành lễ với Bạch Tử Dạ rồi ôm cảm giác bất lực chưa từng có này cùng đội nhân mã rời khỏi.
Nhìn bóng Triển Duật Hành dần xa, Nhất Tiểu Yến cười cười rồi bước lại chỗ Bạch Tử Dạ cùng Lý Hạ Vân.
Hai người há hốc mồm nhìn nàng.
Hắn...hắn..là...!phu quân của nàng?
Khóe môi Bạch Tử Dạ run run, hắn chưa từng nghe Triển tướng quân có phu nhân.
Đúng vậy.
Nhất Tiểu Yến gật mạnh đầu rồi lại bổ sung thêm: Là ta tự nhận, ta với hắn không có hôn ước, hắn cũng chưa đồng ý sẽ lấy ta.
Chân Bạch Tử Dạ trượt một cái, chưa cưới hỏi cũng không có hôn ước mà tự nhận là phu quân, mặt dày như vậy...hắn ta mới gặp lần đầu....