Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương : Trẫm ăn hiếp ngươi à?
Ngày hôm sau, Nhất Tiểu Yến vừa cầm chổi vừa ngó nghiêng xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó khiến Lý Hạ Vân hơi khó hiểu.
Đến lần thứ n, Lý Hạ Vân hơi nhíu mày nhìn nàng: Ngươi làm gì vậy?
Xùy xùy! Đi ra đi ra! Nhất Tiểu Yến phất phất tay rồi lại tiếp tục ngó: Ta đang đợi tướng quân của ta.
Trên đầu Lý Hạ Vân đầy vạch đen.
A! Nhất Tiểu Yến reo lên một tiếng, vứt luôn cây chổi trên tay mình, dùng tốc độ chớp mắt lao về phía Triển Duật Hành và đội nhân mã.
Tiểu Duật Hành!! nàng ôm chặt người Triển Duật Hành, vui vẻ cọ cọ.
Khóe môi Triển Duật Hành khẽ giật giật, cô nàng này lao tới lúc nào mà hắn lại không biết? Tốc độ thật đáng kinh người!
Mày kiếm khẽ nhíu, Triển Duật Hành cúi xuống nhìn cô nàng chỉ cao gần tới ngực mình, mở miệng nói: Cô nương...!
Hoàng thượng giá đáo.
giọng nói lanh lảnh của Nhã công công vang lên cắt đứt nửa câu sau của Triển Duật Hành.
Nhất Tiểu Yến giật mình vội buông tay ra, lùi về phía sau ba bước.
Thầm mắng chửi tên hoàng thượng lần, dám phá hỏng chuyện tốt của bà!
Nàng nghiến răng ngước lên, bắt gặp một đôi mắt phượng đang hướng về phía mình, nam nhân đi tới mặc long bào đen trắng, mũi cao môi mỏng, mắt phượng mày kiếm, tóc đen như mực, anh tuấn vô song, toàn thân tỏa ra khí tức bức người, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người ta tim đập chân run.
Từ khoan! Nàng nhíu mày đỡ trán, người này trông cứ quen quen thế nào ấy.
Nhất Tiểu Yến ngước lên, nheo mắt quan sát kĩ gương mặt đẹp như tranh vẽ kia, một lúc sau mới tròn mắt.
Đây chẳng phải...chẳng phải là...hoàng huynh của Bạch Tử Dạ sao? Chẳng phải cái tên va phải nàng làm vỡ trâm ngọc của nàng sao? Hắn...là hoàng đế? Ohhhh nooooo!!! Nàng lại đắc tội nhầm người không nên đắc tội rồi!!!
Thấy khuôn mặt như cá thiếu nước của Nhất Tiểu Yến, Âu Dương Kỳ Thiên cười thầm, nhếch miệng gọi: Nhất Tiểu Yến.
Nhất Tiểu Yến gào lên khóc như cha chết mẹ chết, nhanh như chớp lao đến ôm chân Âu Dương Kỳ Thiên.
Hoàng thượng, hoàng thượng, nô tỳ biết sai rồi!! Lần sau nô tỳ không dám nữa! Không dám nữa!! Người ta nói không biết không có tội, hoàng thượng anh minh rộng lượng bỏ qua cho nô tỳ đi mà!!! Hoàng thượng, lòng đế vương phải rộng như biển khơi, phải biết bao dung lượng thứ, phải anh minh sáng suốt.
Người xem nô tỳ này, sắc cũng có tài cũng có, là giai nhân tài tử hiếm có của Đông Vương, hoàng thượng người nỡ giết thần sao???
Triển Duật Hành, Lý Hạ Vân, Nhã công công và đội nhân mã ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Khóe môi Âu Dương Kỳ Thiên giật giật nhìn chân mình bị Nhất Tiểu Yến ôm cứng, có kéo thế nào nàng cũng không chịu buông ra, lại nhìn long bào quý giá của mình bị một thứ chất lỏng gọi là tổ hợp nước mũi và nước mắt dính vào, hắn không thể không tức giận.
Im miệng!! hắn quát.
Nào ngờ cô nàng nào đó vừa nghe vậy liền gào khóc to hơn: Òaaaaaaaa!!! Hoàng thượng là người lớn, ăn hiếp một cung nữ nhỏ nhoi như nô tỳ thật không đúng chút nào!! Nô tỳ đã cúi đầu xin tha thứ, tại sao hoàng thượng lại nhỏ nhoi như vậy?? Tại sao vẫn không chịu bỏ qua cho nô tỳ??
Trẫm ăn hiếp ngươi à? khóe môi Âu Dương Kỳ Thiên giật điên cuồng.
Có ai nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra không? Hắn chưa nói được hai câu nàng đã gào lên như cha chết mẹ chết rồi ôm chân hắn không chịu buông, cuối cùng lại kết luận rằng hắn ăn hiếp nàng!?
Nhất Tiểu Yến sụt sịt mũi rồi ngước lên: Hoàng thượng, người truy cứu chuyện cũ tức là ăn hiếp, người không thể nhỏ nhoi như thế!
Âu Dương Kỳ Thiên đỡ trán, hắn có nói hắn sẽ truy cứu chuyện cũ à?
Đứng lên đi.
hắn nói.
Hoàng thượng, người sẽ tha mạng cho nô tỳ đúng không? Nhất Tiểu Yến chớp chớp mắt nhìn Âu Dương Kỳ Thiên.
Hắn nhìn khuôn mặt đáng thương tèm lem nước mắt nước mũi của nàng mà mềm lòng, cúi người xuống, lấy áo bào lau cho nàng.
Nhã công công đứng sau dụi dụi mắt, hoàng thượng của hắn đang làm gì? Hoàng thượng của hắn đang dùng long bào lau nước mũi cho cung nữ kia ư? Hắn nhìn nhầm rồi! Chắc chắn là nhầm rồi!
Lý Hạ Vân tròn mắt nhìn một loạt hành động nhanh gọn của Hoàng thượng mà tròng mắt như sắp rớt xuống, nàng nên nói rằng Nhất Tiểu Yến may mắn hay là có số đào hoa đây?
Khóe môi Triển Duật Hành giật giật, sự cao quý và cao ngạo của Hoàng thượng bay đâu rồi? Bệnh sạch sẽ từ nhỏ của Hoàng thượng nữa...!Người có đôi mắt sáng như hắn lại có lúc nghi ngờ chính thị giác của bản thân mình.
Đội nhân mã choáng váng, mồm miệng há to tới mức nhét vừa hai quả trứng, người nào người nấy điện cuồng dùng tay áo dụi mắt.
Người sững sờ cùng ngạc nhiên nhất là Nhất Tiểu Yến, nàng tròn mắt nhìn Âu Dương Kỳ Thiên một lúc.
Chẳng phải Hoàng Thượng là nhân vật tàn độc lành lùng hay sao? Sao tự dưng lại biến thành ôn nhu dịu dàng như ngọc thế này?
Nhất Tiểu Yến vừa nín khóc được một lúc liền bị dọa sợ tới phát khóc, run rẩy buông tay ra, dùng hết sức bình sinh bò trên mặt đất, rõ ràng là biểu hiện sợ hãi quá độ.
Cứu...cứu mạng..
nàng sợ hãi đưa ánh mắt cầu cứu về phía mọi người, khóe môi run rẩy: hoàng...hoàng thượng...bị ma nhập rồi.
Âu Dương Kỳ Thiên vừa mới đứng lên thì chân trượt đi một cái, may có Nhã công công đỡ mới không bị đập mặt xuống đất.
Khóe môi hắn co rút, nhìn cô nàng nào đó vẫn đang vừa run rẩy vừa lồm cồm bò đi mà khuôn mặt đen kịt.
Hắn bị ma nhập ư?.