Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương : Bản cô nương hôm nay muốn ngủ ở đây!
Nhất Tiểu Yến mặc y phục đỏ đen, tóc buộc cao nhìn Triển Duật Hành cười hì hì.
Xin hỏi Yến cô nương tìm ta có chuyện gì? Triển Duật Hành liếc nhìn Nhất Tiểu Yến một cái rồi hỏi.
Không có gì không có gì! Ta chỉ muốn biết phủ huynh ở đâu thôi.
Nhất Tiểu Yến cười cười, thản nhiên ngồi xuống ghế.
Khóe môi Triển Duật Hành giật giật, nàng lại có thể đi theo mà hắn không biết!? Tốc độ cũng nhanh quá rồi đấy!
Yến cô nương đã biết, vậy xin mời cô nương hồi cung, trốn ra ngoài là trọng tội phải chém đầu.
Triển Duật Hành nhắc nhở.
Haha! Huynh lo ta bị chém đầu sao? nàng cười, với lấy bình trà trên bàn, tự rót cho mình một chén.
Triển mỗ không có.
Được rồi được rồi.
Vì theo huynh tới tận đây mà ta chưa được ăn gì đây, mau đi lấy đồ ngon tới chiêu đãi ta!
Cô nương...
Cô nương cái đầu nhà huynh! Có đi không thì bảo, huynh có tin ta đè huynh xuống ăn sạch sẽ không!? nàng cáu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không giống như nói đùa.
Triển Duật Hành thấy vậy đành thở dài, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Một lúc sau, đám hạ nhân bước vào, đặt rất nhiều đồ ăn ngon xuống bàn.
Nhất Tiểu Yến vui vẻ cầm đũa, gắp mấy miếng thịt dê cho lên miệng, nàng quay sang nhìn Triển Duật Hành.
Ăn đi.
Không đợi hắn đáp lời, nàng với lấy đôi đũa và chiếc bát trên bàn, đẩy về phía hắn, tiện tay gắp mấy món vào bát hắn.
Ăn đi.
nàng nói rồi lại tiếp tục ăn phần của mình.
Triển Duật Hành thấy vậy cũng bắt đầu cầm đũa ăn cơm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Nhất Tiểu Yến đang liên tục nhét đồ ăn vào miệng, múa đũa trên bàn.
Tự dưng hắn thấy thật ấm lòng, có cảm giác...giống như một gia đình!? Hắn nhíu mày, một cô nàng mới gặp không lâu mà lại cho hắn cảm giác một gia đình ư?
Triển Duật Hành tự cười nhạo bản thân mình quá đa nghĩ, có lẽ từ trước tới giờ hắn luôn ăn cơm một mình, nên nhất thời mới có cảm giác như vậy.
Ăn uống no say, Triển Duật Hành ôm quyền nói: Thỉnh Yến cô nương trở về, ra ngoài lâu như vậy, ắt sẽ có người phát hiện.
Nhất Tiểu Yến tay chống cằm xoay xoay tách trà trên mặt bàn, không hề có ý định muốn đi.
Yến cô nương...!
Nhất Tiểu Yến liếc mắt hừ lạnh một tiếng, nhón chân một cái, nhảy lên giường Triển Duật Hành, rũ chăn chùm kín người.
Bản cô nương hôm nay muốn ngủ ở đây!
----
Ngươi nói cái gì!? Âu Dương Kỳ Thiên ném bút lông trên tay, đập bàn đứng dậy.
Nàng trốn cung tới phủ tướng quân, ăn cơm đã đành, giờ lại còn muốn ngủ ở đấy!?
Ẩn vệ run rẩy cúi đầu.
Nhã công công đứng bên cạnh thầm đổ mồ hôi, cô nàng này tại sao lại tùy tiện như vậy? Thân là nữ tử lại đề nghị ngủ tại phòng nam nhân?
Âu Dương Kỳ Thiên kìm nén cơm giận, phất bào ngồi xuống, giọng nói trầm trầm vang lên.
Phái ẩn vệ tới phủ Tướng quân, bảo vệ nàng.
Khóe môi Nhã công công khẽ run, thầm kêu gào trong lòng: Hoàng thượng, người cần bảo vệ là Tướng quân băng thanh ngọc khiết của chúng ta! Không phải nàng!
Sở dĩ hắn kêu gào như vậy là vì biết Triển Duật Hành sẽ không làm gì tổn hại tới Nhất Tiểu Yến, mà Nhất Tiểu Yến lại rất có khả năng sẽ lột đồ Triển Duật Hành ra ăn sạch sẽ...
----
Thấy nét mặt Triển Duật Hành cực kì khó coi, Nhất Tiểu Yến phì cười, vung chăn đứng dậy.
Ta nói đùa thôi.
Ta mà ở lại đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, ngộ nhỡ ta không kìm được mà ăn huynh...!Thôi! Đợi huynh thành phu quân của ta, ta ăn sau cũng không muộn.
nói rồi cười rất ái muội rồi nhanh chóng rời đi.
Nàng xấu hổ lao như thiêu thân trong không trung, nhanh chóng rời khỏi phủ Tướng quân.
Trong phòng, Triển Duật Hành đứng im bất động, nửa phút sau mới phản ứng lại được, đưa tay lên che miệng, đôi tai đỏ bừng.
Nàng...nàng lại có thể nói những lời như vậy với hắn!?
Về việc cô nàng nào đó trở về cung, Âu Dương Kỳ Thiên rất hài lòng.
.